Trọng Sinh Chi Thiên Đạo Thù Tình


“Chuyện này thật không buồn cười chút nào.”
Lương Cẩm thoáng ngẩn người, chợt phục hồi tinh thần lại, lông mày khẽ cau, lắc đầu bật cười.

Nếu như người trước mắt là nữ nhi của Lương Kinh Phong, nàng không thể ngay cả một chút phong thanh đều không nghe thấy, kiếp trước nàng đã đi qua Hòa Phong, chỉ biết Lương Kinh Phong có một nhi tử là Lương Thiên Sơn, nhưng chưa từng nghe nói tới Lương Huyền Nhạc.
Nàng cho rằng Lương Huyền Nhạc nên là còn thứ của Lương gia tộc hoặc trùng hợp cùng họ mà thôi, chưa từng nghĩ nàng vừa mở miệng, càng nói mình là nữ nhi của Lương Kinh Phong.
Lương Cẩm trong giọng nói không chút nào che lấp sự không tín nhiệm, Lương Huyền Nhạc ngoài ý muốn nhíu mày, nhìn dáng dấp của Lương Cẩm này đối với Vô Sinh môn rất là hiểu rõ, so với tưởng tượng của nàng còn nhiều hơn một chút.
“Ta tội gì lấy việc này lừa gạt ngươi, tuy rằng ta cũng không muốn thừa nhận thân phận này, nhưng sự thật là như vậy.”
Lương Huyền Nhạc biểu hiện bất đắc dĩ trong lại lộ ra một tia đau khổ, không chút nào giống như giả bộ, khiến Lương Cẩm ngưng mắt suy nghĩ sâu xa, lẽ nào việc này có cái ẩn tình gì khác? Liên tưởng tới Lương Huyền Nhạc hôm nay nhằm vào hành động của Lương Kinh Phong, Lương Cẩm trầm ngâm chốc lát, chỉnh ngay ngắn sắc mặt, lại nói:
“Ngươi nói tiếp, nếu như có thể khiến ta tin tưởng thì tốt, nhưng nếu để ta phát hiện ngươi nói dối, liền chớ trách ta không nể tình!”
Lương Cẩm lời này để Lương Huyền Nhạc trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nếu như Lương Cẩm vũ đoán* nàng đang nói dối, quyết đem nàng giao cho Lương Kinh Phong, nếu là như vậy, thì thật không cần phải cùng nhau trao đổi rồi.
(*vũ đoán: ỷ thế mà quyết đoán bừa bãi)
Nàng cụp mắt trầm ngâm mấy hơi thở, suy tư nên làm sao mở miệng.

Tuy rằng nàng đã từ lâu tiếp nhận những chuyện cũ đen tối kia rồi, nhưng nói ra cho người ngoài, vẫn là sẽ cảm giác được đau đớn đến thấu tim.
“Thế nhân đều biết Lương Kinh Phong có một nhi tử là Lương Thiên Sơn, nhưng có rất ít người biết, hắn còn có một nữ nhi tên Lương Huyền Nhạc.


Liền ngay cả bên trong Vô Sinh môn, ngoại trừ mấy vị Thái Thượng Trưởng Lão, cùng với người thân cận Lương Kinh Phong, hầu như không có ai biết sự tồn tại của ta.”
Lương Huyền Nhạc mở miệng, chậm rãi nói đến.
Lương Cẩm nghe lời nói này, biểu hiện ngẩn ra, lời nói của Lương Huyền Nhạc lần thứ hai ngoài dự liệu của nàng.

Nhưng nàng không có ngắt đoạn Lương Huyền Nhạc, mà là chờ nàng đem cố sự này tiếp tục kể ra.
“Tất cả những thứ này, cá nhân sinh mẫu* của ta chỉ là một nữ tử thanh lâu, mà bản thân ta, cũng bất quá là một lần sai lầm nảy sinh quan hệ, ngẫu nhiên sinh ra một vật sống mà thôi.

Mẹ của ta sau khi sinh ta ra, ôm ta đi tìm Lương Kinh Phong, lại bị ngăn ở bên ngoài Vô Sinh môn, nàng ở dưới Ma Sa sơn đợi mấy ngày, nếu không phải Lương Kinh Phong ngẫu nhiên có việc ra ngoài, thì nàng có khả năng mãi mãi cũng không chờ được.”
(*sinh mẫu: mẹ đẻ)
“Lương Kinh Phong thấy linh căn ta tụ hội, thích hợp để tu luyện, liền đem ta làm con nuôi làm nữ nhi của mẫu thân của Lương Thiên Sơn, lại đem mẫu thân ta đuổi về xuống núi.”
“Ta bởi vì thế sự không rõ mà trải qua mười ba năm, trong lúc đó bên trong tông môn phát sinh một hồi biến cố lớn, lão môn chủ chết bất đắc kỳ tử, thúc phụ đối xử rất tốt với ta khi còn bé đã tha hương, Lương Kinh Phong thuận lý thành chương ngồi trêи vị trí môn chủ.”
“Lúc năm tuổi Lương Kinh Phong dạy ta tu luyện, linh căn ta mới lộ ra, ngăn ngắn ba năm liền đến Trúc Cơ, Lương Thiên Sơn lớn hơn ta bốn tuổi, cũng mới mới vào Trúc Cơ không lâu, liền đối với ta tâm sinh tật hận, muốn hủy diệt linh căn của ta.”
“Hắn cùng Luyện Thể cảnh trưởng lão trong tông chặn đường ta, đem ta trọng thương, nếu không phải vì hắn sợ phiền phức sau này bị Lương Kinh Phong tra ra trách phạt, e sợ là sẽ trực tiếp đem ta giết chết.


Ta vừa mới Trúc Cơ, sau khi bị thương căn cơ bị phế, tu vi rơi xuống về Luyện Khí kỳ, tâm tình cũng gặp phải đả kϊƈɦ, vì vậy sau lần đó lại trải qua một năm, tu vi của ta không tiến thêm được nữa.”
“Lương Kinh Phong thấy ta đã không thể tu luyện, lúc này đổi sắc mặt, đem ta đuổi ra Vô Sinh môn, hắn cho ta một khoản tiền, kêu ta đi tìm sinh mẫu của ta, đối với nội bộ, thì tuyên bố Lương Huyền Nhạc đã chết.”
“Ta một mình đi xuống Ma Sa sơn, ở dưới chân núi bàng hoàng vô định, lúc không biết nên đi về nơi đâu, vừa vặn gặp bộ hạ cũ Kỳ trưởng lão của thúc phụ năm xưa đi ngang qua, đem ta mang đi, hắn vốn định trực tiếp đem ta giết chết, nhưng sau khi hiểu rõ trải nghiệm của ta liền cải biến chủ ý, ta cũng tại lúc này mới hiểu được, nguyên do sự việc nhiều năm về trước, lão môn chủ đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, người thúc phụ đi xa tha hương kia, càng đều do chính một tay của Lương Kinh Phong gây nên.”
“Nếu tất cả chỉ là như vậy, thì coi như là bỏ qua, cùng lắm thì từ bỏ tất cả ký ức cùng nhớ nhung nhiều năm, bắt đầu làm lại cuộc sống nhưng quá quắc chính là, chính là.

.

.”
Nói đến chỗ này, tiếng nói của Lương Huyền Nhạc ngừng lại, mặt mũi nguyên bản bình tĩnh bỗng nhiên chìm xuống, Lương Cẩm ngẩng đầu nghi ngờ nhìn nàng, thấy trong con ngươi của nàng né qua một vệt cừu hận không cách nào tiêu mất, sau đó thống khổ nhắm mắt lại, tiếp tục nói tiếp:
“Kỳ trưởng lão thay ta tìm được mẫu thân của ta, đem nàng mang ra khỏi thanh lâu, sau lần đó vẫn giáo ɖu͙ƈ ta tu luyện, ta biết rõ tâm tư của hắn, hắn muốn ở trong bóng tối nâng đỡ ta, khiến ta ngày sau cùng Lương Kinh Phong hai người kia tranh đấu, vì báo thù cho thúc phụ.”
“Mẹ của ta rất thương ta, ta biết nàng hận Lương Kinh Phong, cho dù ta đối với Lương Kinh Phong vẫn là không có quá nhiều thù hận, nhưng dưới sự kỳ vọng của Kỳ trưởng lão cùng mẫu thân, ta không thể không chấp nhận.”
“Mãi đến tận.

.


.

Một ngày nọ Kỳ trường lão ra ngoài có việc xử lý, nhân mã của Lương Kinh Phong đột nhiên xông vào nơi ở của chúng ta, đầu lĩnh chính là Lương Thiên Sơn, hắn dẫn theo hai tên tu sĩ Luyện Thể cảnh, ta cùng với mẫu thân không hề có chút sức chống đỡ nào liền bị tóm gọn, cái tên súc sinh chó lợn không bằng kia ngay trước mặt của ta lăng nhục mẹ ta! Đem nàng một người đang sống khỏe mạnh bóp chết tại chỗ!”
Lương Huyền Nhạc nói xong, hai tay đặt bên cạnh vô thức nắm chặt thành nắm đấm, cừu hận trong lòng khó có thể che giấu được nữa, khiến cho nàng nghiến răng nghiến lợi, vai cánh tay run rẫy.
“Khi đó, ta mới biết, nguyên lai lúc trước Lương Kinh Phong thả ta hạ sơn, cũng không phải là xuất phát từ ý nghĩ nhân từ, mà là một bước đi cố ý dùng ta để đi câu một đám cá lớn – phế chết những bộ hạ cũ của thúc phụ, ta sau khi xuống núi, Lương Kinh Phong vẫn phái người theo dõi, lúc này thừa dịp Kỳ trưởng lão đi vắng cùng người khác liên hệ, mới đột nhiên ra tay, muốn đem chúng ta một lưới bắt hết.”
“Ngay tại thời điểm ta tưởng rằng tất cả liền như vậy kết thúc, Kỳ trưởng lão vội vã chạy về, cả người hắn bị thương nặng, mạnh mẽ kiềm chế hai tên tu sĩ Luyện Thể cảnh, lấy mình tự bạo làm đại giới đổi đường cho ta thoát thân trốn thoát.”
“Kỳ trưởng lão chết rồi, nơi ở ban đầu của chúng ta bị san thành bình địa, Lương Thiên Sơn cùng với hai tên Luyện Thể cảnh trưởng lão mà hắn mang đến cũng bị trọng thương, Lương Thiên Sơn cho rằng ta đã chết rồi, bị chết đến hài cốt không còn.

Vì lẽ đó hắn một thân thong dong trở về Vô Sinh môn, việc này liền như vậy coi như xong.”
“Nhưng hắn chính là không biết, ta từ lúc đó liền ngủ đông trong bóng tối, những năm này, ta lợi dụng tài nguyên mà Kỳ trưởng lão để lại cho ta, vẫn tiếp tục tìm kiếm bộ hạ cũ của thúc phụ lúc trước từ trong tay Lương Kinh Phong trốn thoát, đem bọn họ từng người từng người một lôi kéo, cũng lén lút chiêu nạp hiền lương tu sĩ làm việc cho ta, bên trong Vô Sinh môn, một nửa số người tiếp cận, đều đã bị ta thu mua được, nếu không phải thời cơ chưa chính mùi, ta đã sớm đem hai người bọn họ ngũ mã phân thây!”
“Mãi đến tận ngày gần đây, Lương Kinh Phong mới phát hiện ta nguyên lai chưa chết, ở trong bóng tối lộ ra tin tức nói rằng hắn còn có một nữ nhi rơi rớt ở bên ngoài, dẫn người của Xích Viêm tông điều tra, cũng ra tay bắt giữ ta, nhưng trùng hợp bị Cẩm Lương cô nương cản trở.”
Nói đến chỗ này, tâm tình của Lương Huyền Nhạc đã bình phục lại, sắc mặt của nàng hơi trắng bệch, nhưng biểu hiện khá là bình tĩnh, cừu hận cùng thống khổ trong ánh mắt lặng lẽ bị vùi lấp, tròng mắt đen láy như nước sơn cùng Lương Cẩm có chút giống nhau sáng lên lấp loá, nàng sáng sủa nở nụ cười, nhìn về phía Lương Cẩm:
“Liên quan với thân thế cùng thân phận của ta, ta đã giảng giải đến đầy đủ rõ ràng, nếu Cẩm Lương cô nương tin tưởng, ta nghĩ chúng ta có thể ngồi xuống hảo hảo nói chuyện một chút, có lẽ, chúng ta có thể hợp tác.”
Lương Cẩm trong lòng khá là phức tạp, từ lúc Lương Huyền Nhạc bắt đầu giảng giải thân thế của nàng, nàng vẫn từ bên cạnh quan sát kỹ càng, lấy ánh mắt sắc bén hai lần làm người của nàng, cũng tìm không được chút kẽ hở nào, mà trực giác của nàng cũng nói cho nàng biết, Lương Huyền Nhạc không có nói dối.
Cho nên nàng lựa chọn tin tưởng, nhưng chính là bởi vì tin tưởng, trong lòng mới cảm thấy ngũ vị tạp trần, người trước mắt so với nàng không lớn hơn mấy tuổi, nhưng những lần mưa gió lên voi xuống ngựa mà người kia đã trải qua, nếu như kiếp trước Lương Cẩm không từng trải, chỉ e kiếp này cùng bàn luận, chính là xa không thể vời.
Dù vậy, nàng vẫn là sẽ không dễ dàng bị thuyết phục, ân oán trêи người Lương Huyền Nhạc không có quan hệ gì với nàng, nàng không có nghĩa vụ phải thay Lương Huyền Nhạc báo thù, cho dù nàng cùng Lương Kinh Phong cũng có ân oán trong quá khứ, nhưng thù này, nàng sớm muộn cũng có thể tự mình động thủ, không cần thiết phải cùng Lương Huyền Nhạc hợp tác.
Vì vậy trừ phi Lương Huyền Nhạc có thể đưa ra thẻ đánh bạc khiến nàng động tâm, bằng không, nàng vẫn sẽ chọn đem Lương Huyền Nhạc giao cho Lương Kinh Phong, lấy đó vồ tín nhiệm của người kia.
Lúc này nghe Lương Huyền Nhạc nói như vậy, Lương Cẩm khóe môi nhất câu, lông mày hơi nhíu:

“Ta tại sao phải hợp tác với ngươi? Mục đích ta tới đây cùng Vô Sinh môn không có quan hệ, chính là tự mình có năng lực đạt được, ngươi có thể cho ta chỗ tốt gì mà khiến ta thay đổi chủ ý, sẽ khiến ta không đem ngươi giao cho Lương Kinh Phong?”
Lương Huyền Nhạc nghe vậy, trong miệng thở ra một hơi, cười nói:
“Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, Lương Cẩm cô nương, ngươi cảm thấy ta nói có đúng hay không?”
Nàng đột nhiên sửa đổi xưng hô, không kêu “Cẩm Lương”, mà nói “Lương Cẩm”.
Lương Cẩm đuôi lông mày run lên, nhưng nàng còn chưa mở miệng phản bác, liền nghe âm thanh của Lương Huyền Nhạc lại vang lên:
“Có lẽ là ta kiến thức thiển cận, chưa gặp quá nhiều thiên tài chân chính, hai mươi tuổi hiển lộ Trúc Cơ tầng chín, từ trước đến nay ta chỉ nghe nói qua một người, chính là Lâm Phong Cổ thành Lương Cẩm.”
“Bởi vì người nọ tại độ tuổi này lại có tu vi như vậy, sẽ khiến ta không thể không đối với người nọ sản sinh hứng thú, liền hạ một phen công phu, cố ý sai người đi một chuyến tới Lâm Phong kiểm chứng, chưa từng nghĩ rằng, tin tức ta thu được càng khiến ta cảm thấy bất ngờ, cái thanh niên thiên tài không xuất thế này, càng cùng ta đồng xuất một mạch.”
“Lương Cẩm đường muội, phải hay không phải đây?”
Lương Cẩm há miệng, nàng đột nhiên có chút không biết nên nói cái gì cho phải, Lương Huyền Nhạc lòng dạ thực sự rất đáng sợ, xem ra thời điểm nàng mới vừa rồi cùng chính mình giao thủ với tu vi thực của bản thân, liền đã đoán được thân phận của chính mình, nhưng từ đầu đến cuối không có lộ ra nửa điểm kẽ hở, để phòng chính mình trực tiếp giết người diệt khẩu.
Trong lòng người này đã nhận định nàng cùng Lương Kinh Phong có cừu oán tuy rằng không nhất định sẽ đồng ý hợp tác nhưng ít ra còn có chỗ thương lượng, vì lẽ đó liền đem tiền duyên nhân quả không giữ lại một chút nào đích thân nói với mình, muốn xúc động cừu hận trong lòng chính mình, mới có thể cùng người này cùng chung mối thù, đạt được chung nhận thức.
Chỉ là người kia hơi có chút tính sai, Lương Cẩm là sống lại mà đến, cừu hận của nàng đối với Lương Kinh Phong cũng không khắc sâu đến như vậy, vì lẽ đó mãi đến tận người kia nói xong, Lương Cẩm từ đầu tới cuối vẫn duy trì bình tĩnh, trấn định tự nhiên.
Cục diện thoáng nằm ngoài dự đoán của nàng, nàng cuối cùng mới một lời nói ra thân phận của Lương Cẩm, nếu Lương Cẩm đem nàng giao cho Lương Kinh Phong, thì như vậy thân phận của Lương Cẩm nhất định sẽ bại lộ, mặc kệ Lương Cẩm đến tột cùng tới đây có mục đích gì, ý muốn như thế nào, đều sẽ biến thành dã tràng xe cát.
Lương Huyền Nhạc quả nhiên là nữ nhi của Lương Kinh Phong.
Lương Cẩm trong lòng không biết sao liền toát ra ý nghĩ như thế, giỏi về tính toán như vậy, thực sự là làm người khó mà đề phòng.

Mà chỗ bất đồng của Lương Huyền Nhạc cùng Lương Kinh Phong, cũng hết sức rõ ràng, nàng chí ít, không giống như Lương Kinh Phong táng tận thiên lương như vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui