Hai ngày tiếp sau đó Lâm Hàn vẫn không từ bỏ,chưa đến phút cuối cùng cậu vẫn phải cố gắng.
Được sống lại một lần cậu vẫn chưa được một lần khám phá hết những thứ tươi đẹp xung quanh, cả cuộc đời cậu chỉ quanh quẩn bên mảnh vườn, vì cha cậu mà sống.
Cậu rất muốn sống cho chính mình một lần trong đời.
Cậu chỉ còn mười sáu ngày để sống, không đến phút cuối cùng cậu sẽ không bỏ cuộc.
Cậu ra sức làm anh vui bằng những món ăn mới, bánh mứt với hương vị chỉ quê hương cậu mới biết cách làm.
Cậu tìm mọi cách để lấy lòng anh ,làm anh vui , mặt dày van xin anh từng ngày nhưng đáp lại cậu là một câu nói " Cậu tốt nhất đừng trước mặt tôi làm mấy trò ngu xuẩn đó nữa, năm ngày sau tôi và cậu chính thức ly hôn tôi sẽ cho cậu một số tiền để cậu có thể đi đủ xa.
Còn bây giờ ....!đừng xuất hiện trước mặt tôi thêm lần nào nữa ."
Có thể sao? Liệu cậu có thể không gấp sao? Chất độc trong cơ thể cậu đã ngày một rõ ràng hơn.
Ai biết năm ngày sau anh có cho cậu đủ số tiền cậu cần hay không? Thậm chí.....!cậu còn mạng mà nhận hay không???
Tầng 200 của toà cao ốc Thiên Tinh.
Văn phòng tổng giám đốc Thiên Tinh , Tần Phong một thân veston sậm tối màu đang ngồi nghiêm túc trước bàn làm việc mà trước mặt anh là tư liệu báo cáo về lũ cho vay nặng lãi đang làm mưa làm gió gần đây trên tinh cầu thủ đô.
Ngay cả việc chẳng mấy liên quan gì đến mình anh cũng bị buộc phải mó tay vào.
Tất cả chỉ vì một câu nói của Chu quản gia " Thiếu gia ,sự việc lần này cậu nhất định phải làm chủ.
Nếu chúng đã có là gan động đến người của chúng ta một lần không chừng sẽ có thêm những lần sau với những thành viên khác trong nhà.
Bọn chúng dám xem nhẹ Tần gia thì nhất định phải trả giá, tôi hy vọng cậu.....!sẽ xử lý sự việc này"
Người nhà.....ai là người nhà của tôi kia chứ??.....
Nhưng Chu quản gia đã ngỏ lời anh cũng hết cách,anh không quá hiểu tại sao Chu quản gia lại vì cái tên đáng ghét đó mà bắt anh phải nhúng tay vào.
Nhưng đúng là nếu anh không can thiệp thì băng đảng tôm tép này sẽ còn lâu mới bị xử lý, bọn chúng là một băng nhóm nhỏ nhưng nặng lực hoạt động lại rất cao,tổ chức chặt chẽ cũng như năng lực chạy trốn nhanh không ai sánh kịp.
Hoạt động lại cực kỳ khôn lõi không để lại sơ hở gì,thậm chí xử lý mọi Việc hết sức chu toàn ...!nếu không phải lần này bọn chúng bắt Lâm Hàn thì cơ bản sẽ không ai để tâm đến.
Thôi được, coi như vì dân trừ hại đi.
Anh cũng chán ngấy việc bị làm phiền từ sáng đến tối.
Tắt báo cáo đi, Tần Phong nhanh chóng gọi một cuộc gọi cho vị đại tướng nào đó ..
đang du hí với vợ ở...!tinh cầu nào đó.
Rất nhanh bên phía quân đội đã có hành động truy quyét.
Vì là anh đặc biệt báo cáo nên người chỉ huy cũng đặc biệt nhiệt tình mà truy quét triệt để.
Kẻ chết , kẻ ngồi tù, riêng tên tiny thì .....!nổ tan tành cùng phòng thí nghiệm .
________________________
Lại một ngày cuối tuần nữa đã đến, Tần Phong hôm nay có chút bực bội trong người ,anh thà hôm nay đi ăn uống xã giao với khách hàng còn hơn phải ở nhà nhìn thấy kẻ phiền phức Lâm Hàn, chỉ tiếc .....!một cuộc hẹn cũng không có.
Với Tần Phong thì nó chỉ là ngày cuối tuần bình thường như bao ngày khác, chỉ là .....!với Lâm Hàn cậu chỉ còn lại hơn mười ngày để sống.
Thời gian của cậu đang trôi đi rất nhanh, vì ảnh hưởng của chất độc mà khẩu vị của cậu đã biến mất không còn .....!những ngày gần đây cậu đã không xuống bếp cùng sư phụ Lưu làm món mới, cậu chỉ thỉnh thoảng giúp ông nghĩ ra ý tưởng , buôn vài câu chuyện vui rồi nhanh chóng mệt rã rời mà trở về phòng.
Hôm nay là ngày thứ năm rồi, cậu ....!không thể lãng phí thêm phút giây nào nữa.
Canh thời gian không sai biệt lắm , cậu biết giờ này Tần Phong chắc chắn sẽ ở thư phòng làm việc.
Dù anh có nặng lời hơn cậu vẫn sẽ chịu đựng ,cậu muốn nhìn thấy thế giới rộng lớn bên ngoài kia.
Cộc cộc ...!tiếng gõ cửa vang lên
Tần Phong " Vào đi" anh đang đứng trước bancon lặng lẽ ngắm bình minh,hai tay đút vào túi quần .
Thấy người đến là Lâm Hàn liền nói
" Lại là cậu, tốt.
Nếu cậu đã đến thì tôi muốn cho cậu biết.
Băng nhóm mà cậu vay tiền quân đội đã triệt phá toàn bộ.
Từ nay cậu đừng đến làm phiền tôi nữa, ba ngày sau tôi sẽ cho cậu một tỷ đồng liên bang , cậu có thể cút thật xa rồi"
Lâm Hàn trợn mắt , kinh ngạc nhìn anh " Anh .....anh nói cái gì? Triệt phá toàn bộ sao ??? Bọn chúng còn sống không ? Bọn chúng còn khai ra điều gì không??" Lâm Hàn có chút kích động mà nói không tròn câu,đáp lại cậu là câu trả lời nhẹ như không
Tần Phong không kiên nhẫn liền nói nhanh một lượt.
" Đại đa số là bị tiêu diệt bao gồm cả tên cầm đầu, chỉ xót lại mấy tên tôm tép.
Bọn chúng chỉ là lũ cho vay nặng lãi ,buôn bán vũ khí trái phép với quy mô nhỏ chẳng việc gì cần bọn chúng phải khai báo cả.
Nếu cậu đã biết rồi thì cứ an phận mà cầm tiền đi hưởng thụ cuộc sống của cậu đi "
Lâm Hàn tưởng tai mình có vấn
đề liền gặng hỏi " Không , không thể.
Anh nói dối đúng không? Chẳng lẽ một chút Thông tin hữu dụng đều không có?? Vậy ....!còn người điều chế thuốc độc thì sao? Còn ...!sống đúng không?..."
Tần Phóng đưa lưng về phía Lâm Hàn thờ ơ đáp " Đều đã chết.
Tên kia cũng nỗ tan tành cùng phòng thí nghiệm.
Nếu cậu hỏi xong rồi thì có thể đi được rồi"
Lâm Hàn "........." cậu dường như nghe thấy tiếng sét vang lên trong đầu.
Tần Phong nói gì cậu tựa hồ không nghe thấy,quanh quẩn trong đầu là hai từ " tiêu diệt" tiêu diệt hết rồi.....kể cả thuốc giải của cậu.....
Tần Phòng hồi lâu không nghe cậu phản ứng bất giác quay người nhìn thẳng vào Lâm Hàn.
Cái anh nhìn thấy không phải là sự sung sướng , vui mừng tột độ vì kẻ thù đã bị tiêu diệt mà là một gương mặt còn chưa hết bàng hoàng , hoang mang trong đáy mắt vẫn chưa tan.
Gương mặt trắng bệch ....! mắt cũng nỗi lên một tầng nước nhỏ......
Anh bất giác có linh cảm không đúng.
Khi anh muốn mở miệng hỏi cậu làm sao thì lại thấy Lâm Hàn như kẻ mất hồn từng bước rời đi.
Lâm Hàn như người mộng du cứ bước đi trong vô thức, tựa như có cái gì đó bỗng biến mất ....!để lại trong cậu là một khoảng trống không thể bù đắp .
Chết ...!chết rồi , thuốc cũng không còn....!vậy còn cậu thì sao đây??? Lâm Hàn triệt để tách biệt với thế giới bên ngoài , kể cả cảm xúc của chính mình ....! đáng lý cậu nên khóc thật to để giải bày sự đau khổ trong lòng , nhưng dường như ....!điều đó là không cần thiết nữa .
Có khóc....!cũng vậy thôi.
Lâm Hàn không biết đã đến bancon như thế nào , cậu chỉ biết mình muốn ngồi nơi đây ngắm thời gian trôi đi trong một ngày và rồi.....kết thúc trước mắt cậu bằng những tia nắng mong manh rồi dần tắt lịm....
Ngoài bancon đã được Chu quản gia đặt một bộ bàn ghế mới cho cậu ra đây ngắm cảnh , nhưng hôm nay, cảnh đẹp cậu ngắm không vào....cuộn người nép vào ghế, đôi mắt vô hồn không tiêu cự nhìn về nơi xa xăm nào đó, mái tóc rối bù rũ xuống trán khiến cậu càng trông thêm âm trầm hơn.
Cậu cứ thế nhìn cho đến khi hoàng hôn tắt lịm cuối chân trời.....
Cả một ngày trôi qua bình yên một cách quỹ dị, Tần Phong có chút nghi hoặc.
Cái phản ứng khác thường của cậu làm anh có chút lo lắng ngoài ý muốn, chẳng lẽ....!cậu còn che giấu điều gì ? Chỉ là anh sẽ không hỏi cho đến khi....!anh đi dạo trong vườn ,chợt nhận ra hôm nay có điểm gì đó không đúng ...!khu vườn như vắng lặng hơn trước, thiếu một âm thanh gì đó đã từng quen thuộc.
Bất giác , anh ngẩn đầu nhìn lên,là phòng của Lâm Hàn.
Nơi đó hầu như luôn sáng ánh đèn, hầu như mỗi lần lơ đãng đi đến nơi đây anh sẽ lại nghe những tiếng ngâm nga chậm rãi ,du dương khi thăng khi trầm.
Khi là những tiếng hát mà anh nghe không hiểu , về sau anh mới biết nó là ngôn ngữ cổ từ địa cầu đã bị huỷ diệt từ lâu.
Kể từ ngày đó Tần Phong bắt đầu có thói quen đi dạo trong vườn vào buổi tối, hay lạc bước đến nơi có một thân ảnh cô đơn đang nằm trên cỏ ngâm nga những bài hát khi vui , khi buồn.
Tiếng hát dịu êm , ấm áp khi trầm khi bỗng khiến người nghe cứ muốn nghe mãi , Tần Phong cứ bất tri bất giác đi đến nơi nào có cậu,lặng im nghe cậu hát rồi cùng nhìn trời đêm, khi Lâm Hàn chuẩn bị có động tĩnh thì anh lập tức biến mất như chưa hề có ai khác ngoài cậu.
Những tiếng ngân nga như còn vang vọng bên tai.
Nhưng hôm nay nơi đó là một mãng tối đen , không còn tiếng ngâm nga quen thuộc....lòng anh như bị ai đó nhéo một cái.
Tần Phong liền thu hồi tâm tư Xoay người trở vào nhà , anh gọi ngay quản gia đến tìm hiểu xem cậu đang làm trò gì?
Chu quản gia " thiếu gia.
Lâm
thiếu cậu ấy.....từ sau khi từ phòng cậu trở về đã ngồi ngây người bất động ngoài bancon cả ngày hôm nay.
Cơm nước cũng chưa đụng đến....!cậu ấy cũng đã khoá cửa phòng không tiếp xúc với ai cả" ông cũng hết cách.
Vốn dĩ ông cũng muốn tìm Hiểu nguyên nhân nhưng Lâm Hàn từ chối khéo rồi cười với ông như không có việc gì rồi khoá trái cửa, thấy cậu không có động tĩnh gì khác ông cũng nhẹ lòng.
Tần Phong ".........!tôi biết rồi.
Vậy thì cứ tiếp tục quan sát cậu ta đi.
Có chuyện gì thì báo lại " Anh cũng không biết cậu có âm mưu gì? Có thể lại là một quỹ kế nào đó.
Hoặc là......
Thật ra Tần Phong cũng không phải kẻ không chịu nói lý lẽ, anh cảm thấy nếu Lâm Hàn đưa ra yêu cầu gì miễn nó hợp lý thì anh cũng sẽ đồng ý thôi, khoảng thời gian này sống cùng cậu anh cảm nhận được cậu đã thay đổi rất nhiều .
So với trước kia cứ như hai con người khác biệt,việc cậu bỗng nhiên biết nấu ăn khiến anh vô cùng bất ngờ và khó hiểu.
Nếu cậu của bây giờ và anh quen biết nhau ở một tình huống khác có lẽ anh sẽ thật lòng đối đãi với cậu thật tốt.
Nhưng đó là nếu.....
Trong gian phòng tối tăm của mình,Lâm Hàn như chợt bừng tỉnh trong cơn mê dài.
Cậu bỗng nhận ra mình đã sống phí một ngày nữa rồi.
Nếu ....số phận đã an bài cậu dù kiếp trước hay kiếp này đều sống không thọ thì....!cậu cố giãy dụa để làm gì? Chi bằng ....sống.....sống cho đáng sống.
Những giây cuối đời cậu muốn đi thật nhiều nơi, ít nhất là có thể nhìn ngắm những nơi xinh đẹp nhất bằng chính đôi mắt của mình.
Đời trước ....!cậu đã có thể thản nhiên chấp nhận cái chết thì ....!bây giờ có khác gì nhau mà phải đau khổ kia chứ.
Kiếp người cũng chỉ thế thôi, ngắn hay dài chỉ khác nhau mục đích sống ý nghĩa hay không.
Quan trọng không phải là khi sống thì người ta mới nhớ đến mình,mà là khi mình mất đi mình cười nhưng người ta sẽ khóc cho mình , sẽ nhớ đến mình với những gì tốt đẹp nhất.
Đã chết một lần , cậu sao lại không nghĩ Thông cho được ,nếu nghĩ không thông thì chết cũng không đáng tiếc.
Bừng tỉnh trong lòng, Lâm Hàn thở ra một hơi thật dài....!phải.
Phải sống cho không phí kiếp này! Vỗ vỗ hai gò má đã lạnh băng,giờ cậu mới nhận ra bản thân đã bị lạnh cóng từ lúc nào.
Ngồi quá lâu chân có chút tê dại, cơ thể cũng đau nhức đến khó chịu.
Phải mất một lúc lâu cậu mới có thể cử động , từ từ thật đổi tư thế để vào phòng.
Giờ cậu mới nhận ra cậu đã nhịn đói suốt cả một ngày ,chân tay đều vô lực ,run rẩy đến lợi hại,giờ cậu có muốn uống dịch dinh dưỡng e rằng ....!không dễ dàng.
Nhưng cho dù có lết đi cậu cũng phải tiếp tục cố gắng,phải sống thật khỏe mạnh để đi đến nhiều nơi hơn nữa.
Cố lên....
Trong lúc cậu đang đau khổ tìm cách xoay người để xuống ghế thì cửa lại một lần nữa được mở ra bằng lệnh cưỡng chế tối cao của chủ nhân ngôi nhà này " Tần Phong" , rất nhanh đèn trong phòng được bật lên, ánh sáng quá đột ngột làm Lâm Hàn không thể thích ứng mà che đôi mắt lại, bên tai là tiếng nói của Tần Phong đang cực kỳ không vui .
Tần Phong " cậu lại đang giở trò gì? Cho dù cậu có làm gì thì cũng không có tác dụng với tôi,cậu thôi ngay mấy trò trẻ con này đi,ngoan ngoãn mà an phận cho tôi!" Tần phong một thân quần Tây đen áo sơ mi trắng chỉnh tề đứng bất động trong phòng,hai tay cho vào túi tựa như sợ mình không kiên nhẫn mà muốn tóm lấy người ném lên giường giáo huấn một phen ( giáo huấn trong sáng) , ánh mắt không kiên nhẫn mà nhìn Lâm Hàn một thân phờ phạc chậm Chạp phản ứng lại ánh đèn.
Rất lâu sau anh cũng không nhận được câu trả lời,Lâm Hàn chỉ ngồi ngốc ra đó mà nhìn anh , đôi môi khô nứt đang mở ra rồi lại khép vào nhưng thủy chung vẫn không phát một âm thanh nào, khuôn mặt trắng nhợt nhạt khiến Tần Phong có chút hết kiên nhẫn.
Rốt cuộc cậu muốn cái gì mà phải hành hạ bản thân mình như thế??? Anh mất kiên nhẫn mà nói
Tần Phong " Rốt cuộc bây giờ cậu muốn thế nào ?"
Lâm Hàn " .........!tôi .........đói......".
Cậu vô lực mà thều thào,đã đến nước này....thì sĩ diện cũng không thể thay cơm mà no bụng được.
Nếu đã như vậy thôi thì.....cho cậu tham lam một lần trong đời muốn được ai đó chăm sóc đi .
Cậu thật sự thèm khát sự quan tâm từ ai đó.....! một kiếp người cậu đã Trãi qua trong nỗi bi thương và cô độc.
Chỉ một lần này thôi, cho cậu tham lam một chút mà dựa dẫm lại vào ai đó.....! góp nhặt chút tình thương dù chỉ là bố thí thôi cũng được .
Nghĩ đến đây khoé mắt cậu có chút cay cay,hai dòng nước mắt không tiếng động mà lăn dài trên má,nhìn có chút đau lòng .
Một màn như thế khiến Tần Phong có chút bối rối, cảm thấy tim mình như có ai đó đang nắm lấy rồi bóp thật mạnh, đau....tại sao lại đau như vậy? Hít thở có chút không Thông, đại não chết máy tạm thời.
Tần nhị thiếu giờ phút này bỗng có chút trì độn không biết phải làm thế nào ??
Tần Phong " .....!cậu ......!tôi.....!tôi phải làm gì?"
Lâm Hàn " giúp tôi đi vào phòng có được không ....tôi.....tê chân ...." tình huống của cậu cũng không tốt hơn là bao,nếu không phải vì quá đói chắc cậu cũng muốn chết máy luôn cho rồi.
Đôi chân dài của Tần Phong chỉ vài bước đã đến chỗ Lâm Hàn , vốn Lâm Hàn chỉ định nhờ anh dìu vào phòng là được nhưng tay vừa nâng thì Tần phong đã ôm ngang người cậu rồi đi
thẳng một mạch vào phòng.
Đươc ôm bất ngờ Lâm Hàn lập tức cứng cả người ,mở to mắt mà nhìn Tần Phong không chớp mắt ....
Lâm Hàn " ...." thành công chết máy 5 giây
Tần Phong " khụ......!cậu ....!chờ chút để tôi dặn đầu bếp ...."
Lâm Hàn " Không .....!không cần đâu.
Tôi......uống dịch dinh dưỡng là được.
Cảm ơn anh."
Tần Phong ".......!ăn cái gì đến lượt cậu quyết định sao? Muốn tôi thương hại cậu bằng cách này ....!quá ấu trĩ.
" nói đoạn anh nhanh chóng mở quang não lên gọi cho sư phụ Lưu nhờ ông nấu chút gì đó cho Lâm Hàn.
Lâm Hàn "............" cậu cười khổ trong lòng.
Phải đến lúc này anh mới tốt với cậu được một chút, có phải muộn quá rồi không? Nhưng ....!như vậy đã là hạnh phúc rồi, không thể quá tham lam.
Tần Phong " ......! cậu đợi một lúc sẽ có thức ăn ngay.
Tôi đi trước " Nếu không
nhanh rời khỏi anh sẽ thật sự chết máy thêm lần nữa.
Lâm Hàn ".....!Được , cảm ơn.........." cậu cố rặn ra một nụ cười nhưng dường như chút sức lực cuối cùng của cậu đã cạn hết.
Khép lại đôi mắt phượng nhạt nhoà nước mắt, cậu buông xuôi cơ thể đã vô phương khống chế mà ngã vật ra giường .
Tần Phong "............Lâm Hàn!" Anh chạy thật nhanh đến bên giường ôm lấy Lâm Hàn, hơi thở cũng có chút nhanh, một giây kia tim anh dường như đã treo lên tận cổ họng.
Sau đó Tần Phong rất nhanh đã bình tĩnh lại , anh biết cậu vì quá đói nên ngất đi mà thôi.
Anh bắt đầu nghi ngờ bản thân mình có bị bệnh hay không? Tự dưng lại khẩn trương không cần thiết , lòng có chút bực bội nhưng tay thì lại thành thật mà liên lạc với vị bác sĩ gia đình nào đó....!
Khi một ngày mới lại bắt đầu , Tần Phong đã chuẩn bị tốt để đi đến công ty nhưng vẫn nấn ná vì lý do không tên nào đó.
Anh thấy mình dường như cũng bị lây bệnh ấu trĩ từ ai đó , đúng là nên tránh càng xa càng tốt.
Hành động của Tần Phong bên này Chu quản gia rất tinh ý mà thu hết vào đáy mắt , một suy nghĩ vui vẻ loé lên, được rồi, nên đi thổi tí lửa cho đời thêm thú vị.
Chu quản gia “ Thiếu gia, thời gian đã không còn sớm, cậu còn việc gì xin cứ căn dặn"
Tần Phong "........!không việc gì,tôi đi đây !" Anh cảm giác như Chu quản gia dạo gần đây rất có ý tứ .....
Tần Phong đi rồi Chu quản gia rất vui vẻ mà đi xem Lâm Hàn, từ tối hôm qua cậu đã được truyền dịch và chăm sóc hết sức đặc biệt chu đáo.
Ông hy vọng cậu sẽ mở lòng mà nói hết với ông điều cậu đang che giấu, ông muốn nhìn thấy cậu vui vẻ hoạt bát như cậu đã từng như thế .
Lúc ông lên phòng, Lâm Hàn đã tỉnh , cậu đang ngồi tựa người vào tường suy nghĩ miên man điều gì đó , sắc mặt không hẳn là quá tốt ,nhưng nhìn tinh thần cậu có vẻ rất tốt.
Nhìn thấy ông cậu lập tức nở nụ cười tươi như ánh mặt trời buổi sớm mai, đôi mắt phượng long lanh trong vắt .
Lâm Hàn " Chu quản gia, chào buổi sáng!"
Chu quản gia " Chào buổi sáng Lâm thiếu.
Cơ thể cậu thế nào rồi,đã tốt hơn chưa?" Ông nở nụ cười triều mến hiếm khi xuất hiện trên gương mặt gần như bộ bày tây chỉ một bộ không đổi sắc mặt.
Điều này khiến Lâm Hàn có chút bất ngờ nho nhỏ nhưng cậu rất thích nụ cười thân thiện này của ông .
Lâm Hàn " .....!đã tốt hơn rất nhiều , cảm ơn ông Chu quản gia.
"
Chu quản gia " Đã vậy , Lâm
thiếu....!cậu còn có điều gì muốn nói với lão già
này không?" Ánh mắt chứa đầy thâm tình mà nhìn cậu,chờ mong một lý do.
Lâm Hàn " khụ ...À .....um ......!tôi....!thật ngại quá.
Chỉ là tôi có một việc muốn ....!xin Chu quản gia giúp đỡ,hy vọng ông....." cậu có chút khó mở lời, cậu đã vay chu quản gia không ít tiền rồi .....!giờ .....! vẫn là khó mà mở miệng.
Chút tiền cậu mượn vì lần nằm viện lúc trước mà bốc hơi toàn bộ.
Muốn đi khám phá thì phải có tiền , mà tiền thì.....Giờ cậu còn nghèo hơn tên ăn mày nữa,mà đó là nếu như nơi đây thật sự có cái người gọi là ăn mày.
Chu quản gia " Lâm thiếu có việc gì xin cậu cứ nói, xin đừng ngại.
"
Lâm Hàn " .....!khụ, chuyện là ....!tôi....!tôi muốn đi ra ngoài dạo chơi những nơi thú vị ở nơi đây, ông giúp tôi được không? Nơi đây tôi thật sự không quen thuộc......!chi bằng đi theo một người dẫn đường sẽ dễ dàng hơn!" Nói rồi cậu lại cười rộ lên khoe hết 8 cái răng trắng tinh của mình.
Vẫn là cái bộ dạng rạng rỡ thường ngày , nhưng làm sao qua được đôi mắt tinh tường của ông .
Chu quản gia " Được, chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Lâm thiếu cứ chuẩn bị, tôi sẽ sắp xếp người đưa cậu đi.
Cậu chỉ cần chơi thật vui là được "
Lâm Hàn " Vậy .....xin cảm ơn "
Lâm Hàn vô cùng phấn khởi vì được sự giúp đỡ của Chu quản gia, đợi đến khi ông đi rồi cậu mới chậm rãi mà xuống giường , chân vừa đi được vài bước một trận choáng váng ập đến khiến Lâm Hàn phải khuỵu chân xuống đất mới có thể miễn cưỡng chống đỡ cơ thể.
Nhưng cậu sẽ không khuất phục, nhất định .....!cậu sẽ đi chơi cho kỳ hết những nơi thú vị , xem cho thoả thích
những cảnh sắc tươi đẹp mà cậu chưa bao giờ được nhìn thấy .
Không lâu sau Lâm Hàn xuất hiện ngoài cổng dinh thự với chiếc áo thun màu vàng tươi sáng,chiếc quần jean nhạt màu đơn giản, cùng đôi giày thể thao màu trắng và chiếc áo khoát màu kem với chiếc mũ áo rộng.
Trông cậu càng đáng yêu, hoạt bát hơn rất nhiều.
Chu quản gia có chút hài lòng tán thưởng, nhìn xem ......!đây mới là bảo bối của nhà ông.
Phải như thế .....
Một ngày này Lâm Hàn rất vui, hai bảo tiêu thay phiên nhau đưa cậu đi đến những nơi vui chơi nổi bật ở tinh cầu thủ đô.
Nói là chơi nhưng thật ra cậu chỉ đứng xa xa mà nhìn,sức khỏe cậu không cho phép.
Cậu rất thích ngồi thuyền trôi trên dòng sông lười, thuyền trôi chậm rãi qua những khu vườn được chế tác tinh vi, nơi đó là mô hình sống động kể về thời xa xưa ấy con người đã vất vả ra sao để thích nghĩ và tồn tại trên một hành tinh xa lạ , từ một thế giới hoang sơ dần trở mình biến đổi.....!một thế giới mới tươi đẹp hơn, vì nơi đây con người vẫn xem môi trường là ưu tiên hàng đầu.
Rồi mở ra trước mắt cậu là cả một khu vườn cây trái say trĩu quả, rất bình yên với tiếng chim hót líu lo.
Cậu cảm thấy dường như mình đã trở về NooA tinh thêm một lần nữa, về khu vườn thân thương đã từng quen thuộc, như ngửi được hương cỏ non nhàn nhạt bay theo gió.
Cậu đưa tay đỡ lấy một chùm quả rũ xuống trên đường đi ......!chùm quả xuyên qua bàn tay cậu bất động.
Nó.....chỉ là ảo ảnh mà thôi.....
Lâm Hàn "........"
Bảo tiêu "........." sao tự dưng đang vui lại trở nên âu sầu như thế???
Lâm Hàn cứ lặng im như thế cho đến khi chuyến hành trình kết thúc , phía sau cậu là những tiếng trầm trồ tán thưởng, Hưng phấn , vui sướng đan xen nhưng cậu lại chẳng nghe thấy gì cả.
Cậu nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, cố nuốt xuống cảm xúc mãnh liệt đang cuộn trào muốn bùng nổ.
Không phải lúc này , cậu còn chưa khám phá hết nơi này.
Đôi mắt một lần nữa mở ra, rất trong veo và sáng ngời , một nụ cười tươi hướng về phía bảo tiêu , cả hai lại tiếp tục chuyến vui chơi ngày hôm nay thật vui vẻ.
Nhìn những người xung quanh cười nói đến là vui vẻ ,họ ....!đi cùng gia đình, người thân, người .....yêu , bạn bè.....!chỉ có cậu ......!nhưng không sao cả, còn được sống mà nhìn thấy những niềm vui nhỏ bé này không phải là quá tốt rồi sao.
Chiếc Bóng cô đơn cứ âm thầm lê bước.......!giữa dòng người náo nhiệt .
Xế chiều Lâm Hàn đã về đến nơi , Chu quản gia không biết đã đứng trước hiên nhà từ lúc nào , ông niềm nở chào đón cậu vào nhà như một người thân trong gia đình.
Trong người có chút mệt nên cậu đã sớm trở về phòng , thay đổi một bộ đồ thun nhẹ nhàng cậu nhanh chóng ngủ mất.
Bên ngoài , tia nắng tắt dần phía chân trời ,một ngày nữa sắp kết thúc.
Chuyến đi hôm nay không ngoài dự đoán,mọi hành vi và biểu hiện của cậu đều được quan sát kỹ và báo cáo lại.
Chu quản gia khẽ cau mày ...." thật bất thường"
Hôm nay Tần Phong về có chút muộn, công ty đang có dự án bất động sản mới nên có nhiều việc cần anh giải quyết.
Tẩy rửa một thân mệt mỏi , bữa tối đã sẵng sàng nhưng .....!Lâm Hàn vẫn chưa thấy mặt,chẳng lẽ vẫn chưa khỏe sao?
Tần Phong có chút ngứa ngái trong lòng nhưng anh sẽ không mở miệng , anh không muốn bị Chu quản gia đùa cợt thêm lần nào nữa,anh không đấu lại.
Nhưng anh vẫn là mơ dẹp rồi , Chu quản gia rất hồn nhiên vô số tội mà cất tiếng
Chu quản gia " Thiếu gia, Lâm thiếu hôm nay trong người không được thoải máy cho lắm, chắc có lẽ sẽ xuống trễ một chút , để tôi đi gọi cậu ấy.
" nói rồi ông không khách khí mà quay lưng đi thẳng.
Không thêm than thổi lửa ông sẽ ăn không ngon.
Tần Phong "........."
Chu quản gia đích thân ra trận thì làm gì có chuyện thất thủ, Lâm Hàn chậm rì rì đi theo sau lưng ông vào phòng ăn , sắc mặt trông có chút nhợt nhạt, đôi mắt mơ màng chưa tỉnh ngủ,đầu tóc nhìn là biết chủ nhân của nó qua loa cỡ nào.
Cái này cũng hết cách, Lâm Hàn mệt chết được,cả người còn đang ê ẩm đây này,cứ lân lân khó chịu vô cùng.
Nhưng vì Chu quản gia đã cất công đến tận phòng thì cậu cũng không thể thất lễ được , cậu cũng cần phải ăn để lấy sức hưởng thụ trời sao đêm nay,sau đó ....ngày mai cậu lại đi đến những địa danh thắng cảnh tươi đẹp khác.
Tần Phong không buồn phản ứng cậu, tự mình một cõi thưởng thức bữa tối đã được nâng cấp vô cùng tốt.
Nhưng ánh mắt thì như muốn nói " nhìn đi chẳng phải không có việc gì sao?còn làm ra vẻ đáng thương." Anh mới không thèm quan tâm đến cậu có ăn hay không, chỉ hai ngày nữa là anh được thoát khỏi cái cuộc hôn nhân chết tiệt này rồi.
Tần Phong tự an ủi chính mình.....
Lâm Hàn nhìn bộ mặt ghi rõ hai chữ khinh bỉ ".........".
Cậu có làm cái gì phật ý anh ta sao? Lại phát bệnh.
Làm như không có việc gì xảy ra, hai người cứ lặng lẽ dùng bữa như thể người kia không tồn tại.
Chu quản gia đã lui từ sớm nhường sân khấu cho hai người.
Mặc dù là đói bụng nhưng Lâm Hàn giờ phút này chút thèm muốn ăn đều không có, miệng cậu bây giờ gần như không nếm ra được mùi vị gì? Bụng cũng có chút khó chịu như thể nó không muốn chứa thêm bất kỳ thứ gì.
Lâm Hàn gian nan mà nhai thức ăn một cách chậm chạp, ăn được nữa chén cơm nhỏ cậu có chút ....!ăn không vào.
Tần Phong lơ đãng nhìn cậu đầy ghét bỏ, hôm qua thì như chết cha chết mẹ, hôm nay chân trước anh vừa đi thì chân sau cậu đã vọt ra khỏi cửa mà đi rong chơi khắp nơi.
Anh cũng chẳng rảnh mà quan tâm cậu làm gì,chỉ là thói quen hay đề phòng tiểu nhân mà thôi.
Lâm Hàn vẫn cứ như người mộng du mà ngồi đối diện anh chậm rì rì .....ăn cơm trắng.
Ăn cái gì với cậu Giờ cũng không khác biệt là bao, .....! chỉ là một màn phát sinh bất ngờ khiến cậu thanh tỉnh đến không thể tỉnh táo hơn được nữa.
Một giọt ....hai giọt máu màu đỏ rơi trên tay cậu , ấm nóng vô cùng nhưng đầu óc cậu thì là một mãng lạnh băng....! chậm Chạp mà phản ứng.
Nhưng Tần Phong bên kia tựa hồ phản ứng còn nhanh hơn cậu tưởng, một mảnh khăn lụa trắng đưa qua lau dòng máu cho cậu.
Cậu thấy anh cau mày nói cái gì đó nhưng cậu không nghe rõ.
Máu từ mũi cậu cứ chảy không ngừng, khăn lụa đã đỏ một mãng lớn ,tay cậu cũng một mãng đỏ tươi chói mắt.....
Cầm lấy chiếc khăn lau đi vết máu, ánh mắt biến đổi từ sụp đỗ sang tĩnh lặng .....!bình tĩnh như không hề phát sinh chuyện gì.
Cậu nhìn anh cười gượng
Lâm Hàn " ha ....!tôi không sao, thật ngại quá làm anh lo lắng rồi , Chắc là tôi bị nóng trong người ,không sao cả một lúc là hết, tôi lên phòng trước" Bỏ lại Tần Phong còn đang bán tín bán nghi cậu nhanh chóng về phòng , bước vào toalet cố tẩy rửa đi vết máu,máu vẫn chảy nhưng đã ít hơn khi nãy rất nhiều
Đứng lặng nhìn người trong gương, Lâm Hàn cười khổ, xem ra .....! thời gian của cậu vốn không nhiều như cậu nghĩ.
Thôi thì cứ nghe theo số mệnh an bài.......!chỉ là không biết điểm dừng chân sau cùng sẽ là nơi đâu trên tinh cầu này? Ngày mai.....!cậu sẽ đi tìm nó.......
Tần Phong cũng không còn tâm trạng ăn uống gì nữa, anh dứt khoát đi về phòng xử lý công văn.
Đầu anh có chút loạn, anh không hiểu bản thân bị cái gì? Tại sao những lúc Lâm Hàn xảy ra sự cố thì anh lại hết sức căng thẳng và lo lắng.
Không phải.....anh đã thích cậu ta đi, điều đó là hoàn toàn không thể.
Tâm trạng cứ rối bời làm sao cũng không bình tâm được , có lẽ đi dạo một vòng biết đâu sẽ có hướng giải thích hợp lý hơn .
Ngoài vườn , đêm đã về khuya.
Làn gió đêm nhè nhẹ thổi qua từng cành cây ngọn cỏ.cả khu vườn được thắp sáng khắp nơi.
Trên bầu trời cao thăm thẳm là hàng ngàn ngôi sao nhỏ lấp
lánh, mọi thứ thật yên bình.
Từng bước chân chậm rãi đi trên bãi cỏ xanh mượt , một chiếc bóng cô đơn thầm lặng tìm một chỗ thuộc về mình.
Tiếng hát khẽ cất lên , chậm rãi, du dương.....!không còn là tiếng cổ ngữ, mà là tiếng phổ Thông của tinh cầu này
" Vòng đu quay cứ mỗi phút giây lại càng bay lên cao,
Dường như với tới muôn đám mây đang hoài trôi lững lơ,
Những ngọn đèn đường thêm nhỏ bé,
Cả thiên đường ngàn sao lấp lánh,
Cả bầu trời giờ chỉ riêng cho anh và em,
Rồi bàn tay khẽ nắm lấy nhưng vô tình không ai hay,
Rồi lòng anh khẽ ấm áp như ly cà phê sữa thơm,
Ngồi bên em mà tim bối rối thời gian ơi đừng trôi nhanh quá,
Để anh giữ lấy từng phút giây được bên em,
Và anh chỉ muốn nhìn em mãi thôi,
Cứ ngây thơ hiền như ánh trăng,
Chỉ là do ánh mắt một người,
Làm cho anh ngây ngô cả đêm,
Và anh bỗng muốn được ôm lấy em,
Để mãi mãi chở che suốt đời,
Có thể nào tình sẽ không bao giời đổi thay
Rồi bàn tay khẽ nắm lấy nhưng vô tình không ai hay,
Rồi lòng anh khẽ ấm áp như ly cà phê sữa thơm,
Ngồi bên em mà tim bối rối ,thời gian ơi đừng trôi nhanh quá.
Để anh giữi lấy từng phút giây được bên em,
Và anh chỉ muốn nhìn em mãi thôi,
Cứ ngây thơ hiền như ánh trăng,
Chỉ là do ánh mắt một người,
Làm cho anh ngây ngô cả đêm,
Và anh vẫn muốn được ôm lấy em,
Để mãi mãi chở che suốt đời,
Có thể nào tình sẽ không bao giời đổi thay.
Và anh chỉ muốn nhìn em mãi thôi,
Cứ ngây thơ hiền như ánh trăng,
Chỉ là do ánh mắt một người,
Làm cho anh ngây ngô cả đêm,
Và anh vẫn muốn được ôm lấy em,
Để mãi mãi chở che suốt đời,
Có thể nào tình sẽ không bao giờ đổi thay......"
Dưới bầu trời sao đêm hôm đó, có một người thả hồn theo câu hát, lại có một người .....!nghe hát đến ngẩn ngơ.
Cùng nhau ngắm những vì sao tuyệt đẹp .....!ngắm luôn cả những ngôi sao trong ánh mắt .....trong veo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...