Có người luôn cảm thấy thời gian đến quá nhanh, có người lại cảm thấy thời gian đến quá chậm.
Mà Cao Chí Bác và Hạ Dư Huy thì cảm thấy tại sao thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, nháy mắt bọn họ đã trải qua lễ tốt nghiệp.
Hạ Dư Huy cũng coi như nổi tiếng sau một đêm ở trường.
Vốn dĩ nhờ Cao Chí Bác mà Hạ Dư Huy đã được nhiều người để ý đến, hiện tại sau một bản nhạc, càng khiến mọi người chú ý hơn, nhưng may mà sự nổi tiếng này nhanh chóng bị kỳ nghỉ hè vùi lấp.
Nghỉ hè trôi qua là một học kỳ mới đến.
Nhưng khiến Cao Chí Bác tò mò nhất chính là cả kì nghỉ hè này Hà Đại Tráng không hề đến tìm Hạ Dư Huy dù chỉ một lần.
Nhưng suy nghĩ này Cao Chí Bác chỉ giữ trong lòng mà thôi, không đi tìm hiểu làm gì cho mệt.
Trong kì nghỉ hè, Lâm Hữu có đến Cao gia ở một thời gian, vì cậu chuẩn bị học chung trường với Hạ Dư Huy nên Cao Chí Bác muốn hai người tiếp xúc với nhau nhiều hơn.
Hạ Dư Huy cũng không có ý kiến gì, cậu vốn dĩ không ghét Lâm Hữu.
Mỗi lần Hạ Dư Huy chủ động nói chuyện với mình, Lâm Hữu đều cảm thấy như trời cao ban phước, khiến cậu sợ hãi.
Bởi vì đối với Lâm Hữu, Hạ Dư Huy giống như một vị hoàng tử nhỏ, khác xa so với mình.
Hơn nữa lần đầu tiên gặp mặt Hạ Dư Huy đã trưng ra vẻ mặt lạnh lùng nên Lâm Hữu luôn có một loại cảm giác xa xa không thể với tới đối với Hạ Dư Huy.
Thực ra nói đến cùng thì là Lâm Hữu hâm mộ Hạ Dư Huy.
Hâm mộ Hạ Dư Huy có một gia đình có điều kiện, có cha mẹ yêu thương, ngay cả những người hàng xóm cũng yêu thương cậu như con mình vậy, còn có một người anh trai như Cao Chí Bác luôn bao dung, che chở cho cậu.
Vả lại Hạ Dư Huy nhỏ hơn Lâm Hữu một tuổi nhưng lại học cao hơn Lâm Hữu một lớp.
Cho nên trong mắt Lâm Hữu, Hạ Dư Huy chính là báu vật trời ban xuống.
Vừa nghĩ đến sau này có thể ở cùng một trường với hoàng tử nhỏ, Lâm Hữu đã tự hứa với lòng mình rằng nhất định phải bảo vệ Hạ Dư Huy thật tốt, không để cậu phải chịu một chút tổn thương nào.
Suy nghĩ của Lâm Hữu đương nhiên Cao Chí Bác và Hạ Dư Huy không biết được.
Mỗi ngày ở nhà, ngoại trừ luyện đàn thì Hạ Dư Huy giành hết thời gian để đọc sách, cậu muốn nhảy thêm một lớp nữa, mau mau đuổi kịp Cao Chí Bác.
Những Cao Chí Bác không cho phép, càng lên cao chương trình học càng vất vả, nếu Hạ Dư Huy đã nhảy được một lớp thì nhất định sẽ muốn nhảy thêm vài lớp nữa, dần dần ắt không chịu nổi áp lực.
Cao Chí Bác không đồng ý, ba Hạ đương nhiên cũng không đồng ý, yêu cầu của Hạ Dư Huy bị bác bỏ một cách vô tình.
Sau đó Hạ Dư Huy cũng giận dỗi mấy ngày nhưng Cao Chí Bác mới dỗ dăm ba câu đã hết.
Nhưng việc khiến Cao Chí Bác không ngờ tới nhất chính là Lâm Hữu thích đàn guitar, hơn nữa còn đàn không tệ, cậu nói cậu từng tự học qua.
Cao Chí Bác cảm thấy có phải trong lúc vô tình hắn đã đào ra một bảo bối không.
Cao Chí Bác nhờ giáo viên dạy dương cầm của Hạ Dư Huy dạy cho Lâm Hữu một chút, thật không ngờ Lâm Hữu cũng có thể đàn dương cầm.
Ngay ngày hôm sau Cao Chí bác liền mời cho Lâm Hữu một giáo viên dạy guitar.
Biết đâu được sau này Lâm Hữu lại trở thành chiêu bài của công ty Thần Huy.
Lâm Hữu vô cùng kích động khi biết Cao Chí Bác đã mời giáo viên dạy guitar cho mình, dùng 100% công lực cho việc học tập, khiến giáo viên khen không ngớt.
Nghỉ hè chớp mắt đã trôi qua.
Cao Chí Bác dẫn Hạ Dư Huy và Lâm Hữu đi báo danh rồigiúp Lâm Hữu tìm ký túc xá.
Nhà cậu Tư ở quá xa, không tiện để Lâm Hữu đi học.
Hạ Dư Huy và Cao Chí Bác lại không muốn có người khác ở trong nhà của hai người.
Cho nên chỉ có thể để Lâm Hữu trọ ở trường, nhưng Cao Chí Bác đã đi tìm giáo viên, xin cho Lâm Hữu vào cùng ký túc xá với em họ Hướng Diệp là Mạnh Hạo, về sau có việc gì cũng tiện liên lạc.
Giúp Lâm Hữu tìm ký túc xá xong, Cao Chí Bác lại dẫn hai nhóc đi xem trường của mình.
Trường cấp ba nói xa cũng không xa nhưng nói gần cũng không gần.
Đi đường mất 10 phút.
Trường cấp ba lớn hơn trường cấp hai rất nhiều, Cao Chí Bác sợ hai đứa trẻ bị lạc nên dắt tay cả hai.
Báo danh xong, nửa đường chuẩn bị về nhà lại gặp Hướng Diệp.
Từ rất xa Hướng Diệp đã nhìn thấy Cao Chí Bác, vội vàng chạy ra chào hỏi: "Chí Bác, đi báo danh à?"
Cao Chí Bác giới thiệu: "Đây là em họ mình, Lâm Hữu, ở cùng ký túc xá với Mạnh Hạo nhà cậu."
Hướng Diệp nhìn Lâm Hữu một lượt từ đầu đến chân, thấy bộ dạng ngoan ngoãn của cậu liền không nhìn được muốn bắt nạt, nhéo nhéo mặt cậu: "Về sau đi theo em họ anh, đảm bảo không ai dám bắt nạt em đâu."
Lâm Hữu bị Hướng Diệp nhéo cho đỏ hết cả mặt, nhìn qua giống như đang xấu hổ vậy.
Hướng Diệp cười lớn: "Cao Chí Bác, sao em trai nhà cậu người này so với người kia càng dễ xấu hổ vậy."
Cao Chí Bác thấy Lâm Hữu đỏ mặt, giải vây: "Đừng chọc thằng bé."
Miệng Hướng Diệp thì nói đồng ý nhưng tay vẫn không ngừng véo mặt Lâm Hữu, vừa véo vừa cười: "Chơi vui quá."
Cao Chí Bác đẩy tay Hướng Diệp ra, đuổi hắn đi chỗ khác.
Hướng Diệp kêu lên: "Đừng mà, để mình dẫn mọi người đi làm quen với trường, coi như để Tiểu Hữu và Dương Dương có thể làm quen trước."
Cao Chí Bác gật đầu, nắm tay Hạ Dư Huy và Lâm Hữu đi theo Hướng Diệp.
Lâm Hữu nhìn mặt đất, độ nóng trên mặt vẫn chưa biến mất, nhớ lại khuôn mặt tươi cười của Hướng Diệp, trong lòng thầm nghĩ: "Đẹp quá..."
Không có Cao Chí Bác ở bên, một ngày đối với Hạ Dư Huy dài như một năm vậy.
Mỗi ngày Hạ Dư Huy đều chờ mong đến lúc tan học để được gặp Cao Chí Bác.
Hôm nay Cao Chí Bác xách theo một cái bánh sinh nhật, Hạ Dư Huy nhìn hắn đầy khó hiểu.
"Hôm nay là sinh nhật của Lâm Hữu, lúc trưa mẹ có gọi điện cho anh, bảo chúng ta tổ chức."
Hạ Dư Huy gật đầu.
"Hướng Diệp đi đón Lâm Hữu rồi, chúng ta qua đó đi."
Hạ Dư Huy gật đầu.
Lâm Hữu không ngờ mình lại được tổ chức sinh nhật cho, vui vẻ đến mức không biết phải làm sao.
Cao Chí Bác hỏi Lâm Hữu có muốn mời bạn học không, Lâm Hữu ngượng ngùng nói không cần đâu.
Cao Chí Bác nói đừng khách khí, đều là người một nhà cả.
Lâm Hữu nghĩ nghĩ, gọi thêm hai người bạn ở cùng ký túc xá.
Hai người bạn của Lâm Hữu rất tò mò về Cao Chí Bác bởi vì họ từng nghe không ít tin đồn về hắn, muốn biết là thật hay giả nên suốt cả quãng đường đi đều trộm đánh giá.
Cao Chí Bác cũng không để ý, chút hiếu kỳ của bọn trẻ con mà thôi.
Cao Chí Bác chọn nơi tổ chức là một nhà hàng không quá xa hoa nhưng so với thân phận học sinh của họ bây giờ đã là tốt nhất có thể rồi.
Đồ ăn đưa lên rất nhanh, Cao Chí Bác bảo mọi người đừng câu nệ, cứ ăn uống thoải mái.
Lúc đầu Lâm Hữu và hai người bạn học kia còn tương đối ngại ngùng nhưng sau khi nói chuyện với Hướng Diệp vài câu liền không còn khoảng cách nữa.
Cho nên mới nói Cao Chí Bác và Hướng Diệp là hai loại người hoàn toàn khác nhau.
"Tiểu Hữu, cái này ăn ngon lắm, em ăn đi."
Hướng Diệp cười tủm tỉm nhìn Lâm Hữu, thấy mặt cậu lại dần dần đỏ lên, trong lòng thầm nghĩ: "Trêu thằng bé này vui quá."
Lâm Hữu không ngờ Hướng Diệp lại gắp đồ ăn đưa đến tận miệng mình, cười tủm tỉm, nhìn cậu nói: "Há miệng nào."
Mặt Lâm Hữu lập tức đỏ tưng bừng, không biết phải làm sao.
Hướng Diệp cười lớn, Mạnh Hạo trêu: "Lâm Hữu, sao cậu cứ đỏ mặt như con gái thế, anh mình trêu cậu thôi."
Mặt Lâm Hữu càng đỏ hơn.
Cao Chí Bác gạt tay Hướng Diệp: "Ăn cơm đi Tiểu Hữu, đừng quan tâm cậu ấy."
Lâm Hữu cúi đầu ăn cơm, lặng thing không nói gì.
Lâm Hữu không ăn đồ ăn Hướng Diệp gắp cho, Hướng Diệp đành tự mình ăn: "Cao Chí Bác, em cậu trêu vui quá, làm sao bây giờ."
"Mày bớt lại đi."
"Mình đang nói chuyện nghiêm túc đấy."
Cao Chí Bác lười nói chuyện với Hướng Diệp, chăm chú bóc tôm cho Hạ Dư Huy.
Hướng Diệp sau khi bị Diêm Nhược Hoan tổn thương liền biến thành hoa hoa công tử, hắn vốn dĩ đã khá đẹp trai, hơn nữa miệng lưỡi lại ngọt ngào nên đã lừa được không biết bao nhiêu nữ sinh đang tuổi dậy thì dễ rung rinh.
Mới khai giảng một tháng mà Hướng Diệp đã thay ba cô bạn gái.
Cao Chí Bác không muốn can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của cậu ta, chỉ cần không hướng mục tiêu sang mình là được.
Hướng Diệp thấy Cao Chí Bác không để ý đến mình, nhún vai, tiếp tục ăn cơm.
Ăn cơm xong, Cao Chí Bác mang bánh kem ra, cắm nến, bắt đầu hát chúc mừng sinh nhật.
Hướng Diệp hát như gào lên khiến mọi người được một phen cười bể bụng.
Lâm Hữu nhìn mọi người chúc mừng mình, trong lòng vui sướng.
Lúc ước nguyện, Lâm Hữu nghĩ nếu có thể ở cùng những người này cả đời thì tốt biết mấy.
Lúc đưa Lâm Hữu và bạn học về ký túc xá, Cao Chí Bác luôn cảm thấy sau lưng mình có người đang theo dõi nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy ai.
Cao Chí bác nhíu mày suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra là ai, gần đây hắn cũng không đắc tội ai, hay là nhắm vào Hướng Diệp? Cao Chí Bác nhìn người vẫn đang nhảy tưng tưng phía trước, không biết phải làm sao.
Không lâu sau thì Cao Chí Bác không còn cảm giác kia nữa, cho rằng dạo gần đây mình bị áp lực quá nên nhầm lẫn.
Hướng Diệp nhân lúc Lâm Hữu không chú ý liền hôn một cái lên trán cậu: "Hôm nay anh không mang quà gì tặng em, hãy coi cái Lucky Kiss này là quà sinh nhật nhé, đừng có ghét bỏ đấy."
Nói xong còn xoa đầu Lâm Hữu: "Về đi, ngày mai các em còn phải dậy sớm đi học, ngủ ngon."
Lâm Hữu cúi đầu nói chúc ngủ ngon rồi xoay người đi.
Trong bóng tối không ai phát hiện ra Lâm Hữu đang thầm cười.
Lần đầu tiên có người làm vậy với cậu, trái tim...đập nhanh quá....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...