Trọng Sinh Chi Tướng Quân


Trăng lên đầu cành (1), ôn nhu dùng ánh sáng của nó chiếu rọi một mảnh Vân Tương Thành bởi vì lâm vào ngủ say nên vô cùng yên tĩnh, biến nơi biên tái khổ hàn hiểm trở này cũng sinh ra vài phần tĩnh hảo cùng nhu hòa.
Thế nhưng thân ở tại một cái ban đêm tốt đẹp cùng an tĩnh như vậy, Vệ Cẩm Dương lại nỗ lực như thế nào cũng tìm không ta một tia buồn ngủ, hơn nữa còn phải căn chặt cơ bắp nằm nghiêng ở ngoại sườn, kiệt lực chống chọi rét lạnh mà duy trì khoảng cách với khối thân thể ấm áp phía giường trong.
Không có nguyên nhân nào khác, đơn giản là vì nơi ở của hắn không những chỉ có một phòng một sảnh một bếp mà còn chỉ có đúng một chiếc giường, trời lạnh như vậy, hắn cũng không thể để đại ca nhà mình ngủ dưới nền đất a, cho nên hai người bọn họ đêm nay đành phải cùng chung chăn gối.
Cảm nhận được thân thể của người nằm bên cạnh không ngừng phát ra ấm áp mê người, luôn luôn sợ lãnh như Vệ Cẩm Dương giờ này khắc này quả thực muốn khóc.

Nếu buổi chiều không trải qua một tràng ôm ấp khiến hắn đơn phương xấu hổ kia, hắn đã nhịn không được mà nhào vào trong lồng ngực của đại ca nhà hắn, thẳng thắn nói ra chính mình quá lạnh, yêu cầu một cái ôm, yêu cầu ấm áp.

Thế mà hiện tại hắn chỉ có thể một người cuốn chăn, tâm tư phức tạp, một bên không thể chịu đựng hàn khí xâm nhập xương tủy nơi biên quan, một bên rối rắm trong mớ cảm xúc của chính mình.
Trong buổi chiều hôm nay, đầu óc đột ngột nóng lên mà đối với Vệ Cẩm Hoa nảy sinh thứ cảm xúc dao động lại kinh lại cấp kia ắt hẳn chỉ là ảo giác.

Hoặc là nói, đơn thuần là bởi vì rời nhà quá lâu, trong lòng bỗng nhiên dâng lên tưởng niệm đối với thân nhân nơi cố hương, cho nên hắn mới sinh ra cảm xúc kịch liệt như vậy? Khẳng định không phải là loại cảm tình mà hắn lý giải ngay lúc đó đi?
Nhị hoàng tử điện hạ hắn căn bản chưa từng thể nghiệm qua cái mà hắn cho là tình cảm dao động, hiểu biết đối với loại cảm xúc này cũng chỉ là thông qua miệng của người khác truyền đạt lại, vậy nên có thể nói là cực kỳ mơ hồ.

Nói không chừng là hắn bị lời nói của người ta lầm đạo, phương hướng nghĩ sai rồi, mới lẫn lộn thân tình thành loại cảm tình này cũng nên? Dù sao, tình cảm giữa người với người gì đó không phải đều có điểm tương đồng, thực dễ dàng khiến người ta nhầm lẫn sao?
Tựa như khi còn nhỏ, thời điểm hắn chưa thấy qua thược dược, lần đầu tiên trông thấy mẫu đơn liền bởi vì nó trông có vẻ giống mà đem nó ngộ nhận thành thược dược.

Hôm nay nhất định chính là hắn bệnh cũ tái phát, rõ ràng chuyện gì cũng không có, hắn lại cứ thế nào cũng phải suy đoán lung tung ra điểm gì đó, thật là tự mình hù chết chính mình a.

Vệ Cẩm Dương một bên đang cho chính mình làm xây dựng tâm lý, một bên lại bỗng nhiên cảm giác được một bàn tay có chứa hơi ấm từ sau lưng tập kích hắn, sau đó ôm chặt hắn eo.
"Đạ ca?" Vệ Cẩm Dương theo đó mà cả kinh.

Đột ngột bị người từ phía sau ôm lấy thật sự rất kinh tủng có được không? Hắn vốn định nghiêng người tránh thoát, lại bởi vì tham luyến ấm áp truyền đến từ trên cơ thể của đối phương nên trong lúc nhất thời có chút luyến tiếc tách ra.

Hắn đành phải nỗ lực bình phục nỗi lòng của chính mình, thử cố gắng chậm rãi thả lòng thân thể, nằm yên trong lồng ngực của đối phương.
"Ân?" Vệ Cẩm Hoa có chút lười biếng lên tiếng, xem như đáp lại nghi hoặc của đệ đệ, đôi tay càng thêm dùng sức gắt gao ôm chặt lấy toàn bộ cơ thể của đối phương.

"Huynh sao còn chưa ngủ? Chẳng phải huynh đã vội vã suốt mấy đêm không nghỉ mới đuổi kịp mười ngày lộ trình sao? Như thế nào hiện tại còn không chịu hảo hảo nghỉ ngơi?" Thật vất vả khiến bản thân thả lỏng, Vệ Cẩm Dương bỗng nhiên nhớ tới mảnh ô thanh phía dưới đôi mắt của đại ca nhà hắn, có chút lo lắng nhăn lại mi.
Chỉ là, hắn ngoại trừ lo lắng cho đại ca, đồng thời lại ngăn không được một cổ ấm áp đang lan tràn khắp cơ thể, bởi vì nghĩ đến đôi mắt hẹp dài xinh đẹp của Vệ Cẩm Hoa chính là vì hắn mới có thêm mảnh ô thanh kia.
"Ngủ không được." Trong đêm tối, hai người đều thấy không rõ biểu tình của đối phương, Vệ Cẩm Dương chỉ có thể dựa vào thanh âm từ bóng đêm truyền đến mà có chút suy đoán đại ca hắn giờ phút này tâm tình tựa hồ có chút áp lực cùng khó nhịn.
"Là bởi vì ngủ không quen giường ở nơi này hay là thời tiết quá lạnh? Ngẫm lại cũng là, hôm nay tuyết rơi cả ngày." Nghe đại ca nói ngủ không được, Vệ Cẩm Dương lại dồn hết chú ý quan tâm lo lắng cho y, lập tức bắt đầu phỏng đoán nguyên nhân khiến y không ngủ được, rồi vì y suy nghĩ biện pháp, "Nếu không ngày mai đệ đi tìm một gian khách điếm có điều kiện tốt trong thành cho đại ca đi.

Huynh nếu vẫn không thể ngủ một chút, chỉ sợ sẽ chịu không nổi."
Đại ca nhà hắn chính là bởi vì cho hắn khánh sinh mới lặn lội ngàn dặm xa xôi, ngày đêm kiêm trình từ kinh thành đến Vân Tương Thành.

Làm Thái tử dù sao cũng là từ nhỏ đã có kẻ hầu người hạ, thân thể chịu khổ tự nhiên là không so được với người lớn lên ở trong quân doanh như hắn.

Căn nhà này của hắn điều kiện xác thật gian khổ, đại ca hắn trụ không quen nên sợ là khó mà ngủ được.

Hắn lo lắng nếu cứ như vậy, cộng thêm mấy ngày này đi đường mệt nhọc quá độ, y không chừng sẽ xảy ra chuyện.

Ngày mai hắn vẫn là nên đi tìm một gian khách điếm thoải mái cho đại ca nhà hắn, giúp y hảo hảo nghỉ ngơi.
Vê Cẩm Dương bên này đã bắt đầu vì đại ca nhà hắn tỉ mỉ suy xét xem ở Vân Tương Thành này khách điếm nào là tốt nhất, thoải mái nhất, Vệ Cẩm Hoa bên cạnh ngược lại một câu cũng không nói, dùng một tay bắt lấy bàn tay hắn đặt lên bụng nhỏ của y, từ đó khiến cho nó cách một tầng y phục mỏng manh liền có thể trực tiếp cảm nhận được hạ thể đang dâng trào, không ngôn ngữ mà biểu đạt nguyên nhân khiến y ngủ không được.
Khi cách một năm, lòng bàn tay lại lần thứ hai dán lên vật nào đó đang nóng rực đến phát bỏng, Vệ Cẩm Dương trong nháy mắt bị năng đến, từ nhĩ tiêm đến cổ đều đỏ lên, lập tức phản xạ có điều kiện muốn đem tay mình rút về, lại bị Vệ Cẩm Hoa nắm chặt, mạnh mẽ ấn giữ tại chỗ, không cho phép hắn cử động.
Vệ Cẩm Dương trong nháy mắt giống như bị người bóp chặt yết hầu không thể hô hấp, cảm giác hít thở không thông cùng hoảng loạn đồng thời nảy lên trong lòng, một khắc đó, trái tim hắn đập nhanh đến mức sắp từ lồng ngực nhảy ra.

Hắn cảm thấy lập tức liền phải bị cổ xúc động đã kinh lại cấp này mạnh mẽ đẩy vào một cái cục diện đáng sợ vô cùng, nguy hiểm tới mức không thể tự khống chế...
May mà cuối cùng hắn vẫn thành công vật lộn thắng được cổ xúc động kia, khống chế được chính mình.
"Cẩm Dương, đệ giúp giúp ta được không?" Tựa hồ là nhìn ra Vệ Cẩm Dương đang chần chờ, Vệ Cẩm Hoa dùng thanh âm xen lẫn tiếng thở dốc khàn khàn, tựa như dụ hống mà khẩn cầu đối phương, nửa vuốt ve trấn an tay của hắn, nửa lại cưỡng bách nắm lấy nó trực tiếp bỏ vào bên trong nội khố của mình.
Đến khi lòng bàn tay thật sự bị bắt chạm vào thứ kia, chân chính cảm giác đến từng đường gân xanh nổi lên quanh nó, Vệ Cẩm Dương lại kinh ngạc phát hiện, ý niệm đầu tiên thoáng hiện lên trong đầu mình thế nhưng không phải là lùi lại hoặc ngốc lăng, mà là vô ngữ thật sâu.
Đại ca ngươi con mẹ nó ngàn dặm xa xôi từ kinh thành chạy tới đây kỳ thật cũng không phải vì giúp ta khánh sinh đúng không? Ngươi căn bản là nghĩ đến cầu loát một phát đúng không? Vệ Cẩm Dương càng ngày càng kinh ngạc với dây thần kinh cường đại của chính mình, cư nhiên ở tình huống như vậy còn có thể phun tào não bổ.
Phun tào thì phun tào, não bổ thì não bổ, cũng không thay đổi được sự thật thứ hắn đang nắm trong tay vẫn luôn ở trạng thái kiên trì không ngã.


Vệ Cẩm Dương lúc này vẫn là lựa chọn thở dài nhận mệnh, dùng hai tay nắm lấy nó, bắt đầu dựa theo nhịp thở dốc ngày càng thô nặng của Vệ Cẩm Hoa mà luật động lên.
Chẳng lẽ Vệ Cẩm Dương hắn kiếp trước đã thiếu nợ y hay sao, bởi vì hắn bỗng nhiên phát hiện, trừ bỏ năm trước Vệ Cẩm Hoa ngăn cản hắn đi biên cương, hắn tựa hồ không thể cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì của y.

Thật không hiểu đây là do khi còn nhỏ trang hảo đệ đệ, ngoan đệ đệ quá nhiều nên lưu lại di chứng, hay là hậu quả tạo thành vì quá mức cảm động việc y ngàn dặm xa xôi đến biên quan chỉ vì cho hắn khánh sinh.
Tóm lại, hắn chính là khắc chế không được chính mình cứ như vậy thuận theo bản năng đi dung túng cùng thoái nhượng Vệ Cẩm Hoa.
Hừng đông sơ thấu, ở đệ nhất lũ ánh sáng chiếu vào phòng, Vệ Cẩm Dương liền theo bản năng mà nhíu mày, sau đó mở bừng hai mắt, nghiêng đầu nhìn về người đang ngủ bên cạnh mình.
Hơi thở vẫn còn sót lại thứ hương vị đặc thù của nam nhân mặc dù nó đã phiêu tán cả một đêm.

Gương mặt tràn ngập tính dục của Vệ Cẩm Hoa đã khôi phục sắc thái bình thường.

Một lần nữa nhìn đến khuôn mặt tuấn mỹ vô trù nhưng cấm dục này, Vệ Cẩm Dương chỉ cảm thấy trong không khí che kín một loại quỷ dị không khỏe (2) cùng hỗn độn (3).
Quả nhiên, ngày hôm qua xúc động mãnh liệt gì đó nhất định là hắn suy nghĩ nhiều.

Này rõ ràng là một trương mặt nam tính không thể nam tính hơn, cho dù Vệ Cẩm Hoa sinh đến tuấn mỹ vô song thế nào thì cũng không thay đổi được y là một đại nam nhân hàng thật giá thật, nhìn một đám hồ tra này sẽ biết.

Lão tử ngày hôm qua rốt cuộc là trừu cái gì phong mới có thể hiểu lầm chính mình đối với y sinh ra loại cảm tình đó a? Lão tử chính là một tên thuần đàn ông chỉ thích nữ nhân.
Thật là rảnh rỗi sinh nông nỗi, không có gì lại loạn tưởng lung tung a.

Chẳng phải lúc này ở dưới ánh nắng sáng rọi, lão tử xem thế nào cũng không thể đối với gương mặt của Vệ Cẩm Hoa sinh ra nửa điểm cảm giác sao? Căn bản không hề giống loại cảm giác kinh diễm năm đó khi hắn nhìn thấy Liễu thị a.
Thiếu chút nữa tự mình hù chết chính mình.

Lão tử phải có bao nhiêu hận chính mình mới có thể đối với một nam nhân nảy sinh ra loại cảm tình này, không phải là tự tìm đường chết sao?
Sau khi xác định bản thân đã không còn chút xíu kinh diễm nào đối với dung mạo của Vệ Cẩm Hoa, Vệ Cẩm Dương chỉ cảm khái chính hắn lo sợ không đâu, thở phào nhẹ nhõm một hơi liền chuẩn bị xoay người xuống giường.

"Tê", mà trong nháy mắt vừa bước xuống giường, Vệ Cẩm Dương liền không biết bị thứ gì vướng vào tóc kéo đến da đầu tê dại.

Hắn quay đầu lại mới phát hiện nguyên lai không biết từ khi nào tóc của hắn cùng Vệ Cẩm Hoa đã trói lại cùng nhau.
Mà Vệ Cẩm Hoa có lẽ cũng bởi vì bị động tác của hắn mà da đầu bị kéo đau, đột ngột từ trong ngủ say bừng tỉnh, vẻ mặt có chút mơ hồ không rõ mà nhìn xem chuyện gì xảy ra.
Sự kiện ô long loại này cũng có thể phát sinh, Vệ Cẩm Dương thập phần vô ngữ mà cùng với Vệ Cẩm Hoa còn chưa tỉnh ngủ im lặng đối diện một hồi.

Thấy vị đại gia này vẫn không có ý định cử động, làm người "tỉnh táo" hơn, Vệ Cẩm Dương đành phải chủ động tự giác tìm cách cởi bỏ đoạn tóc không biết làm cách nào có thể triền ở bên nhau của hai người.
Chỉ là gỡ nửa ngày cũng gỡ không ra, giống như bọn chúng muốn cùng hắn đối nghịch vậy, nhất quyết dây dưa không rời không bỏ.

Vệ Cẩm Dương có chút không kiên nhẫn, táo bạo trực tiếp từ dưới gối rút ra chủy thủ mà ngoại tổ phụ hắn tặng để phòng thân, một tay nắm lấy phần tóc kết chặt của hai người, lưu loát dứt khoát cắt xuống.
May mắn, tóc của huynh đệ bọn họ đều đủ dài cho nên chỉ là cắt rớt một đoạn tóc nhỏ như vậy thì cũng sẽ không bị ai nhìn ra.

Vệ Cẩm Dương đắc ý dào dạt mà sửa sang lại đầu tóc của bản thân, hắn đều phải bội phục chính mình có thể nhanh trí như vậy.
"Đại ca, huynh đang làm gì?" Đang đắc ý, hắn lại trông thấy Vệ Cẩm Hoa nhặt lên đoạn tóc bị hắn tùy ý vứt trên mặt đất, sau đó thật cẩn thận bỏ vào trong túi gấm của y.
Hắn vì sao càng ngày càng không thể lý giải hành động của đại ca nhà hắn a? Đây chẳng lẽ là giữa bọn họ tồn tại cái gọi là chênh lệch giữa thiên tài cùng người thường sao?
"Thân thể tóc da đến từ cha mẹ (4), sao có thể tùy ý vứt bỏ đâu?" Vệ Cẩm Hoa nhẹ nhàng đem hai luồng tóc đã quấn chặt thành một đoàn cẩn thận bỏ vào túi gấm tùy thân đeo bên người, lời nói thấm thía, ánh mắt thanh tỉnh liếc nhìn Vệ Cẩm Dương một cái, tựa hồ đang lên án hành vi vứt tóc ti xuống đất của hắn là quá hư hỏng.
Vệ Cẩm Dương: "..."
Hắn sống hai đời, lần đầu tiên chân chính có được cảm giác nùng liệt rằng đại ca nhà hắn quả thực là ngoại tôn của Lâm thị gia tộc dòng dõi thư hương, thật sự quá có khí phái của một vị cổ giả.

Cũng không nên trách hắn, thân là người trực tiếp dùng đôi tay "giúp giúp" người này, hắn nhìn không ra y lại có một viên nội tâm cổ hủ như vậy.
Nhìn Vệ Cẩm Hoa thong thả ung dung sửa sang lại y phục cùng túi gấm, Vệ Cẩm Dương phát hiện đại ca nhà hắn sau khi ngủ một giấc thì khí sắc đã tốt hơn rất nhiều, dáng vẻ tiều tụy cùng ô thanh dưới đôi mắt cũng đã biến mất không thấy, thứ duy nhất cùng khí chất phiên phiên giai công tử của y không hợp nhau chính là đám hồ tra sinh ra trên cằm y.
"Kia cái gì...!Đại ca, huynh không cảm thấy hiện tại hẳn là phải xử lý một chút râu của huynh sao? Rất ảnh hưởng đến vẻ ngoài của huynh a." Vệ Cẩm Dương thật sự là nhìn không được, đưa lên chủy thủ nhắc nhở.
Căn cứ theo phong tục của Tử Vân quốc, Tử Vân nam tử chỉ có qua tuổi nhi lập mới có đủ tư cách để râu (5) tỏ vẻ cách biệt về tuổi tác.

Nam tử dưới ba mươi tuổi cần phải cạo hết râu, bảo trì gương mặt sạch sẽ ngăn nắp, nếu không đều ngượng ngùng xuất đầu lộ diện.
"Hỉ Phúc không theo cùng, ta lại không biết cách." Câu trả lời của Vệ Cẩm Hoa quả thực hợp tình hợp lý, phi thường hoàn mỹ hướng Vệ Cẩm Hoa chứng minh cái gọi là trừ bỏ cầm kỳ thi họa mọi thứ đều không chạm vào, mười ngón tay không dính dương xuân thủy (6), phù hợp với khí chất phiên phiên giai công tử của y.
Quả nhiên, nhân loại trên thế gian này vẫn là sinh vật không hoàn mỹ.

Cho dù là hoàng đế bệ hạ tương lai cũng không phải chuyện gì đều sẽ biết làm, y lớn như vậy cư nhiên liền hồ tra của chính mình cũng không thể tự xử lý.

"Vậy đệ tới giúp huynh đi, thật sự là nhìn không được mà." Vệ Cẩm Dương bất đắc dĩ thở dài, hắn thật sự không nghĩ nhìn đại ca nhà hắn cứ như vậy mà ra cửa nên đành phải chủ động xin ra trận.

Hắn nhẹ nhàng nâng cằm Vệ Cẩm Hoa, đưa chủy thủ đến gần giúp y quát hồ tra, "Huynh chú ý một chút đừng cử động, cẩn thận tránh cho bị cắt đến da thịt."
Tác giả có lời muốn nói: Nhắn lại, nhắn lại a! ~~~~~~~~~
~~~~~
(1)
"Nguyệt thượng sao đầu" (月上梢头): trăng lên đầu cành.
i.

Lấy ý từ "Nguyệt thượng liễu sao đầu, nhân ước hoàng hôn hậu" (月上柳梢头,人约黄昏后): một câu thơ khuyết danh đời Tống, trăng lên đầu cành, tài tử giai nhân ước hẹn gặp nhau sau hoàng hôn.
(2)
"Vi hòa" (违和): rối loạn, bối rối, cơ thể mất khả năng điều hòa dẫn đến cảm giác không khỏe.
(3)
"Lăng loạn" (凌乱): lộn xộn, hỗn loạn.
(4)
"Thân thể phát phu thụ chi phụ mẫu" (身体发肤受之父母):
i.

Trích từ Hiếu Kinh, "Thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu, bất cảm hủy thương, hiếu chi thủy dã" (身体发肤,受之父母,不敢毁伤,孝之始也): thân thể tóc da, nhận từ cha mẹ, không dám hủy hoại thương tổn, đó là bắt đầu của hiếu.
(5)
"Súc tu" (蓄须): lưu trữ râu không cạo, để râu.
(6)
"Thập chỉ bất triêm dương xuân thủy" (十指不沾阳春水): mười ngón tay không dính nước dương xuân.
i.

"Dương xuân thủy" là nước tháng ba, rất lạnh.

Một người ở thời điểm này không cần dính nước nghĩa là không giặt giũ, rửa rau,...!được người khác hầu hạ chu đáo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui