Bách Dĩ Phàm chuồn khỏi văn phòng rồi chạy thẳng về lớp.
Do trước đó, lớp học được trưng dụng làm phòng thi nên lúc mọi người về lớp phải lục tục kê lại về vị trí cũ.
Tạ Tuế Thần trước tiên xếp lại bàn ghế của mình và Bách Dĩ Phàm rồi đi lên bục giảng, chờ mọi người yên tĩnh rồi mới bắt đầu nói.
Tạ Tuế Thần: "Tối nay không có tiết tự học.
Hai ngày sau đi học bình thường, thứ 7 nghỉ, Chủ nhật họp phụ huynh.
Thứ hai là ngày 23 bắt đầu nghỉ, đến ngày 6 tháng 2 đi học bình thường.
Trong lớp đang vắng ai thì bạn cùng phòng nhớ nhắn lại cho bạn đó biết."
Tin vừa ra, tức thì có người đã bấm ngón tay tính: "Nghỉ đông được nửa tháng á?"
Tạ Tuế Thần: "Lớp 12 chỉ được nghỉ 1 tuần."
Mọi người lập tức thay đổi thái độ, nhỏ hai giọt nước mắt cá sấu đồng tình cho đàn anh đàn chị.
Lại có người có ý kiến: "Lớp trưởng, vì sao ngày mai với ngày kia vẫn phải đi học?"
Tạ Tuế Thần: "Chắc là để chữa bài thi, tôi cũng không rõ."
Nhắc đến bài thi, tức thì mọi người phấn khởi.
"Lần này môn hóa quá dễ nhỉ."
"Tiếng Anh thì hơi khó chút."
"Chắc cũng có kết quả rồi nhỉ?"
Tốc độ chấm bài của giáo viên Nhất Trung vốn dã man nhất thành phố, Phụ Trung còn lâu mới sánh bằng.
Dù mới học được một học kỳ thôi mà mọi người đã tràn đầy 'cảm thán'.
"Nhưng lần này là thi liên trường nên chắc các trường trộn bài để chấm chứ nhỉ."
"Cũng có khả năng đó!"
Các loại trường hợp thi nhau lôi ra.
Tạ Tuế Thần không phát biểu ý kiến về vấn đề này mà xoay người viết lên bản lịch trình mình vừa thông báo.
Tạ Tuế Thần vừa viết xong thì Bách Dĩ Phàm vọt vào lớp.
Bách Dĩ Phàm: "Cua cua cua, anh đứng thứ 7 đó! Giỏi lắm!"
Phấn khởi, không hề nhẹ.
Tạ Tuế Thần còn chưa kịp nói thì một đám đã vây kín Bách Dĩ Phàm.
"Phàm Phàm, có điểm rồi à?"
"Môn gì thế!"
"Ông có thấy điểm của tôi không?"
Bách Dĩ Phàm: "Kết quả văn à? Mấy ông chờ chút để tôi nghĩ lại đã."
Sự thật là Bách Dĩ Phàm cũng có để ý đến kết quả của vài người, nhớ được của ai thì nói ra.
Những người mà cậu không nhớ được điểm thì chỉ oán thầm, may mà lúc này Chu Nhạc Dũng vào lớp.
Cậu ta vừa đến thì oán thầm của mọi người lập tức chuyển đối tượng.
Cả lớp giục cậu ta đi lấy bài thi.
Gần đây Chu Nhạc Dũng bị rèn cho ngoan ngoãn, bao nhiêu tật xấu đều bị mài giũa không ít, tuy rằng không phải rất thích ý nhưng cũng kiên nhận nói: "Để tôi qua văn phòng hỏi xem, mọi người chờ chút."
Chu Nhạc Dũng nói xong liền ra ngoài.
Vưu Thành đứng cạnh ngạc nhiên: "Tôi có cảm giác dạo này Chu Nhạc Dũng có vẻ ít bị tưởng bở nhỉ."
Bách Dĩ Phàm: "Boss nhà mình ra tay mà lại!"
Lúc này Boss nhà cậu còn đang trong văn phòng hậm hực kia kìa.
Thầy Trần cằn nhằn với thầy Hồng: "Bách Dĩ Phàm là con thỏ nhát gan mà, nó không chịu quay lại làm cán sự văn cho tôi! Rốt cuộc ông hối lộ nó cái gì? Đừng có mà lôi mị lực, nhân cách gì đó nha, toàn là thứ vô nghĩa!"
Thầy Hồng phản kích: "Ai bảo ông hay lừa người cơ!"
Thầy Trần: "Sao bằng ông được chứ.
Ông còn không biết đứa nào với đứa nào cơ mà, giờ ông thì đọc hết tên học sinh lớp tôi ra xem nào!"
Thầy Hồng: "Tôi có thể đọc được nửa lớp đấy nhé!"
Thầy Trần: "Nửa còn lại thật là đáng thương mà."
Thầy Hồng:...!
May mà lúc này Chu Nhạc Dũng xuất hiện giải cứu thầy Hồng.
Thầy Trần: "Chu Nhạc Dũng đến đúng lúc lắm, trò qua đây nói xem, làm cán sự hóa hay cán sự văn hơn."
Chu Nhạc Dũng:...!
Đáp án cũng quá rõ ràng rồi mà.
Chu Nhạc Dũng không nói gì.
Thầy Trần chỉ hươu bảo ngựa: "Đó, Chu Nhạc Dũng không nói gì chứng tỏ là cán sự văn tốt hơn!"
Thầy Hồng: "Có mà có ông ở đây nó không dám đáp ấy!"
Thầy Trần: "Ai bảo ông là thế! Chu Nhạc Dũng, qua đây đọc bài thơ biểu đạt suy nghĩ của em đi."
Chu Nhạc Dũng:...!
Thầy Trần tỏ vẻ không đọc sẽ không bỏ qua.
Chu Nhạc Dũng bị nghẹn gần hai tháng, rất muốn bùng cháy rồi: "Thầy à, em thật sự không làm được mà!"
Thầy Trần nhân cơ hội làm mặt xấu với thầy Hồng rồi để ông đi.
Thầy Trần kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
Chu Nhạc Dũng phát biểu cảm tưởng, than khóc, cảm thiên động địa.
Biết rõ chính mình không đủ năng lực, không nên ghen tị bạn bè, vân vân và mây mây.
Thầy Trần vui vẻ: "Nói hay lắm, học kỳ sau tiếp tục cố gắng là cán sự văn nhé."
Chu Nhạc Dũng:...!
Chu Nhạc Dũng tuyệt vọng trở lại lớp, lúc này mới ra là chưa hỏi được điểm thi.
Nhưng cũng may trong lớp mọi người cũng đi gần hết rồi.
Hôm sau, thầy Trần tự mình phát bài thi, đọc tên rồi khen ngợi mấy người có kết quả tốt, tiến bộ vượt bậc.
Bách Dĩ Phàm và Tạ Tuế Thần đều được điểm danh.
Lúc tan học, Trình Dật Hạo quay xuống chúc mừng: "Phàm Phàm, ông quá siêu!"
Bách Dĩ Phàm lại ủ rũ: "Thầy Trần khen tôi ngại lắm.
Nếu có thể ghi âm được thì tốt rồi!"
Trình Dật Hạo:...!
Tính cách khiêm tốn và điệu thấp của ông đâu rồi?!
Tạ Tuế Thần lại an ủi: "Đến hôm họp phụ huynh thể nào thầy Trần cũng nói lại những lời hôm nay cho các phụ huynh nghe."
Trình Dật Hạo:...!
Bách Dĩ Phàm lập tức lên tinh thần: "Đúng vậy.
Lớp trưởng, anh mau lợi dụng chức vụ nhắc nhở thầy Trần, hôm họp phụ huynh nhất định phải điên cuồng khen tôi, phải để ba tôi vui vẻ!"
Nhưng lần này đến họp cho cậu không phải ba Bách mà là mẹ Bách.
Bách Dĩ Phàm: "Mẹ à, sao lần này mẹ lại đi họp cho con vậy? Ba con chơi đoán số bị thua à?"
Mẹ Bách: "Ba con đi bàn chuyện làm sách.
Với cả hôm nay mẹ đến cùng dì Trình đó."
Mẹ Bách chỉ về một phía, dì Trình đang kéo tay Trình Dật Hạo, cười nhẹ.
Ấn tượng của cậu về dì Trình không nhiều.
Từ sau khi ngã rồi quay lại thì đây là lần đầu tiên gặp.
Vừa nhìn đã thấy Trình Dật Hạo giống hệt mẹ, vẻ ngoài xinh đẹp, hơi thấp chút, chỉ là dì Trình khí thế bức người.
Trình Dật Hạo đứng cạnh mẹ không khác gì đang tham kiến nữ hoàng, lúc nào cũng trong tư thế chuẩn bị hô 'Vạn tuế'.
Bách Dĩ Phàm đi đến hỏi thăm thì nghe thấy dì Trình hỏi Trình Dật Hạo: "Hỏi thì cứ nói đi, có thích bạn gái nào chưa?"
Trình Dật Hạo chột dạ, vâng vâng dạ dạ mấy tiếng: "Không có, không có thật mà.
Mẹ về lúc nào vậy? Không phải gần Tết càng bận sao?"
Mẹ Trình: "Đây không phải là chuyện của con.
Thật sự không thích ai hả? Mẹ thấy nhỏ kia không tồi."
Mẹ Trình chỉ một hướng, trúng ngay Hình nữ hiệp.
Mẹ Trình còn nói: "Nhìn qua không phải mỹ nữ nhưng rất dễ nhìn, càng nhìn càng thuận mắt.
Chắng chắn là người lanh lợi, hơn nữa nhân duyên có vẻ không tồi, tính tình nhất định rất tốt."
Bách Dĩ Phàm: Dì quá lợi hại!
Trình Dật Hạo che che giấu giấu: "Mẹ đừng bẫy con, con không yêu sớm làm chậm việc học đâu!"
Mẹ Trình hận rèn sắt không thành thép: "Thằng ngốc này! Yêu sớm thì làm sao, yêu sớm mới tốt!"
Mẹ Bách đi đến, kéo tay mẹ Trình: "Sao em còn giật dây con trai yêu sớm vậy?"
Mẹ Trình nói: "Chị à, chị không hiểu rồi, thời thiếu niên là thời gian trong sang nhất.
Hơn nữa tiên hạ thủ vi cường, nếu ba Đại Trình là sau khi tốt nghiệp với theo đuổi em, thì giờ chả có thằng nào tên là Đại Trình đâu.
Em mới không thèm gả cho tên ngốc như vậy."
Ngữ khí lại không thấy oán hận gì.
Trình Dật Hạo che ngực: "Quá hiểm rồi, mạng nhỏ của tôi..."
Mẹ Bách có chút suy nghĩ, quay sang hỏi Bách Dĩ Phàm: "Con có thích bạn gái nào không?"
Bách Dĩ Phàm:...!Thích bạn trai được không ạ?
Bách Dĩ Phàm: "Không ạ.
Con chuyên tâm học tập mà."
Mẹ Bách đã được mẹ Trình đả thông tư tuởng: "Thế à? Mau đi tìm đi."
Bách Dĩ Phàm:...!
Tạ Tuế Thân đi ngang qua: "Cháu chào dì, bên ngoại lạnh lắm, các dì vào lớp ngồi đi,
Mẹ Bách: "Ây, Tiểu Tạ à, đến đến, gần đây ba Phàm Phàm toàn nhắc cháu thôi, lần trước con chưa kịp cảm ơn cháu giúp Phàm Phàm, hôm nào rảnh qua nhà dì ăn cơm..."
Mẹ Bách kéo tay Tạ Tuế Thần vào phòng, vừa đi vừa nói chuyện, hoàn toàn ném bay thằng con quý tử ra chỗ khác.
Bách Dĩ Phàm: Ai là con ruột của mẹ vậy?
Mẹ Trình thấy mẹ Bách vào lớp rồi cũng nhanh chóng đuổi Trình Dật Hạo đi, kéo tay mẹ Bách lại.
Mẹ Trình: "Chị à, chị quên việc chính rồi à!"
Mẹ Bách lập tức nhớ ra: "Ừ ừ, Tiểu Tạ à, Chu Nhạc Dũng ngồi ở đâu?"
Hai bà mẹ lập tức mặt đầy ý chí chiến đấu.
Tạ Tuế Thần chỉ vào phía cuối lớp: "Ở đó ạ.
Dì đeo khăn màu xanh lá là mẹ của cậu ta."
Lúc này vừa vặn Bách Dĩ Phàm đi vào lớp, nghe thế liền chạy lại: "Mẹ, dì, hai người định làm gì vậy?"
Mẹ Trình: "Phàm Phàm à, dì biết hết rồi.
Lúc đó dì bận quá không về được, lần này chỗ nào dì cũng không đi, chờ đến lúc này đây!"
Bách Dĩ Phàm:...!Thì ra cái tính bát quái của Trình Dật Hạo là được di truyền tự vị này.
Các mẹ đã bùng cháy rồi, không thể nào cản nổi.
Bách Dĩ Phàm lập tức nhường đường.
Hai mẹ anh dũng không sợ, đi nhanh đến chỗ được chỉ.
Mẹ Chu đang ngồi nói chuyện cùng Chu Nhạc Dũng.
Mẹ Trình đi đến: "Ây, chị là mẹ của Chu Nhạc Dũng nhỉ?"
Mẹ Chu: "Chị là?"
Mẹ Trình cười nói: "Tôi là mẹ của Đại Trình.
Đại Trình nhà tôi hay nhắc đến Chu Nhạc Dũng lắm.
Nói là cậu bé chăm chỉ, học giỏi, đoàn kết bạn bè, tính cách rất tốt."
Mẹ Chu:...!
Thời gian sau đó, mẹ Trình chỉ có khen Chu Nhạc Dũng, câu nào nghe cũng mát lòng mát dạ, lời hay ý tốt.
Mỗi tội không có chữ nào liên quan đến sự thật.
Sắc mặt mẹ con nhà họ Chu đen dần theo từng câu nói.
Cuối cùng cũng đến điểm tổng kết, mẹ Trình vẽ rồng xong điểm thêm mắt: "Đúng rồi, ngài Chu đang công tác ở cục bảo vệ môi trường nhỉ? Ba của Đại Trình nhà tôi thân với cục trưởng cục bảo vệ môi trường lắm đó! Hôm nào rảnh, mọi người ăn một bữa nhé!"
Toàn bộ quá trình, mẹ Bách chỉ có cười lạnh, tỏa ra khí thế cao quý lãnh diễm, cao cao tại thượng từ bên trong, Bách Dĩ Phàm còn chưa bao giờ thấy mẹ mình như vậy đâu.
Hoàn mỹ thu chiêu, mẹ Trình kéo tay mẹ Bách đi, xoay người mỉm cười.
Bách Dĩ Phàm quay sang cảm thán: "Thật đáng sợ!"
Tạ Tuế Thần: "Quen là tốt rồi."
Màn kịch vừa kết thúc thì thầy Trần vào lớp, học sinh lục tục đi ra.
Bách Dĩ Phàm khi đi ra còn ngoái lại nhìn, chỗ bên cạnh mẹ Bách vẫn trống không.
Kết quả thi lần này của Bách Dĩ Phàm rất tốt, rất xứng đáng với công sức cậu đã bỏ ra.
Giấy khen so với lần trước chỉ có nhiều hơn, không sợ thầy Trần không khen cậu khi họp phụ huynh.
Mẹ Bách chắc chắn sẽ rất vui.
Vừa nghĩ đến chuyện đó, Bách Dĩ Phàm lại vui vẻ, tung tăng về ký túc xá.
Họp phụ huynh xong thì cũng là lúc nghỉ đông.
Thời gian nghỉ đông khá ngắn, cậu chỉ mang mấy bộ quần áo với đống bài tập nghỉ đông về, thế là đủ.
Dọn xong thì qua 212 tìm Trình Dật Hạo, thấy Tạ Tuế Thần vừa vặn kéo valy ra.
Trình Dật Hạo cực kỳ phối hợp hỏi: "Lão đại lần này ông về nhà luôn à?"
Tạ Tuế Thần: "Ừ, tôi đi xe ngày kia."
Trình Dật Hạo: "Hóa ra ông không phải là kiểu nhớ nhà như tên bắn (ý chỉ mong sớm về nhà như mũi tên đã bắn ra), tôi còn tưởng hôm nay ông về luôn cơ.
Bách Dĩ Phàm: "Ngày kia là thứ ba nhỉ?"
Tạ Tuế Thần gật đầu.
Bách Dĩ Phàm: "Thuận buồm xuôi gió."
Nhưng mà, ngày thứ ba của Tạ Tuế Thần hoàn toàn không có xíu gì liên quan đến thuận buồm với cả xuôi gió.
Thành phố đã hai ba năm nay không có tuyết rơi mà đến tối bỗng nhiên có tuyết.
May mà tuyết rơi không dày, rơi trên đất rồi nhanh chóng hóa thành nước.
Tạ Tuế Thần kéo valy hành lý ra bến xe.
Và xe đến muộn, muộn hẳn sáu tiếng.
Trong lúc chờ, Tạ Tuế Thần có cuộc gọi đến.
Ba Bách hỏi: "Tiểu Tạ à, đi đến đâu rồi? Hôm nay trời có tuyết, cháu đi đường có thuận lợi không?"
Tạ Tuế Thần đứng ở sảnh bến xe nói: "Chú ạ, cháu sắp đến rồi.
Chú đừng lo."
Ba Bách thở phào, lập tức bán đứng Bách Dĩ Phàm: "Phàm Phàm ơi, Tiểu Tạ nói nó sắp đến nơi rôi."
Bách Dĩ Phàm: "Ba có thể cúp máy trước rồi nói chuyện với con không!"
Tạ Tuế Thần cười nhẹ, rồi chào ba Bách.
Cuối cùng chuyến xe chờ mãi cũng đến.
Tạ Tuế Thần lên xe, xe đi được nửa đường thì chết máy, rồi lại phải chờ xe khác đến để đổi, khi đến thành phố S cũng đã là nửa đêm.
Thành phố S cũng đang có tuyết rơi, nửa đêm rồi đương nhiên sẽ không có tàu điện ngầm, đi xe cũng không ổn, Tạ Tuế Thần dứt khoát kéo hành lý đến nhà nghỉ bên cạnh bến xe, ngủ một giấc yên ổn.
Hôm sau, ra khỏi nhà nghỉ thì thời tiết rất đẹp, Tạ Tuế Thần đi tàu điện ngầm về nhà.
Vừa mở cửa vào nhà đã được chào đón bằng một màn mưa của bụi bặm.
Trong khi đó, Bách Dĩ Phàm bị mẹ tha ra khỏi ổ chăn, Bách Khả Phi đứng bên cạnh xem trò vui.
Bách Dĩ Phàm: "Con muốn ngủ! Quần áo gì chứ, trong nhà còn một đống đó thôi!"
Mẹ Bách: "Không được! Phải đi! Con cao lên rồi, quần áo năm ngoái mặc khó nhìn lắm! Hơn nữa đã mặc đi mặc lại cả năm rồi, giờ phải mua đồ mới!"
Bách Dĩ Phàm ôm chăn nịnh nọt: "Mắt mẹ là chuẩn nhất! Chọn bộ nào là chuẩn bộ đó!"
Mẹ Bách: "Lải nhải cái gì.
Mẹ chọn chuẩn thì con cũng vẫn phải thử! Mau dậy, không mẹ ném luôn chăn đi!"
Bách Dĩ Phàm tiếp tục giả chết.
Mẹ Bách: "Tết cũng không được lì xì!"
Tiếp tục giả chết.
Mẹ Bách nhìn Bách Khả Phi, hất đầu ra phía cửa.
Bách Khả Phi hiểu ý phi ra ngoài tìm ba Bách.
Ba Bách đeo tạp dề đi vào phòng: "Bánh bao nhân nấm, thịt với nấm nướng rất thơm, xúc xích rán, thịt muối còn có nấm hương nữa.
Cơm tất niên chủ đạo là vị chua ngọt.
Ba thấy mốn cá hấp không ngon lắm, liền làm thành chua ngọt, cho nhiều đường chút..."
Bách Dĩ Phàm hất tung chăn, nhảy dựng lên mc quần áo vào: "Mua mua mua, mẹ, chúng ta đi mua quần áo mới thôi!"
Bách Dĩ Phàm bị mẹ tha đến trung tâm thương mại.
Cậu tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng chọn một cái áo khoác, xong việc.
Mẹ Bách bó tay, đành phải ép Bách Khả Phi.
Bách Dĩ Phàm liền đi dạo loanh quanh, không đi cùng.
Mẹ Bách lúc này nhìn thấy Bách Dĩ Phàm là thấy bực mình.
Cho cậu 100 đồng mua đồ văn vặt (khoảng 350.000đ) rồi một tiếng sau tập hợp ở cửa sau trung tâm.
Bách Dĩ Phàm hớn hở cầm tiền đi lượn, vừa vào đã thấy mùi hạt dẻ nướng, hạt dẻ rang thi nhau ập vào mặt.
Bách Dĩ Phàm chạy qua mua một túi lớn rồi lại đi lượn xung quanh.
Khu quần áo thì cậu lười xem, hướng thẳng đến khi đồ điện tử, đi qua khu trang sức thì dừng lại.
Cậu nhìn giá vàng, có hơn 100 đồng.
Có chút nhộn nhạo nha.
Bách Dĩ Phàm: Có nên mua một bộ trang sức giữ sau này cho Bách Khả Phi cưới vợ không nhỉ?
Bách Dĩ Phàm nhìn hai cái, liếc thấy quầy bên cạnh có dán chữ Sea-gull lấp lánh trên tường.
Nhìn quen ghê.
Bách Dĩ Phàm giơ cổ tay lên, không kiềm chế được, đi vào trong quầy.
Cậu đến quầy thu ngân hỏi: "Cô cho cháu hỏi chút, chỗ này có giám định hàng không ạ?"
Nhân viên cửa hàng gật đầu: "Có đó."
Bách Dĩ Phàm tháo đồng hồ trên tay xuống, đưa qua: "Cô xem giúp cháu cái này được không?"
Nhân viên cửa hàng hỏi: "Không có hóa đơn à?"
Bách Dĩ Phàm lắc đầu.
Nhân viên cầm đồng hồ của cậu đi tìm người giá định.
Người đó nhìn một lúc rồi đưa trả cậu, nói: "Hàng thật đó."
Bách Dĩ Phàm:...!
Nhân viên cửa hàng quan tâm hỏi: "Cậu bạn sao vậy?"
Bách Dĩ Phàm: "Có tên đầu đất nào đó ngụy trang đồng hồ này thành hàng ven đường, để cùng đống quà 20 đồng để trao đổi, có phải bị thần kinh không ạ?"
Nhân viên cửa hàng hôm nay không phải người hôm trước gói quà nên không hiểu gì hết.
Hỏi lại: "Bạn à?"
Liêu tục gọi mấy lần.
Bách Dĩ Phàm tinh lại, cười cười nhận lấy đồng hồ.
Bách Dĩ Phàm nhìn lại giá tiền.
Nội tâm rít gào.
Tạ Tuế Thần! Tên bại gia tử!!!!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...