Trọng Sinh Chi Tô Trạm

Tô Phiếm kêu người mở cửa lớn và đèn điện của phòng hành hình, Nghiêm Tòng Gia rất hiểu ý lập tức nâng cái ghế qua, đồng thời dùng khăn tay đem mặt ghế lau sạch sẽ — Cái phòng hành hình này đã mở rất lâu rồi, ngay cả ghế ngồi đều đóng một lớp bụi.

Tô Phiếm ung dung ngồi xuống ghế, quay đầu nói với Nghiêm Tòng Gia đứng bên cạnh, “Đem Mục Uy dẫn ra cho tôi.”

Chẳng được bao lâu, tiếng xích sắt leng keng leng keng cùng với nền gạch va chạm vào nhau từ bên ngoài truyền đến, từ xa dần tiến lại gần, thẳng đến khi người bị áp giải xuất hiện ở cửa — Hai mắt của Tô Phiếm hơi híp lại, khoé miệng hàm chứa ý cười nhàn hạ. Mà Mục Uy mạnh ngẩng đầu lên vừa thấy được vẻ mặt bình thản này của y, lại lộp cộp một tiếng trong lòng vang lên, toàn thân run rẩy.

Sau khi y bị bắt không lâu quả thật chính là giống như Mục Thiên Chương nói, bị tặng qua cho Tô Phiếm làm “lễ vật”, trước tiên là vô cùng nản lòng thoái chí giam lỏng vài ngày, nhưng mà thấy đối phương là chẳng có chút động tĩnh nào, chính mình cũng không có bị ngược đãi, hơn nữa ăn uống no say ở trong tù ngốc vài ngày, ngoại trừ không được tự do mà thôi.

Y có một lần cho rằng, chính mình đây là phúc lớn mệnh lớn không nên cự tuyệt, lần này đột nhiên bị dẫn đến gặp Tô Phiếm, Mục Uy là không biết nguyên do gì mà trong lòng bắt đầu rét run.

Tô Phiếm chống tay đứng dậy, ung dung thong thả đi đến trước mặt Mục Uy, thấy khuôn mặt đen của đối phương giống như Mục Bách, nhưng nhìn khí sắc không tệ, đen cũng là đen một cách khoẻ mạnh, thuần tuý là một tiểu tử đen đen chắc nịch.

Tô Phiếm hơi mỉm cười, cực kỳ tuỳ ý mở miệng hỏi: “Thoạt nhìn Mục đại thiếu mấy ngày nay trải qua khá tốt.”

Mục Uy cho rằng Tô Phiếm là lưu lại cho mình đường sống, thậm chí đã bắt đầu ảo tưởng rơi vào trong tay Tô Phiếm, chính mình còn có một đường sinh cơ, dù sao so với rơi vào trong tay Mục Thiên Chương cũng tốt hơn. Một tiếng Mục đại thiếu này nghe vào trong tai đã là vô cùng châm chọc, lại cũng chỉ có thể ngượng ngùng nhếch miệng cười cười, lộ ra một hàm răng trắng sáng, “Tô đại thiếu, Mục Uy tôi nguyện ý ra tất cả tài sản mà tôi có để mua cho mình một mạng, như thế nào?” Y sợ Tô Phiếm không tin, vội vội vàng vàng thêm một câu — Tôi có một khoản tài sản đáng kể ở Thuỵ Sĩ.

Tô Phiếm sau khi nghe xong tựa như rất hứng thú cười cười, hơi nhướng mày hỏi, “A? Phải không? Vậy không biết Mục đại thiếu cảm thấy chính mình đáng giá bao nhiêu tiền?”

Nghiêm Tòng Gia dường như muốn đem mình đứng thành phông cảnh, lại dùng dư quang nơi khoé mắt nhìn chằm chằm đại thiếu, y thế nhưng không phải Mục Uy, sẽ không cho rằng đại thiếu thật sự đối với khoản tài sản đó có hứng thú.

Nhưng y yêu vô cùng đại thiếu như bây giờ — Thoạt nhìn là dịu dàng thân thiện, kỳ thực đã nổi lên sát ý cực lớn, cái sát ý này bị ẩn sâu trong con ngươi trong trẻo đó, là vừa đụng liền sẽ tàn sát khốc liệt.

Mục Uy cắn chặt răng, quyết định bất cứ giá nào, mạng nếu như không còn vậy giữ tiền lại thì có tác dụng gì, “53 triệu đô cộng thêm vàng bạc, tôi còn có một tình nhân bí mật dưỡng ở Thái Lan, nàng ở đó còn có hai cửa hàng vàng bạc châu báu lớn, toàn bộ đều cho cậu, chỉ cần cậu giữ lại cho tôi một mạng.”


Tô Phiếm khoé miệng hàm chứa ý cười không rõ nói, “Nghe ra, Mục thiếu ngược lại so với A Trạm nhà tôi còn đáng giá hơn…” Tô Phiếm vừa nói vừa vươn ra đầu ngón tay, nói tiếp, “Mục đại thiếu còn thật sự thay Tô mỗ suy nghĩ, chỉ với số tiền này mà muốn lấy đến để đổi với hắn.”

“Tô Phiếm, Mục Uy tôi nói được làm được, chỉ cần thả tôi ra, số tiền này toàn bộ đều thuộc về cậu!” Mục Uy hoàn toàn không có chú ý đến ý ở ngoài lời kích động lên, y vẫn luôn cho rằng, Tô Phiếm mấy ngày nay giam giữ y cho ăn uống đầy đủ, cũng là vì lưu lại một con đường sống cho mình. Chuyện có thể đổi tiền, ai mà không làm chứ? Cho dù Tô gia y lắm tiền nhiều của, sản nghiệp rộng lớn, một khoản tiền như thế cũng tuyệt đối không phải là số lượng nhỏ.

“Thả mày ra?” Sắc mặt của Tô Phiếm thoáng cái trầm xuống, thanh âm âm u đến nỗi tựa như có thể tích ra nước. Ánh mắt tối tăm dường như một cái khoan đâm thẳng vào lồng ngực của Mục Uy, y là đột nhiên cảm thấy một trận rùng mình từ sống lưng lan ra.

Trong phòng hành hình đột nhiên yên tĩnh lại.

Tô Phiếm hơi hơi mỉm cười, lại không có nhẹ nhàng thân thiện như ngày thường, vô duyên vô cớ lại tăng thêm vài phần uy nghiêm đáng sợ, “Mày cho rằng chút tiền này liền đem em trai tao bắt cóc, sợ đến nỗi làm bệnh tim của y tái phát, thiếu chút nữa không tỉnh lại ở trong phòng cấp cứu rồi, mày bây giờ còn kêu tao vì số tiền này mà buông tha mày?”

Nghiêm Tòng Gia mặt không thay đổi quan sát sự biến hoá của tất cả mọi thứ, trong lòng âm thầm thở dài, lúc này mới giống như đại thiếu – Một người ngang ngược có dã tâm trong lòng y.

Trên trán của Mục Uy toát ra một tầng mồ hôi lạnh, đã không có sự mừng thầm như tìm được đường sống trong chỗ chết vừa nảy nữa, lắp ba lắp bắp nói, “Tô Phiếm, tôi, tôi như vậy là nhiều rồi, nhiều nữa cũng lấy không ra…”

Tô Phiếm lạnh lùng cười, mở miệng cắt đứt lời nói của y, “Mục Uy, tao đáp ứng A Trạm không giết mày, nhưng mà, tao sẽ khiến cho mày sống không bằng chết.” Ngay sau đó kêu người đem Mục Uy cột vào trên cái giá.

“Tô, Tô Phiếm, mày, mày muốn làm gì?” Mục Uy là sợ đến nỗi có chút lực bất tòng tâm, y hoàn toàn không hiểu nổi, chính mình một người mất đi thế lực, đã có thể đổi lấy tiền, Tô Phiếm cớ sao không làm?”

“A Trạm lúc vừa trở lại, ngay cả vết thương ở trên đầu, trên người tổng cộng có 38 vết, ngay cả trên chân cũng bị mày cắn cho bị thương…”

Tô Phiếm nghĩ đến vài vết tích đó ở trên chân của em trai, là hận không thể đem người lăng trì xử tử. Y thích Tô Trạm, từ đầu đến chân đều thích, cảm thấy em trai này của mình quả thực sinh ra một thân tinh tế, ngay cả chân cũng vô cùng hấp dẫn người yêu thích. Không những y cho rằng như thế, phỏng chừng Mục Uy cũng như vậy, cho nên, sau khi thấy đôi chân đã từng trắng nõn như ngọc bị cắn ra vài dấu vết xanh xanh tím tím, y thoáng chốc liền hiểu rõ là xảy ra chuyện gì. Tô Phiếm không hề hỏi Tô Trạm, y không muốn khiến cho Tô Trạm lúng túng và khó chịu.

Không chỉ là ở trên chân, ngay cả trên người cũng thấp thoáng vài dấu vết… Cho nên những thứ gây ra sự sỉ nhục trên thân thể của Tô Trạm, chính mình là từng khoản một nhất định phải đòi lại, nếu không, y sẽ cảm thấy khó chịu.


Tô Phiếm một phát nắm lấy cằm của Mục Uy, bắt y hé miệng ra, mặt không thay đổi nói, “Vậy, khoản đầu tiên chúng ta liền từ cái miệng không nghe lời này mà bắt đầu đi — Người đâu, lấy cái búa đến đây cho tôi, cố định tốt Mục đại thiếu của chúng ta, banh miệng của y ra, nếu không, đập trúng xương sống mũi thì không tốt lắm.”

Mục Uy vô cùng sợ hãi bị người giữ chặt đầu, nửa phần cũng không thể nhúc nhích, nhưng mà còn không đợi y hồi thần lại, trước mắt tối sầm, cái búa đó mang theo một trận cuồng phong đập vào mặt của mình.

“A…” Mục Uy bị người tách lớn miệng, tiếng thét chói tai đầy đau đớn đó trực tiếp từ khoang miệng truyền ra, trong nháy mắt sự đau đớn và máu tràn đầy khoang miệng của y — Y bị Tô Phiếm một phát đập bể răng cửa ở hàm trên.

“Sao rồi? Lúc này mới có một cái, Mục đại thiếu đã chịu không nổi rồi? Còn phía dưới nữa đó…” Trên mặt Tô Phiếm mang theo nụ cười ung dung nhẹ nhàng nói xong, lại ngoài dự đoán của mọi người trực tiếp đập vào hàm dưới của Mục Uy. Theo một tiếng gào thét kiệt lực, một hàm răng phía dưới bị đập bể hết, dòng máu cuộn trào mãnh liệt chảy ra, khoang miệng mở rộng thoáng cái đã trở nên đầy máu. Cả khuôn mặt đã là không còn hình dạng của con người.

Sự đau đớn rõ ràng đập vào hàm răng khiến cho Mục Uy gần như là trước mắt một mảnh đen kịt liền choáng váng, chất lỏng hỗn hợp của máu và nước miếng đang thuận theo khoé miệng chảy xuống trước ngực, máu chảy đầm đìa, càng là vô cùng thê thảm. Y vốn cho rằng có thể lấy tiền đổi lấy mạng, nào biết rằng tư duy của Tô Phiếm không phải như vậy, y không cần tiền, không cần mạng của mình, lại muốn hành hạ mình!

“Như vậy, Mục đại thiếu sau này sẽ không tuỳ tiện cắn người nữa.” Tô Phiếm cười nhạt một tiếng, đem cái búa dính đầy máu đó “loảng xoảng” ném một cái dưới đất.

Nghiêm Tòng Gia đối với một màn máu chảy đầm đìa thế này lại không chút nào cảm thấy sợ hãi, trái tim của y cùng với ánh mắt bắt đầu nóng lên, chỉ cảm thấy, đại thiếu lúc đầu tinh thần hăng hái đó giống như thiên thần đã quay trở lại!

Tàn khốc như vậy, vô tình như vậy, mới là đại thiếu chân chính ở trong lòng của y.

Nghiêm Tòng Gia cau mày, đưa qua một cái khăn tay màu trắng sạch sẽ, y chú ý thấy trên mu bàn tay của Tô Phiếm có bắn lên một giọt máu, mở miệng nói, “Đại thiếu, lau tay một chút. Nếu không, để Tòng Gia giúp cậu động tay, loại người này, miễn cho dơ bẩn tay của cậu.”

Tô Phiếm lắc lắc đầu, khoát tay một cái, không có tiếp nhận khăn tay, “Không cần, khoản nợ này, tôi là muốn tự mình đòi lại.”

Mục Uy đau đến trực tiếp co giật, ngược lại ngay cả kêu cũng kêu không được, y hơi thở mong manh, há to miệng, hàm hàm hồ hồ nói, “Tô Phiếm, mày, nếu đã… muốn… muốn hành hạ tao…làm sao… làm sao không… không sớm ra tay…”


Tô Phiếm mỉm cười, đặc biệt lịch sự nói, “Sao nào? Có phải là cho rằng tao cho mày ăn uống no đủ chỉ là nhốt mày lại hay không, mày liền có thể tránh được một kiếp? Cái loại tìm được đường sống trong chỗ chết này, và cảm giác rơi vào đường cùng có phải là rất tốt hay không? Hử?”

Mục Uy nhắm nửa con mắt nhìn người tuấn tú trước mắt, chỉ cảm thấy y giờ khắc này quả thực chính là giống như ma quỷ.

“Tao chỉ là, cũng muốn khiến cho mày nếm thử cảm giác phập phồng thoải mái một chút chút sau khi đạt được châu báu, thiếu chút nữa mất đi lại mất rồi lại được…” Tô Phiếm nghiêm túc nói, “Mày sao có thể hiểu được, lúc đầu, một đêm ở bên ngoài phòng phẫu thuật, tâm trạng của tao, cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu so với mày bây giờ.”

“Tòng Gia, lấy dao đến.” Tô Phiếm vươn một tay ra, nghiêm túc nói. Cây dao găm vô cùng sắc bén đó loé lên một tia sáng trắng, phản xạ trên mặt của Tô Phiếm, khuôn mặt dịu dàng như ngọc là hiện lên sự lạnh lùng chết chóc.



Tô Trạm xuống xe ở bên ngoài quân doanh, vừa bắt đầu còn bị người ở bên ngoài ngăn cản. Mặc dù xe hắn ngồi là xe của Tô gia, là binh lính của Tô gia nhận ra, nhưng mà, hắn từ trước đến giờ chưa từng đến quân doanh, là một khuôn mặt xa lạ, bị vặn hỏi rất lâu, lúc này mới được lái xe tiến vào cửa lớn.

Lúc hắn xuống xe, Viên Thành Phong nhận được tin tức đích xác là quét thành một trận gió từ chỗ tham mưu lăn ra — Tiểu tổ tông này sao lại đột nhiên đến đây! Ai cũng biết tướng quân và đại thiếu đều cực kỳ yêu thương nhị thiếu gia này, quả thực giống như là được nuông chiều, bình thường làm sao dễ dàng gặp được người, Viên Thành Phong cũng chính là lần đó đi cứu Tô Trạm từ xa xa nhìn thoáng qua Tô gia nhị thiếu gia nghe danh đã lâu. Cho nên đối diện với Tô Trạm, Viên Thành Phong là nửa cười nửa mếu chỉ có thể trưng ra khuôn mặt tươi cười, nhìn thì chính là tiểu thiếu gia xinh đẹp, nhưng không đắc tội nổi a! Nhưng đại thiếu đã dặn dò, tối hôm nay y ở trong phòng hành hình ai cũng không thể đi vào.

Tô Trạm gương mặt lạnh lùng đã mất hết kiên nhẫn, “Anh vừa nói A Phiếm ở kho vũ khí, bây giờ lại không có! Tôi hỏi anh A Phiếm đang làm gì, anh nói đang họp ở phòng hội nghị, kết quả đèn của phòng hội nghị ngay cả sáng cũng không sáng, Viên Thành Phong, anh bây giờ còn dự định dẫn tôi đi đâu?”

Viên Thành Phòng gãi gãi đầu, quả thực sắp bị hai anh em Tô gia giày vò chết rồi, trên trán đã tích đầy mồ hôi lạnh, “Nhị thiếu, chuyện này, đại thiếu y, đại thiếu…”

“A Phiếm còn không thể có chuyện gì gạt tôi, nếu như bởi vì anh trì hoãn, làm cho hai anh em chúng tôi nghi ngờ lẫn nhau, Viên Thành Phong, điều này anh cũng không đảm đương nổi.” Tô Trạm nhẹ nhàng nói.

Má ơi, đắc tội đại thiếu là sai lầm, đắc tội em trai bảo bối của đại thiếu có thể chính là chết! Viên Thành Phong cắn chặt răng, trong lòng nghĩ, lão tử chỉ có thể đánh cược!

Tô Trạm được người dẫn xuyên qua hành lang nhà tù vừa dài vừa âm u, cuối cùng ở trước căn phòng trong cùng dừng lại, nhà tù này, thế nhưng so với nhà tù tư nhân dưới lòng đất ở trong nhà còn đáng sợ hơn, nhưng mà đợi lúc hắn xuất hiện ở trước cửa phòng hành hình, lại cảm thấy, nơi này không chỉ đáng sợ, mà quả thực chính là khủng bố.

Chỉ thấy trên giá đang treo một người cúi thấp đầu, cả người đã dính đầy máu, máu tươi từng giọt từng giọt đang thuận theo gót chân nhỏ xuống đất, ở dưới đất hình thành một vũng máu nhỏ. Mà Tô Phiếm đang đưa lưng về phía hắn thảnh thơi lau chùi máu trong tay, một cái khăn lông màu trắng sắp nhuộm thành một cái khăn màu đỏ.

Nghiêm Tòng Gia ngược lại trước tiên thấy được người đến, tựa hồ có chút ngạc nhiên nói, “Nhị thiếu gia….”


Tô Phiếm quay người lại, vừa quay đầu, thấy Tô Trạm tay đang chống bên cửa, đang là dáng vẻ muốn vào nhưng không vào. Một thân áo sơ mi caro màu lam nhạt, toát lên sự sạch sẽ gọn gàng, trắng nõn khôi ngô, so với tình trạng ở trong này quả thật là không ăn khớp.

Tô Phiếm ngửi mùi máu tanh nồng nặc ở trong phòng liền nhất thời cau mày lại, “A Trạm, không ở nhà ngoan ngoãn đợi anh về, sao lại chạy đến đây? Ở đây rất bẩn, nhanh ra ngoài đi, đừng vào đây.” Em trai y một thân ăn mặc thế này chỉ nên xuất hiện ở trong trường đại học, mà không phải ở cái loại địa phương này.

Ngay sau đó là một ánh mắt sắc như dao phóng qua, cắm vào trên mặt của Viên Thành Phong, người sau thu được sự uy hiếp của đại thiếu lại nhìn bộ dáng thê thảm của Mục Uy nhất thời co rúm lại. Tiểu tham mưu đáng thương trong lòng nghĩ, chính mình thật sự là xui xẻo vô cùng, kiểu gì cũng là đắc tội người a…

Nghiêm Tòng Gia nhìn dáng vẻ gấp gáp của Tô Phiếm, là lo sợ em trai bảo bối của y nhiễm phải một chút mùi máu tanh, lại hoàn toàn không cảm thấy hai tay của chính mình đã sớm nhiễm đầy máu tươi.

Tô Trạm hơi cau mày lại, ngược lại đối với Tô Phiếm cư nhiên không ở trong nhà buổi tối chạy ra ngoài làm cái loại hoạt động này nổi lên sự tò mò, lúc này mới nhấc chân tiến vào bên trong, đối với sự cẩn thận từng chút của anh trai trực tiếp phớt lờ, còn thật sự xem hắn là con nít sao?

Hắn nghẹo đầu đi đến trước cái giá, híp mắt đánh giá người toàn thân đều là máu. Ánh đèn mờ nhạt, cùng với máu dính đầy toàn thân và cả khuôn mặt nhìn không ra hình người, nhưng hắn cũng có thể cảm thấy người này có chút quen mắt.

Hắn đang muốn tiến lên kiểm tra xem xét, Tô Phiếm lại đem người từ phía sau ôm lấy, kéo ngược về, “A Trạm, ở đây có cái gì hay đâu mà nhìn, được rồi, chúng ta nên về thôi.”

Nghiêm Tòng Gia cau mày một cái, chỉ cảm thấy chướng mắt, đại thiếu, lại thành gia hoả suốt ngày vây quanh em trai rồi. Làm anh trai, cứ như vậy có thể làm cho hắn thích sao…

Tô Trạm muốn thoát khỏi sự ràng buộc của y, hắn cau mày nhìn chằm chằm người bị trói, vẫn là cảm thấy quen thuộc, rốt cuộc là ai đây? Có thể khiến cho Tô Phiếm cư nhiên bỏ mình xuống chạy ra ngoài — Giết người.

“Khụ…. Ô…” Người đầy máu đó lại đột nhiên phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ không rõ.

Tô Trạm chỉ cảm thấy có một sợi dây thần kinh trong đầu mình bị kéo thẳng, bỗng nhiên trừng to mắt, khó mà tin dược nhìn hồ lô máu đã không còn hình dạng người, xoay người hỏi Tô Phiếm, “Đây là, đây là Mục Uy!”

Tô Phiếm lông mày nhướng lên, ung dung trả lời, “Đúng.”

“A Phiếm, anh không phải đã đáp ứng em lưu lại cho y một mạng sao?” Tô Trạm không biết thế nào lại nóng nảy, bất kể nói như thế nào, Mục Uy với hắn có một chút ân tình sau cùng, có lẽ Mục Uy hai đời đều không phải là cùng một người, nhưng hắn vẫn là không đủ tàn nhẫn, cho nên mới kêu Tô Phiếm thả cho y một mạng.

“A Trạm, y vẫn còn sống, anh không có giết nó.” Tô Phiếm cảm thấy em trai nhà mình có phải là bị doạ hỏng rồi hay không, liền vội vàng vươn tay ra muốn sờ sờ mặt hắn, “Sao rồi? Có phải là bị doạ rồi hay không, anh đã nói là đừng tiến vào rồi mà.” Tô Phiếm mỉm cười, dịu dàng nói, hoàn toàn không phải là người tàn khốc lạnh lùng vừa mới đánh gảy gân tay gân chân, sai người móc mắt Mục Uy ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui