Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu


Vu Triết nhìn bóng dáng của Hạ Mạt, nghiêm trang chững chạc mà giải thích: “Từ khi vào sân, anh ta đã liên tục dùng 4 bình dịch dinh dưỡng.

Mỗi bình dịch dinh dưỡng có thể duy trì hoạt động bình thường  liên tục 4 đến 5 giờ.

Bởi vì Hạ Mạt ở trạng thái vận động kịch liệt, cho nên thời gian duy trì liên tục khẳng định sẽ suy giảm, nếu mỗi bình dinh dưỡng chỉ có thể duy trì hơn 2 giờ hoạt động kịch liệt thì bốn bình vừa vặn là hơn 8 giờ, cũng chính là từ 9:00 sáng đến 5:00 chiều.”
Lance cùng Trương Lợi bừng tỉnh đại ngộ.
Hạ Mạt lệ rơi đầy mặt: đù má phân tích này rất có đạo lý, thế cho nên cậu căn bản vô pháp phản bác a!
Mấy chục phút chớp mắt đi qua.
8:50 phút.
Người chủ trì, nhân viên phục vụ vào chỗ.
Âm nhạc làm kích động tâm tình của khán giả vang lên, đèn huỳnh quang chiếu vào đài diễn thuyết giữa không trung, khán giả nóng bỏng nghị luận cuối cùng cũng dừng lại.
“Quý vị khán giả thân mến! Các vị tuyển thủ đã trổ hết tài năng từ vòng đấu loại, vòng đấu bán kết! Chúc mọi người buổi sáng tốt lành!”
Tiếng vỗ tay vang lên.
“Trải qua bốn ngày thi đấu kịch liệt, rốt cục chúng ta đã chọn ra được hai mươi vị tuyển thủ bước vào trận đấu chung kết! Đầu tiên, xin cho phép tôi giới thiệu đơn giản về bọn họ…”
Mỗi khi người chủ trì nói ra tên của một người thì người xem ở dưới đài đều vỗ tay hoan hô nhiệt liệt, đồng thời tuyển thủ được gọi tên sẽ rời khỏi chỗ ngồi mà đi đến bên trái sân đấu.
Mắt thấy nhóm tuyển thủ ngồi cùng mình từng người từng người lên sân đấu, Hạ Mạt khẩn trương vô cùng.

Cậu mơ hồ có cảm giác mình sẽ là tuyển thủ áp trục.


Quả nhiên, khi toàn bộ chỗ ngồi tuyển thủ chỉ còn lại một mình cậu, người chủ trì rốt cục đọc đến tên của cậu!
“A! Vị này rất lợi hại! Được hầu hết mọi người cho rằng sẽ là quán quân của giải thi đấu cơ giáp sơ cấp năm nay! Tên của hắn là…”
Người chủ trì cố ý ngừng lại, khán giả trên khán đài cùng hô to: “Hạ Mạt!”
“Ai? Tôi không nghe rõ!”
“Hạ Mạt!”
“Không sai! Chính là Hạ Mạt! Chúng ta hãy dùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt, mời Hạ Mạt tuyển thủ lên đài!”
Hạ Mạt chầm chậm đứng lên, hai tay nắm chặt thành nắm tay đặt bên mép quần, từng bước một đi về phía sân đấu.
Đèn huỳnh quang chiếu vào người cậu, trong màn hình ba chiều khổng lồ xuất hiện khuôn mặt của cậu, khán giả quả thực muốn điên cuồng!
“Oa! Tàn đại thật soái!”
“Nhất định là đệ nhất danh nha!”
“Tàn đại! Em yêu anh!”
“…”
Hạ Mạt đứng ở vị trí cuối cùng của hàng thứ hai, bởi vì những người ở phía trước rất cao, vừa vặn có thể thay cậu che khuất không ít ánh mắt nóng bỏng.
Người chủ trì nhìn cậu đứng lại, bắt đầu giới thiệu quy tắc chi tiết của trận đấu.
“Vòng đấu này có tên là hỗn chiến siêu lớn!
Thời gian:  9:00 sáng đến 5:00 chiều.
Nguyên tắc: trận đấu căn cứ nguyên tắc công bằng, công chính, công khai, nghiêm cấm cố ý đả thương người.
Yêu cầu mang tính hạn chế: bởi vì sân đấu có hạn, trận đấu bắt buộc không ai được sử dụng trạng thái hoàn chỉnh của cơ giáp, nói cách khác, mọi người chỉ có thể sử dụng cơ giáp hình người loại nhẹ!

Ghi chú: nếu như có thể phân ra quán quân, á quân trước tiên thì trận đấu có thể chấm dứt trước thời hạn!
Trên đây chính là quy tắc chi tiết của vòng đấu bán kết, các vị tuyển thủ, khán giả có nghi vấn gì hay không? Nếu như không có nghi vấn, trận đấu sẽ chính thức bắt đầu!”
“Đông!”
Tiếng trống vang vọng vang lên.
Gần hai mươi vị tuyển thủ trước một giây còn đứng chỉnh tề giờ đã cùng lúc phóng xuất ra cơ giáp loại nhẹ, cũng thối lui đến vị trí có lợi nhất cho mình—— trừ bỏ Hạ Mạt đang đứng ngẩn người tại chỗ.

Từ đó, vô tình tạo thành cảnh tượng 19 vị tuyển thủ cùng đứng vây quanh Hạ Mạt.
Người chủ trì lập tức bắt đầu giải thích: “Những tuyển thủ này không khổ là người nổi bật của hai vòng đấu loại và đấu bán kết, chỉ trong vòng một thời gian rất ngắn đã tìm được vị trí thích hợp cho mình.

Tuyển thủ Hạ Mạt vẫn tiếp tục phong cách khí phách uy vũ như trước, cho dù đối mặt với sự vây quanh của 19 vị tuyển thủ, cũng không khiếp nhược một chút nào! Chẳng lẽ đây là phong phạm nên có của người sắp đoạt giải quán quân!?”
Khán giả lớn tiếng phụ họa.
Người chủ trì nói thao thao bất tuyệt tình cảm mãnh liệt mênh mông, nhưng mà giờ khắc này suy nghĩ trong nội tâm của Hạ Mạt là: ta kháo! Động tác của bọn họ sao lại nhanh như thế!? Cậu còn chưa kịp phản ứng người liền đều chạy đến bên ngoài sân đấu!?  Mình nên làm cái gì bây giờ? Nước chảy bèo trôi chạy đến bên cạnh? Tựa hồ không quá hiện thực.

Nhìn ánh mắt kia, tất cả mọi người đều coi cậu là địch nhân lớn nhất!
Sau động tĩnh ban đầu, sân đấu xuất hiện trạng thái yên lặng.
Tất cả mọi người vẫn không nhúc nhích, vừa muốn phòng bị địch nhân lớn nhất Hạ Mạt, lại muốn đề phòng đối thủ ở hai bên.
Hạ Mạt rối rắm mà nhìn chằm chằm đám tuyển thủ ở ngoài hơn mười mét, cậu phát hiện mỗi khi  mình đối mặt với một người nào đó thì đối phương sẽ căng thẳng cả người như lâm đại địch.

Đến mức đó sao?
Cậu cũng không phải con mãnh thú và dòng nước lũ.
Tròng mắt dạo qua một vòng, Hạ Mạt cảm thấy thật sự là không có ý nghĩa.
Được rồi! Có gì mà khẩn trương? Cần khẩn trương chính là người ngay cả cơ giáp loại nhẹ cũng không có như cậu đi?
Cậu bĩu bĩu môi, có câu như thế nào nhỉ?
Núi không lại đây thì ta đi qua.
Không có biện pháp, gặp phải đối thủ không động, cậu chỉ có thể miễn cưỡng đảm đương phái cấp tiến một hồi.

Bất đắc dĩ mà hạ quyết tâm, Hạ Mạt rõ ràng lưu loát mà đi về phía một hướng.
Đối thủ ở hướng đó thấy thế, đầu tiên là sửng sốt một hồi lâu, ngay sau đó bỗng nhiên vội vội vàng vàng phân tán sang hai bên trái phải, có vài người thông minh thậm chí trực tiếp khống chế cơ giáp bay đến giữa không trung.
Lance ngồi ở phía dưới, vừa ăn đồ ăn vặt vừa chú ý tình huống trong sân, nhìn thấy tình huống như vậy, nhất thời buồn cười, “Nhìn thấy không, nhìn thấy không? Những người đó cư nhiên sợ thành như vậy?”
“Sợ thành như vậy thì có cái gì mà tốt? Giá trị kéo dài của Hạ Mạt có hạn, nếu như ai cũng trốn rất xa thì cho dù đến 5:00 chiều cũng không cách nào chấm dứt trận đấu.”
“Vậy làm sao bây giờ?!”
“Tớ cũng không biết, trước chờ xem, vạn nhất có tiến triển mới a.”
Trên sân đấu.
Hạ Mạt nhìn gần hai mươi tên tuyển thủ tránh mình như tránh rắn rết, nội tâm tương đối bất đắc dĩ.

Cậu ho khan hai tiếng, nói: “Trận đấu sớm muộn gì đều phải chấm dứt, mọi người vẫn luôn kéo dài như vậy cũng không phải biện pháp.

Nếu các cậu cảm thấy thực lực một mình các cậu không đấu lại được với tôi thì tôi không để ý các cậu quần tam tụ ngũ cùng tiến lên.”
Người dự thi hai mặt nhìn nhau, lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người khuyên người khác công kích mình.


Thế nhưng, quần ẩu cái gì tựa hồ thật sự càng thêm có lợi với mình! Nếu như có thể âm kém dương sai mà giải quyết tàn đại, mình nhất định có thể trở thành tồn tại giống như thần thay thế tàn đại!
Trải qua giãy dụa ngắn ngủi trong nội tâm, vài tên tuyển thủ không hẹn mà cùng nhằm phía Hạ Mạt.
Hạ Mạt chờ chính là giờ khắc này, đối mặt với tiến công của cơ giáp loại nhẹ, cậu cũng không lập tức phản kích, mà là ngồi xổm xuống, dùng cầu kim chúc nhanh chóng bao lấy mình.

Sau khi nhóm tuyển thủ đầu tiên xông lên, nhóm tuyển thủ thứ hai rất nhanh theo sát.
Bọn họ nhìn thấy nhóm tuyển thủ đầu tiên không ngừng tụ tập lại tấn công, cho rằng Hạ Mạt đã bị chế phục, vì thế cũng như ong vỡ tổ mà chen vào vòng chiến, nhưng mà khi bọn hắn phát hiện cách một khối lá sắt lớn căn bản vô pháp làm hại tới Hạ Mạt thì lập tức cảm thấy tình huống không đúng muốn lui lại, nhưng lúc này đã không còn kịp rồi! Nhóm tuyển thủ thứ ba, nhóm thứ tư chen lên từ phía sau, đem bọn họ một tầng tầng đặt ở phía dưới!
Thông qua rễ tinh thần, Hạ Mạt có thể rõ ràng cảm giác được bên ngoài quả cầu.

Cảm thấy thời cơ đã đến, rễ tinh thần đột nhiên tăng vọt, thần không biết quỷ không hay mà bao quanh lấy tất cả tuyển thủ xung quanh quả cầu, sau đó phân giải trong vòng một lần, cơ giáp loại nhẹ nháy mắt biến mất hầu như không còn!
Ngay từ đầu tuyển thủ còn chưa kịp có phản ứng, chờ đến khi chú ý tới những người khác sôi nổi giải trừ trạng thái cơ giáp loại nhẹ, đầu tiên là trong lòng một trận mừng như điên —— những người không có cơ giáp loại nhẹ ở trước mặt những người có cơ giáp như bọn họ căn bản chỉ là cặn bã! Đối phó cặn bã còn không dễ dàng sao?! Đù má đây quả thực là cơ hội thử trên trời rơi xuống! Sau khi mừng như điên, trong lòng mọi người đột nhiên nảy lên một cỗ dự cảm không lành, cúi đầu vừa thấy, cái gì! Cơ giáp loại nhẹ của mình như thế nào cũng không thấy!
Tuyển thủ rõ ràng tình huống lúc này liền nói: “Bị phân giải! Cơ giáp bị phân giải! Nhanh chóng chạy!”
Mọi người kinh hoàng thất thố mà chạy sang bốn phương tám hướng!
Hạ Mạt làm sao có thể để bọn họ có có hội!? Rễ tinh thần đột nhiên phát lực, gần hai mươi tên tuyển thủ nháy mắt bị thu vào cầu kim chúc!
Gần hai mươi khối cầu kim chúc đột nhiên xuất hiện làm cho mọi người thực sự khiếp sợ.
Người chủ trì sửng sốt một lúc lâu, mới tìm lại được thanh âm của mình!
“Trời ạ! Hạ Mạt tuyển thủ lại một lần nữa làm mới nhận thức của tôi đổi với chế tạo cơ giáp! Từ khi bắt đầu trận đấu, gần qua 10 phút! 10 phút thôi, Hạ Mạt liền dùng cầu kim chúc chặt chẽ vây khốn đối phương! Đây là chiêu thức mà tuyển thủ Hạ Mạt đã từng sử dụng trong vòng đấu bán kết, không nghĩ tớ khi quần công đối thủ lại có hiệu quả rõ rệt như vậy! 19 tên tuyển thủ thế nhưng đều không ngoại lệ mà bị nhét vào mỗi cầu kim chúc! Hiện tại, chúng ta sẽ tiến hành 30 giây đếm ngược.

Nếu trong vòng 30 giây mà vẫn không có tuyển thủ phá tan gông cùm xiềng xích như trước, chúng ta sẽ tuyên bố người xếp thứ nhất của trận trung kết!”
Trong màn hình ba chiều khổng lồ trên không trung đột nhiên xuất hiện con số “30”, tất cả người xem đều bắt đầu đếm ngược theo hình chiếu ba chiều!
Hết chương 189..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui