Nhậm Tử Sâm không có kinh nghiệm gì cả.
Mặc dù rất ngang tàng nhưng cậu chưa yêu bao giờ.
Đây là lần đầu tiên trái tim rung động.
Cậu hôn Thẩm Niệm, hoàn toàn dựa bằng vào bản năng.
Thẩm Niệm giống như thuốc phiện, khiến cho cậu vừa chạm vào đã nghiện.
Giống như từ trong sâu thẳm linh hồn cậu đã từng trải qua việc này nên cho dù là lần đầu tiên hôn sâu, cậu cũng khống chế rất tốt, giống như một cao thủ điêu luyện.
Trong đầu còn sót lại một chút lý trí, rõ ràng biết mình không nên tiếp tục nhưng Nhậm Tử Sâm không khống chế được mình.
Một bàn tay lớn thò vào trong chiếc áo len mỏng, làn da mịn màng làm cho bộ não của thiếu niên đột nhiên nổ tung, cậu hoàn toàn mất trí, vén chiếc áo len đang gặp nguy hiểm cận kề.
Khi môi thiếu niên dời đi, chuẩn bị dời trận địa, cuối cùng Thẩm Niệm cũng có thể hít thở một hơi, cô hét to: "Nhậm Tử Sâm, cậu dừng lại!"
Thẩm Niệm tức giận muốn khóc.
Cô đâu thể chống lại sức mạng của Nhậm Tử Sâm, khó khăn lắm hai tay mới được tự do, Thẩm Niệm lấy hết sức lực đánh vào mặt Nhậm Tử Sâm.
Cảm giác đau đớn bất thình truyền tới khiến Nhậm Tử Sâm lấy lại được một chút lý trí.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Niệm, tình dục nơi đáy mắt còn chưa tan, sinh lý của thiếu niên ở tuổi này là dễ bị kích động nhất, huống chi là khi đối mặt với cô gái mình thích.
Nhậm Tử Sâm ngừng tấn công, nhưng cũng không rút tay ra, cậu ấn ở đó không nhúc nhích.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt Thẩm Niệm có tức giận, nhưng cô cũng không khóc.
Nhậm Tử Thần lắc đầu, giống như đang cố gắng kìm nén điều gì đó, môi cậu lại ghé sát vào tai Thẩm Niệm: "Niệm Niệm, đừng tức giận, may là cậu ngăn tôi lại, nếu không tôi đã phải ngồi tù ba năm."
Tội XX, ba năm bắt đầu.
Thẩm Niệm rất cạn lời, cô thật sự cực kỳ quen thuộc với hơi thở của Nhậm Tử Sâm, cuộc tấn công mãnh liệt vừa rồi như còn rõ ràng trước mắt.
Kỳ lạ là, kiếp trước Nhậm Tử Sâm chưa bao giờ thỏa hiệp, cũng sẽ không dừng lại, bây giờ cuối cùng cậu cũng học được cách làm người rồi!
Thẩm Niệm giận dữ trừng cậu: "Cậu còn không mau đứng dậy!!"
Nhậm Tử Sâm lưu luyến.
Nhưng cũng chỉ có thể dừng lại ở đó.
Thẩm Niệm còn quá nhỏ, cậu không thể làm cầm thú được.
Nhậm Tử Sâm ngồi dậy, Thẩm Niệm lập tức đứng lên, cực kỳ phòng bị.
Nhậm Tử Sâm vô cùng thành thật thẳng thắn: "Niệm Niệm, tôi...!vừa rồi tôi không cẩn thận không nhịn được, cậu đừng tức giận."
Thẩm Niệm muốn bùng nổ: "Nhậm Tử Sâm! Đầu óc cậu không nghĩ được cái gì đứng đắn à?"
Thẩm Niệm xuống giường, muốn ra khỏi phòng.
Nhậm Tử Sâm chân dài, sải bước đuổi theo, chắn trước mặt Thẩm Niệm, thiếu niên cao lớn nên cực kỳ có cảm giác áp bức: "Giận thật à? Vậy phải làm sao bây giờ? Hôn cũng hôn rồi, hay là tôi trả lại cho cậu nhé? Cậu hôn lại được không?"
Thiếu niên làm càn làm bậy, thật sự kề môi mình sát lại gần, ra vẻ mặc cho người ta định đoạt.
"Nhậm Tử Sâm!"
Cuối cùng thiếu niên cũng không dám tiếp tục làm bậy nữa: "Niệm Niệm, cậu đừng tức giận, tôi chỉ là...!thấy quan hệ của cậu và Vương Xuyên tốt như vậy, trong lòng tôi khó chịu, giống như là bị người ta hắt cho một bát giấm vậy, cho nên vừa rồi mới không nhịn được.
Nhưng bây giờ ổn rồi, sự thật chứng minh hai chúng ta biết nhau sớm hơn!"
"Từ khi sinh ra tôi đã sống ở khu Shangri-La mà cậu cũng vậy.
Cậu nói xem...!Có thể nào chúng ta đã gặp nhau từ thời còn mặc quần thủng đáy không nhỉ?"
Thẩm Niệm: "...!!!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...