Thời gian cử hành đại hội được định vào bảy giờ tối, chính là lúc các tang thi sục sôi nhất, nhưng đại khái các yêu thú đều ỷ vào đây là địa bàn của mình, bản thân lại có thể chất đặc thù không dễ bị lây nhiễm, nên không đặt những tang thi lao loạn khắp nơi vào mắt.
Sau đó sự thật chứng minh bọn họ quả thật đã chịu thiệt thòi lớn, nhưng vào lúc này, trên quảng trường treo mười mấy ngọn đèn ***g yêu hỏa sáng ngời, được gắn trên những cành cây cao to xung quanh, chiếu sáng rực rỡ.
Các yêu thú lớn nhỏ trên quảng trường tụ tập lại càng lúc càng nhiều, ai đã học được cách hóa hình thì sẽ ăn mặc như người trong trấn, túm tụm năm ba người, mặc quần áo lễ hội, các người lớn nói chuyện, mấy đứa nhỏ thì vòng quanh bục chơi trò chơi, mà ai chưa biết hóa hình thì ở khúc khác, thỏ, sóc, hồ ly xám, còn có người đặc biệt chuẩn bị đồ ăn cho chúng, nhìn sơ qua thấy thật giản dị hòa thuận.
Trước bục diễn đỏ có bày mấy hàng ghế dài, hàng đầu tiên đại khái để lại cho quý khách ngồi, trên mặt ghế được lót một lớp nệm êm, bên cạnh còn đặt một dĩa trái cây tươi.
Ông cụ vóc dáng gầy nhỏ mang hai người đi vào giữa quảng trường, chỉ hàng ghế đầu tiên nói: “Khách quý đến, sẽ ngồi bên này.”
Long Sùng Vũ không lên tiếng đánh giá xung quanh, không khí vốn còn coi như náo nhiệt ngay khi hắn và Ân Quyết xuất hiện lập tức đông lại.
Thính lực của Ân Quyết rất tốt, còn có thể nghe thấy rõ ràng cuộc thảo luận của mấy tiểu yêu chưa hóa hình.
Một con hồ ly xám nói: “Mau nhìn mau nhìn, người xứ khác.”
Một con khỉ nói: “Họ không phải yêu tộc thì phải, rất kỳ quái, từ khi nào mà tiệc của yêu tộc nhân loại cũng có thể tham gia rồi.”
Gà núi chen mồm: “Tôi thấy họ không giống nhân loại!”
Khỉ nói: “Không biết thôn trưởng dẫn họ đến làm gì, móe, đó là ai! Y y y ăn chuối mà tôi thích nhất! Chỉ còn lại trái cuối cùng thôi đó a a a!”
Ân Quyết bị âm thanh nâng cao đột ngột dọa sợ, tay run lên, trái chuối vất vả lột một nửa vỏ cho Long Sùng Vũ cứ thế trực tiếp bị gãy, nửa trái chuối mịn màng mê người rớt xuống đất dính đầy đất cát.
Ân Quyết: “…”
Sóc con nhanh chóng nhảy xuống khỏi người ông cụ, miệng vừa kêu “tiếc quá tiếc quá” vừa ôm lấy nửa trái chuối dính đất chuồn mất, đại khái là nghĩ đem đi rửa thì vẫn có thể ăn.
Vì mấy hôm nay nhân gian đại loạn, tuy trong trấn không phải người, tuy hành tung của họ luôn rất thần bí, nhưng họ vẫn đang ở nhân gian, đương nhiên cũng chịu ảnh hưởng chung với nhân loại, lương thực dự trữ thật ra đã không còn đủ, trái cây càng là đồ xa xỉ, chỉ có ở đại hội hôm nay mới cung cấp cho tiểu yêu, còn là chia phần, ăn xong của mình thì chỉ có thể thèm thuồng phần người khác.
…. Thật sự là trái cuối cùng rồi…
Tiểu yêu thích chuối nhất: “TAT…”
Không, trên thực tế vẫn còn nửa trái, Ân Quyết hoang mang nhìn về hướng con khỉ đó, sau đó như hiến bảo đưa cho Long Sùng Vũ.
Long Sùng Vũ vốn đang nghe ngóng tình huống gần đây của yêu tộc với ông cụ, kết quả bất ngờ nhận được trái chuối Ân Quyết đưa đến tận miệng.
Ân Quyết nói: “Ăn.”
Ân Quyết vừa nói ăn Long Sùng Vũ liền lập tức mở miệng cắn rồi nuốt, thời gian này đúng là không uổng công nuôi dưỡng Long quân của hắn, còn biết thương yêu chủ nhân nữa.
Lệ khí giữa mày Long Sùng Vũ tản đi mấy phần, ông cụ bên cạnh nhìn mà ngẩn ra.
Ông cụ có thể cảm giác được ngồi trước mặt mình là hai nhân vật lớn, nhưng ông thực sự không đoán được lai lịch của họ, nếu bảo là đến phá, thì khi bắt đầu nói chuyện lại thấy không giống, ông tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Chúng tôi cũng muốn về, chỉ là…”
Long Sùng Vũ nuốt chuối, lại hồi phục vẻ mặt âm trầm trước đó, không hề lưu tình cắt lời: “Chỉ là, các người đã mất liên lạc với yêu giới từ lâu rồi.”
Ông cụ nghẹn lời, không lên tiếng, coi như thừa nhận.
“Chuyện này ta có nghe nói.” Sắc mặt Long Sùng Vũ cũng không tính là tốt, yêu tộc vì bảo vệ lợi ích của cư dân trong giới, từ bỏ các yêu thú đang ở nhân giới, chuyện này làm rất thiếu đức, khiến vô số yêu tộc không còn nhà để về đều lạnh lòng.
Bảy giờ đúng, trên bục đỏ phiêu lên vô số yêu hỏa diễm lệ, trôi nổi vây quanh bốn chữ “Đại hội tranh bảo” được khắc ở tấm ván làm bối cảnh, mà sau khi tắt đi, lại chói mắt đến mức ai cũng phải cảm thán.
Ân Quyết ngẩn người nhìn.
Một cô nương trẻ tuổi mặc áo đỏ bước lên bục, nhìn về hướng ông cụ một cái.
Ông cụ gật đầu ra hiệu, thế là cô mỉm cười, nói với các yêu quái bên dưới: “Chào mọi người, tối nay, sẽ do Lam Trĩ Kê (chim trĩ) tôi chủ trì đại hội tranh bảo cho mọi người! Trước nay, trình độ xem trọng của chúng ta với đại hội tranh bảo không thua kém gì tế điển, tại sao chứ, điều này phải truy ngược về khởi nguyên của nó bla bla…”
Mọi người đã lục tục vào chỗ ngồi, nghe rất hứng thú.
Cô nương đặc biệt biết cách nói chuyện, không chỉ mạnh mẽ vang dội miêu tả lại một đoạn lịch sử, còn sinh động như thật. Ân Quyết nghe đến mắt cũng không chớp, hiện tại ký ức của y hỗn loạn, sớm đã quên mình từng tham gia vô số đại hội tranh bảo, còn náo nhiệt hơn bây giờ nhiều.
Vẻ rầu rĩ trước đó của ông cụ lúc này cũng tan đi không ít, đang vỗ tay áo chuẩn bị lên bục nói vài câu, giống như làm theo lệ, nhưng ông vô cùng vui vẻ.
Chỉ là, ngay vào lúc này, sóc con đột nhiên hoảng loạn chạy về, câu đầu tiên khi mở miệng là: “Thủ vệ chết rồi! Thủ vệ chết rồi! Con thấy rồi, là bị cắn chết!”
Tiếng kêu chói tai của sóc con đâm vào màng nhĩ mọi người, truyền vào lỗ tai tất cả yêu tại đó.
Sắc mặt ông cụ biến đổi, nhưng vẫn còn trấn định, vội nói: “Lập tức tạm ngưng đại hội.”
Tiểu cô nương trên bục ngẩn ngơ, không biết nên làm sao mới tốt, mà sóc con rõ ràng bị dọa, lông toàn thân đều dựng lên, rùng mình, nó nghĩ đến tang thi đáng sợ trong lời đồn bên ngoài, nghe nói yêu thú yếu ớt cũng sẽ bị lây nhiễm.
Ân Quyết nhìn nó một cái, đưa tay túm lấy nó, an tĩnh vuốt lông nó, không biết có phải do tác dụng của hương Cưu Đề không, sóc con cuối cùng cũng ngừng run, uể oải nằm trong lòng bàn tay Ân Quyết.
Các tiểu yêu không bao lâu đã được các đại yêu tụ lại, bảo vệ đến phòng hoạt động văn hóa bên cạnh hội trường, hiện tại trong trấn sớm đã không còn cung ứng điện, cũng may yêu hỏa có thể cung cấp đủ ánh sáng cho họ.
Ông cụ định đích thân qua kiểm tra, sau khi an bài an toàn cho những người khác, ông nói với Long Sùng Vũ: “Xảy ra chuyện này, ngài xem…” Hiện tại không phải lúc tự loạn bước chân, thủ vệ tại sao chết, ông cần phải xác nhận một bước nữa.
Sóc con nói thủ vệ bị cắn chết, vậy thì trên cơ bản hiềm nghi của Long Sùng Vũ và Ân Quyết là có thể bài trừ, vì tuy họ là ngoại tộc, nhưng trừ chưa khai linh trí, thì chủng loại ngoại tộc thích ăn lông uống máu trên cơ bản đã tiệt chủng rồi.
Nhưng Long Sùng Vũ vẫn phải giải thích một chút, khi sóc con thét lên nói thủ vệ chết, thì có vài đại yêu dùng ánh mắt thù hận và bài xích nhìn họ, vô thức vây xung quanh họ, dường như họ chính là hung thủ của vụ án này. Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...