Đêm đó Triệu Hiểu Liên và Trương Khải Minh đều không về nhà, chỉ có Trương Hàng ôm Đại Hắc khó có cơ hội được lên giường một lần, ngủ suốt cả đêm.
Đêm mùa đông, không khí bên ngoài rét lạnh, cũng chỉ có bộ lông và nhiệt độ của Đại Hắc có thể mang đến cho Trương Hàng một chút ấm áp.
Ngày hôm say, Trương Hàng liền dẫn Đại Hắc đi tìm bà nội.
Năm đó khi Triệu Hiểu Liên gã cho Trương Khải Minh thì vốn còn là hộ khẩu nông thôn, anh chị em cũng rất nhiều, chỉ là nhà ngoại xa xôi, từ đó đến nay cũng chỉ mang Trương Hàng trở lại mấy lần, Trương Hàng đối với cậu dì đều không tính là quen thuộc.
Mà Trương Khải Minh từ lúc sinh ra đã có hộ khẩu thành phố, cha mẹ đều là viên chức của xí nghiệp quốc doanh đã về hưu, hau người đều có tiền lương hưu đãi ngộ cũng rất tốt, không cần Trương Khải Minh phụng dưỡng.
Trương Khải Minh là con trai độc nhất, lúc mua tòa nhà hai tần kia vốn là muốn đón cha mẹ vè ở cùng, bất quá Triệu Hiểu Liên không muốn ở cùng ba mẹ chồng, mà quan hệ của hai bên cũng rất không xong.
Mà thân thể của cha mẹ Trương Khải Minh đều rất tốt, lại có thu nhập của mình, hai ông bà cứ thế sống cùng nhau ngày qua cũng cực kỳ dễ chịu, nếu dọn về ở cùng mỗi ngày đều nhìn Triệu Hiểu Liên không vừa mắt, ngược lại càng tức giận hơn.
Tuy rằng không ở cùng một chỗ, bất quá những năm trước đây mỗi cuối tuần Trương Khải Minh đều mang Trương Hàng đến thăm cha mẹ, vài năm nay khi Trương Khải Minh không có thời gian, Trương Hàng cùng thường mua ít lễ vật đến thăm ông bà nội, quan hệ hai bên vẫn rất tốt.
Thậm chí trong mấy tháng bắt đầu nuôi Đại Hắc này, Trương Hàng cũng dẫn chó theo rất nhiều lần, hai ông bà cũng rất thích một con cún ngoan như Đại Hắc vậy.
Ngày hôm nay, Trương Hàng kỳ thực đã không còn người để tin tưởng, chỉ có thể tìm đến ông bà nội.
Chỉ là khi cậu vừa gõ cửa bước vào đã thấy cha mình ngồi trong phòng khác, Trương Khải Minh vừa nhìn thấy Trương Hàng đã ngoảnh mặt sang một bên không đếm xỉa tới, mà bà nội nguyên bản vẫn nhiệt tình yêu mến cậu lúc cày cũng đã mất đi nụ cười, đợi đến khi nhìn thấy Lục Thừa Nghiệp càng lộ ra biểu tình chán ghét.
Bất quá, bà chung quy cũng không to gan đến mức dám đối chọi với một con chó lớn như vậy, chỉ đá đá lên người Đại Hắc, trong miệng lẩm bẩm: “Ai nha, mang theo chó thì đừng vào nhà chứ.
Đầy là loại chó hư hỏng gì vậy, ngay cả chủ nhà cũng dám cắn, tốt nhất cứ bán cho lò mổ đi!”
Tâm trạng vốn có chút mong đợi của Trương Hàng thoáng chốc rơi vào hầm băng, cậu chỉ còn trẻ chứ không ngu ngốc, có thể tinh tường cảm giác được ánh mắt của ông bà nội và phụ thân nhìn mình đã không còn giống trước đây.
Ông nội là lạnh lùng quan sát, bà nội lại chán ghét rõ ràng, mà cha thì lại thẳng thắn không thèm nhìn cậu.
Giống như trong nhà này, chỉ có cậu là người ngoài.
Trương Hàng xoa xoa cái mũi có chút lên men của mình, nhẹ nhàng nói với Lục Thừa Nghiệp: “Đại Hắc ngoan nào, đứng ngoài hành lang chờ tao một chút, đừng dọa đến những người khác.”
Lục Thừa Nghiệp vẫy vẫy lỗ tai có điểm lo lắng, ác ý những người đó đã rõ ràng đến mức ngay cả tiếp cận hắn cũng không muốn, như vậy Trương Hàng đi vào có thể nhận được cư xử hòa nhã sao? Chỉ có thể càng thêm thương tâm mà thôi.
Hắn cũng không phải là trẻ con như Trương Hàng, dựa vào những sự tình trước sau đã xảy ra mà liên tưởng, lại thêm sự biến hóa của Trương Khải Minh hai hôm nay, hắn đại khái đã đoán được nguyên nhân thực sự hai vợ chồng này phải ly hôn.
Trước đó Triệu Hiểu Liên lớn lối như vậy mà Trương Khải Minh vẫn cắn răng nhẫn nại, đồng thời đối với Trương Hàng thủy chung là cưng chiều quan ái, mặc kệ có bao nhiêu tức giận cũng không biểu hiện ra ở trước mặt cậu.
Nhưng mà ngày hôm qua, Trương Khải Minh ngay cả Trương Hàng cũng ra tay đánh đập không chút lưu tình, còn không muốn nhìn mặt cậu, đáp án hợp lý cho loại tình huống này chỉ có một… Chỉ sợ Trương Hàng cũng không phải con ruột của Trương Khải Minh.
Nếu sự thật là như vậy, Lục Thừa Nghiệp có thể lý giải thái độ của người nhà họ Trương với Trương Hàng, thế nhưng vẫn như cũ không cảm thấy thoải mái.
Cậu chủ nhỏ của hắn ưu tú như vậy nha, vì sao lại phải đối mặt với nhiều trắc trở khó khăn như vậy.
Có lo lắng hơn nữa, hiện tại Lục Thừa Nghiệp cũng bất quá chỉ là một con chó, cuối cùng vẫn phải ở lại ngoài hành lang, chỉ có thể áp sát lỗ tai vào vách tường, nỗ lực nghe ngóng động tĩnh trong nhà.
Cũng may thính giác loài chó so với con người thì ưu tú hơn rất nhiều, hơn nữa khu nhà này đại thể cũng là khu công chức, môi trường xung quanh yên tĩnh, vì vậy hắn đại thể cũng nghe được những người bên trong đang nói gì.
Lúc bắt đầu vốn là trầm mặc cực độ, Trương Hàng luống cuống nhìn những trưởng bối đã hoàn toàn thay đổi thái độ với mình, những lời khuyên nhủ muốn nói với phụ thân lại bị sự lạnh lùng sét nét trước mặt làm không dám mở miệng, chỉ có thể giống như một tội nhân bất an lo lắng dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của ba trưởng bối, giống như cậu đã phạm phải một lỗi tày trời nào đó.
Hôm qua, sau khi Trương Khải Minh phát hỏa đánh con trai xong cũng cảm thấy trong lòng khó chịu, Trương Hàng là đứa trẻ được ông cưng chiều từ nhỏ đến lớn, đứa trẻ ưu tú như vậy nếu quả thật là con của mình, cho dù có phải nghiến răng nghiến lợi chịu dựng ông cũng sẽ miễn cưỡng tiếp tục sống cùng Triệu Hiểu Liên, vì con trai duy trì gia đình hoàn chỉnh.
Chỉ là ngày hôm qua, khi hắn vô tình nghe được cú điện thoại của Triệu Hiểu Liên thì toàn thân máu nóng chải ngược, cảm thấy những ôn nhu che chở mình dành cho người phụ nữ và đứa trẻ này đều biến thành một chuyện tiếu lâm chê cười.
Triệu Hiểu Liên từ trước đến giờ cũng chưa từng thích ông, thậm chí kết hôn cũng chỉ vì cái hộ khảu thành phố, cha mẹ của ông cũng có chút bản lĩnh, có thể biến Triệu Hiểu Liên từ một cô gái nông thôn biến thành quý phụ thành phố.
Mà người phụ nữ đó trên thực vế vẫn yêu thích thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên cùng mình, đồng thời từ trước khi kết hôn hai người đã xảy ra quan hệ.
Mà sau khi Triệu Hiểu Liên trèo được lên người Trương Khải Minh, cha mẹ của ông đều không tán đồng việc con trai mình muốn lấy một cô gái nông thôn, Triệu Hiểu Liên vì muốn tiến vào nhà họ Trương đã cố ý chuốc say Trương Khải Minh, để ông trong lúc hồ đồ mơ màng xảy ra quan hệ với mình.
Sáng hôm Triệu Hiểu Liên sau lại ôm chăn khóc lớn, nói Trương Khải Minh cường bạo mình, nhà họ Trương như vậy cũng hết cách, chỉ có thể đồng ý để người vào cửa.
Sau đó Trương Khải Minh cũng phát hiện được chuyện của Triệu Hiểu Liên và bạn trai trước đây, tâm tình cực kỳ không tốt cùng với một vị tiểu thư1 trong hộp đêm xảy ra khuất tất.
Thế nhưng bởi vì lần say rượu mất trí năm đó, trong lòng hắn đối với Triệu Hiểu Liên vẫn là nhân nhượng không ít, hơn nữa hai người lại có một đứa con ngoan như vậy, Trương Khải Minh chỉ có thể âm thầm chỉ điểm vợ của người đàn ông kia để người ấy tìm tới tận nơi, vì vậy Triệu Hiểu Liên và người nọ cũng tạm thời xa nhau.
Trương Khải Minh vì con trai, vì cái nhà này, đã bị cắm sừng nhiều năm như vậy cũng cố nhịn xuống, thậm chí mấy hôm trước khi phát hiện Triệu Hiểu Liên kia vẫn còn quan hệ qua lại với người đàn ông đó thì vẫn quyết định nhịnh như trước.
Chỉ là sau khi nghe được cú điện thoại đó của Triệu Hiểu Liên, nghe ả nói Trương Hàng nhất định là con của người đàn ông kia, bởi vì trên người họ có vết bớt giống nhau như đúc, lúc đó Trương Khải Minh chỉ muốn giết chết người đàn bà này, cũng giết chết đứa con hoang kia.
Mà khi nhìn thấy Trương Hàng ngoan ngoãn như vậy, cảm tình nhiều năm cuối cùng cũng thành công gọi lý trí của ông quay về, nhìn thấy con trai giống như tội nhân co ro ngồi trong phòng khách bị cha mẹ mình chăm chú quan sát, cả người đều cực kỳ luống cuống, Trương Khải Minh không khỏi mềm lòng, chủ động mở miệng: “Con về nhà đi, ba đã quyết định ly hôn với Triệu Hiểu Liên.”
“Ba…” Trương Hàng mang theo vẽ cầu xin nhìn ông, không biết làm thế nào cứu vãn cuộc hôn nhân tan vỡ của cha mẹ.
“Ba cái gì ba!” Trương Khải Minh không lên tiếng nhưng mẹ của ông lại không nhịn được nữa, “Mau để cho mẹ mày mang thứ con hoang như mày rời khỏi nhà họ Trương bọn ta, để bọn ta nuôi con kẻ khác nhiều năm như vậy cũng thật khôn ngoan mà.
Năm đó ta đã không đồng ý Khải Minh lấy cô ta, không có công tác không nói còn là hộ khẩu nông thôn.
Bây giờ nhìn xem, bùn nhão không trét nổi tường, tiện nhân vẫn cứ là tiện nhân, tìm việc cho nó thì không chịu ổn định đi làm, chỉ muốn làm phu nhân nhà giàu, nuôi ả ăn ngon mặc đẹp xong lại còn mèo mỡ gà đồng.
Hiện tại cứ ly hôn cho nhanh một chút, còn chờ năm sau làm gì, cứ làm ngay đi!”
“Mẹ…” Trương Khải Minh do dự lên tiếng ngắt lời mẹ mình, nhưng cũng không quá kiên trì mà tùy ý để bà nói xong.
Đứa trẻ này hiện tại cũng coi như đã lớn, thân thế của mình sớm muộn cũng phải biết, cứ để mẹ ông nói ra cũng tốt
Nhưng mà sự thật này đối với Trương Hàng chỉ mới mười sáu tuổi mà nói vẫn là quá tàn khốc, mà bà Trương lại còn nói ra sự thật một cách mỉa mai như vậy, Trương Hàng chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân của mình đều bị khô cạn, cậu nhìn Trương Khải Minh nói: “Ba, chuyện này không phải thật đúng không? Con, con làm sao lại không phải là con trai của ba chứ? Nhất định là nhầm lẫn chỗ nào rồi, ba!”
“Được rồi!” Ông Trương cũng không muốn nháo chuyện này đến chướng khí mù mịt, mở miệng nói, “Có đúng hay không thì đi giám định một chút liền rõ ràng.
Cũng không thể chỉ vì một câu nói của người đàn bà kia mà tùy tiện kết luận, tôi thấy bộ dạng của Hàng Hàng cũng có mấy phần giống với Khải Minh, cứ đi giám định ADN đi.”
“Ông nội…” Trương Hàng cảm kích nhìn ông Trương, đến lúc này mới có người chịu đứng ra nói vài lời vì cậu, tuy cũng không hoàn toàn là bênh vực nhưng như vậy cũng đã rất tốt rồi.
Cậu rất tin tưởng mình chính là con ruột của Trương Khải Minh, làm sao có thể không phải chứ, ba đã thương cậu đến vậy mà.
“Còn giám định làm gì, đứa con hoang này có chỗ nào giống Khải Minh đâu, hoàn toàn là một khuôn với Triệu Hiểu Liên, vừa nhìn đã khiến tôi bực bội.” Bà nội đã không còn ôn hòa quan ái như trước kia, lời nói ra toàn bộ đều đâm thẳng vào trái tim người khác.
“Đi thôi.” Trương Khải Minh đứng lên, ông cũng rất hy vọng Trương Hàng có thể là con ruột của chính mình.
Nếu thật sự là như vậy, những thương tổn hai ngày nay mà ông tạo ra cho Trương Hàng, ông sẽ dùng cả đời để trả lại.
“Dạ” Trương Hàng thấp thỏm nhìn Trương Khải Minh, bàn tay không ngừng nắm chặt lại buông ra, chỉ trong chốc lát lòng bàn tay đều ướt đẫm mồ hôi, cậu cũng không biết vì sao trong lòng một điểm chắc chắn cũng không có.
Nguyên bản cậu vốn rất khẳng định mình là con ruột của Trương Khải Minh, chỉ là hiện tại dù nhìn thế nào cũng không phát hiện mình được và người kia có một điểm giống nhau.
Một lớn một nhỏ trước sau ra cửa, chỉ thấy Đại Hắc ngửa đầu nhìn hai người, đôi mắt đen bóng giống như có thể nhìn thấu nhân tâm.
Lục Thừa Nghiệp kiên định đi tới bên cạnh Trương Hàng, dùng đầu cọ cọ vào chân cậu.
Trương Hàng vuốt ve bộ lông mềm mại của Đại Hắc, trong lòng cũng tìm lại một chút sức lực, cái cảm giác bị cả thế giới vứt bỏ vừa rồi đều theo đó tiêu thất, dòng máu trong người cũng lưu động trở lại, dâng lên một tia ấm áp.
Nhưng mà Trương Khải Minh lại đẩy Đại Hắc qua một bên, nói: “Đi bệnh viện thì chở chó theo làm gì, bảo nó tự về nhà trước đi, không phải nó biết nhận đường sao?”
“Uông” Lục Thừa Nghiệp hướng về phía Trương Khải Minh sủa một tiếng, cho dù đây không phải con trai ruột của ông thì cũng đã nôi nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ một chút cảm tình cũng không có sao?! Hơn nữa làm giám định ADN cũng có thể lén lút đi làm, vì sao nhất định phải phô bày sự tình tàn nhẫn như vậy trước mặt một đứa trẻ, cho dù sau đó có thể chứng minh được quan hệ máu mủ giữa hai người thì sao? Trong lòng Trương Hàng cũng sẽ bị rạch xuống một vết thương thật sâu, cả đời không thể lành lại, cậu ấy vẫn còn trẻ con, dựa vào cái gì mọi người lại ép cậu đối mặt một cách tàn khốc như vậy, ôn nhu một chút không được sao?.
Đam Mỹ Sắc
“Đi về nhà!” Trương Khải Minh đối với Trương Hàng coi như vẫn còn một chút tình cảm, còn đối với con chó đã khiến mình phải tiêm vài mũi vắc xin phòng bệnh như Lục Thừa Nghiệp mà nói, một chút hảo cảm cũng không có.
Trương Hàng vỗ vỗ đầu Lục Thừa Nghiệp: “Ngoan, Đại Hắc về nhà.”
Về nhà cái gì chứ! Lục Thừa Nghiệp có chút phẫn nộ, nếu đã đi bệnh viện cũng không thể chỉ làm giám định ADN, còn phải đi khám mắt nữa, tối hôm qua cậu muốn đi nhà vệ sinh cũng phải men theo tường mà đi, ngay cả có đèn cũng đã không nhìn rõ nữa rồi!
Thế nhưng từ trong miệng của hắn chỉ có thể phát ra từng tràng tiếng sủa, Trương Khải Minh trực tiếp nổ máy xe chở Trương Hàng đi, mà Lục Thừa Nghiệp cũng không về nhà, một đường chạy theo phía sau, hắn lo lắng cho đứa trẻ này.
Trương Hàng nhìn bóng dáng Đại Hắc điên cuồng đuổi theo phía sau trong gương chiếu hậu, trước mắt đột nhiên trở nên nhòe đi, cái gương biến thành một mảnh màu sắc rạn vỡ, sau đó chính là từng đoàn sương mù dày đặc.
Cũng may, loại tình huống này rất nhanh đã hồi phục, cậu nhìn sắc mặt cực kỳ không tốt của cha đang ngồi bên cạnh, cắn cắn môi, cuối cùng cũng không nói ra miệng.
Hay là chờ làm giám định xong rồi hãy nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...