Trọng Sinh Ta Yêu Nhà Ta


Lan Hương sắp xếp làm liên tục mấy ngày, Lâm Yến nhân cơ hội đi một chuyến đến nhà em gái chồng, mẹ chồng gọi điện thoại nói Ngọc Lương mang thai, cô mua chút đồ bổ dưỡng đem qua.
Ngọc Lương phơi nắng rất đen, đen đếnnhìn không ra dung mạo thanh tú, Lâm Yến rất đau lòng, Ngọc Lương lại vui mừng vô cùng nói với cô: "Chị dâu, em trồng mười mẫu cây hạch đào, nghe nói ăn cái đó rấttốt cho não, qua mấy năm, emgửi chút ít cho Tiểu Tường, để thằng bé học thật giỏi mà thi đại học."
cô nói chuyện cũng không phải là dễ nghe, nhưng cô là thật lòng vì tốt cho cháu trai, đời trước Lâm Yến vàNgọc Lương quan hệ ôn hoà không nóng không lạnh, hàng năm cô đều đưa tới rất nhiều trái hạch đào, đó không phải là vì nịnh bợ chị dâu, mà là vì tốt cho cháu trai.
Mẹ chồng thấy con dâu đem tới nhiều sữa bột, bãnh ngọt, mật ong, táo ta như vậy, cũng rất là xúc động, thậm chí bà còn lôi kéo tay Lâm Yến, nước mắt lưng tròng : " con dâu hiền của mẹ, con sống cũng không dễ dàng, đem tiền mua những cái này làm gì."
"Mẹ, consợ Ngọc Lương làm việc quá sức mà mệt mỏi, cũng sợ ngộ nhỡ em ấy ăn không được ngon, liên lụy tới em bé trong bụng phát triển không tốt."
Người già, ai mà không suy nghĩ vì con trai con gái? Ai lại không hy vọng con gái của mình tình cảm hòa hợp? Con trai đi xa không có ở bên cạnh, con dâu có thể thân thiết cùng con gái, đó là điều không dễ a, mẹ Hoàng cảm động lệ nóng doanh tròng.
Lâm Yến nhìn lúc mẹ chồng nghiêng mặt sang một bên, nhanh chóng lau khóe mắt, trong lòng cũng cảm động, mẹ chồng tốt như vậy, mình một đời làm sao lại không để ý đến đây?

"Ngọc Lương, một thời gianchị cũng sẽ tặng thêm đồ tới, những cái này em cũng đừng luyến tiếc, còn nữa, mẹ cũng phải ăn. Trên ti vi nói uống sữa bột để bồi bổ, em phải bổ sung canxi, mẹ cũng phải bồi bổ nữa, nếu không, qua mấy năm mẹ sẽ bị đau chân ."
"Chị dâu yên tâm, em sẽ chăm sóc mẹ thật tốt."
Tạm biệt mẹ chồng cùng em chồng, Lâm Yến đi nhà em gái mình.
Lâm Hoan lớn lênnhỏ nhắn hơn so với Lâm Yến, mắt tròn tròn, mặt tròn trịa, đã từng là cô gái xinh đẹp đáng yêu . Cô không chỉ có gương mặtkhông giống chị gái, tính tình bướng bỉnh cũng khác biệt lớn. Nhất là, không có đầu óc thông minh, đi học kém đến nỗi còn không biết tính toán, mọi chuyện trong đời sống cũng mơ mơ hồ hồ. Mà lại có mẹ chồng rất là khôn khéo, khắp nơi tính kế cô. Đời trước con trai con gái cũng nghe lời bà nội, khi lớn lên nhìn mẹ đều là ánh mắt từ trên cao nhìn xuống. Lâm Hoan ở nhà này, chính là vâng lời làm việc, chỉ có bỏ ra sức lực, không có quyền lợi hưởng thụ.
Lâm Yến từng vì Lâm Hoan tranh thủ, nhưng thân cô còn không lo được, Lâm Yến lại không thể ngày ngày trông chừng em gái. Kiếp trước mấy năm tiếp đó, bởi vì mắt bị xuất huyết nên mù một bên mắt, mẹ chồng sợ bệnh này chữa trị không được, xúi giục con trai ly hôn. Lâm Yến đối với người em rể này cực kỳ tức giận, không lâu saugiúp em gái tìm một người từ Hà Nam tới làm thợ mộc. Hà Nam người vốn rất tinh ranh, hai người lại mang một đứa trẻ sống chung một chỗ, cuộc sống của Lâm Hoan càng thêm gian nan. Có một lần, Lâm Yến thấy chồng trước của Lâm Hoan len lén đến thămcô, hai người mang theo con trai con gáiăn cơm trong một quán cơm nhỏ, vừa ăn vừa khóc, vô cùng hối hận, cảm thấy mình làm việc thiếu suy nghĩ. Đời này, cô không biết nên làm sao giúp đỡ em gái, mấy ngày trước, nghe nói Cục lao động muốn mở lớp liền giúp chồng Lâm Hoan ghi danh. Chính phủ lợi dụng chính sách thúc đẩy phát triển bất động sản vừa mới bắt đầu, lúc này lao động có nhu cầu rất lớn không sợ không tìm được việc làm.
Mẹ chồng Lâm Hoan rất xem thường Lâm Hoan, Lâm Yến đến, bà cũng là ngoài cười nhưng trong không cười, thậm chí Lâm Yến có ăn cơm hay chưa cũng không hỏi một tiếng, Lâm Hoan mang vẻ mặt áy náy lặng lẽ kéo chị gái, nghe Lâm Yến nói ở trên trấn trên có ăn một chén mì, Lâm Hoan thở dài một hơi. Nhà này mặc dù vô cùng nghèo, nhưng là vẫn còn vùng vẫy trong ăn no mặc ấm, Lâm Yến cũng trợ giúp cho em gái, mẹ chồng thế này thật sự quá ghê tởmtrong lòng Lâm Yến đối với bà cũng rất là chán ghét.
“Ngày mai là chủ nhật, đến nhà chị chơi đi?” Lâm Yến nói với em gái.
“Trong nhà còn rất nhiều việc, không thể đi, lần này sẽ không đi Lâm Hoan biết là chị gái muốn cô nghỉ ngơi một chút, nhưng cô sợ mẹ chồng không dám đi liền áy náy từ chối chị gái.

“Hoan Hoan, chị giúp chồng em tìm việc trong thành phố, nhưng cũng không đảm bảo người ta nhất định có thể giữ lại cậu ta, bây giờ không thể nói ra được, nếu không mẹ chồng em mắng luôn cả chị, hay là em gọi Khắc Mạnh, nói là đi nhà chị chơi đến đó có thể tìm được việc làm thì gửi thư về, còn không tìm được việc thì trở về là được, cùng lắm là bà ấy càm ràm em mấy câu, được không?”
Lâm Hoan rất động tâm, năm đó cha vì anh cả kết hôn, vì muốn nhiều sính lễ liền đem cô gả đến vùng núi nghèo khó hẻo lánh, cô bất kể chịu nhiều cực khổ sỉ nhục cũng không thể nào thoát khỏi nghèo khó, nếu chị gái có thể đưa tay giúp cô, vậy cũng là tốt rồi.
Lâm Hoan và Ngọc Lương cũng là gả đến vùng núi hẻo lánh, nhưng Ngọc Lương chỗ đó sông có núi, phía sau núi có thể trồng cây, hơn nữa lại thích hợp cho cây ăn quả, cũng là nơi trồng trái cây trọng điểm của tỉnh S, qua hai năm nơi đó có quốc lộ thông qua, mấy năm này Ngọc Lương phải chịu khổ, chờ cây hạch đào kết quả ngay lúc giá tiền cũng tăng lên, cuộc sống trôi qua cũng tốt. Đời trước, nhà hằng năm nhà em chồng thu vào còn cao hơn nhà Lâm Yến.
Lâm Hoan gả đến chỗ này, sau núi đều là đá, độ dốc cũng lớn, dưới chân núi chỉ có một chút đất, mùa hè gặp phải mưa lớn một chút hay lũ bất ngờ đến, hoa mầu thường xuyên bị ảnh hưởng, có khi gặp năm toàn thiên tai cơm ăn cũng không thể đảm bảo nói chi là dư dả.
“Em âm thầm nói cho Khắc Mạnh đừng nói toạc ra.” Lâm Hoan gật gật đầu, cô rất là nghe lời, ở nhà nghe cha mẹ anh chị, gả đến đây thì nghe mẹ chồng, chông, thấm chí lời em trai chồng cũng phải nghe, không có suy nghĩ riêng của bản thân mình.
Trương Khắc Mạnh đè nén sắc mặt vui mừng, vào phòng: “Chị, Hoan Hoan nói chị giúp em tìm việc?”
“Cậu ngồi xuống nghe chị nói.” Đời trước Lâm Yến cũng giúp em rể tìm công việc, nhưng tầm mắt cô có hạn giới thiệu công việc thu nhập thấp, không ổn định, hơn nữa không biết dạy Lâm Hoan đối phó mẹ chồng thế nào, máu và mồ hôi của họ bị ác mẹ chồng lừa đem cho cậu hai (em chồng Lâm Hoan) làm đám hỏi, Lâm Yến vừa đau vừa tức, không lâu Lâm Hoan lại ly hôn, cuộc sống trôi qua lại thê thảm hơn.
Trương Khắc Mạnh ngồi trên ghế nhỏ trong phòng, Lâm Yến đem chuyện Cục lao động nói.

“Khắc Mạnh, nếu cậu học xong, kiếm được tiền rồi trả học phí lại cho chị, nếu không học được thì xem như chị làm ăn thua lỗ mất một số tiền, chị sẽ giúp cậu tìm việc khác trong thành phố, cậu muốn đi hay không?”
“Em sợ học xong không tìm được việc.”
“Nhất định có thể tìm được, chuyện này cậu cứ yên tâm, vả lại tìm không được việc cũng chỉ là phí mấy tháng thời gian, vạn nhất tìm được việc tốt thì cũng liền trở mình a.”
Trương Khắc Mạnh cũng động tâm.
“Hôm nay cậu nói đi nhà chị chói, như vậy cũng không sợ vạn nhất học không xong mẹ cậu lại mắng chị.”
Trương Khắc Mạnh có chút lúng túng, đỏ mặt đồng ý: “Được!”
“Cậu nói với mẹ cậu là muốn đi tiễn chị, Hoan Hoan mà đi lại ăn mắng không đâu.”
Không biết Trương Khắc Mạnh nói thế nào, mẹ chồng Lâm Hoan ở trong sân đập đồ, nhưng không có chỉ gà mắng chó ngăn bọn cô rời đi.
Đến Tỉnh Y đã hơn bốn giờ, dẫn Trương Khắc Mạnh đến lớp báo danh, bởi vì chỗ đó bao ăn ở nên không đến nhà Lâm Yến. Cô chỉ sắp xếp chỗ ở xho Lâm Hoan là được.

Trời sắp tối đen, Lâm Yến vội vàng dắt Lâm Hoan đến một cửa hàng may mặc, Lâm Hoan không có đầu óc nhưng tay chân rất nhanh nhẹn, kỹ thuật may vá cũng không tệ, trước kia quần áo lớn nhỏ trong nhà đều là Lâm Hoan làm.
Quả nhiên, bà chủ cho Lâm Hoan may một cái bao ghế dựa, liền gật đầu nói muốn Lâm Hoan làm thử một tháng năm trăm, Lâm Hoan vui mừng sáng hai mắt sáng lên, thanh âm có chút run rẩy.
“Cô Lâm, kết thúc thời gian thử việc, nếu cô làm tốt, lâu dài còn có thể thêm một trăm.” Bà chủ cửa hàng nói.
“Lúc nào có thể đi làm?” Lâm Yến hỏi.
“Ngày mai đi, mấy ngày nay việc nhiều, ngày nào cũng làm thêm giờ mà không xong.”
“Được, ngày mai cô ấy nhất định sẽ đến, ở đây mấy giờ thì làm?”
“Tám giờ, bao một bữa trưa, buổi tối nếu làm thêm giờ cũng có thêm bữa tối, còn có tiền làm thêm giờ, làm đến mười giờ là bảy đồng.”
Trên đường về, Lâm Hoan kéo tay Lâm Yến: “Chị!” còn chưa nói câu kế tiếp tay liền run run, nước mắt cũng chảy xuống, coi như cô là bánh bao có thể nhịn không nói không giận nhưng cô cũng không phải là không biết tủi thân không biết khổ sở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui