Trọng Sinh Chi Tô Trạm

Tô Trạm không nghĩ tới Thái tướng quân này nhìn vừa đen vừa gầy, trên người cũng không có bao nhiêu thịt lại mạnh mẽ như vậy, cuối cùng là ngay cả cô gái ở chỗ đó cũng tiếp nhận, một mặt mê say tiến vào phòng. Nghe đâu, phòng yêu thích của Thái tướng quân không có, đối với các cô gái da trắng dung mạo xinh đẹp là vừa thấy đã thích, một đêm ba người cũng không phải là nói chơi. An sư trưởng bọn họ cũng là say đến nỗi ngã trái ngã phải, mỗi người ôm một cô gái không buông tay, Tô Trạm ngồi đó, trên bàn là ly chén ngỗn ngang, là một dáng vẻ chững chạc đàng hoàng, quả thật sắp thành một đoá sen trắng gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn. Nhưng mà hắn đối với cái hình tượng đoá sen trắng này của mình hơi bất mãn, sao lại sống thành tình cảnh vừa nhìn thấy con gái liền nghĩ đến Tô Phiếm, đã đến trình độ ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn?

Đồng thời là vô cùng muốn chất vấn người nào đó có nhận lấy chiêu đãi nồng hậu nóng bỏng như vậy của Thái tướng quân hay không?!

Thế là hắn khoát khoát tay sắc mặt nghiêm túc trầm giọng nói với An sư trưởng vẫn luôn liếc trộm hắn, “Đi đi đi đi, ai chơi thì chơi đi, tôi về phòng nghỉ ngơi trước.” Thái tướng quân dám ôm nữ nhân trước mặt hắn rồi đi mất, An sư trưởng thì không dám. Mọi người nhận được mệnh lệnh thì lập tức như trút được gánh nặng, cười hì hì đứng lên dắt theo một cô gái đi cùng hướng Tô Trạm cáo từ đi tìm lạc thú. Đồng thời vài người lại mặt đỏ tới mang tai nhìn hắn một cái, trong lòng nghĩ, nhị thiếu gia này và đại thiếu gia quả nhiên là cùng một cha, cả hai đều di truyền khuyết điểm giữ mình trong sạch của lão tướng quân!

Thái tướng quân ở cái thành nhỏ ở biên giới Lào này xây căn biệt thự này, quả thực là một dãy kiến trúc xa hoa nhất được xưng là tường thành nhưng so với chỗ thị trấn thì cũng không khá hơn bao nhiêu. Cằn cỗi nhưng an tĩnh, may mà Tô Trạm không có thói quen sinh hoạt về đêm, dưới ánh mắt tha thiết của Lý Thành Phong và Triệu Cẩm Trình hừ hừ vài tiếng rồi trở về phòng đi ngủ. Hắn nghĩ Tô Phiếm kỳ thực đây là một công đôi việc, đã tìm người chăm sóc chính mình, cũng vừa quan sát mình… Cũng không suy nghĩ một chút chính mình sáng sớm ngày mai còn phải gấp rút lên đường, nào có giống như những kẻ tham ăn kia còn có thể cuồng hoan một đêm?

Lý Thành Phong và Triệu Cẩm Trình ngược lại thở phào một hơi nhẹ nhõm, bởi vì trước đó đại thiếu đã đặc biệt dặn dò, kêu bọn họ nhìn kỹ nhị thiếu gia, đừng để cho Thái tướng quân làm hư, lúc này nhiệm vụ của bọn họ đã hoàn thành một cách hoàn hảo.

Cảm giác của Tô Trạm đối với căn phòng mà tối hôm nay mình ngủ là không chút nào cảm thấy cảm giác xa lạ, chỉ bởi vì Thái tướng quân đã nói với hắn một câu, cái phòng này bình thương đặc biệt để lại dùng để chiêu đãi Tô Phiếm, mọi khi đều là Tô Phiếm ngủ trong này. Tô Trạm ngược lại ở trên giường được một lúc nhưng không ngủ được, rảnh rỗi ở trên giường lật qua lật lại. Dư quang lại đột nhiên phát hiện ở vạc giường bên cạnh gối đầu cư nhiên có khắc một hàng chữ nhỏ — Trạm, 1973. Hắn lập tức nhận ra đây là chữ của Tô Phiếm, nghĩ đến chắc là ba năm trước lần đầu tiên Tô Phiếm giao dịch với Thái tướng quân lưu lại…

Người nào đó nhướng mày một cái, khoé miệng cong cong, là một nụ cười xinh đẹp sâu sắc. Xem ra, Tô Phiếm lúc đó đã rất thích mình rồi… Tô Trạm nằm lỳ ở trên giường, ngón trỏ thì vuốt ve dòng chữ nhỏ đó cả nửa ngày, cuối cùng là bình yên đi vào giấc ngủ, quyết định đem chuyện muốn chất vấn của mình ném ra sau đầu…

… …

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Trạm ngược lại càng có tinh thần hơn so với ngày hôm qua ăn một bữa sáng phong phú, bởi vì hắn biết hai ngày tiếp theo trước khi về đến nhà, hắn không được ăn cơm ngon như thế này.


Sau khi chuẩn bị xong, Tô Trạm mang theo đội ngũ trùng trùng điệp điệp chứa đầy súng ống đạn dược dọc theo đường cũ mà trở về. Mặc dù là đi lại con đường cũ, nhưng mà bởi vì mang theo vũ khí quân sự giá trị xa xỉ, đội ngũ uốn lượn ở trong núi rừng tiến về phía trước, quả thực giống như là một toà kho báu quân sự di động, làm người ta đỏ mắt. Nhưng những thổ phỉ, thổ ty lớn nhỏ, trùm buôn thuốc phiện hoặc những nhóm quân phiệt nho nhỏ đi ngang qua đều biết đây là đồ của Tô gia, dựa vào thực lực hùng hậu của Tô gia, muốn cướp nó chẳng khác nào tìm chết. Thế là đoàn người Tô Trạm khá là bình an thuận lợi vượt qua hành trình ngày đầu tiên của chặng đường về, nhưng mà lúc cách địa điểm mà hắn và Mục Thiên Chương đã hẹn xong lần thứ hai gặp mặt còn nửa ngày hành trình, kẻ địch không nghĩ tới lại đột nhiên phủ xuống, hơn nữa lần này khai hoả hoàn toàn là tai nạn ngoài ý muốn.

Đoạn đường mà bọn họ phải đi qua nằm trong phạm vi thế lực của Đạn Bang, trên con đường nối liền giữa Tachilek* và Keng Tung*, quân chính phủ Miến Điện và quân Đạn Bang đang khai chiến, mà quân chính phủ lại nhầm một đội quân của Tô gia làm quân cứu viện của Đạn Bang, sau khi đánh lui quân Đạn Bang, đột nhiên đem hoả lực chuyển hướng sang quân đội của Tô gia.

* 大其力: /Đại Kỳ Lực/: Tachileik. Tachileik là một trong những “thành phố Tam giác vàng” thuộc Bang Shan – Mianmar, nằm đối diện với thành phố Mea Sai của Thái qua bờ con sông cùng tên, và đối diện với Muang Mam của tỉnh Bó Kẹo (Lào) bên kia dòng Mê Kong.

* 景栋: /Cảnh Đống/: Keng Tung. Keng Tung là một thị trấn ở Bang Shan – Miến Điện.

Tô Trạm cũng không để ý đến tiếng đạn pháo ầm ầm vang dội bên tai, là tự ý từ trong xe chống đạn đi ra, sau khi thương lượng với An sư trưởng, trực tiếp hạ lệnh phản kích trước, đồng dạng nhấc lên pháo cối*, sơn pháo* đặt chính diện nơi đóng quân, mưu đồ làm cho hoả lực tiến công của bọn họ lui lại phía sau, đồng thời tuyên bố rõ ràng với quân chính phủ, bọn họ chỉ là thương đội vũ trang đi ngang qua mà thôi, mà không phải là ý tứ liên minh với Đạn Bang.

* 迫击炮:/Bài Kích pháo/: Pháo cối, súng cối. Cối, hay pháo cối, là một loại trong bốn loại hoả pháo cơ bản của pháo binh (pháo nòng dài, lựu pháo, pháo phản lực và súng cối).

* 山炮:/Sơn pháo/: Sơn pháo, hay pháo núi, là loại súng cổ, xuất hiện cuối thế kỷ 19, dùng đến đầu thế kỷ 20, nay đã bỏ. Thời cổ ở phương Đông, người ta còn gọi sơn pháo (山炮) là các pháo lắp ráp tại chỗ, thường đặt cố định những nơi dễ phòng thủ, như núi cao.

Nhưng mà trận tai bay vạ gió này là càng ngày càng nghiêm trọng, bởi vì sau khi một tiểu thiếu tướng tuổi trẻ khí thịnh của quân chính phủ biết được đối phương cư nhiên là quân đội của Tô gia chế tạo súng ống đạn dược lớn nhất vùng miền Bắc Miến Điện, là triệt để nổi lên tâm tư cướp đoạt, lô hàng súng ống đạn dược lớn này không chỉ có ý nghĩa là trang bị vũ khí cường đại, có thể nhân cơ hội này đem quân Đạn Bang hung hăng dạy dỗ một phen, vì con đường làm quan của y cộng thêm một đường vinh quang, đồng dạng cũng là một khoản của cải. Thế là sau khi nhận được tuyên bố, như cũ là cắn chặt không buông.

“Mẹ nó! Vương bát đản này để mắt đến đồ của chúng ta, nhị thiếu!” An Quốc Dân mặt đầy mồ hôi tức giận hung tợn mắng chửi. Mặc dù kinh nghiệm tác chiến trong rừng rậm của quân đội Tô gia có chút phong phú, trang bị vũ khí cũng tuyệt đối không phải là trình độ của hai ba nhóm quân phiệt nhỏ, hơn nữa vũ khí hạng nhẹ trạng bị đầy đủ thích hợp với tác chiến trong rừng rậm, lựu đạn pháo và hoả tiễn dày đặc phóng ra khiến cho người của quân chính phủ lùi về phía sau không ít.


Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, trước khi mặt trời xuống núi, quân chính phủ cư nhiên xuất động xe bọc thép, xe tăng và hai chiếc phi cơ trực thăng. Điều này khiến cho Tô Trạm và An sư trưởng đều chuẩn bị không kịp, nghĩ đến là những thứ đó dự định dùng để đối phó với bên quân Đạn Bang, không nghĩ tới là dùng lên người của bên mình.

Tô Trạm nhìn bản đồ địa hình mở ra, ngồi ở trong xe cũng là trầm ngâm không lên tiếng, địa phương bọn họ muốn trở về là phía tây, con đường này là con đường duy nhất có thể đi được xe cỡ lớn, đi về phía nam là sông, ngoại trừ có ca nô lớn nếu không nghĩ cùng đừng nghĩ. Nhưng mà phía bắc thì càng không cần nhắc tới, núi non trùng trùng điệp điệp, đường núi dốc ngược, xe tải không lái qua được.

Hắn chưa từng học qua kiến thức quân sự, cũng không hề có kinh nghiệm dẫn quân tác chiến, nhưng mà cũng biết vốn là tác chiến trong rừng núi sơn trại như vậy với điều kiện của bản thân là cực kỳ hiểm ác, đối phương lại lấy ra xe tăng và xe bọc thép, đây cũng không phải là thứ mà vũ trang hạng nhẹ dã chiến của bọn họ có thể chống lại được. Phương pháp duy nhất hiện tại là làm cho xe bọc thép của bọn họ không có đất dụng võ.

“An sư trưởng, chúng ta không thể lưu lại ở bên này để cho bọn họ đánh, xe bọc thép và xe tăng quá lợi hại rồi. Pháo cối và sơn pháo tầm bắn quá gần cũng đánh không nổi bọn họ.” Tô Trạm rũ mắt xuống nhìn chằm chằm vào bản đồ trong tay, trầm giọng nói, “Đem bọn họ dẫn đến chân núi phía bắc đi, dùng lựu đạn ném tay đến công kích xe bọc thép của bọn họ.”

“Cái này có thể, tôi biết một số điểm mấu chốt của ngọn núi này, chúng ta đem điểm mấu chốt phòng thủ chặc chẽ, đánh chết cái bọn khỉ Miến Điện này!” An sư trưởng cũng biết đây là phương pháp duy nhất trước mắt của bọn họ.

Tô Trạm và ông phân phối nhiệm vụ, hắn và An sư trưởng mỗi người chia một nửa binh lực, An Quốc Dân dẫn người đến trên núi, ông đối với khu vực này rất quen thuộc, cũng càng có kinh nghiệm tác chiến. Tô Trạm thì bảo hộ súng ống đạn dược chuẩn bị lúc quân chính phủ hoả lực suy yếu tiến về phía trước tiếp tục khai chiến, chỉ cần qua được đoạn này, hoặc là nói chỉ cần chống đỡ một đoạn này, có lẽ còn có thể đợi được quân cứu viện của Mục Thiên Chương.

An Quốc Dân quen việc dễ làm dẫn đội ngũ và hoả lực dẫn đầu chiếm lĩnh đồi cao của vùng núi cánh bắc, dựng lên đại bác và và tên lửa hạng nặng, hoả lực cường đại, địa thế phòng ngự thiên nhiên cộng thêm công kích hoả lực do con người tạo nên rất nhanh đem thế tiến công của quân địch hấp dẫn qua đây. Bọn họ đây là xuất kích từ bên hông, khiến cho quân chính phủ không thể không quay đầu phản công.

Sắc trời đã dần dần tối, núi rừng miền Bắc Miến Điện vốn yên tĩnh tối tăm lại vang lên tiếng sung và ánh lửa mãnh liệt, Tô Trạm chán nản ẩn náu ở trong bộ chỉ huy ở phía sau chiến hào mới tạm dựng lên, chỉ cảm thấy tiếng đạn pháo nổ vang làm cho đầu hắn đau kinh khủng, tim đập rất nhanh. Hắn sinh ra trong gia đình quân nhân, ở trong địa phương chiến tranh loạn lạc sống vài chục năm, giao chiến đánh trận như vậy lại là lần đầu tiên được trải qua.


Hắn muốn đi ra ngoài xem tình hình một chút, nhưng mà bất kể là Lý Thành Phong, vệ sĩ bên cạnh hắn hay là một đội trưởng ở lại đều thận trọng khuyên bảo hắn tuyệt đối không thể ra ngoài, bởi vì hơi không cẩn thận một chút đã có thể bị lựu đạn nổ chết, càng đừng nói vừa không cẩn thận là đạn pháo từ trên trời rơi xuống.

Chiến tranh tiếp tục đến nửa đêm thì dừng lại một chút, bởi vì công kích chặn ngang của An Quốc Dân xác thực là có hiệu quả, nghe đâu là diệt được hơn phân nữa xe bọc thép của đối phương, người của quân chính phủ cũng đành phải lui giữ chỉnh đốn và nghỉ ngơi. Lính truyền tin trong tay cầm điện báo đến đây bẩm báo, Tô Trạm liếc thấy điện báo là Tô Phiếm gửi đến biết rằng y chắc chắn rất lo lắng, nhưng mà thật nếu để cho hắn dựa theo chỉ thị trên điện báo dẫn một đội quân trước tiên lẻn về địa bàn của Mục gia… Tô Trạm cau mày, đem điện báo ném qua một bên nói với lính truyền tin, “Cậu về báo lại với đại thiếu, nói tôi rất tốt, sẽ dẫn đội ngũ và đồ vật bình yên vô sự trở về, kêu y yên tâm.”

++++++++

Bởi vì thời gian qua biết được năng lực của quân chính phủ Miến Điện quả thật chính là có tiếng mà không có miếng, nhìn thì vô cùng to lớn, kỳ thực yếu ớt, nếu không cũng sẽ không nhiều năm như vậy cũng không có tiêu diệt được quân đoàn nhỏ ở cao nguyên Đạn Bang ở miền Bắc Miến Điện này. Tô Phiếm không lo lắng binh lính chính mình dẫn ra đánh không lại quân chính phủ hào nhoáng bên ngoài, đường lối tác chiến của Tô Trạm và An Quốc Dân bọn họ đã lựa chọn cũng chính xác, nhưng mà chỉ là vừa nghĩ đến em trai của y đang ở chỗ núi non trùng trùng điệp điệp cao xa khó lường ở miền Bắc Miến Điện bị súng đạn bao vây, một đêm này y căn bản đừng nghĩ muốn ngủ, sau khi thương lượng với Tô Chính Cương, ý kiến bọn họ nhất trí là kêu Tô Trạm dẫn theo người che chở trở về trước, mà chính mình mang người và Mục Thiên Chương đến tụ họp.

Lúc này y đã không thèm quản vết thương nhỏ lớn ở trên chân có bị rạn nứt nhiễm trùng hay không, bất quá may mà nghỉ ngơi vài ngày, đã không có khủng bố trầy da tróc vẩy như lúc mới đầu nữa. Sau khi gọi một cuộc điện thoại cho Mục Thiên Chương, Tô Phiếm kêu bác sĩ Lâm băng bó lại vết thương của mình một phen, chuẩn bị ra cửa.

“Đại thiếu, nếu không ngài ở lại đi, để tôi dẫn người đi cho, tôi đi đem nhị thiếu đón trở về.” Nghiêm Tòng Gia thay Tô Phiếm mặc quân phục, một bên buộc nút thắt bỗng nhiên nói. Tô Phiếm đem bao súng của mình đeo xong, trên mặt lạnh lùng nói, “Không cần, đối với chuyện của A Trạm, tôi giao cho ai cũng không yên tâm, bao gồm cả cậu. Đương nhiên, chính là ngay cả Mục Thiên Chương tôi cũng không yên tâm. Tôi vẫn là muốn đích thân đi một chuyến.”



Mà Tô Trạm chiến đấu bên này đánh đánh dừng dừng tiếp tục cho đến bình minh tờ mờ sáng, quân chính phủ gánh không nổi đã có dấu hiệu lần lượt tháo chạy, Tô Trạm đem cái mũ lệch lạc vén lên ném cho Lý Thành Phong, chui ra khỏi căn phòng nhỏ, lạnh mặt nói, “Chúng ta đánh không được bao lâu liền có thể qua đi.” May mà lần này bọn họ áp tải là súng ống đạn dược mà không phải là thuốc phiện. Bởi vì sau khi trận đầu tiên dùng lựu đạn ném tay phản kích, lượng lớn tên lửa dày đặc bắn về phía quân chính phủ trong phạm vi lớn, là mạnh mẽ ngăn chặn hành động và hoả lực của đối phương. Điều này đều là dùng những thứ bọn họ mới mua được từ chỗ Thái tướng quân.

Nhưng mà vào thời khắc tia nắng ban mai vừa ló dạng, Tô Trạm vốn là một lòng muốn nhìn đội ngũ của mình thừa thắng xông lên toàn diện đại thắng lại bị vài người cứng rắn kéo đi — Bởi vì đại thiếu ra chỉ thị, đồng thời là ngữ khí cứng rắn đưa ra mệnh lệnh không được phép nghi ngờ, đội hộ vệ áp tải nhị thiếu trước tiên đi đường núi rút lui về.

Ý chí của Tô nhị thiếu hắn ở trước mặt Tô đại thiếu đương nhiên là không đáng giá nhắc tới, cho nên cho dù Tô Trạm phản đối thế nào đi nữa, hắn vẫn dưới sự chỉ huy của Du đoàn trưởng bị người nhét vào trong xe áp tải về. Mà đồng thời Du đoàn trưởng vẫn luôn bồi bên cạnh hắn lại cũng nhẹ thở phào một hơi, cuối cùng cũng đem tiểu tổ tông này tiễn đi! Lần này y là có thể toàn tâm toàn ý thả lỏng tay chân bắt đầu đấu tranh của ngày hôm nay.


Tô Trạm đành phải theo đội hộ vệ cùng nhau rút lui trước, đồng thời cảm thấy trận chiến này đã bắt đầu nghiêng về một phía, mà chính mình mang súng ống đạn dược qua được đoạn này cũng coi như là một nữa bước vào vùng hoàn toàn an toàn, cũng không muốn lại để cho bọn họ nơm nớp lo sợ một bên coi chừng mình một bên chiến đấu.

Tô Trạm lên núi chuẩn bị đi đường núi qua chỗ này tụ họp với Mục Thiên Chương, lúc đi qua nơi dừng chân của An Quốc Dân, An sư trưởng cũng đồng dạng là thở phào một hơi. Mà Tô Trạm đối với lần này, mặc dù là mặt không thay đổi cáo biệt với ông, trong lòng lại rất căm giận, trong mắt bọn họ chính mình dường như chính là một nhân vật nguy hiểm trong nội bộ, Tô Trạm hắn bất cứ lúc nào cũng có thể tăng thêm phiền phức cho bọn họ. Điều này quả thực cũng không thể trách hắn, quả thật là đại thiếu gia đã căn dặn tỉ mỉ nhiều lần khiến cho toàn quân từ trên xuống dưới cảm thấy vị tiểu tổ tông này chính là đồ sứ không thể đụng vào, vì thế mà vô cùng căng thẳng.

“Đi! Gửi điện báo cho đại thiếu, cứ nói nhị thiếu gia đã hộ tống trở về, nhớ đem phương hướng nói rõ với đại thiếu gia!” An Quốc Dân một ngày một đêm chỉ huy, nhìn phương hướng nhóm người Tô Trạm rời đi, thở hổn hển nói với lính truyền tin ở bên cạnh. Lính truyền tin này nhấc mũ một cái loạng choạng chạy trở về phát điện báo cho đại thiếu gia.

++++++

Đường quốc lộ ở miền Bắc Miến Điện nói là quốc lộ, kỳ thực cũng chính là đường đất khá là bằng phẳng, Tô Trạm lúc trước còn đối với con đường này khịt mũi khinh thường, hôm nay thật sự cảm nhận được chỗ tốt của con đường này, chỉ đáng tiếc bị quân chính phủ chiếm lấy, hắn đi không được.

Xe việt dã chậm rãi chạy ở trong rừng núi gập ghềnh khúc khuỷu, khiến cho thời gian đường về bị kéo dài. Tiếng súng đùng đùng và tiếng đạn pháo ầm ầm vang dội lại dần dần bị vứt ra sau đầu. Bây giờ là giữa trưa, một đoàn người được những rừng cây đại thụ che trời che khuất bầu trời ẩn dấu trong rừng rậm.

Tô Trạm nhận lấy bình nước trong tay Lý Thành Phong, bực bội lẩm bẩm uống một ngụm nước, cảm thấy những ngày sống trong mưa bom bão đạn thật là là muốn mạng người, Tô Phiếm vậy mà kiên trì những năm qua thật sự là không dễ. So sánh như vậy, hắn cảm thấy cuộc sống đi học vô vị nhàm trán ở trường đại học cũng không đáng giá để nhắc tới.

Cùng lúc đó, Tô Phiếm mang theo đội ngũ cũng đi đến căn cứ đầu tiên mà Tô Trạm dừng lại để ăn trưa.

“Sao rồi? Nhận được điện báo bên đó chưa?” Tô Phiếm mười ngón tay thon dài đan nhau, cẩn thận tỉ mỉ không để cho vết thương bị xé rách, được Nghiêm Tòng Gia dìu từ trong xe chui ra ngoài.

“Đại thiếu yên tâm, chúng ta vẫn luôn giữ liên lạc, bằng không, tôi bây giờ lập tức đi đến chỗ thông tin của căn cứ xem thử.” Nghiêm Tòng Gia nhìn thần sắc của Tô Phiếm có chút lo lắng nói, đại thiếu trước khi ra cửa ngay cả tràng hạt thường đeo trên tay cũng quên mang theo, một chân bị thương còn ngồi xe cả nửa ngày, thoạt hìn sắc mặt không tốt lắm. Bất quá chỉ là em trai cùng cha khác mẹ mà thôi, đâu đến nỗi phải huy động nhân lực như vậy? Một ý nghĩ âm u nào đó nổi lên trong lòng càng ngày càng lớn mạnh, quả thật muốn từ trong ánh mắt, trong miệng chui ra ngoài, Nghiêm Tòng Gia cúi mặt, vô cùng cung kính nói, “Đại thiếu, cậu nghỉ ngơi trước đi, tôi đến chỗ thông tin thúc giục.” Dứt lời, y kêu người đỡ lấy Tô Phiếm, chính mình thì chạy đến lầu truyền tin của căn cứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui