Dưới đèn đường, Tần Mục Dương chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt bình thản không chút dao động, “Về nhà sao? Để tôi chở cậu.”
Triệu Tịch lùi về sau hai bước, lắc lắc đầu, “Không cần, nhà tôi cách đây cũng không xa.”
Tần Mục Dương nhìn dấu ngón tay trên mặt cậu, đồng tử hơi rụt lại, “Ngồi xe buýt sẽ bị người ta chú ý, lại đây đi.”
Triệu Tịch do dự nhìn hắn, Tần Mục Dương gõ gõ ngón tay lên cửa xe, mơ hồ như đã thiếu kiên nhẫn.
Hai giờ rưỡi sáng, trên đường không có một bóng người, Triệu Tịch say đắm nhìn người trước mặt, trong thoáng chốc thật giống như đã trở lại rất nhiều năm về trước, khi đó cậu cũng vừa mới kết thúc công việc, Tần Mục Dương cũng dựa vào cửa xe thế này, khóe miệng câu lên trêu ghẹo, “Anh bạn nhỏ, ngồi xe không?”
Triệu Tịch khi đó, vóc người thon dài, khung xương cân xứng, khuôn mặt thiếu niên trắng nõn hồng hào, trời sinh mang theo một luồng sức sống đầy phấn chấn.
Mà khi đó, Tần Mục Dương lại là một bộ công tử ăn chơi cà lơ phất phơ.
Ánh mắt Triệu Tịch bình tĩnh đối diện với đôi mắt quen thuộc trước mặt, trong một khoảng thời gian mà cậu không biết đó, đối phương đã thay đổi nhiều như vậy sao?
Triệu Tịch không khỏi có chút cảm khái.
Tần Mục Dương cũng không quấy rầy Triệu Tịch, để mặc cậu ngẩn người, mãi đến tận lúc một tiếng kèn sắc bén đột nhiên vang lên từ xa, Triệu Tịch mới giật mình tỉnh lại.
Tần Mục Dương ném đầu lọc thuốc lá trong tay xuống, lông mày gắt gao nhíu lại. Triệu Tịch suy nghĩ một chút, trầm mặc đi tới phía đối diện, mở cửa xe, ngồi vào.
Tần Mục Dương nhếch nhếch miệng, nhấn ga, chạy ra đường lớn.
Nhà Triệu Tịch cách nơi này không tính là gần, cũng may tình hình giao thông vào buổi tối cũng khá thuận lợi, lúc đến dưới lầu nhà cậu, cũng chỉ mất hơn bốn mươi phút.
Hai người suốt dọc đường đều trầm mặc, Tần Mục Dương không mở miệng, cậu cũng không nói chuyện.
Triệu Tịch ngồi ở trong xe đợi một lúc, Tần Mục Dương vẫn không có dự định mở miệng.
Triệu Tịch ngẩng đầu nhìn hình ảnh của mình trên cửa xe, sau đó quay đầu về phía trước nói: “Cám ơn anh đã đưa tôi về.” Nói xong liền mở cửa xe bước xuống.
Nhưng vừa mới đi được hai bước, liền nghe được cửa xe bên kia phát ra âm thanh. Tần Mục Dương đi xuống, chậm rãi vòng qua thân xe, đi tới trước mặt cậu.
Triệu Tịch ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh, “Còn có việc gì sao?”
Tần Mục Dương cúi đầu nhìn cậu, trong mắt lần đầu tiên hiện ra sự mê muội và khó hiểu từ khi tương phùng đến nay.
Hắn đã từng rất yêu nam nhân này, là tình yêu tha thiết mà hắn chưa từng nghĩ mình sẽ gặp phải. Chỉ là năm tháng trôi qua, tại lúc đối phương không chào mà biệt, hắn đã chậm rãi chết tâm, chậm rãi không dây dưa với mối tình này nữa.
Nhưng mà, tại sao vào lúc hắn đã có thể đem khoảng thời gian kia lãng quên, đem phần cảm tình kia buông xuống, người này lại quay trở về.
Trong lòng Tần Mục Dương không thể nói rõ được đây là cảm giác gì, đối Triệu Tịch, hắn thật sự đã buông tay, nếu như không phải ngẫu nhiên gặp gỡ, hắn thậm chí ngay cả tướng mạo người này cũng đều nhớ không rõ. Bất kỳ hồi ức nào thuộc về hai người bọn họ trước đây, đều đã bị tiêu hủy không chút dấu vết.
Cũng chỉ có khi đối phương tình cờ lộ ra những động tác mờ ám như trước đây, mới có thể làm cho hắn hơi chút nhớ lại vài đoạn ký ức ngắn ngủi.
“Triệu Tịch!” Tần Mục Dương đột nhiên mở miệng, cau chặt mày, có chút không thể lý giải được, “Cậu khi đó, tại sao lại rời đi?”
Triệu Tịch ngẩng đầu nhìn đèn đường phía xa xa, trầm mặc một hồi, nhẹ giọng nói, “Có chút mệt mỏi, nên rời đi thôi.”
Tần Mục Dương sững sờ, không hề nghĩ rằng đáp án mà mình chấp nhất mấy năm qua, lại có thể đơn giản như vậy.
“A… Ừ, cũng đúng, tôi lúc đó trên người ngày cả 20 ngàn đồng đều không có nổi, quả thực là không đáng lưu luyến.”
Câu nói này bình thản nhưng lại như ngậm lấy lưỡi dao. Triệu Tịch cũng không trả lời, chỉ là có chút muốn cười.
Cảm xúc này của hắn thật giống như tiểu hài tử giận dỗi, nhưng cũng gợi lại cho cậu một cảm giác rất quen thuộc. Khẩu khí không thay đổi, nhưng nội dung lại làm cho tim cậu đau đớn.
“Ừm, cũng muộn rồi. Tôi phải lên trên đây, anh cũng sớm trở về nhà nghỉ ngơi.” Triệu Tịch ngẩng đầu lên, cong cong ánh mắt nói với hắn.
Sắc mặt Tần Mục Dương đã muốn rất khó coi, chỉ là khả năng áp chế của hắn rất tốt, môi gắt gao nhếch lên, “Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Tần Mục Dương xoay người quay trở lại xe, Triệu Tịch đứng phía sau dõi theo hắn, đợi đến khi xe gấp gáp chạy khỏi, rồi chậm rãi biến thành một điểm nhỏ xa tít tắp, cậu mới chậm rãi hướng đến hành lang.
Mấy ngày sau, Triệu Tịch nhận được điện thoại của Bạch Vũ Hàng, y nói cho cậu địa chỉ, rồi kêu qua nhà ăn tối.
Đã qua được vài hôm, dấu tay trên mặt cũng đã sớm tan biến, Đông Đông cũng từ mỗi ngày đuổi theo cậu hỏi mặt có đau hay không, rốt cục cũng có thể trưng ra bộ dáng thở phào nhẹ nhõm.
Con nhỏ mà đã ma mãnh như vậy rồi.
Triệu Tịch yên lặng ở trong lòng phun tào, sau đó lôi kéo Đông Đông lên xe. (phun tào—kiủ như thái độ không đồng tình)
Trên xe buýt, Đông Đông vẫn luôn rất hưng phấn. Từ lúc bé hiểu chuyện tới nay, đều chưa từng đi qua nhà bạn bè của ba ba, vào lúc được ba bảo sẽ dẫn bé đến nhà thúc thúc chơi, khỏi nói cũng biết là bé con đã cao hứng đến chừng nào rồi.
Triệu Tịch cũng có chút khẩn trương, dọc theo đường đi gắt gao nắm lấy tay con trai, động cũng không dám động.
Chờ xuống xe, hai người phải đi mất một đoạn dài trên đường lớn, mới tìm được tiểu khu mà trong điện thoại đã nhắc tới.
Đi vào cổng tiểu khu, hoàn cảnh nơi đây không biết còn tốt hơn khu nhà cậu đang ở bao nhiêu lần, Bạch Vũ Hàng so với trong tưởng tượng của cậu chắc hẳn còn hạnh phúc hơn rất nhiều. Triệu Tịch cũng cảm thấy vui vẻ thay y.
Mở cửa là Hứa Hạo Nhiên, vừa thấy cậu đến liền hô to gọi nhỏ, chờ kêu được một nửa hắn mới cảm thấy mình giống như đang bị một luồng hơi lạnh thổi cho sắp đông thành đá.
Hứa Hạo Nhiên trước tiên hướng nhà bếp nhìn một chút, sau đó lại đi đến ghế sô pha nhìn thêm một chút, cuối cùng im lặng quay trở lại, “Tiểu Tịch à, không biết tại sao anh tự nhiên cảm thấy lạnh quá chừng?”
Triệu Tịch không hiểu gì hết, quay đầu nhìn nhìn ngoài cửa, “Hả, hôm nay cũng chỉ có hai mươi hai độ à, chẳng lẽ anh bị cảm rồi?”
“Hứa Hạo Nhiên anh chết ở cửa luôn rồi sao? Còn không mau dẫn người vào nhà đi!” Trong phòng bếp đột nhiên truyền đến một tiếng rống giận dữ, miễn cưỡng đem Hứa Hạo Nhiên đứng nghi hoặc ở cửa nghẹn trở lại.
Hứa Hạo Nhiên sờ mũi một cái, mau chóng hướng đến người bên cạnh lôi kéo, “A, xin lỗi xin lỗi, anh quên mất…ối?”
“Con cái nhà ai đây?”
Triệu Tịch đang đi tới lập tức bị bật ngược trở lại, vội vội vàng vàng, đem Triệu Đông Đông đang núp ở cửa trừng đến muốn rớt tròng mắt kéo vào nhà.
“Ách, con em…”
“Con của em?” Hứa Hạo Nhiên nghi ngờ lặp lại, Triệu Tịch gật gật đầu.
“A a a! Tiểu Bạch đệ đệ em kết hôn rồi? Cảm tạ trời đất! Có con trai rồi! Anh đã trở thành thúc thúc rồi~~~~”
Triệu Tịch còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ một tràng tiếng rống của y, Bạch Vũ Hàng đã chộp lấy cái xẻng từ trong phòng bếp nhô ra, hai mắt hiện ra lãnh ý.
“Em kết hôn rồi?”
Triệu Tịch gật gật đầu.
“Có hài tử?” Bạch Vũ Hàng lại hỏi tiếp.
Triệu Tịch vẫn là gật đầu, nhưng đồng thời cũng cùng lúc đem Triệu Đông Đông đang co rụt lại phía sau mông cậu lôi ra, nịnh hót cười cười, “Ca, đây là cháu trai của anh, hắc ~ “
Triệu Đông Đông hoảng sợ, cứ hướng về phía sau cậu trốn trốn, Triệu Tịch liền liều mạng đem bé giữ lại trước mặt.
Triệu Đông Đông sợ muốn chết, ba ba xưa nay chưa từng như vậy nha, bé chán ghét ba ba, chán ghét người thúc thúc này!
“Đông Đông ngoan, kêu thúc thúc.” Triệu Tịch dụ hống.
Đông Đông thà chết không theo, víu chặt áo sau lưng cậu, lộ ra một đôi mắt tròn vo, thỉnh thoảng bé lại ti hí con mắt thoáng liếc nhìn Bạch Vũ Hàng mấy cái.
Bạch Vũ Hàng đem cái xẻng ném cho Hứa Hạo Nhiên, ôm vai đi tới phía sau cậu, trên mặt lạnh lùng không mang theo một chút ý cười.
Triệu Đông Đông nuốt một ngụm nước bọt, càng rụt lại phía sau hơn.
Bạch Vũ Hàng trên mặt lộ ra sự khó hiểu, đại khái là y không thể hiểu đứa trẻ này tại sao lại sợ mình như vậy.
Hứa Hạo Nhiên vội vàng đem người yêu như bà La Sát của mình kéo đến phía sau, rồi đi tới ngồi xổm xuống, lộ ra nụ cười mà hắn tự cho là hiền hòa nhất.
“Đông Đông à, anh là Hứa thúc thúc của em nha, em không cần sợ hãi, tụi anh đều là bạn tốt của ba em. A, cho em kẹo ăn nà.”
Con ngươi của Triệu Đông Đông không ngừng chuyển động, ngẩng đầu nhìn ba ba, lại nhìn viên kẹo trong tay Hứa Hạo Nhiên một chút, cuối cùng vẫn là sự tham ăn chiến thắng tôn nghiêm. Bé con đem kẹo bỏ vào trong túi, sau đó ngẩng đầu, nhỏ giọng kêu lên: “Thúc thúc thiệt tốt.”
Hứa Hạo Nhiên lập tức liền mềm nhũn, duỗi cánh tay dài đem bé con ôm vào trong ngực, không ngừng hôn hôn khuôn mặt trắng mịn nhỏ bé của nhóc.
Bạch Vũ Hàng sắc mặt đã sớm đen, Triệu Tịch sờ mũi một cái, định trốn qua ghế sô pha bên kia ngồi cho an ổn.
Mà ở đó đã sớm có một người chiếm chổ, Triệu Tịch một bên quay đầu lại nhìn con trai một bên đi tới ghế sô pha, bất thình lình nhìn thấy một vật thể sống đang ngồi sờ sờ không lên tiếng, sợ đến suýt chút nữa đều kêu không nổi.
Bên kia Hứa Hạo Nhiên ôm Đông Đông đi tới, “A, quên giới thiệu cho em, đây là tiểu Phương, ông chủ của Duyên Sắc.”
Ông chủ Duyên Sắc? Vậy không phải là ông chủ của mình sao?
Triệu Tịch a một tiếng kêu ra, đứng cũng không được ngồi cũng không xong, cuối cùng biến thành một cái chày gỗ im thin thít, “Bà ngoại bà ngoại…”
Hứa Hạo Nhiên phù một tiếng bật cười, ha ha ha, chọc cho Triệu Đông Đông cũng cười theo khúc khích.
Triệu Tịch lúng túng, thận trọng ngồi xuống, nỗ lực gỡ rối đầu lưỡi của mình, “Ông, ông chủ, nhĩ hảo, tôi, tôi tên —— “
“Triệu Tịch, ” Phương Tần ôn hòa cười, “Tôi biết cậu. Ân, công việc gần đây thế nào?”
Triệu Tịch khẽ cau mày, nhớ tới lời mà Lục Thanh Hoa ngày đó nói, lập tức minh bạch, “A, cảm tạ ngài lần trước đã cứu tôi. Tôi, tôi thật sự rất cảm kích.”
Phương Tần chống tay đỡ cằm, chọn chọn lông mày, “Không khách khí. Bất quá ngày đó tôi không có ở trong quán.”
Nói vừa xong, quả không ngoài dự đoán liền nhìn thấy Triệu Tịch trưng ra biểu tình mờ mịt, Phương Tần buồn cười cong cong khóe miệng, “Ai, Tiểu Bạch, đệ đệ này của cậu thật đơn thuần.”
Bạch Vũ Hàng lần thứ hai giơ cái xẻng lao ra, nhìn thấy Đông Đông lại nhào vào trong lòng Hứa Hạo Nhiên, mặt vốn đã đen này lại đen thêm một tầng, ở trước mặt Phương Tần giơ giơ cái xẻng, “Tiểu tử thúi ngươi không được bắt nạt em ấy, cẩn thận ta đánh chết ngươi bây giờ!”
Phương Tần giơ hai tay làm như đầu hàng, lười biếng dựa người vào ghế sa lon, “Ngày đó tôi thật sự không có ở trong quán, chuyện kia xảy ra ở trong chổ của tôi, tôi cũng phải có một phần trách nhiệm. Ừm, cũng may cậu không có chuyện gì.”
Triệu Tịch mờ mịt ồ một tiếng, tiếp tục ngồi không lên tiếng.
Phương Tần thấy vô vị, xoay người nhập bọn với Hứa Hạo Nhiên trêu đùa Triệu Đông Đông. Chẳng được bao lâu, ba người liền chơi đến nháo loạn tùng phèo, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười ha ha ha ha.
Triệu Tịch nhìn bọn họ một chút, cuối cùng đi vào phòng bếp.
Bạch Vũ Hàng với một khí thế hừng hực không ngừng rửa rau thái rau xào rau, Triệu Tịch vén tay áo lên định hỗ trợ y một tay.
Bạch Vũ Hàng ngăn cậu lại, liếc mắt nhìn kẻ xâm phạm lãnh thổ của mình, “Em đừng có vào đây gây rối.”
Triệu Tịch bĩu môi, cũng không để ý đến y, cầm lấy một khỏa bắp cái bắt đầu vặt, sau đó lưu loát loại bỏ hết những lá hư rồi bỏ vào chậu rửa sạch.
Trình tự tuy không chút phức tạp, nhưng vẫn thành công làm Bạch Vũ Hàng kinh trụ(kinh sợ..).
Đứa em này của y từ nhỏ việc gì cũng chịu khó làm, chỉ là nấu ăn không được, chết sống cũng không chịu học, mà thật ra có học cũng không được, mỗi ngày đều híp mắt tìm nãi nãi làm cơm, sau đó biến thành bộ dáng đứa cháu e thẹn bưng cơm ăn .
Bạch Vũ Hàng cảm thấy rất khó mà tin nổi.
“Tiểu Tịch?”
Triệu Tịch ứng thanh một tiếng, rồi ngẩng đầu lên, “Sao vậy?”
Bạch Vũ Hàng lắc đầu một cái, không hỏi thêm nữa, chuyên tâm đi xào rau.
Hai người không một người nói chuyện, bầu không khí ngược lại thật hài hòa, có Triệu Tịch hỗ trợ, bớt đi rất nhiều thời gian, bữa cơm so với dự đoán được dọn ra sớm hơn nửa giờ.
Hứa Hạo Nhiên nhìn một bàn món ăn bưng lên, líu lưỡi, “Ồ? Anh còn tưởng phải đợi thêm một hồi lâu nữa đấy.”
Bạch Vũ Hàng liếc mắt nhìn hắn, Hứa Hạo Nhiên lập tức lĩnh ngộ, buông Triệu Đông Đông ra, chạy vội tới nhà bếp lấy bát đũa.
Phương Tần rung đồi ngồi trên ghế bình tĩnh nhìn bọn họ bận bịu, một bộ chờ ăn chực như thường lệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...