Edit:Ngũ Ngũ
*Chấp chưởng phượng ấn: người nắm giữ phượng ấn.
Khi ngủ cùng một chỗ với Trác Văn Tĩnh mỗi đêm ta đều ngủ rất an giấc, mà đêm nay dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, ôm người trong ngực ngủ không mộng mị cho đến khi trời hửng sáng.
Lúc tỉnh lại, vừa mở hai mắt liền chứng kiến Trác Văn Tĩnh đang nhìn chăm chú vào ta, thần sắc trong ánh mắt phức tạp khó nói.
Từ trước đến nay đều là ta ngắm dung nhan của người khác ngủ, hôm nay lại là Trác Văn Tĩnh ngắm ta đấy…
Trong nội tâm có chút rung động, ta ngáp một cái rũ tầm mắt xuống, sau đó đem người đó ôm vào trong ngực, vừa hôn nhẹ gương mặt hắn vừa thấp giọng hỏi: “Sao lại tỉnh sớm vậy?”
Trác Văn Tĩnh trầm mặc đáp: “Ngủ không được nên tỉnh.” Nghe giọng nói của hắn mang theo vài phần lạnh nhạt, ta ngẩng đầu nhìn hắn, tức thì hắn cũng chăm chú nhìn ta, tựa như là đang xác nhận điều gì, lại vừa giống như chuyện gì cũng không có.
Trong nội tâm ta khẽ động, nhìn hắn nở nụ cười hỏi “Làm sao vậy? Sợ lúc tỉnh lại trẫm đã ly khai?”
Hắn sửng sốt hạ tầm mắt, sau đó nhẹ giọng ‘ân’.
Ta thích tính cách này của hắn, bất luận là cái gì cũng điều sẽ nói ra, cho dù bây giờ tình cảm có sâu đậm đến đâu, nếu có chỗ bất mãn thì sẽ luôn luôn nói với ta. Nếu là yêu thích cũng sẽ quang minh chính đại mà nói, nhưng sẽ không cưỡng cầu ngươi thích lại, sẽ không làm cho ngươi khó xử.
Vô luận ngươi đối xử với hắn thế nào, hắn đều đứng ở nơi đó, vừa kiêu ngạo lại vừa độc lập, khi ngươi gặp nguy hiểm, hắn lại giống như con thêu thân lao vào, vì ngươi chết cũng không hối tiếc.
Nếu đã hiểu rõ con người của hắn thì sẽ biết hắn là người rất trọng tình trọng nghĩa, kiếp trước bản thân ta vô cùng ngu xuẩn, thế cho nên mới lãng phí nhau nhiều năm như vậy.
Nghĩ như vậy ta liền duỗi tay vuốt ve gương mặt của hắn thấp giọng nói: “Trẫm làm sao rời đi được, trẫm sao lại có thể cam lòng ly khai, yên tâm đi, đời này cho dù ngươi muốn rời đi, trẫm cũng sẽ không cho ngươi đi.”
Dứt lời ta hôn lên đôi môi của hắn, xoay người đè lên người hắn, Trác Văn Tĩnh khẽ giật thân thể, sau đó ta lại lưu dấu ấn trên khắp người hắn…
Trước khi không thể khống chế bản thân, ta ly khai khỏi thân thể hắn. Đem hắn ôm vào trong ngực, không phải là không muốn làm, chỉ là tối hôm qua lần đầu nếm qua tư vị của hắn cho nên có phần kịch liệt, làm phía sau hắn bị thương, nếu như bây giờ chính mình lại ôm hắn làm gì tùy thích, tựa hồ vô cùng cầm thú rồi.
Sau khi hô hấp của Trác Văn Tĩnh ở trong ngực ta trở lại bình thường, hắn lẳng lặng nhìn ta, sau đó khẽ cười thành tiếng nói: “Vậy thì tốt, Hoàng thượng, người đừng quên lời của người chính là miệng vàng lời ngọc.”
Ta gật đầu cười, sau đó đưa mắt nhìn lậu sa, liền nói: “Thời gian còn sớm, ngươi ngủ thêm một chút nữa đi, trẫm phải thượng triều.”
“Đã tỉnh hẳn rồi, không cần ngủ thêm đâu.” Trác Văn Tĩnh ngồi dậy theo ta nói khẽ: “Hoàng thượng, để vi thần hầu hạ người thay y phục.”
Nghe xong lời này của hắn, ta vốn định gọi Nguyên Bảo liền dừng lại, lập tức cười nói: “Được.”
Trước đây chưa từng có người nói muốn thay y phục cho ta, dù là Tiết Như Ngọc, mỗi lần ta từ chỗ nàng đứng dậy thì lúc đó nàng vẫn còn đang trong giấc mộng, việc thay y phục đều do Nguyên Bảo cùng cung nữ hầu hạ…
Hôm nay Trác Văn Tĩnh vừa nói vậy, trong lòng ta ẩn ẩn có chút cao hứng, cảm giác được người khác nâng niu trong lòng, thật sự rất không tồi.
Con ngươi của Trác Văn Tĩnh bừng sáng lên, đứng dậy lấy áo ngoài choàng lên người, rồi sau đó xoay người cầm lấy triều phục Nguyên Bảo đã chuẩn bị sẵn giúp ta mặc vào.
Long bào thiết kế rườm rà, mặc vào khá phức tạp, cho nên ta không thích quá trình này lắm, thế nhưng giờ phút này được Trác Văn Tĩnh giúp ta mặc vào, trong lòng ta cảm thấy như vậy cũng không có gì không tốt, chí ít thì thời điểm hắn giúp ta, ta có thể ngắm nhìn cẩn thận dung nhan của hắn.
Thần sắc của Trác Văn Tĩnh chân thành, giống như con người của hắn vậy, hai tay sạch sẽ thon dài cẩn thận giúp ta mặc toàn bộ y phục, thủ pháp nhanh nhẹn điêu luyện, tựa như đã mặc giúp ta mấy trăm mấy ngàn lần vậy.
Nhìn dáng vẻ này của hắn, trong lòng ta ẩn ẩn đau xót, người như vậy, quả thực là một viên ngọc quý, xứng đáng với bốn chữ ‘quân tử như ngọc’.
Chờ đến thời điểm hắn thắt đai lưng giúp ta xong, ta vươn tay ôm hắn vào trong ngực nói: “Đợi trẫm hạ triều rồi dùng bữa chung đi.”
Gò má Trác Văn Tĩnh ửng đỏ, rồi sau đó đáp một chữ ‘được’.
Lúc chuẩn bị ly khai, ta lại nói: “Chắc ngươi cũng đã nghe nói, thân thể của mẫu hậu lại không được khỏe, ta biết rõ với tính tình của ngươi tất nhiên sẽ đi thỉnh an đấy, trước đây trẫm không biết ngươi tốt, đối với ngươi có nhiều thành kiến, chưa từng thông cảm cho ngươi, mẫu hậu cũng như thế… Trẫm nói lời này không có ý tứ gì khác, chỉ là đừng như lúc trước, không được tự ủy khuất chính mình, ngươi hiểu ý của trẫm không?”
Trác Văn Tĩnh nhìn ta khẽ mỉm cười nói: “Vi thần minh bạch, Hoàng thượng yên tâm đi, vi thần biết rõ nên làm như thế nào.”
Lúc này ta mới nhẹ gật đầu, hôn lên vết sẹo trên trán của hắn rồi thối lui về sau, Trác Văn Tĩnh giúp ta mở cửa, sau khi đi ra bên ngoài ta nói: “Sương lạnh, coi chừng bị bệnh, sắc trời vẫn còn sớm, nên về ngủ thêm một chút đi.”
Trác Văn Tĩnh nhẹ gật đầu, lúc ta quay người ly khai, Giao Thái điện một loạt thanh âm cung kính phía sau.
Ngày hôm đó bầu không khí trên triều có chút nghiêm nghị, ta ngồi trên long ỷ cao cao tại thượng, nội điện im ắng, văn võ bá quan đều không nói tiếng nào.
Vị trí Thái sư bỏ trống, nghe đâu hôm nay Tiết Thanh nhờ chuyển tấu nói chính mình ngã bệnh, quang minh chính đại không xuất hiện trên triều.
Mặc kệ ông ta có bệnh thật hay là giả, bị ta trách mắng thì ngày hôm sau ông ta liền có thái độ như vậy, trong lòng ta suy đoán hiển nhiên đang muốn thị uy với ta đây.
Ý nghĩ này làm cho ta cực kỳ không vui, nhưng mà nghĩ đến quyền hành trên triều của ông ta, ta vẫn là nhẫn nhịn.
Tuy hiện giờ Lục bộ, Hình bộ, Binh bộ cùng với Lại bộ nằm dưới quyền khống chế của ta, thế nhưng quyền quản lý tài vụ bên Hộ bộ lại không nằm trong tay ta.
Nhìn vào lịch sử trước đây mọi người sẽ hiểu, Hộ bộ là chức quan béo bở, lúc xảy ra chiến sự, thiên tai lũ lụt hay hạn hán thì đều cần ngân lượng, nếu bọn họ nói không còn ngân khố, hơn nữa đem sổ sách làm giả hoàn mỹ, thì đố ngươi tìm ra một lỗi sai nào.
Hiện tại mới vào thu, nạn lụt hàng năm là đều không thể tránh khỏi, trước đây Hộ bộ luôn hào phóng xuất ra mấy mươi vạn lượng bạc, nhưng mà năm nay quan hệ giữa ta và Tiết Thanh lại căng thẳng như vậy, khẳng định ông ta sẽ không muốn xuất ngân lượng, không xuất ngân lượng nên sẽ làm giả sổ sách, ta đoán rằng ông ta đã sớm có quyết định.
Mà cho dù ta biết rõ ông ta đem ngân lượng giấu hết rồi, nhưng nếu ông ta không muốn đưa ra, ta cũng thật sự là không có biện pháp.
Nếu ta bắt giam Tiết Thanh, trên triều đình nhất định có một nửa đồng minh hoặc là môn sinh quỳ gối cầu tình. Bởi vậy nếu nói bọn họ là con khỉ, thì Tiết Thanh chính là cái cây, mà có con khỉ nào lại muốn nhìn cái cây của mình vô duyên vô cớ ngã xuống, mấy tên tham quan ở thời điểm đối mặt với tử vong, đều sẽ chặt chẽ cùng nhau nắm một sợi dây thừng, nếu làm xáo động quá mức chỉ sợ bọn họ sẽ treo cổ bỏ mình.
Đương nhiên đỉnh điểm ta cũng có thể lấy cái cớ danh hiệu bạo ngược, tiện tay giết một vài tên quan viên không vừa mắt, thế nhưng mà ta không thể đem một nửa quan viên trên triều chém hết a, dù sao có đủ loại quan mới có hoàng đế, nếu một mình một người làm hoàng đế, đâu ai có thể nhất tọa giang sơn.
Cái này trải qua trăm ngàn năm… theo như lời sách sử có ghi, quan lại bao che cho nhau, đây chính là đạo lý rồi.
Mà chuyện này chính là hậu quả do ta quá sủng nịch, sủng đến nỗi Tiết Thanh đem Hộ bộ lộng hành trót lọt, mà ngay cả Bộ binh, nếu không phải lúc trước ta mượn danh nghĩa chuyện Lữ Trung phạm tội khi quân để trừng trị, e rằng cũng không có biện pháp cài người của mình vào…
Chuyện thành như vậy, thật sự rất không ổn, nghĩ tới đây ta nhíu nhíu mày, nếu đã như thế, ta không thể không sớm làm công tác chuẩn bị, không để mọi chuyện ván đã đóng thuyền rồi mới phát hiện bị Tiết Thanh dắt mũi đi được… Vậy khoa cử lần này ngược lại là một cơ hội tốt… Nghĩ như vậy trong lòng ta mới thả lỏng được một chút, sau đó nhìn triều thần phía dưới thản nhiên nói: “Chư vị ái khanh, hôm nay còn có tấu muốn dâng không?”
Người phía dưới ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không nói gì, mà ngay cả Trác Luân cũng chỉ thuận theo đứng đó không nhúc nhích.
Hiện giờ ông ta là cây to đón gió, trong lòng ta minh bạch, cho nên không có ý làm khó cho ông.
Nhìn một vòng thấy tất cả bọn họ đều không có ý muốn lên tiếng, ta khẽ cười hai tiếng nói: “Nếu chư vị ái khanh đã không có gì muốn tấu, thì hôm nay trẫm sẽ tuyên bố ba chuyện, chuyện thứ nhất chính là liên quan đến Điện thí, Điện thí đã hoãn lại từ năm ngoái đến năm nay, thời gian kéo quá dài, trẫm đã ban chỉ, nửa tháng sau sẽ cử hành Điện thí, việc này giao cho Lại bộ cùng Lễ bộ phụ trách, Thừa tướng sẽ giám chế.”
Bọn họ nghe xong vội vàng quỳ xuống hô ba tiếng vạn tuế, ta cười cười, lại nói: “Chuyện thứ hai chính là về trưởng tử Thẩm Vân của trẫm, bây giờ nó đã bốn tuổi, thông minh lanh lợi, đã có thể bắt đầu học tập, trẫm muốn tìm cho hoàng tử một lão sư… Trẫm có nghe về công tử nhà Thái sư, là người văn võ toàn tài, mà Thái sư lại là chỗ trẫm tín nhiệm, trẫm khâm điểm Tiết Vân sẽ làm lão sư cho Hoàng tử, nhưng mà chữ Vân này giống với tên tự của Đại Hoàng tử, cho nên sau này Tiết Vân sẽ đổi thành tự là Tầm… Hiện giờ thân thể Thái sư không khỏe, sau hôm nay trẫm sẽ phái ngự y chung với thánh chỉ đến Tiết gia, kể ra cũng là một chuyện vui rồi.”
Việc này tuyên bố xong, văn võ bá quan sắc mặt cũng không có biểu lộ gì.
Trong nội tâm ta cười lạnh, nói tiếp: “Chuyện thứ ba chính là chuyện hậu cung, chuyện hậu cung tuy là việc tư của trẫm, thế nhưng nếu trẫm là chủ thiên hạ này, vậy thì chuyện của trẫm cũng coi như là chuyện của thiên hạ rồi, việc hậu cung là một trong số đó. Nói đến chuyện này ngược lại là trẫm tự thấy hổ thẹn rồi, Hoàng hậu vào cung năm năm, nhân phẩm đi đầu, ai cũng đều biết, mà trẫm lại để Hoàng hậu chịu nhiều thua thiệt, kể từ hôm nay, trẫm quyết định đem Phượng ấn giao cho Hoàng hậu chưởng quản, chuyện lớn nhỏ trong hậu cung đều có Hoàng hậu xử lý, như vậy thì mẫu hậu cũng có thể nghỉ ngơi được rồi.”
Ta nói xong, quần thần lặng im, sau đó hộ bộ thượng thư Tô Phạm tiến lên quỳ xuống nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, tiếp chưởng Phượng ấn không phải việc nhỏ, chuyện này nên bàn bạc kỹ hơn.”
Khi hắn ngừng lại, rất nhiều người phụ họa tán đồng, ta nghe xong mỉm cười, dĩ nhiên hiểu ý của bọn họ, không có Phượng ấn thì Hoàng hậu cũng chỉ là cái thùng rỗng, bọn họ đại khái là muốn chờ Tiết Như Ngọc tiếp chưởng Phượng ấn đây mà. Thật sự là không biết tốt xấu, Tiết Như Ngọc mà có thể so sánh với Trác Văn Tĩnh được sao?
“Từ xưa đến nay, Phượng ấn hậu cung đều là Hoàng hậu chưởng quản, có gì không thể?” Ta cười hỏi.
Tô Phạm thoáng chần chờ, thần sắc do dự nói: “Cái này… Hoàng thượng, Phượng ấn hậu cung trước giờ đều do Thái hậu chưởng quản, bây giờ đột nhiên giao cho Hoàng hậu, tựa hồ không thỏa đáng lắm.”
Nghe hắn nói xong, ta thoáng cau mày nói: “Theo như lời của Tô khanh trẫm cũng muốn nói đến, các khanh cũng biết, thân thể của mẫu hậu ngày càng không tốt, với tư cách là nhi tử, trẫm đương nhiên không muốn mẫu hậu phải chịu nhiều vất vả. Việc này quyết định như vậy đi, các khanh không cần nhiều lời.”
Quần thần cũng không nói gì nữa. Ta đưa mắt nhìn Trác Luân, ông ta đứng ở nơi đó khẽ nhíu mày, ta cười cười, xem ra bọn họ không nói gì được nữa rồi, liền bãi triều.
Sau khi bãi triều, ta phân phó Nguyên Bảo mang theo ngự y đến Tiết gia truyền chỉ, tức thì quay người đi Giao Thái điện.
Thời điểm vừa tới, Trác Luân đã ở Giao Thái điện trước, nhìn ra được ông ta đã nói chuyện chưởng quản Phượng ấn cho Trác Văn Tĩnh nghe rồi, biểu tình Trác Văn Tĩnh trầm lặng như trước, mà Trác Luân ánh mắt lại tràn đầy lo lắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...