Anh một phen bóp chặt cổ Đào Khởi, lạnh giọng nói: " Mục Tĩnh Viễn tôi sống từng tuổi này, chưa từng đánh phụ nữ, cô thực ghê gớm a, Đào Khởi”
Đào Khởi chỉ cảm thấy không khí trong lồng ngực càng ngày càng ít.
Người đàn ông anh tuấn trước mắt sắc mặt dữ tợn, nhìn như ác quỷ, cô chưa từng có cảm thấy tử thần cận kề mình gần đến như vậy.
Chưa từng phát hiện thì ra nam chính lại đáng sợ như vậy, cô không chút nghi ngờ người đàn ông này là thật sự có ý định giết cô, có lẽ sẽ đem cô còn sống sờ sờ mà cắt đứt cổ đến chết! Không! Cô là nữ chính, sao có thể sẽ chết?!
Ngay khi cô cảm thấy Thần chết đang vẫy tay về phía mình, Mục Tĩnh Viễn lại chậm rãi buông lỏng tay ra, nhìn Đào Khởi kịch liệt ho sặc sụa, ngữ khí lạnh lạnh nói:
“Cô cho rằng mình có thể chết nhẹ nhàng như vậy sao? Tôi muốn cho cô chết, quả thực không thể dễ hơn.
Chính là, làm người, luôn phải trả giá cho hành vi và lời nói của bản thân không phải sao? Bóp chết cô thật là quá tiện nghi.”
Bạch Nhất Hàm rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần, cậu nhắm mắt lại, nói Mục Tĩnh Viễn: “Tĩnh Viễn, anh có thể ra ngoài trước một chút không, để em một mình nói với Đào Khởi mấy câu.”
Mục Tĩnh Viễn không chút do dự nói:
“Chuyện này không có khả năng, Hàm Hàm, em muốn anh làm gì anh đều có thể đáp ứng, chỉ duy nhất chuyện uy hiếp đến sự an toàn của em thì anh quyết sẽ không cho phép.
Người phụ nữ này có ác ý với em tất cả mọi người đều thấy được.
Đừng nói là anh, dù là Trần Phong, cũng không thể để hai người đơn độc ở chung một phòng.” Trần Phong thật mạnh gật gật đầu.
Anh bước tới, ngồi xổm trước mặt Bạch Nhất Hàm nói: “Hàm Hàm, cô ta đầy miệng hồ ngôn loạn ngữ, căn bản không đáng để em nghe.
Không bằng em đi nghỉ ngơi trước một chút, muốn hỏi cái gì, anh sẽ giúp em hỏi được không?”
Bạch Nhất Hàm nhìn người đàn ông trước mặt.
Anh thâm tình như vậy mà lo lắng nhìn mình, trong đôi mắt đen nhánh phản chiếu ảnh ngược của mình.
Rõ ràng là một người hỉ nộ không hiện ra sắc, lại có thể bị một câu quyền rủa mình dễ dàng khơi mào căm giận ngút trời, mà anh rõ ràng đã rất tức giận, nhưng khi nói chuyện với mình lại vẫn như cũ khinh thanh tế ngữ(* lời nói nhỏ nhẹ)
Hết thảy đều đã khác, người đời trước đến chết cũng cầu mà không được người toàn tâm toàn ý đối đãi mình: Thẩm đại ca đã qua khỏi tai nạn xe cộ, cứu chị hai, lại không có chết.
Ngược lại vốn nên đẩy cậu vào chỗ chết Phùng Quần lại chết một cách dễ dàng.
Vạn vật trên thế gian này đều không phải là định sẵn, tất cả đều có thể thay đổi, dù là vì không để cho người đàn ông trước mắt phải lo lắng, cậu cũng không nên lại đắm chìm trong bóng ma kiếp trước.
Nếu đã làm lại từ đầu, cậu nên quý trọng mọi thứ trước mắt, chỉ cần mình có khả năng, nỗ lực không cho người đàn ông này lại lộ ra thần sắc lo lắng như vậy, cậu nên dùng toàn bộ sức lực của mình, lại bảo hộ người đàn ông trước mắt này, bảo hộ người nhà của cậu, đây mới là chuyện một người đàn ông nên làm.
Cậu nhẹ thở dài, khẽ cười cười, duỗi tay nâng mặt Mục Tĩnh Viễn, hôn lên môi anh một cái, nhẹ giọng nói:
“Ngốc tử, em cũng không phải giấy, liền nói mấy câu đều nghe không được sao? Chúng ta đều ở chỗ này, nhìn xem cô ta rốt cuộc muốn nói cái gì, ngươi phải biết rằng, đôi khi, nói bậy nói bạ, cũng sẽ có manh mối làm người khác bất ngờ.”
Mục Tĩnh Viễn dùng bàn tay không chạm qua Đào Khởi nắm lấy cổ tay Bạch Nhất Hàm, chỉ cảm thấy nụ cười của Hàm Hàm mình giờ phút này rất ôn nhu, bất ngờ đến đôi mắt anh đều đau.
Anh gần như si mê nhìn mặt Bạch Nhất Hàm, không thể khống chế lên tiếng “Được”.
Đào Khởi nhìn bọn họ, vẻ mặt không thể tin tưởng:
“Tại sao lại như vậy? Đáng lẽ lúc này hai người giận nhau chứ, tại sao lại như vậy? Vì cái gì các người đều không theo cốt truyện?! Tôi mới là nữ chính! Tôi là nên ở bên Mục Tĩnh Viễn! Tôi mới nên đứng trên đỉnh thế giới! Rốt cuộc là sai ở đâu a……”
Bạch Nhất Hàm mặt mày một ngưng, xem ra người tự xưng là nữ chính Đào Khởi này biết được thật đúng là không ít.
Người khác nghe tới có lẽ cho rằng là hồ ngôn loạn ngữ, nhưng cậu biết, cô ta nói, hẳn là chuyện kiếp trước.
Chẳng lẽ cô ta cũng trọng sinh sao, nhưng sao cô ta sẽ cho rằng bản thân là nữ chính, nên cùng Mục Tĩnh Viễn bên nhau? Chẳng lẽ kiếp trước sau khi mình chết, Mục Tĩnh Viễn cùng Đào Khởi đã ở bên nhau? Còn có cốt truyện trong miệng cô ta là chuyện như thế nào?
Cậu dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía Mục Tĩnh Viễn! Tên đàn ông lả lơi ong bướm này, cũng dám cùng Đào Khởi ở bên nhau!
Quả thực không thể tha thứ! Xem ra người phụ nữ này thật đúng chính là một đại ~~~ tình địch, cần phải bóp chết từ trong trứng nước!
Mục Tĩnh Viễn:…… Vì sao đột nhiên lại chỉa tầm ngắm về phía mình? Vừa rồi không phải còn thâm tình nhìn nhau sao?
Cả hai cùng quay đầu căm tức nhìn Đào Khởi: Ả đàn bà chết tiệt!
Bạch Nhất Hàm nhìn vào mắt Mục Tĩnh Viễn.
Nếu là kiếp trước cậu còn sẽ cho rằng Mục Tĩnh Viễn anh ấy không thích mình.
Nhưng hiện tại, cậu hoàn toàn không cách nào hoài nghi tình cảm mà Mục Tĩnh Viễn dành cho mình, hơn nữa anh cũng không có khả năng lại thích phụ nữ.
Vậy bọn họ vì cái gì sẽ trở thành “Xứng đôi”?
Chuyện kiếp trước, đặc biệt là cách chết của cậu, dù có chết cậu cũng không muốn để Mục Tĩnh Viễn biết.
Xem ra hôm nay không phải thời điểm tốt để tra hỏi.
Bất quá, cậu thật đúng là gấp không chờ nổi muốn biết kiếp trước sau khi cậu chết đều đã xảy ra chuyện gì.
Bạch Nhất Hàm trở tay nắm lấy tay Mục Tĩnh Viễn tay, đứng lên nói:
“Đào Khởi, cô không cần ở đây giả vờ giả vịt.
Cô hẳn là biết tại sao bọn tôi lại bắt cô tới nơi này, không bằng cô nói cho tôi biết, vì sao lại muốn sai khiến Ngụy Toàn đi giết chị hai tôi?”
Đào Khởi rất nhanh bị đả kích đến tuyệt vọng, bất chấp tất cả nói: “Tôi đâu có yêu cầu Ngụy Toàn đi giết Bạch Tuyết Tình, tôi là yêu cầu hắn đi đâm chết Thẩm Thiên Dương.
Không nghĩ tới kẻ điên này lại tự làm theo ý mình.”
Bạch Nhất Hàm cười lạnh nói: “Anh rể tôi thì đắc tội cô chỗ nào?”
Đào Khởi nhìn cậu, ý vị không rõ cười một chút nói: “Anh ta là Thẩm gia đại thiếu, sao lại đắc tội tôi? Bất quá đây là cốt truyện mà anh ta nên đi, bị Ngụy Toàn đâm chết, là số mệnh của anh ta.”
Bạch Nhất Hàm vài bước vượt đến trước mặt cô, một bạt tai kén qua đi, trên ngực lên xuống phập phồng, lạnh giọng nói:
“Thu hồi cái‘ số mệnh ’, ‘ phải nên ’ của cô vào, số mệnh của anh rể tôi là cùng chị của tôi hạnh phúc sống lâu trăm tuổi.
Mà cô, phải nên đi tù!”
Mục Tĩnh Viễn thấy cậu tức giận đến lợi hại, tiến lên đỡ bờ vai của cậu, trầm giọng nói:
“Hôm nay mang em về thật là một sai lầm, loại chuyện tra khảo này, nào cần em đích thân ra tay? Vậy mà làm em tức giận thành cái dạng này.”
Bạch Nhất Hàm phun ra một hơi dài nói:
“Tĩnh Viễn anh nói đúng, cô ta nhìn xác thật không giống như người bình thường, nói cũng lộn xộn, bất quá bí mật trên người ta hình như cũng không ít.
Không bằng ở lại một ngày, xem có thể hỏi ra chút manh mối gì không?"
Mục Tĩnh Viễn nào sẽ không đồng ý? Anh vội gật gật đầu, nói Trần Phong: “Đem cô ta về, trông chừng, hôm nay cũng đã trễ, ngày mai anh tìm một cao thủ thẩm vấn tới hỏi.”
Trần Phong gật đầu lên tiếng: “Đúng vậy.” ghét bỏ liếc nhìn Đào Khởi một cái, một chút cũng không thương hương tiếc ngọc bịt miệng cô kéo đi ra ngoài.
Mục Tĩnh Viễn nói: “Vậy bây giờ chúng ta quay về bệnh viện?”
Bạch Nhất Hàm ngáp một cái nói:
“Mấy ngày nay đều quen ngủ sớm, lúc này thật đúng là mệt nhọc, chúng ta đừng về bệnh viện nữa, qua đêm ở đây đi, ngày mai lại trở về kiểm tra một chút, không có việc gì liền xuất viện.
Mấy ngày này cũng không biết bị làm sao, luôn tới bệnh viện, nhìn tường trắng chỗ đó liền khiến em khó chịu.”
Mục Tĩnh Viễn đau lòng nói: “Được, vậy không quay về, chúng ta về phòng ngủ.” Anh nói, không khỏi phân trần một tay bế Bạch Nhất Hàm lên, bước đi về phòng.
Bạch Nhất Hàm:……
( Bản edit này chỉ đăng trên Wattpad)
Trong phòng, thời điểm hai người tắm rửa, Bạch Nhất Hàm luôn là cố ý vô tình cọ Mục Tĩnh Viễn.
Đem Mục Tĩnh Viễn cọ đến ra lửa, một tay đè cậu lại nói: “Tiểu tổ tông, đừng náo loạn a, mau tắm xong rồi đi ngủ.”
Bạch Nhất Hàm ủy khuất: “Tĩnh Viễn, em không thích em nữa sao, chúng ta cũng đã nhiều ngày rồi không…… Khụ, làm chuyện đó.”
Mục Tĩnh Viễn dưới chân vừa trượt, thiếu chút nữa té ngã, trái tim nhảy đến “Bang bang”.
Đây chính là lần đầu tiên tiểu gia hỏa của anh chủ động, chỉ tiếc……
Anh ở trong lòng tức giận đến đấm tường, trong miệng vẫn phải nói: “Anh sao có thể không thích em, nhưng em còn có thương tích, hiện tại thì không được, chờ đến khi em khỏe……”
Bạch Nhất Hàm vô cớ gây rối: " Em cũng đã nói bao nhiêu lần là em được rồi.
Nói nữa, em bị thương chính là đầu, lại không phải phía dưới.” Một bên nói, một bên dùng chân cọ cọ trên đùi Mục Tĩnh Viễn.
Mục Tĩnh Viễn vội che dưới mũi, trộm nhìn thoáng qua, thấy không có màu đỏ, mới thở phào đè lại chân cậu nói:
“Không được Hàm Hàm, em nghe lời, không kém mấy ngày nay, ít nhất cũng phải chờ cho ngày mai kiểm tra đã, chờ em khỏe rồi, tùy tiện em muốn thế nào đều được, được không?” A a a! Đây là cơ hội gì thế này, trời xanh trêu đùa tôi!
Bạch Nhất Hàm thấy anh thái độ kiên quyết, tức giận đến hung hăng dẫm anh một chân nói:
“Anh tưởng bở, nếu anh đã suy nghĩ cho em như vậy.
Thì cứ cấm dục hai tháng! Không, ba tháng!”
Cậu xoay người, qua loa vọt đi,quấn áo choàng tắm áo đóng rầm cửa đi ra ngoài.
Mục Tĩnh Viễn nhìn bóng dáng vô tình của cậu, khóc không ra nước mắt: Hàm Hàm em không thể đối xử với anh như vậy, lòng anh cũng khổ a
Bạch Nhất Hàm vừa ra khỏi cửa, vội bước nhanh đi đến trước tủ đầu giường, tìm kiếm trong ngăn kéo đầu tiên một hồi, rốt cuộc bị cậu tìm được một cái bình thuốc nhỏ màu trắng.
Cậu cẩn thận nhìn nhìn hạn sử dụng, cầm bình thuốc bước nhanh đi đến trước bàn đổ một ly nước ấm, lấy ra hai viên viên thuốc thả vào, lại vội vàng cất bình thuốc vào chỗ cũ, một bên khuấy ly nước cho viên thuốc tan một bên khẩn trương nhìn cửa phòng tắm.
Rốt cuộc nhìn thấy viên thuốc tan đến không sai biệt lắm, lại vỗ trán một cái, chạy đến chiếc tủ cạnh cửa lấy từ trong ngăn tủ ra một bình mật ong nhỏ, múc đầy mấy muỗng cho vào, nhanh chóng khuấy.
Lúc này cửa phòng tắm “Cùm cụp” một tiếng mở ra, Mục Tĩnh Viễn lau tóc đi ra, cẩn thận kêu:
“Hàm Hàm?”
Bạch Nhất Hàm cả kinh, thiếu chút nữa ném cái ly xuống, vội vàng ổn định tay, bình tĩnh bưng cái ly giả bộ như đang uống, nhàn nhạt đáp: “Em ở đây.”
Mục Tĩnh Viễn buông khăn lông đi tới nhìn nhìn cái ly của cậu, nói: “Em đang uống gì vậy? ”
Bạch Nhất Hàm một bộ hờ hững nói: “Nước mật ong.”
Mục Tĩnh Viễn kỳ quái nói: “Đêm hôm uống nước mật ong làm gì? Không phải đều là buổi sáng uống sao?”
Bạch Nhất Hàm ngó anh, buồn bã nói: “Khư hỏa, bài độc, thông liền……”
Mục Tĩnh Viễn cúc hoa căng thẳng, nhất thời không biết nên nói gì, chỉ đành cứng đờ cười cười nói: “Nó…… Ngọt không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...