Giọng nói đằng sau vừa dứt, Lam Thiên cảm nhận từng người lính ở đây như rùng mình một cái.
Cả đội quay ra sau, lưng thẳng mặt nghiêm, cúi đầu xuống 90° hô : " Kính chào Cơ đội trưởng !"
Chí Minh nằm dưới đất cũng gắng gượng đứng dậy, cúi người 90° cất lên chất giọng thều thào : " Kính chào Cơ đội trưởng.
"
Cơ đội trưởng, hay còn gọi là Cơ Hàn nghiêm nghị gật đầu một cái, lên tiếng : " Chí Minh, Tương Tuấn, Tinh Nhàn ở lại, còn nhiêu giải tán."
- Rõ !
Từ khoảng khắc gặp Cơ Hàn, ánh mắt Lam Thiên luôn đặt trên người anh.
Cơ Hàn có sóng mũi cao với làn da trắng, mái tóc đen được tỉa gọn gàng vuốt ra sau, chỉ có mấy cọng tóc không yên phận thì che trán.
Ánh mắt nghiêm nghị đầy quyến rũ kết hợp với giọng nói trầm ấm phát ra thanh quản, tuyệt ! Anh mặc bộ quân phục đen tuyền, từng cơ bắp ẩn rõ dưới lớp quần áo.
Dáng người cao, vai rộng, thân hình cân đối như diễn viên, ngôi sao hạng A.
Lam Thiên nghĩ :
" Đúng là thiên thần.
"
Ba người còn lại nghĩ :
" Tu la từ địa ngục giá lâm."
Lấy lại ý thức, Lam Thiên phóng nhanh trước mặt Cơ Hàn, cơ miệng không nhịn được nhếch lên, đôi mắt cong cong như trăng khuyết, lên tiếng : " Cơ Hàn, cuối cùng cũng gặp cậu rồi."
Cơ Hàn nhìn cậu với ánh mắt đen láy, con ngươi thoáng chốc dịu lại : " Ừ."
Lam Thiên : "......."
"Sao cậu ấy bình thường quá vậy ???"
Lam Thiên nắm hai tay Cơ Hàn, nũng nịu lắc lư tay anh qua lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vô anh : " Sao cậu không bất ngờ hay hỏi han tớ vậy, 5 năm rồi chúng ta chưa gặp nhau mà."
Cơ Hàn nhìn cậu nhóc giở thói trẻ con : " Anh họ cậu có nói với tôi."
" Haizzz anh họ này lo chuyện bao đồng quá rồi đó "
Tinh Nhàn bất ngờ, lên tiếng : " Nhóc con, người quen của nhóc không phải là...."
Lam Thiên mỉm cười : " Người bạn em tìm là Cơ Hàn, em không phải nhóc con mà tên Lam Thiên.
"
Cơ Hàn nhìn Chí Minh, giọng nói từ thanh quản phát ra, thanh âm lạnh lùng như quỷ tu la vọng từ địa ngục : " Xử lý cánh tay, nào ổn thỏa thì tìm tôi."
Chí Minh trả lời yểu xìu : " Vâng đội trưởng."
Cơ Hàn quay sang hai người còn lại : " Hai cậu rảnh không có việc gì thì tiếp tục huấn luyện.
Khi nào xong việc tôi tìm hai cậu nói về nhiệm vụ tiếp theo."
Tinh Nhàn cùng Tương Tuấn đồng thanh đáp : " Vâng Cơ đội trưởng."
Hai người sau đó nhanh chóng chạy mất hút, chẳng dám quay đầu lại một cái.
Lam Thiên nhìn một màng trước mắt cũng bị dọa sợ không ít.
Theo trong trí nhớ, Cơ Hàn là người ấm áp, nuông chiều cậu đủ điều, đôi mắt nhìn cậu như nhìn mặt trời nhỏ, hận không thể ôm trọn một cái không buông.
Nhưng...!sao giờ anh ấy đáng sợ quá vậy ??!! Cậu tự nhận sống lại lần hai này thật không biết thế nào là sợ....có lẽ Cơ Hàn là ngoại lệ.
Cơ thể cao ráo của Cơ Hàn hơn Lam Thiên một cái đầu, Lam Thiên ngước lên nhìn anh mỉm cười, như mặt trời nhỏ tỏa đầy nắng.
Lam Thiên : " Tớ khát nước."
Cơ Hàn lạnh giọng : " Vậy đi tới căn tin, cậu chắc chưa ăn trưa ?"
Lam Thiên gật đầu như gà mổ thóc, nhìn vừa ngốc lại đáng yêu vô cùng : " Đúng đúng, tớ đói chết rồi, cậu không nhắc chắc tớ cũng quên mình chưa ăn trưa nữa."
Miệng Cơ Hàn nhếch lên đường cong khó phát hiện rồi hạ xuống : " Ngốc."
Phía trước là căn tin, nơi đây khá rộng rãi, xung quanh cũng kha khá người đến ăn.
Vừa đi vào, từng ánh mắt trong đám người đều hướng về phía cậu, à đúng hơn là Cơ Hàn.
- Sao tự nhiên hôm nay Cơ đội trưởng đến đây ăn vậy ?
- Sao tao biết được.
- Nhìn cậu thanh niên đi bên cạnh kìa, trông ưa nhìn phết.
- Chắc em họ của đội trưởng quá ha ha.
Tiếng xì xầm bàn tán vang lên, Cơ Hàn nhìn như chẳng để tâm.
Kêu cậu ngồi xuống bàn rồi lấy đồ ăn đến.
Đồ ăn trong đây khá phong phú, đủ các món đầy dinh dưỡng.
Lam Thiên ngước nhìn chàng trai đối diện : " Cậu không ăn ???"
Cơ Hàn lạnh nhạt, đôi mắt cứ đặt lên cậu thanh niên : " Tôi ăn rồi."
Nghe thế Lam Thiên không nói gì thêm, chỉ ngấu nghiến ăn phần cơm của mình.
Vừa nhai vừa nói : " Cậu không thắc mắc sao tớ lại tìm đến cậu sao ?"
Cơ Hàn lạnh nhạt trả lời :" không."
Lam Thiên hơi thất vọng, hai người bọn họ là bạn bè nối khố với nhau, sau 5 năm không gặp cứ tưởng sẽ vui vẻ trò chuyện hoặc hỏi han quan tâm.
Ấy thế mà cứ lạnh nhạt, cũng chẳng hỏi thăm gì.
Sao chẳng giống kịch bản cậu nghĩ trong đầu thế, tôi quyết định sa thải diễn viên Cơ Hàn vì diễn lệch hướng.
Gương mặt thiếu niên thoáng chốc khựng trước câu trả lời, sau đó lại tiếp tục ăn cơm, nhỏ giọng hỏi : " Cơ Hàn, chỗ cậu...!ờm...có bán vũ khí không ?"
Cơ Hàn nhíu mày lại, đôi mắt băng lãnh nhìn cậu : " Không thể bán vũ khí ra ngoài, đó là trái pháp luật, có gì sao ?"
Lam Thiên nhỏ giọng : " Để tớ chống mắt lên coi hai tháng sau pháp luật còn áp dụng được không, hừ."
Cơ Hàn thấy cậu lầm bầm như đứa nhỏ đang tức giận lại không dám phản kháng.
Đôi mắt cứ nhìn cậu thanh niên không rời : "Muốn mua ?"
Lam Thiên gật nhẹ đầu : " Ừm, muốn mua."
Cơ Hàn đan hai tay vào nhau : " Lí do."
Lam Thiên tất nhiên không dám nói ra sự thật, nhưng cậu không muốn lừa Cơ Hàn : " Tớ sẽ nói với cậu sau nhưng tớ cần mua số lượng lớn đạn và súng, tiền không thành vấn đề."
" Tớ mua súng để bắn vào tim cậu đó, được chưa "
Cơ Hàn nhìn nhóc con đầu đầy mồ hôi, đôi mắt cứ liếc chỗ này lại sang chỗ khác như che giấu chuyện gì : " Được, mua bao nhiêu tôi bán bấy nhiêu ?"
Đôi mắt Lam Thiên sáng long lanh, một phần đầy vui mừng một phần thì bất ngờ : " Cậu thực sự bán cho tớ mà chưa biết lí do sao ? Cậu tự nhiên dễ tính vậy ?"
Cơ Hàn : " Tôi tin cậu, đơn giản là thế.
Còn dễ tính ? Tôi chỉ dễ tính với cậu thôi.
Số lượng súng đạn sẽ được chuyển đến nhà cậu, cứ gửi địa chỉ.
"
Lam Thiên : " Ò, cậu cứ tin tớ, lí do tớ làm việc này hết sức thuyết phục, thật đấy."
Đang ăn tiếp thì điện thoại reng lên tiếng chuông.
Cậu bắt máy : " Alo"
[ Xin chào, đầu dây bên kia là Lam tiên sinh phải không ? ]
Lam Thiên : " Vâng, có chuyện gì sao ?"
[ Một trăm tấn gạo, ba mươi thùng mì, một trăm thùng nước suối, hai trăm đồ ăn đóng hộp lẫn rau củ quả, thêm một trăm trứng gà.
Chúng tôi đang đứng trước nhà cậu đây nhưng nó khóa rồi ]
Lam Thiên : " Thật ngại quá tôi không ở nhà, ông cứ tìm chìa khóa cổng dưới chậu hoa giấy.
"
[....Tôi thấy rồi...!giờ tôi sẽ đặt đống đồ này vào sân...khi cậu về nhớ chuyển đồ vào nhà, tôi sẽ lắp tấm màng che lên để giữ chúng tốt hơn ]
Lam Thiên : " Vâng, cảm ơn nhiều, tiền tôi sẽ chuyển khoản ngay."
[ Cảm ơn Lam tiên sinh ]
Cậu cúp máy rồi nói với Cơ Hàn : " Tớ ăn no rồi, muốn nghỉ ngơi.
"
Cơ Hàn : " Không ăn bánh mì sao ? Nơi đây không cho lãng phí thức ăn."
Lam Thiên gãi đầu : " Không phải lãng phí mà là không thể ăn."
Cơ Hàn : " Không hợp khẩu vị ? Không thích bánh mì ?"
Lam Thiên xua tay : " Không phải bánh mì...!tớ bị dị ứng với bơ được phết lên bánh mì thôi."
Nghe câu trả lời, Cơ Hàn không nói thêm gì, chỉ dẹp khay đồ ăn rồi bước đi, xuyên suốt quá trình Lam Thiên chỉ đi sau anh.
- Nhóc đó dám ngồi ăn với Cơ đội trưởng kìa.
- Thằng nhóc ấy đúng thật gan dạ, nói chuyện với Cơ đội trưởng như bạn lâu năm không gặp ấy.
- Thôi người ta đi rồi kìa, mấy người bớt nhiều chuyện, ăn nhanh còn tập luyện tập.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...