Trọng Sinh Chi Hạ Trạch

Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [12] Nguyên Nhân

*****

Hạ Chí Thành lo trước lo sau suốt một buổi tối vẫn không đặt quyết tâm, mặc kệ là tranh chức thị trưởng Hải thành hay dùng những thứ phụ thân lưu lại cho Hạ Trạch. Vế trước, tính cách không quả quyết của Hạ Chí Thành đã ảnh hưởng tới, làm ông luôn do dự. Vế sau, Hạ Chí Thành có chút cố kỵ, cái danh phụ thân tính toán đồ của con cái không dễ nghe chút nào. Một đêm trằn trọc, Hạ Chí Thành so với bình thường dậy muộn hơn một chút.

Trong phòng ăn, Hạ Khải nhìn về phía cửa vài lần, thúc giục: “Mẹ, con có thể ăn trước không? Để tý nữa ba ăn một mình không được sao?”

Chu Hàm Thanh không phản ứng tới đề nghị của Hạ Khải, xụ mặt hỏi: “Con gọi gì?”

Hạ Khải làm nũng dài giọng nói: “Mẫu thân, con có thể ăn cơm trước không? Để tý nữa phụ thân ăn một mình không được sao?”

Chu Hàm Thanh hài lòng gật gật đầu, nhắc nhở: “Sắp tới chính là sinh nhật bà nội, nếu không muốn bị mắng không quy củ thì cố mà nhớ kĩ xưng hô, phải làm bà nội thích.”

Hạ Khải bĩu môi: “Bà nội mà thích ai được sao? Anh hai tính tình tốt lại có học vấn nhưng nội ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm. Hạ Trạch nhớ rõ quy củ nhưng nội cũng có thích đâu. Con đi học lúc nào cũng được hạng nhất mà nội chẳng bao giờ cười với con. Nga, đúng rồi, cả nhà chỉ có mỗi anh cả có thể làm nội tươi cười nói một câu vui vẻ. Bộ tụi con đều được lụm về sao?”

Chu Hàm Thanh bị nghẹn nửa ngày nói không nên lời, chỉ vào Hạ Khải: “Con…”

Hạ Khải vội đánh gãy lời Chu Hàm Thanh, mất kiên nhẫn nói: “Con biết, mẫu thân định nói Chu gia nhà nghèo thế yếu, nội chướng mắt chứ gì. Thế Hạ Trạch thì sao? Trì gia đâu phải yếu kém gì, nội không chướng mắt nó sao?”

“Con…” Chu Hàm Thanh phát hiện, tiến vào thời phản nghịch không chỉ mình Hạ Trạch, hiện giờ ngay cả Hạ Khải cũng ngày càng khó quản.

“Phụ thân!” Hạ Chí Thành xuất hiện làm Hạ Khải vui sướng, này có nghĩa là cậu được ăn cơm, cũng không cần nghe mẫu thân thao thao bất tuyệt nữa.


Hạ Chí Thành xoa đầu Hạ Khải, ngồi xuống bên cạnh. Lúc nhìn thấy vị trí bên cạnh Chu Hàm Thanh trống rỗng, ông đột nhiên ý thức được mình đã một thời gian không thấy Hạ Trạch ở nhà. Hạ Chí Thành dừng một chút, hỏi: “Hạ Trạch vẫn còn bên Trì gia sao?”

Chu Hàm Thanh do dự gật đầu, bà cũng không xác định được hành tung của Hạ Trạch.

Trên mặt Hạ Chí Thành hiện lên một tia bất ngờ, phân phó: “Gọi điện qua, bảo nó đêm nay về nhà. Mừng thọ mẫu thân đã sắp tới, chẳng lẽ nó định cùng Trì gia tới nhà tổ mừng thọ à?”

Chu Hàm Thanh dịu ngoan gật gật đầu, cũng không giống bình thường giúp Hạ Trạch biện giải vài câu. Bà gả cho Hạ Chí Thành nhiều năm luôn thức thời như vậy, biết lúc nào nên nói cái gì. Lúc này toàn bộ lực chú ý của Hạ Chí Thành đều đặt hết vào chuyện tranh hay không tranh chức thị trưởng Hải thành. Ngay cả chuyện Chu gia bà cũng nhịn không nói, lại càng không vì Hạ Trạch mà chọc Hạ Chí Thành mất hứng.

Hạ Trạch nhận được điện thoại của Chu Hàm Thanh lúc ở ngoài hành lang chờ chuông vào học. Cậu bị Trì Dĩ Hoành bắt giải đề suốt hai ngày, lúc đi tới trường nhìn lên bầu trời cũng thấy toàn là đề toán bay lơ lửng.

Mã Thiên Lỗi không phúc hậu nhìn cậu cười ha hả: “Đáng! Mấy anh đây bị chó rượt chạy nửa đêm, nếu cậu sung sướng thì bọn này không thoải mái a.”

“Đúng hừ!” Bạch Hiểu Tề ôm cổ Hạ Trạch, hầm hè nói: “Ông suýt chút nữa là chạy tới tắt thở luôn, cậu nói xem, khi nào thì đi Thúy Vi lâu? Tôi nhớ rõ cậu hứa rồi a.”

Bạch Hiểu Tề siết quá chặt, Hạ Trạch không thoải mái xoay xoay cổ. Trừ bỏ Trì Dĩ Hoành, cậu rất ít khi thân cận với người khác như vậy: “Tối đi, ban ngày còn phải đi học.”

Bạch Hiểu Tề đã từ chỗ Mã Thiên Lỗi biết Hạ Trạch đổi ý không muốn xuất ngoại, vốn tưởng Hạ Trạch chỉ giận dỗi với người nhà, nhưng nghe ý thì có vẻ Hạ Trạch thật sự nghiêm túc a! Bạch Hiểu Tề khoa trương nhìn Hạ Trạch từ trên xuống dưới: “Ây yo, người đây là thay đổi triệt để, trở thành học sinh gương mẫu a!”

Một chuyện ngoài ý muốn cắt ngang, Hạ Trạch vừa định nói chuyện thì di động vang lên. Nhìn cái tên hiện trên màn hình, Hạ Trạch khựng một chút mới nghe máy.

“Ừm.” “Ừm.” “Ừm.” Đơn giản nói ba từ ừm, sau đó Hạ Trạch cúp máy.

Mã Thiên Lỗi thấy bộ dáng Hạ Trạch có vẻ mất hứng, có ý muốn hỏi xem ai gọi tới thì tiếng chuông vào học đúng lúc này vang lên. Hạ Trạch đưa lưng về phía hai người, phất phất tay ý bảo mình phải vào lớp, sau đó xách cặp đi vào phòng.


Bạch Hiểu Tề có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm bóng lưng Hạ Trạch, chọt chọt Mã Thiên Lỗi ở bên cạnh: “Cậu có cảm thấy Hạ Trạch thay đổi rất nhiều không?”

Mã Thiên Lỗi hàm hồ nói: “Có chút, phỏng chừng áp lực thi đại học quá lớn đi.”

“Áp lực thi đại học quá lớn?” Bạch Hiểu Tề không chút khách khí trừng mắt xem thường: “Cậu xem tôi là kẻ ngốc chắc.”

Mã Thiên Lỗi cười ha hả, không tiếp tục đề tài này. Bản thân cậu cũng cảm thấy Hạ Trạch dạo này biến hóa rất lớn, nhất là khoảng thời gian này đột nhiên bỏ lơ Chu Tử Xương. Liên hệ tới chuyện Hạ Trạch muốn thuê thám tử tư, Mã Thiên Lỗi nghi ngờ liệu có phải Hạ Trạch đã gặp chuyện gì hay không. Bất quá Hạ Trạch không nhắc tới nên cậu cũng chỉ có thể cười ha hả cho qua, coi như cái gì cũng không biết.

Cách một bức tường, Hạ Trạch không quản Bạch Hiểu Tề cùng Mã Thiên Lỗi nói gì, hiện giờ cậu đang nghĩ tới chuyện thám tử tư. Trì Dĩ Hoành quản quá chặt, cậu lại một lần nữa bỏ lỡ cuộc hẹn với lão A, này cũng có nghĩa việc điều tra Hàn Linh lại phải dời thêm một thời gian. Hạ Trạch cũng nghĩ tới việc tìm thám tử khác, bất quá lão A này có một tật xấu, chuyện người khác đã nhận thì lão sẽ không đụng tới. Hạ Trạch từng hỏi thăm danh tiếng lão A, đánh giá không tồi. Bạch Hiểu Tề cũng một mực khen ngợi, không thấy lão cha nhà nó cẩn thận che dấu đứa con riêng nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng bị moi ra sao? Giữa thời gian cùng danh tiếng do dự nửa ngày, Hạ Trạch quyết định chọn lão A. Nếu lão A thật sự lợi hại như vậy, kia chậm trễ hai tuần cũng không đáng kể, chỉ cần tìm ra cái người tên Hàn Linh kia là được.

Hạ Trạch lấy quyển sổ ghi chép mới mua mấy hôm trước, mở ra đánh một dấu tạm dừng phía sau hàng chữ ‘điều tra Hàn Linh’. Đủ loại cảm xúc mừng như điên, khiếp sợ, bất ngờ, kinh ngạc sau khi sống lại qua đi, Hạ Trạch bắt đầu đối diện với sự thật. Cậu dùng hết khả năng hồi tưởng lại tất cả những chuyện đã phát sinh ở đời trước trong suốt một buổi tối. Những việc có tương quan mật thiết hoặc vô tình nghe người khác nói, hoặc những chuyện trên TV, trên báo làm cậu chú ý. Bao gồm kinh tế, chính trị cùng một ít tin bát quái của giới giải trí. Hạ Trạch không biết những gì mình nhớ có thể dùng được hay không, nhưng nói không chừng lúc nào đó cần thì sao? Nhất là tất cả những chuyện tương quan tới mình, cậu phải cố gắng nhớ lại, từng chuyện từng chuyện liệt kê rõ ràng.

Hạ Trạch cảm thấy đời trước mình sống quá hồ đồ. Trước lúc gặp Trì Dĩ Hoành, cậu bị Chu Hàm Thanh dưỡng thành một kẻ ngốc. Sau khi gặp Trì Dĩ Hoành, anh lại bảo hộ cậu chặt chẽ không một kẽ hở. Theo trình độ nào đó, Trì Dĩ Hoành hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức vụ người giám hộ, xây dựng một điều kiện chân không sạch sẽ cho cậu. Cậu cái gì cũng không cần nghĩ, dù sao Trì Dĩ Hoành cũng sẽ thay cậu sắp xếp ổn thỏa.

Hạ Trạch thất bại nghĩ, mình quả thực quá vô dụng, gặp chuyện căn bản chống đỡ không nổi. Nếu sống lại một lần, có người đổ tội danh giết người lên đầu cậu, Hạ Trạch nhất định phải nghĩ hết mọi biện pháp chứng minh mình trong sạch, chứ không phải chạy trốn chờ Trì Dĩ Hoành trở về. Cũng cùng đạo lý đó, hiện giờ không có Trì Dĩ Hoành, cậu cũng nên tự mình xử lý. Cậu không muốn chết, cũng không muốn rời khỏi Trì Dĩ Hoành, không muốn lặp lại bi bịch đời trước, cậu phải cố gắng tìm ra chân tướng, tìm ra kẻ đã hại mình.

Tầm mắt Hạ Trạch một lần nữa tập trung vào quyển sổ trong tay, trong đó ghi lại những người cậu đã gặp cùng những chuyện đã làm. Hạ Trạch đã suy nghĩ suốt vài ngày, cứ cảm thấy còn thiếu cái gì đó để xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau.

Hạ Trạch vô thức chọt chọt quyển sổ, Từ Dương ngồi cùng bàn kỳ quái nhìn qua, nhỏ giọng nhăc nhở: “Hạ Trạch.”

Hạ Trạch nghe thấy quay đầu, thấy Từ Dương thì trong lòng khẽ động, hạ thấp giọng nói: “Này, nếu có người muốn hãm hại cậu, cậu cảm thấy nguyên nhân là gì?”


Từ Dương nghe thấy vấn đề này thì có chút sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn thầy giáo đang viết gì đó lên bảng, không chú ý tình huống bên dưới. Từ Dương thở phào một hơi, khó hiểu nói: “Vì cái gì lại hãm hại mình chớ?”

Hạ Trạch trừng mắt liếc một cái: “Là tôi đang hỏi cậu.”

Hạ Trạch lớn lên rất dễ nhìn, Từ Dương vẫn luôn biết, cũng thường thấy đám nữ sinh lén lút gọi Hạ Trạch là hot boy. Nhưng trước kia Từ Dương cảm thấy Hạ Trạch đẹp thì đẹp đó, nhưng là cái loại cứng nhắc như bình hoa, thiếu đi chút sức sống. Nhưng khoảng một tuần nay Từ Dương âm thầm đánh giá Hạ Trạch, cậu chậm rãi nhận ra Hạ Trạch có biến hóa. Kỳ thực so với đám Mã Thiên Lỗi, Từ Dương mới là người mỗi ngày ở cùng Hạ Trạch nhiều nhất. Cậu không biết nên dùng từ ngữ nào hình dung cảm giác này, giống như Hạ Trạch là một con sâu lông lột xác hóa thành bướm.

Nghĩ đến đây, Từ Dương lại cảm thấy có chút buồn cười, Hạ Trạch sao có thể là sâu lông chứ, cậu ta vốn là con bướm, không đúng, không thể dùng con bướm để hình dung nam sinh. Từ Dương cảm thất tất cả đều do Hạ Trạch, hại cậu lần đầu tiên thất thần trong giờ học như vậy. Túm suy nghĩ lan man trở về, Từ Dương hoàn hồn đối diện với ánh mắt trong suốt chuyên chú của Hạ Trạch. Nhìn một lúc, Từ Dương ý thức được Hạ Trạch không phải nói đùa, thật sự đang chờ câu trả lời.

Từ Dương nghĩ nghĩ, cân nhắc nói: “Có lẽ vì mình gây trở lại lợi ích của đối phương đi?”

Hạ Trạch lập tức sững sờ tại chỗ.

Mãi cho tới khi tan học, Hạ Trạch vẫn suy nghĩ những lời Từ Dương nói. Gây trở ngại tới lợi ích đối phương? Cậu gây trở ngại cho ai? Hạ Trạch nghĩ quá nhập tâm, nửa ngày cũng chưa thu dọn đồ đạc xong. Bạch Hiểu Tề chờ mãi vẫn không thấy Hạ Trạch bước ra, liền đứng ngoài cửa phòng học rống lớn: “Hạ Trạch, ông sắp chết đói rồi.”

Hạ Trạch bị Bạch Hiểu Tề ầm ĩ hồi phục lại tinh thần, nhớ ra chuyện tối nay phải ra ngoài ăn cơm. Vội vàng thu dọn, xách cặp rời khỏi phòng học. Bên cạnh Bạch Hiểu Tề, ánh mắt Chu Tử Xương sáng lên, hướng về phía Hạ Trạch cười hì hì chào hỏi.

Hạ Trạch hơi dừng lại, không chút biến sắc nhìn chằm chằm Chu Tử Xương. Tầm mắt bình tĩnh dừng lại trên người đối phương, sâu kín lộ ra một cỗ lạnh lùng. Chu Tử Xương xấu hổ, bất quá vẻ mặt vẫn giữ nguyên tươi cười, giống như không nhìn ra biểu tình lạnh nhạt của Hạ Trạch. Bạch Hiểu Tề đứng bên cạnh quan sát híp mắt lại, cảm thấy việc trước mắt thực thú vị. Quan hệ giữa Hạ Trạch cùng Chu Tử Xương tốt như vậy chủ yếu là vì mẹ kế Hạ Trạch. Trong giới thượng lưu Hải thành, ai chẳng biết Hạ Trạch cùng Chu Hàm Thanh mẫu tử tình thâm, hệt như Hạ Trạch là cháu ngoại trai Chu gia chứ không phải Trì gia. Bạch Hiểu Tề còn tưởng Hạ Trạch cùng mẹ kế vẫn tiếp tục làm mẹ hiền con thảo. Nhưng hiện giờ là sao? Chẳng lẽ, Hạ Trạch cùng mẹ kế trở mặt?

Lại nói tiếp, Bạch Hiểu Tề có đôi lúc cảm thấy cái gì cũng không biết, ngây ngốc hồ đồ như Hạ Trạch cũng rất tốt. Trước có Hạ gia, sau có Trì gia hậu thuẫn, Hạ Trạch đã định sẵn một đời cơm áo vô lo, cái gì cũng không cần quan tâm. Cho dù đụng phải mẹ kế không hiền lành, chỉ cần Hạ Chí Thành cùng Trì gia còn ở, Chu Hàm Thanh sẽ không dám làm gì Hạ Trạch, cùng lắm cũng chỉ là dưỡng Hạ Trạch thành một kẻ ngốc. Nhưng một gia đình như vậy thì lắm chuyện phải buồn bực, ngu một chút kỳ thực lại tốt hơn. Bạch Hiểu Tề hiện giờ thực hối hận, cậu không nên quá thông minh, ông già nhà mình có con riêng gì đó thì cứ cho qua đi. Kết quả nháo một trận, ông ngoại ra tay, ông già dứt khoát cá chết lưới rách đòi ly hôn. Bạch Hiểu Tề nói ly thì ly, nhưng mẹ thì lại sống chết không đồng ý. Hiện giờ hai bên giằng co, làm cậu có nhà mà lại không thể trở về.

Bạch Hiểu Tề trong lòng thầm ngẫm nghĩ, vui sướng khi người gặp họa quan sát. Nhưng Hạ Trạch rất nhanh liền dời tầm mắt, không thèm liếc mắt nhìn Chu Tử Xương nữa. Xuyên qua Chu Tử Xương, người Hạ Trạch nghĩ tới chính là Chu Hàm Thanh. Nếu nói cậu gây trở ngại đến lợi ích của ai đó, tình ra cũng khá nhiều. Chỉ riêng mấy cô nàng muốn gả cho Trì Dĩ Hoành thôi, mỗi lần nói tới cậu đều nghiến răng nghiến lợi, nói không chừng là ai đó quá tức giận, trực tiếp ra tay xử lý cậu. Nhưng nếu thực sự phải xếp thành một bảng danh sách thì không thể nghi ngờ Hạ Khải nằm ở vị trí đầu tiên. Đời trước, những hành động mờ ám của Chu Hàm Thanh đã chứng minh bà ta xem cậu thành mối nguy lớn nên mới dưỡng cậu thành một người vô dụng như vậy. Nhưng Hạ Trạch không hiểu được, nếu thật là Chu Hàm Thanh, kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì làm bà ta chấp nhận mạo hiểm dồn cậu vào chỗ chết như vậy? Hơn nữa vì sao lại còn liên quan tới cả Hàn Linh?

Kia nếu không phải Chu Hàm Thanh thì là ai? Còn ai che dấu sâu hơn cả bà ta sao?

Ý niệm này cứ xoay quanh trong đầu Hạ Trạch mà không thể nào hiểu được, nhưng cũng không thể nói ra, muốn tìm quân sư quạt mo cũng không biết tìm ai. Lúc ba người giằng co, Mã Thiên Lỗi đi tới. Đảo mắt, Mã Thiên Lỗi liền nhìn rõ tình hình, cậu vốn cũng chẳng để ý tới Chu Tử Xương, nhanh chóng đi tới bên cạnh Hạ Trạch nói: “Đi thôi, những người khác không đi nên chỉ có ba chúng ta thôi. Xe tôi đậu ở cổng sau.”


Mã Thiên Lỗi rõ ràng không tính Chu Tử Xương vào, Bạch Hiểu Tề có chút đăm chiêu, lướt nhìn qua Chu Tử Xương một cái rồi dẫn đầu đi xuống cầu thang. Mãi đến lúc ba người đều rời đi cũng không ai nói chuyện. Chu Tử Xương sắc mặt khó coi đứng nguyên tại chỗ, thẹn quá thành giận hung hăng quát đám học sinh vây xung quanh: “Nhìn cái gì!”

Đám học trò chỉ trỏ nhanh chóng tản ra, Chu Tử Xương trầm mặt cẩn thận nghĩ lại những chuyện gần đây. Từ lúc cuối tuần gọi mười mấy cuộc mà Hạ Trạch không nghe cuộc nào, Chu Tử Xương liền cảm giác không ổn. Hôm nay tan học, cậu không dám trực tiếp tới tìm Hạ Trạch mà cố ý đi cùng Bạch Hiểu Tề, không ngờ Hạ Trạch lại không nể mặt như vậy. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chu Tử Xương nghi hoặc nhưng không nghĩ ra mình đã làm gì chọc giận Hạ Trạch, ngược lại gần nhất Hạ Trạch vẫn luôn tỏ ra lạnh nhạt, chẳng lẽ cô cô đã làm gì bị Hạ Trạch phát hiện?

Không đúng a! Cuối tuần mình vừa gặp cô cô, xem bộ dáng thì không giống có mâu thuẫn, rốt cuộc là sao thế này? Chu Tử Xương làm thế nào cũng không nghĩ ra gần nhất mình đã làm gì làm Hạ Trạch phản cảm đến vậy? Trước kia nhìn Hạ Trạch lạnh lùng nghiêm mặt với người khác còn vui sướng thấy người gặp họa. Nhưng hiện giờ đối tượng chuyển thành mình thì không thích chút nào. Chu Tử Xương hậm hực đá cửa phòng học, trong lòng thầm mắng, chờ ngày nào đó Hạ Trạch đụng phải kẻ có gia thế hơn thì ngã đau tới không dậy nổi cho biết.

Bỏ qua Chu Tử Xương, nhóm ba người Hạ Trạch lái xe thẳng tiến Thúy Vi lâu. Là một khách sạn sang trọng có lịch sử lâu dài ở Hải thành, Thúy Vi lâu diện tích rất lớn, một phần ba dùng để kinh doanh, làm ăn rất tốt, có thể nói là một nơi hiếm có. Hạ Trạch trước đó đã đặt chỗ, quản lí dưới đại sảnh tươi cười dẫn đường lên ghế lô trên tầng ba.

Bạch Hiểu Tề một đường than đói, những người đi ngang qua đều tò mò đánh giá bọn họ. Mã Thiên Lỗi cùng Hạ Trạch đều cảm thấy thực dọa người, hận không thể nói mình không quen biết Bạch Hiểu Tề.

Bạch Hiểu Tề lại cố ý gào to tên hai người: “Mã Thiên Lỗi, Hạ Trạch, tôi đói a!”

Mã Thiên Lỗi: “…”

Hạ Trạch: “…”

Ai đến bắt cái tên chết tiệt này đi!

Bạch Hiểu Tề gọi đến vui vẻ, không chú ý một nam nhân đứng trên hành lang đối diện nghe thấy hai chữ Hạ Trạch liền kinh ngạc nhìn qua. Tầm mắt người nọ xẹt qua Hạ Trạch hai tay đút túi quần đi cuối cùng, hứng thú đánh giá cậu.

Hạ Trạch ẩn ẩn có cảm giác, quay đầu nhìn qua, lúc chống lại tầm mắt đối phương thì có chút sửng sốt.

Mặc Chính! Sao anh ta lại ở đây?

___________

Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui