"Mẹ....", trên mặt Lạc Thi Kiều che kín nước mắt, khóc mệt rồi, nàng ngồi xổm trên bãi cỏ.
"Mẹ, là người phải không? Là người cho Kiều nhi cơ hội làm lại từ đầu phải không?".
"Hài tử ngốc, kiếp trước con quá khổ rồi, đời này con phải sống cho tốt, chuyện của kiếp trước cứ coi như là một giấc mộng đi.
Mộng tỉnh rồi, con cũng nên sống cuộc sống chân chính của mình".
Nghe mẫu thân nói vậy, Lạc Thi Kiều dùng sức gật đầu, "Mẹ, người yên tâm, đời này con tuyệt đối không giẫm lên vết xe đổ.
Con xin thề, đời này nhất định phải sống tốt hơn kẻ bạc tình Thạch Vân Phi gấp trăm ngàn lần".
"Kiều nhi, Thạch Vân Phi hài tử này....!Mà thôi, chỉ cần sống khỏe mạnh thì so với thứ gì cũng tốt hơn".
Lạc Thi Kiều vẫn không chịu buông tha, "Mẹ, con muốn nhìn người, chỉ một lần thôi".
"Thật là một hài tử ngốc", theo giọng nói hạ xuống, trước mặt Lạc Thi Kiều liền hiện ra một bóng người trong suốt, đoan trang mỹ lệ như vậy, chính là mẫu thân của nàng.
Nàng đột nhiên đứng lên, đưa tay về phía bóng người trong suốt đó.
Đợi đến lúc Lạc Thi Kiều tỉnh lại dĩ nhiên đã là giữa trưa ngày thứ ba, Lạc Tri Thu vừa bưng một chén thuốc được nấu xong vào nhà.
Một ngày một đêm này, ngoại trừ ở bên bảo vệ Lạc Thi Kiều ra thì hắn còn phải nấu thuốc, cứ qua một đoạn thời gian, thuốc nguội rồi thì đem đi hâm nóng, cứ hâm rồi hâm, không biết bao nhiêu lần, nữ nhi ngoan của hắn mới chịu tỉnh lại.
"Kiều nhi, tỉnh rồi sao, mau uống hết chén thuốc này đi", Lạc Tri Thu cẩn thận từng tí bưng thuốc đến trước mặt Lạc Thi Kiều.
"Uống lúc còn nóng, coi chừng nóng đó.
Cha đã nấu cháo cho con, còn để ở dưới bếp, đợi con uống xong thuốc cha liền múc cho con một chén".
Người trước mắt đã không phải là mẫu thân, mà là cha, trong lòng Lạc Thi Kiều một trận thất lạc.
Lại nghĩ bởi vì mình sinh bệnh, mẫu thân rời đi, Lạc Tri Thu không để ý đạo quân tử tránh xa nhà bếp mà bắt đầu nấu thuốc, làm cơm, thậm chí giặt quần áo dọn dẹp nhà cửa, trong lòng Lạc Thi Kiều liền đau buồn, nhịn không được chảy nước mắt.
Trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, nàng phải khỏe nhanh một chút, như vậy mới có thể chia sẻ việc nhà với ca.
Nghĩ như vậy, Lạc Thi Kiều liền uống một hơi hết sạch chén thuốc nàng sợ nhất, còn đưa chén đến trước mặt Lạc Tri Thu, "Cha, con uống xong rồi".
Lạc Tri Thu ngẩn người, vốn biết hài tử này sợ đắng, nhưng mà Lạc Thi Kiều ngay cả lông mày cũng không nhíu uống sạch chén thuốc, thì trong lòng lại cảm thấy được trấn an.
Hài tử này, thực sự rất hiểu chuyện.
Dưới sự dốc lòng chăm sóc của Lạc Tri Thu, nửa tháng sau Lạc Thi Kiều liền khôi phục như ban đầu, thậm chí sắc mặt hồng hào, nhảy nhót tưng bừng, cả người so với trước đây béo ra một chút.
Nàng kế thừa tất cả ưu điểm của cha mẹ, bây giờ nhìn giống như búp bê đúc từ ngọc, đặc biệt thuận mắt, ở trấn nhỏ hẻo lánh của Giang Nam có thể nói là tiểu nữ nhi đẹp nhất.
Sau khi khỏe rồi thì Lạc Thi Kiều cũng không nhàn rỗi, nàng nhớ đến kiếp trước lúc nàng mười hai tuổi thì cha nàng liền tạ thế.
Ngày đó Lạc Tri Thu còn đang dạy học trong lớp, không biết sao lại đột nhiên ôm ngực ngã xuống, không còn tỉnh lại nữa.
Đời này nàng không muốn bi kịch lại tái diễn, may mà lúc này vì ôn dịch tái phát nên Trương thần y vẫn còn ở lại một y quán trong trấn Thanh Hà.
Như vậy Lạc Thi Kiều liền quyết định đến y quán bái sư học nghệ.
"Trương thần y", lúc Lạc Thi Kiều chạy đến y quán thì vừa đúng lúc Trương thần y đi chẩn mạch ở ngoài trở về, nàng liền lên tiếng gọi đối phương.
"À, hóa ra là tiểu Thi Kiều a, ừm, khí sắc không tệ, gần như đã khỏi hẳn".
Trương thần y vuốt vuốt bộ râu của mình, cười híp mắt nói.
Nhìn dáng vẻ hiền lành của Trương thần y, trên mặt Lạc Thi Kiều liền lộ ra nụ cười ngọt ngào, "Trương thần y, Thi Kiều đến đây là muốn bái sư học nghệ".
Trương thần y vừa nghe đến câu "bái sư học nghệ" thì sắc mặt liền mất tự nhiên.
"Trương mỗ cũng là người không có võ công, cũng không có nổi danh gì, tiểu Thi Kiều không nên chọc ghẹo lão phu nha".
"Trương thần y, y thuật của ngài đứng đầu thiên hạ, dân chúng đều thân thiết gọi ngài một tiếng Trương thần y, đây không tính là nổi danh sao?".
Sắc mặt của Trương thần y hình như có chút không đúng, kỳ thực danh xưng Trương thần y này ngược lại là kết quả bất đắc dĩ thôi.
Bởi vì không ai biết tên họ của vị thần y hành y tế thế này, chỉ biết hắn họ Trương, lại y thuật cao siêu, cho nên mọi người liền gọi Trương thần y.
Nhưng mà Lạc Thi Kiều nhìn ra Trương thần y này cũng không đơn giản chỉ là một đại phu.
Hóa ra là tìm hắn học y thuật, Trương thần y yên lòng liền lập tức cười khẽ: "Hiếm khi thấy tiểu Thi Kiều có quyết tâm này, nhưng mà nghiên cứu y thuật là chuyện rất khổ cực.
Tiểu Thi Kiều xác định thật sự có thể chịu khổ sao?".
Trương thần y cho rằng một nha đầu mười tuổi như Lạc Thi Kiều chắc chắn đã quên sạch dáng vẻ không tự nhiên vừa rồi của hắn.
Nhưng sự thực thiếu nữ trước mặt chính là một linh hồn đến từ hơn hai mươi năm sau, không hề hay rằng bí mật hắn khổ sở che giấu nhiều năm nay sẽ bị nha đầu này nhìn thấu.
"'Được, Thi Kiều có thể chịu khổ".
Nói xong, Lạc Thi Kiều liền dùng đôi tay nhỏ đầy thịt nắm lấy ống tay áo Trương thần y, lắc lắc làm nũng nói: "Trương thần y, ngài dạy ta đi mà".
Trương thần y nào có thể chịu đựng nổi một tiểu cô nương đáng yêu thỉnh cầu như vậy, một người luôn nghiêm khắc trong việc thu đồ đệ như hắn dĩ nhiên liền đáp ứng như vậy.
Có điều rất nhanh hắn liền phát hiện mình nhặt được một khối mỹ ngọc.
Lạc Thi Kiều so với bất kì đồ đệ xuất sư nào của hắn đều tài năng hơn, hơn nữa lại có quyết tâm cùng nghị lực hơn người.
Cứ như vậy, để vượt qua được người làm sư phụ như hắn cũng chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
Liền như vậy, Lạc Thi Kiều nho nhỏ liền đòi Trương thần y một bộ xiêm y dược đồng nhỏ, sau đó liền cao hứng quay về nhà.
Từ sau khi Lạc Thi Kiều khỏi bệnh, Lạc Tri Thu liền quay lại trường học giảng bài, đợi sau khi hắn về nhà từ trường học thì đã thấy nữ nhi nhà mình mặc một thân xiêm y dược đồng nho nhỏ, ngồi xổm trước cửa nhà chờ mình.
Nhìn từ góc độ này, Lạc Thi Kiều giống như một tiên đồng bước ra từ trong tranh.
Lạc Tri Thu dừng lại cách Lạc Thi Kiều vài bước chân, nhìn xung quanh một chút, liền cười nói: "Đây là tiểu dược đồng đến từ nơi nào? Sao lại ngồi trước cửa nhà ta? Vừa mới nhìn Lạc mỗ còn tưởng mình nhìn nhầm".
Nhìn Lạc Tri Thu mặt đầy ý cười, Lạc Thi Kiều liền biết đối phương có ý trêu chọc mình, đôi mắt như trân châu xoay tròn, sau đó liền giả vờ che miệng cười nói: "Ta chính là dược đồng bên người Thái Thượng Lão Quân, bây giờ xuống phàm giới thị sát.
Phàm nhân nhỏ bé, còn không mau dẫn bản tiên vào nhà?".
"Được thôi", Lạc Tri Thu liền nhanh chóng đi về phía Lạc Thi Kiều, ôm nữ nhi của mình vào lòng, "Vậy tiểu phàm nhân ta đây liền tự mình mang thượng tiên vào nhà là được".
Lạc Thi Kiều bị Lạc Tri Thu ôm lên liền lập tức cười khanh khách, đây chính là cha của Lạc Thi Kiều nàng, là người cha yêu thương nàng, vì để tiếp tục kéo dài tình yêu thương này, nàng nhất định phải điều dưỡng thân thể của cha cho tốt, để hắn có thể tiếp tục ở bên cạnh mình.
Về đến nhà, Lạc Tri Thu đặt Lạc Thi Kiều xuống, giả vờ xoa xoa thắt lưng của mình: "Ai nha, cái eo già cỗi của ta, Kiều nhi a, còn tiếp tục như vậy sợ rằng nhà chúng ta liền có một tiểu cô nương béo mập".
"......", Lạc Thi Kiều không muốn tranh luận với cha mình, chỉ thấy nàng nghiêm mặt kéo Lạc Thi Kiều đến ngồi trên ghế.
"Cha, hôm nay Kiều nhi đến tìm Trương thần y".
Vừa nghe Lạc Thi Kiều nói đi tìm Trương thần y, ánh mắt Lạc Tri Thu run lên, trên người tản ra khí tức không phải một thư sinh nghèo dạy học nên có, hắn ôm Lạc Thi Kiều vào lòng, nhìn trái nhìn phải.
"Kiều nhi có chỗ nào không thoải mái, nói với cha, cha dẫn con đi tìm Trương thần y".
Dáng dấp căng thẳng này, chỉ lo ôn dịch lưu lại mầm bệnh trên người nữ nhi của mình.
Nhìn phản ứng của Lạc Tri Thu, Lạc Thi Kiều liền biết hắn hiểu lầm, thế nhưng cha nàng lại lộ ra một mặt nàng chưa từng thấy, thật sự là chưa từng thấy sao? Trong ký ức, tựa hồ cũng từng nhìn thấy cha như vậy, trước đây nàng chưa bao giờ đặt trong lòng, bây giờ xem ra có vẻ như cha có chuyện gạt nàng.
Nàng cũng biết rất rõ, nếu chỉ là một tiên sinh dạy học trong một trấn nhỏ thì kiên quyết không thể có khí chất như vậy.
Đương nhiên, bây giờ không phải lúc xoắn xuýt vấn đề này, nàng nhẹ nhàng tránh thoát khỏi lòng Lạc Tri Thu, trấn an nói: "Cha, Kiều nhi không có chỗ nào không thoải mái, Kiều nhi là tìm Trương thần y bái sư học nghệ".
"Bái sư học nghệ?", nhìn vẻ mặt chân thật của Lạc Thi Kiều, lại nhìn đến một thân y phục này của nàng, Lạc Tri Thu suy nghĩ một mạch, liền biết được chuyện này là thật.
"Kiều nhi, con muốn học y thuật với Trương thần y?".
Lạc Thi Kiều gật đầu.
"Kiều nhi".
Lạc Tri Thu bế Lạc Thi Kiều ngồi lên chân mình, lời nói ý vị sâu xa, "Học y thuật là một chuyện khô khan lại khổ cực, con xác định mình có thể kiên trì sao?".
Ý tứ là hắn không tin một Lạc Thi Kiều nhỏ bé có thể kiên trì, nếu đến cuối cùng vẫn bỏ dở thì không bằng bây giờ hắn khuyên nhủ để nàng từ bỏ ý định này.
Lạc Tri Thu làm sao biết tính toán trong lòng nữ nhi mình, có điều nếu như hắn biết Lạc Thi Kiều vì hắn mà học y thì hắn càng không đồng ý để nữ nhi nhà mình chịu phần khổ cực này.
"Cha, Kiều nhi lớn rồi, chuyện đã quyết định tất nhiên sẽ làm được, người yên tâm là được rồi".
Nói rồi, Lạc Thi Kiều liền nhảy khỏi chân Lạc Tri Thu, ôm một đống sách ghi chép các loại thảo dược Trương thần y cho nàng quay về phòng ngủ.
Nàng phải nắm chặt tận dụng tất cả thời gian có thể, Trương thần y nói rồi, học y cần có ít nhất một năm nhập môn, nhưng mà nàng không có nhiều thời gian như vậy, nàng chỉ có hai năm mà thôi.
Trong vòng hai năm nàng nhất định phải trở thành thần y như Trương thần y.
Vì cha,nàng nhất định phải làm được.
"Hài tử này...", nhìn vòng tay trống rỗng của mình, Lạc Tri Thu lắc đầu một cái, thôi thì cứ theo ý nàng đi, nếu Lạc Thi Kiều thật sự có thể nhẫn nại học thành y thuật thì cũng là một chuyện tốt, hắn cần gì phải khuyên can?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...