Giọng nói đầy lạnh lẽo, với khí âm hàn
trên người, khi ai nhìn đều làm mọi ngượi sợ đến không nói đến thành
lời, chỉ biết lo sợ nhìn nam nhân như thần chết trước mắt, cái nhìn của
hắn như đầy ý uy nghiêm cảnh cáo. Cả người nhà Tôn gia khi nhìn đều biểu tình thất kinh. Thật không dám nghĩ tới, vậy mà người này lại xuất hiện ở đây?
Tôn Ngọc Nhi mở to mắt, ý kinh ngạc xẹt qua trong đầu, bên tai còn vọng
lại lời nói mới phát ra, hình như là có người tới giúp nàng?
Tôn Ngọc Nhi liếc Tôn Sử Bình đang ngồi trên đất, sợ đến trắng cả mặt,
nàng chưa từng nhìn thấy hình ảnh Tôn Sử Bình sợ một ai như vậy! Thật
không khỏi khâm phục người mới tới.
Theo cảm giác quay đầu lại, nhìn ra hướng cửa. Khi bóng dáng người đó
đập vào mắt, vẻ mặt Tôn Ngọc Nhi tràn ngập sửng sốt, lẫn phức tạp khó
hiểu.
Người nam nhân đứng ở trước cửa, thân hắc bào hòa vào màn đêm tối, dưới
ánh trắng chiếu xuống, ngũ quan sắc bén uy mãnh được bao phủ tầng sương
lạnh lẽo, đôi mắt như có ánh lửa tỏ ra, đầy cuồng nộ khát máu. Tay áo
đen bay theo tiếng gió lạnh, Hắn đứng ở đó, lại như vị thần trên cao, tỏ ra khí thế như đêm tối hôm nay, không ai có thể tìm ra ánh sáng mà
thoát khỏi hắn.
Tôn Ngọc Nhi vốn muốn cho đối phương nụ cười cảm tạ, có thể khiến Tôn Sử Bình sợ chết khiếp như vậy, nhưng khi quay lại xem, nụ cười chợt cứng
ngắt.
Người này... ? Vừa quen thuộc lại xa lạ, Tôn Ngọc Nhi chỉ thấy mắt nàng
nóng lên, như có nước sắp rơi ra, tim đập mạnh dữ dội, không cách nào
khống chế, đầu óc trống rỗng như tờ giấy trắng, mọi thứ trước mắt nàng
như mờ ảo đi, không nhìn rõ được phương hướng, tâm khó chịu kì lạ... Tôn Ngọc Nhi cúi thấp đầu xuống, cố muốn tránh khỏi đôi mắt nóng rực đang
nhìn nàng, người này từ lúc mới lên tiếng, thì vẫn luôn chưa rời mắt
khỏi nàng. Tôn Ngọc Nhi không biết tại sao bản thân lại trốn tránh.
Nhưng nàng biết một điều, đối với tên nam nhân này, nàng rất bài xích!
Bầu không khí gần như là nghẹt thở đến âm u, không ai dám lên tiếng, chỉ có thể nghe tiếng hít thở khó khăn của từng người một ở đây, trầm lặng
đến đáng sợ! Chân ai cũng đều như bị rễ dính chặt, không cách nào di
chuyển được. Chỉ biết đứng ngay đó, ngơ ngác kinh hoàng nhìn vào nam
nhân như muốn tới đòi mạng đang ở trước cửa kia.
Nam Cung Hàn từng bước một đi vào, mỗi bước chân của hắn, như đi giậm
vào tim của mỗi người, khiến họ cảm thấy, mình chỉ là cái xác để hắn
giẫm đạp.
"Vương... Gia... !" Âm thanh yếu ớt run rẩy vang lên, cũng là thứ phá vỡ bầu không khí đáng sợ đang diễn ra. Tôn Sử Bình khó khăn từ dưới đất
đứng dậy, cũng đầy khó khăn mà mở miệng. Hắn không dám ngẩn đầu lên,
lòng đang sợ hãi vô cùng. hôm nay Hàn Lăng Vương tới, vốn là chuyện vui, nhưng mà nhìn bộ dạng của vị Vương Gia này, một chút thiện ý tới làm
khách cũng không hề có. Nhất là ánh mắt khi nhìn vào hắn, nhớ lại làm
Tôn Sử Bình sợ tới mức, tay chân run liên tục, nhưng hắn thật không
hiểu. Hắn chỉ dạy dỗ con gái mà thôi! Đâu có làm gì đắc tội với Hàn Lăng Vương này?
"Các người đang làm gì?" Mâu ưng sắc bén thanh nhọn nhìn thẳng vào Tôn
Sử Bình, như là thanh kiếm muốn xuyên thấu qua người Tôn Sử Bình. Môi
nhạt lạnh như băng phát âm thanh trầm thấp nhưng vô cảm.
Tôn Sử Bình bị Nam Cung Hàn hỏi, mặt lộ vẻ khó xử, hắn theo cảm tính
quay đầu lén nhìn Tôn lão phu nhân. Mắt ra hiệu cầu cứu với mẫu thân
hắn, chính là đem trách nhiệm đem chuyển qua trên người Tôn lão phu nhân để giải quyết.
Thấy Tôn Sử Bình không trả lời, mà còn trao đổi ánh mắt với Tôn lão phu
nhân. Biểu cảm trên mặt Nam Cung Hàn càng lúc càng lạnh u ám.
"Bổn Vương hỏi các người đang làm gì!" Một tiếng quát thật lớn, làm chấn động cả hậu sân, sát khí nồng đậm tỏ ra xung quanh, lạnh đến thấu
xương. Tôn Sử Bình bị dọa mặt xanh biến thành trắng, chân run không
ngừng, như có thể té xuống bất cứ lúc nào! Nhìn hắn bây giờ, còn đâu
giống dáng vẻ cao ngạo thường ngày!
"Là do tiểu muội không phép tắc, lại đi tới khuya mới về, khiến tất cả
mọi người lo lắng, nên tổ mẫu mới tức giận, trách mắng vài câu" Không
biết Tôn Thanh Vũ đi ra từ khi nào, nàng e lệ đi tới, thoáng nhìn Nam
Cung Hàn, mắt đỏ ửng rơi đầy lệ: "Ngọc Nhi tuổi muội ấy còn nhỏ, ham
chơi một chút cũng không có gì lạ, nhưng khiến người nhà lo lắng là
không đúng" Lời Tôn Thanh Vũ đầy ý bao che cho Tôn Ngọc Nhi, tỏ vẻ của
một người tỷ tỷ vì muội mội mà đau lòng, bất cứ ai cũng đều sẽ thông
cảm.
Tôn Thanh Vũ vẻ vô tư nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Hàn: "Đây là chuyện
của Tôn gia, mong Vương Gia sẽ không xen vào" Mắt phượng đầy kiên cường
không một chút lo lắng, không chịu khuất phục trước khí thế đáng sợ, làm ai cũng phải khán phục tiểu cô nương dù yếu đuối nhưng lại mạnh mẽ.
Tôn Ngọc Nhi đứng cách đó không xa, nghe xong lời Tôn Thanh Vũ, thật
muốn ngất đi, làm ơn đi, vị tỷ tỷ lúc nãy mặc kệ sống chết của nàng đi
đâu rồi? Vẻ hiện tại là sao đây? Thâm tình tỷ muội này đúng là quá giả
tạo rồi!
Tôn Thanh Vũ cũng chưa từng nhắc đến chuyện Tôn lão phu nhân muốn đem
gia pháp ra mà phạt Tôn Ngọc Nhi, hoàn toàn giấu đi. Nàng lại nghĩ
chuyện này vốn không quan trọng, Tôn Thanh Vũ vẻ lại đầy tự tin, lúc nãy nàng đã cố ra vẻ kiên cường bất đồng với nữ nhân khác, nàng tin Hàn
Lăng Vương sẽ để ý tới nàng, có nam nhân nào mà không thích nữ nhân khác lạ đặc biệt chứ? Chỉ là Tôn Thanh Vũ không ngờ câu Nam Cung Hàn nói với nàng lại khiến nàng đứng hình tại chỗ.
"Chuyện của Bổn Vương không cần ngươi quan tâm!"
Mấy câu đơn giãn lại làm Tôn Thanh Vũ trắng bệch cả mặt, môi gần như là
cắn nát, lại không thể làm gì, vẻ mặt u buồn lui lại chỗ cũ.
"Vương... Gia!" Tôn lão phu nhân tay nắm cây trượng trên tay, bước chân
khó khăn đi tới gần Nam Cung Hàn, vẻ đồng ý với lời Tôn Thanh Vũ, lại
liếc thấy con trai bà bị dọa đến sợ như thế này, định muốn nói giúp vài
câu, lời còn chưa ra khỏi miệng, thì Nam Cung Hàn quét mắt tới, ý cảnh
cáo đe dọa hiện rõ ràng. Khiến Tôn lão phu nhân thường tỏ ra uy nghiêm
khắc khe, cũng phải sợ mà lùi về phía sau lại.
Nam Cung Hàn thu hồi lại cái nhìn vào Tôn lão phu nhân, lại đến lượt uy nghiêm tra tội kẻ đang sợ hãi kia.
"Tôn Sử Bình, người làm cha lại không biết cách yêu thương con gái mình, lại chỉ biết dùng bạo lực để dạy dỗ, đúng là làm mất mặt người làm phụ
thân trong thiên hạ!"
"Vương Gia! Tha tội!... Thần chỉ là dạy dỗ nghịch nữ không nghe lời, làm sao mà... " Lời hắn nói còn chưa dứt, thì nam nhân trước mặt đã hung
hăng trừng mắt: "Im ngay!" Khi nghe hai từ "Nghịch nữ" Nam Cung Hàn lại
giận dữ muốn giết người, lòng lại ẩn đau. Ngọc Nhi của hắn là cô gái
lương thiện nhất trên đời này, cũng là người có hiếu nhất thiên hạ! Thế
mà lại bị tên xúc sinh Tôn Sử Bình này mắng là nghịch nữ, đám con gái
ông ta mới là nghịch nữ!
"Vương Gia... !" Tôn Sử Bình bị dọa không nhẹ, mắt đã trừng to, bản thân hắn muốn giải thích, nhưng miệng không thể nào điều khiển theo ý hắn,
chỉ biết nói ra câu "Vương Gia" không ngừng, giọng lại từ từ nhỏ như
muỗi kêu, hoàn toàn mất đi khí phách của một nam nhân.
Mấy người ở đây đều không dám tin nhìn Tôn Sử Bình, luôn tỏ ra khí thế
gia chủ, vậy mà giờ lại nhát gan một câu cũng không thể nói ra, vẻ cầu
xin thấp hèn như một tên nô tài. Thật sư không cách nào nhìn tiếp được
nữa! Thật là quá mất mặt!
Tôn lão phu nhân nhìn con trai không có tiền đồ, một chút mạnh mẽ nói
chuyện cũng không có, không khỏi lắc đầu thất vọng, Tôn Sử Bình đúng là
không thể nào bằng Tôn Tử Lang, nếu con trai lớn ở đây, thì chắc chắn
mọi chuyện sẽ được giải quyết.
"Vương Gia, cả nhà ta đang dạy dỗ gia nữ, không biết ngài có ý kiến gì?" Âm thanh Tôn lão phu nhân vừa trầm tĩnh lại cẩn thận dò xét, Tôn lão
phu nhân không hổ là người trải qua nhiều sóng gió, dù cũng bị Nam Cung
Hàn làm cho sợ hãi, nhưng mà vẫn rất bình tỉnh để nói chuyện, không
giống đứa con trai yếu đuối kia. Từ lúc nãy giờ, điều khiến bà suy xét
là cảm thấy chuyện Hàn Lăng Vương tới vào giờ này, thật đúng là kì lạ!
Hơn nữa lại còn vào lúc...
Mắt Tôn lão phu nhân ẩn hiện sự đa nghi, lại nhìn Tôn Ngọc Nhi đang đứng một bên trong góc, lại một lần nữa nhìn sang Nam Cung Hàn, rối rắm nắm
chặt trượng gỗ trong tay, hóc mắt đầy nếp nhăn khẽ híp lại thành đường
chỉ. Việc này có vẻ không đơn giãn như vậy!
Nam Cung Hàn chán ghét nhìn Tôn Sử Bình, hắn thật không muốn ở lại đây
nữa! lão bà kia nói dạy dỗ? rõ ràng là tìm cớ hành hạ Ngọc Nhi!
Nam Cung Hàn phất tay áo quay lưng đi, mặc kệ những người ở đằng sau, cũng không quay đầu lại: "Bổn Vương chính là muốn quản!"
Đây chính là câu trả lời của Nam Cung Hàn dành cho người của Tôn gia,
không có lý lẽ cũng chẳng có lý do tại sao, chính là bản thân Nam Cung
Hàn hắn muốn xen vào, ai dám cản?
Chính là không ai dám cản người này, nên cả Tôn gia chỉ trơ mắt nhìn Nam Cung Hàn đến chỗ Tôn Ngọc Nhi, rồi cũng trơ mắt nhìn hắn bế Tôn Ngọc
Nhi lên.
Tôn Ngọc Nhi bị ôm vào trong lòng ngực ấm áp, hương đàn gỗ nhẹ nhàng
xông vào mũi, khiến nàng ngẩn người đến ngơ ngác, cũng không phản kháng, mặc kệ để người nam nhân xa lạ ôm nàng đi.
Cảm nhận thân thể nhỏ bé trong lòng, Nam Cung Hàn cảm thấy thật thỏa mãn vui sướng, đã lâu lắm rồi, hắn chưa được ôm nàng như vậy, cứ tưởng mọi
thứ chỉ là mơ, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hít lấy mùi hương tóc quen thuộc, hắn nằm mơ cũng muốn được ngửi một lần. Mà bây giờ nó lại chân thật
trước mắt. Nam Cung Hàn siết chặt Tôn Ngọc Nhi vào lòng mình, như muốn
đem nàng hòa tan vào trong người. Mãi mãi muốn ôm nàng như vậy!
"Chúng ta đi thôi!" Giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng từ trên đỉnh đầu vang
lên, Tôn Ngọc Nhi như lạc vào vòng sương mù không lối thoát, nàng im
lặng không lên tiếng, chỉ yên tĩnh tựa vào ngực của nam nhân trước mắt.
Nam Cung Hàn ôm lấy Tôn Ngọc Nhi cẩn thận hướng bước ra khỏi cửa Tôn Gia. Một đi không quay đầu, cũng không nói một lời.
Người Tôn Gia chỉ có thể ngây người, không tiếng động nhìn chằm chằm
thân ảnh hắc bào càng lúc càng đi xa, lại không ai dám ngăn cản.
"Ngài ấy, muốn đem Ngọc Nhi đi đâu?" Đến lúc này âm thanh khàn không có
sức của Tôn Sử Bình vang lên, hắn lảo đảo đứng lên, vẫn còn chưa dám tin chuyện lúc nãy.
"Thật sự là Hàn Lăng Vương muốn làm gì?" Câu hỏi của Tôn Sử Bình, cũng
là câu hỏi mà những người ở đây muốn biết, rốt cuộc là tại sao? Không ai có thể trả lời.
Tôn lão phu nhân được a hoàn bên cạnh đỡ lấy tay, một lời cũng không mở
miệng, đã đi về phòng. Tôn Sử Bình khẽ nhìn theo mẫu thân hắn, mày nhăn
lại lo lắng. Lúc nãy hắn hành động quả thật rất mất mặt, Hàn Lăng Vương
cũng chưa làm gì, mà bản thân hắn đã sợ như vậy, mẫu thân khi nhìn chắc
chắn rất không vui.
Nhưng lại không thể trách hắn, quả thật Hàn Lăng Vương rất đáng sợ! Tay
áo lau mồ hôi trên trán, cảm giác khiếp sợ như sắp bị giết đó, đến bây
giờ hắn vẫn còn nhớ rõ.
Mấy người còn lại cũng không tốt hơn bao nhiêu, Tay chân vẫn còn chưa cử động được, lại chưa hết kinh hãi, bản thân chỉ là nô tài nhỏ bé, chứng
kiến cảnh tượng lúc nãy, làm sao mà chịu nổi? Ngay cả Tôn Sử Bình cả đời oai phong lẫm liệt, mà còn sợ như thế, huống chi là bọn họ!
Vốn muốn về lại phòng, lại phát giác mấy đứa con gái đang e sợ nhìn hắn, Tôn Sử Bình không vui trừng mắt: "Nhìn cái gì? Còn không mau về phòng!"
Bị Tôn Sử Bình la một cái, dù trong lòng rất khó chịu, nhưng lại không thể cãi lại, chỉ biết tức giận ai đi về phòng nấy.
Cả Tôn phủ được bao trong hàn khí đáng sợ, nên chẳng ai có thể ngủ được. Cứ như vậy đêm thật dài.
Tại bên ngoài đường vắng lặng, cả dân chúng đã yên giấc ngủ, nên bên
ngoài phố vắng tanh không một bóng người, chỉ có khói sương lờ mờ hiện
khắp đường nẻo, với tiếng chim kêu nữa đêm, vang vọng cả đường đi.
Phía trước lại có hình bóng cao lớn đang bước đi thanh thản, tóc bay
đằng sau phiêu dật giữa màn đêm, toàn thân hắn với sương lạnh khí trắng
như hòa vào nhau, khiến từ xa trong hắn như người từ trong sương mù mà
đi ra.
Từ tầng sương khói càng lúc càng dày, che khuất đi con đường phía trước, khiến người ta hít thở khó khăn bởi cái lạnh xông vào tận ngực.
Bước chân nam tử tiến về màn sương đằng trước, cũng chưa từng dừng lại
xem xét, mà đi thẳng vào màn sương. Hắn như am hiểu cách để thoát ra,
chỉ cần vài bước là đã thoát khỏi vòng sương bao quanh.
Nam Cung Hàn tiếp tục đi trên đoạn đường không người, trên tay vẫn ôm
lấy hình bóng nhỏ bé trong lòng, dùng áo choàng ân cần che người trong
ngực lại. Vẻ mặt hắn vẫn bình thản như thường, không ai phát hiện ra,
đằng sau vẻ bình thản đó là sự đắc ý vui vẻ như thế nào! một chút ý thức bản thân đã bắt cóc con người ta cũng không có.
Tâm trạng Nam Cung Hàn bây giờ chỉ có thể diễn tả bằng lời là: Rất thỏa
mãn, hạnh phúc lan tràn như cơn sóng chảy trong tim. Ấm áp như ánh nắng
cứu hắn ra khỏi bóng tối u đêm, hắn một lần nữa có thể ôm Ngọc Nhi vào
lòng. Quả thật là ông trời đang cố muốn giúp hắn.
Tôn Ngọc Nhi an ổn trong lòng Nam Cung Hàn, đôi tay nhỏ bé nắm chặt góc
áo choàng đang phủ lên người nàng, ánh mắt trong suốt tò mò liếc lên
khuôn mặt cương nghị trầm tĩnh kia, suốt đoạn đường hắn luôn mang bộ mặt này, không có nói tiếng nào, y như khúc gỗ biết đi.
Thật chán! Tôn Ngọc Nhi bĩu môi nhăn mặt không vui, ngón tay chỉ chỉ vào lồng ngực Nam Cung Hàn: "Nè! Ngài bế ta đi đâu vậy?"
Hàn Lăng Vương này không nói một lời liền đem nàng đi, nếu không phải vì muốn thoát khỏi ma trảo của người Tôn gia đó, thì nàng mới không đi
theo người lạ, nhớ lúc ở Tôn gia, Tôn Ngọc Nhi liền nhớ đến bản thân
nàng khi bị Hàn Lăng Vương xa lạ này ôm đi, vốn là muốn phản đối, nhưng
không hiểu tại sao, khi bị hắn ôm vào lòng, lại không cách nào nói không được! Thật kì lạ! Tôn Ngọc Nhi nghiên đầu với vẻ rối rắm hiện trên mặt.
Bản thân Tôn Ngọc Nhi không biết, vẻ mặt này của nàng vào trong mắt Nam
Cung Hàn, thì có biết bao nhiêu là đáng yêu. Khiến hắn nhịn không được
mà hiện lên ý cười sủng nịch.
"Nàng đi đâu, thì ta sẽ đưa nàng đi"
"Thật sao?" Tôn Ngọc Nhi nghe Nam Cung Hàn nói vậy, thích thú cười giơ
tay lên: "Vậy ta muốn đi đâu, ngài sẽ đưa ta đi?" Như vẫn chưa tin vào
lời của Nam Cung Hàn, Tôn Ngọc Nhi thoáng nghi ngờ: "Ngài sẽ không gạt
ta chứ?"
Nam Cung Hàn nhìn sâu vào mắt Tôn Ngọc Nhi, sâu lắng nồng đậm mà đem
nàng đặt trong mắt của hắn, chắc nịch mà gật đầu: "Sẽ không" Cả đời này
Nam Cung Hàn hắn thà gạt cả người trong thiện hạ, cũng sẽ không bao giờ
gạt nàng.
Chỉ có chuyện kia là ngoài ý muốn... !
Trong lúc cả hai tiếp tục bước đi, thì trong một góc, người áo trắng
đứng ở đó, tóc đen bay loạn, đôi mắt ngơ ngác luôn dõi theo bóng hình
đằng trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...