Phụ tử ngủ chung
Triệu Đông Đông có chút mê man ngồi trên ghế, ngơ ngác nhìn ba ba càng ngày càng biến nhỏ ngoài cửa sổ, “Tần thúc thúc, tại sao ba ba không đi chung với chúng ta vậy?”
Tần Mục Dương liếc nhìn nhóc con qua gương chiếu hậu, nhàn nhạt mở miệng: “Ba con còn có việc. Ngày hôm nay chỉ có hai chúng ta, Đông Đông không thích sao?”
Đông Đông khổ não suy nghĩ một chút, gật gật đầu, rồi lại lắc đầu. Cuối cùng cũng không đưa ra kết luận, chỉ buồn bực ôm lấy cái đầu nhỏ ra vẻ trầm ngâm.
Tần Mục Dương nhìn mà buồn cười, suy nghĩ trong đầu đột nhiên lại hướng đến người kia. Tính cách này của Triệu Đông Đông quả thất không giống hắn, ngược lại…rất giống với Triệu Tịch, rõ ràng là do ảnh hưởng từ cách dạy dỗ mà ra đây.
Hắn tự giễu lắc đầu một cái.
Hồi trước, mỗi lần Tần Mục Dương mang bé ra ngoài chơi, đều là đúng vào dịp Triệu Tịch bận đi làm. Nhưng mà hôm nay đối phương lại dẫn bé đi trước mặt ba ba như vậy. Triệu Đông Đông dùng chỉ số IQ vẫn còn chưa được thành thục của mình suy nghĩ một chút, cảm thấy hơi có chút không vui.
Đương nhiên, tuy có phiền muộn vì việc ba ba không đi chung với mình, nhưng bé vẫn không thể bỏ qua những trò vui kế tiếp được.
Tần Mục Dương bình thường đều đối mặt với nhóc con chỉ cần thấy được ăn được chơi là hai mắt liền bừng sáng, vui sướng hài lòng đến quên hết tất cả, nên hắn không hề hay biết nhóc con thật chất đang cất dấu rất nhiều tâm tư trong lòng.
Trông thấy vẻ mặt ỉu xìu của nhóc con trước mặt, hắn suy nghĩ hồi lâu vẫn không thể hiểu nổi bé đang buồn bả điều gì.
Chờ hai người ăn cơm tối xong, lúc Triệu Đông Đông nghĩ rốt cục đã có thể trở về nhà gặp ba ba, thì Tần Mục Dương lại đột nhiên gọi điện thoại cho Triệu Tịch.
Triệu Đông Đông tỉnh tỉnh mê mê nghe Tần thúc thúc cùng ba ba ở đầu bên kia nói chuyện, nội dung bé nghe không hiểu rõ lắm. Nhưng tới khi đối phương cúp điện thoại, bé đã hiểu rõ tất cả.
Tần Mục Dương mỉm cười khởi động xe, “Đông Đông, đêm nay đến nhà của Tần thúc thúc ngủ có được không?”
Triệu Đông Đông không biết nên phản ứng như thế nào, vẫn cứ mờ mịt hỏi, “Ba ba của con đâu?”
Sắc mặt của Tần Mục Dương không dễ phát giác thay đổi một chút, đạp chân ga tăng tốc, “Ba ba con có việc bận rồi.”
Triệu Đông Đông nhìn sườn mắt đã có chút khó coi của hắn, rụt rụt cổ “Ồ” một tiếng, rồi rầu rĩ không vui nhìn ra ngoài cửa số.
Trở lại căn hộ của hắn ở phía nam, đèn bên trong nhà đã được bật sáng từ lúc nào.
Triệu Đông Đông chưa từng tới nơi này, đối với tòa nhà thoạt nhìn vừa cao lại vừa lộng lẫy này bé cảm thấy mới mẻ không thôi, ngay cả chút buồn bả vừa nãy cũng đã nhanh chóng bị vứt ra khỏi đầu, hưng phấn lôi kéo ống tay áo của Tần Mục Dương hết hỏi đông lại tới hỏi tây.
Lúc mang nhóc con đi tới trước căn hộ, chìa khóa còn chưa tra vào, cánh cửa đã được mở ra từ bên trong, dọa sợ Triệu Đông Đông kinh hô một tiếng lập tức trốn đến phía sau Tần Mục Dương.
Tần Mục Dương có vẻ chẳng bất ngờ gì, lạnh lùng nhìn tên nhóc con đầu bù tóc rồi trước mặt.
Lục Thanh Hoa ngượng ngùng sờ mũi, “Cậu, cậu út đã về rồi ha ha, cậu đã trở lại…”
Tần Mục Dương bình tĩnh nắm tay con trai đi vào, “Đây là nhà của cậu, bộ cậu không thể trở về à?”
Lục Thanh Hoa lập tức nhấc tay phản đối, “Không không không, đương nhiên không! Cậu bất cứ lúc nào cũng có thể, lúc nào cũng có thể! Tiểu chất chỉ là biểu đạt sự mới mẻ thôi! Ồ?”
Y vươn đầu ra phía sau, đem Triệu Đông Đông xách lên.
“Ôi, Triệu Đông Đông? Em làm sao lại đi chung với cậu của anh vậy?”
Lục Thanh Hoa ngồi xổm xuống, tỉ mỉ đánh giá nhóc con một phen, gật gật đầu, “Không sai. Đúng là con trai của Triệu ca, tuy rằng hơi gầy hơn trước, nhưng cháu xác định chính là nhóc đó!”
“Cháu xác định cái gì?” Tần Mục Dương cởi áo khoác, đứng ở phía sau y lạnh lùng hỏi.
Lục Thanh Hoa chớp chớp mắt, cấp tốc bóp mặt nhóc con mấy cái, vô tội nói: “Không, không có gì ạ!”
Tần Mục Dương liếc mắt nhìn y, rồi cúi người hạ giọng nói với nhóc con, “Thúc thúc đi tắm trước, con chơi cùng Lục ca ca một chút nha!?”
Triệu Đông Đông sợ hãi gật đầu. Lục Thanh Hoa hé miệng muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ ngoan ngoãn bắt chước nhóc con gật gật đầu.
Sau khi thấy Tần Mục Dương đã rời khỏi, y lại lật đật chạy đến nhà bếp, rót một ly nước nóng đưa cho nhóc.
Triệu Đông Đông ngoan ngoãn nhận lấy, “Cám ơn ca ca~”
Lục Thanh Hoa chỉ chỉ khuôn mặt “tái nhợt tiều tụy” của mình, “Đông Đông không quen biết ca ca sao?”
Triệu Đông Đông do dự một chút, gật gật đầu.
Lục Thanh Hoa gào gừ một tiếng, giận dử nện lên ghế sô pha, “Chết tiệt! Ngay cả nhóc con cũng không nhớ rõ mình, nha nha nha, Phương Phương có thể hay không cũng không nhận ra mình luôn!? Nha nha nha nha!”
Y làm bộ lau nước mắt, mặc dù không có thật khóc, nhưng sự bi thương khổ sở trên mặt cũng không phải giả dối hoàn toàn. Từ lần trước, sau khi ăn mừng sinh nhật cùng nhóc Triệu Đông Đông xong, y liền bị người ta xách về nhà, gián tiếp giam lỏng mấy tháng. Đi học tan học gì đều có người đưa rướt, thậm chí ngay cả buổi tối cũng bị mẫu thân đại nhân lần đầu tiên ở lại nhà nguyên đêm canh giữ. Y cứ thế ngẩn ngơ sững sờ qua hơn nửa năm, Lục Thanh Hoa y đã nhịn nhục làm một học sinh ngoan hơn nửa năm. Thật vất vả nhìn tới cuối tuần này mới dám liều mạng xông ra khỏi buồng giam đó, chạy đến nhà tiểu Cữu lánh nạn, ai ngờ vị tiểu Cữu cuồng công tác của mình lại đột nhiên trở về vào lúc này…
Lục Thanh Hoa cảm khái cuộc đời của mình sao mà tối tăm ảm đạm quá..!
“Ai…” Y thở dài một hơi, sầu mi khổ kiểm ngồi chồm hổm ở trên ghế sa lon, cùng với Triệu Đông Đông ngồi ngay ngắn bên cạnh hình thành một sự chênh lệch vô cùngrõ rệt.
“Tại sao Đông Đông lại đi theo cữu cữu của anh đến đây?” Y nhớ Triệu Tịch cùng cùng với cậu của mình cũng chỉ quen biết bình thường thôi mà.
Triệu Đông Đông không hiểu y hỏi gì, chuyển chuyển con người rồi nói, “Không biết ạ..”
Tâm tư của Lục Thanh Hoa cũng không đặt trên người nhóc, nghe xong câu trả lời cũng không tra cứu gì thêm. Chờ Tần Mục Dương đi ra, y liền như một làn khói tức tốc lướt đến phòng khách chơi game .
“Tần thúc thúc, con, con muốn về nhà…” Triệu Đông Đông yếu ớt kiến nghị.
Cánh tay đang cầm khăn lau tóc của Tần Mục Dương dừng lại, tránh né ánh mắt nóng bỏng của nhóc con, “Hôm nay ngủ cùng chú một đêm thôi được không? Ngày mai chú sẽ đưa con về nhà.”
Con ngươi của Triệu Đông Đông chậm chậm xoay chuyển, nghĩ đến cùng thúc thúc mà mình thích nhất ngủ một đêm cũng không có gì to tát. Vì vậy bé liền nở nụ cười đồng ý.
Tần Mục Dương thở phào nhẹ nhõm một hơi, không ai biết vừa nãy trong khi chờ đợi câu trả lời của nhóc, tim hắn đã đập nhanh đến thế nào đâu.
Tại sao phải đưa con trở về chứ…Tần Mục Dương nói không nên lời sự bực dọc trong lòng mình lúc này. Đối với đứa bé này, trước mắt hắn vẫn không biết đối xử với nhóc thế nào. Đưa nhóc trở về, vậy là lại để cho Triệu Tịch chăm nom bé như cũ sao?
Vừa nhắc tới cái tên này, hắn lại nhớ đến việc trong lúc hai người còn yêu nhau mặn nồng sáu năm trước,Triệu Tịch lại dám lén lút sau lưng hắn, tìm một cô gái khác mang thai, càng nghĩ hắn lại càng không khỏi tức giận đến hai tay đều phát run.
Đã nhiều năm như vậy, mặc cho bọn họ đã không còn yêu nhau nữa. Nhưng hắn vẫn không hiểu sao cậu có thể làm ra những việc như thế, khiến cho tình cảnh của hai người phải ra nông nổi này…
Làm sao có khả năng như vậy chứ? Tần Mục Dương thở ra một hơi thật sâu, cảm thấy dị thường uể oải.
Mà ở bên cạnh, Triệu Đông Đông đã tựa đầu vào ghế sa lông, cánh mũi phập phồng theo từng nhịp hô hấp, cong cong cái miệng nhỏ chìm vào giấc ngủ say. Tần Mục Dương càng nhìn con càng thấy đáng yêu, liền ngay cả vấn đề về Triệu Tịch cũng bị gác qua một bên.
Đem thân thể nho nhỏ của bé ôm vào trong ngực, trái tim của Tần Mục Dương lập tức tan chảy thành một bãi thủy. Hắn chưa bao giờ biết huyết thống tương liên lại có thể mang đến cho hắn một cảm giác kì diệu như vậy.
Hơi thở của bé con nhẹ nhàng phả lên ***g ngực của hắn, tay nhỏ nắm thành quyền chống ở trên cằm. Lúc bị người ôm thức giấc, bé liền nỉ non kêu lên một câu “Ba ba”.
Tần Mục Dương biết rõ người mà con kêu không phải là mình, nhưng hắn vẫn như ma xui quỷ khiến đáp lại một tiếng. Bé con trong giấc mộng tựa hồ đã nghe được câu trả lời mong muốn, hơi hé hé khóe miệng, hừ hai tiếng, rồi tự mình tìm một vị trí thoải mái bắt đầu cọ cọ.
Thật giống chó con….
Tần Mục Dương cuối cùng đã cho ra một kết luận như vậy.
Không ai ngờ, người đã từng là Tần nhị thiếu gia ăn chơi một thời, giờ khắc này lại làm ra mấy cái hành động chậm chạp giống như các cụ già lớn tuổi, thận trọng, nhẹ nhàng, nâng niu cục cưng trên tay giống như kỳ trân dị bảo, động tác hơi có chút buồn cười, khó khăn va quẹt khắp nơi tiến vào phòng.
Chờ tới khi an ổn đặt con trai lên trên giường, hắn mới kinh ngạc phát hiện cả người mình đã ra đầy mồ hôi, không nhịn được cười khổ một tiếng, thực sự là càng lúc càng kỳ quái mà.
Sáng hôm sau, Tần Mục Dương đảm nhận nhiệm vụ đưa con trai đến nhà trẻ.
Có lẽ là do bé thật sự rất yêu thích Tần Mục Dương, cũng có lẽ là do không cảm thấy khó chịu với không khí của nơi này, nên bé con không hề có chút e ngại nào giống như khi ở nhà của Bạch Vũ Hàng.
Say giấc đến tận trời sáng, lúc tỉnh dậy trong ***g ngực của Tần thúc thúc, mặt nhóc con có chút đỏ lên, lắp ba lắp bắp chào hỏi, “Tần thúc thúc, hắc, hắc…”
Tần Mục Dương vô cùng ung dung xem nhẹ bãi nước có hơi khả nghi trên vạt áo, nhu nhu đầu của con trai, “Được rồi. Đừng cười nữa, thúc thúc dẫn con đi đánh răng.”
Vật dụng để đánh răng rửa mặt, từ quấn áo đến cốc nước, đều đã sớm được Tần Mục Dương bình thản chuẩn bị đặt sẵn trong nhà tắm từ trước.
Bé con nhanh nhẹn chạy đến nhà vệ sinh, cúi đầu tìm cái ghế nhỏ khắp nơi.
Tần Mục Dương mệt mỏi xoa xoa thái dương, nhìn thấy động tác của nhóc, hắn liền nghi ngờ hỏi, “Đông Đông, tìm gì vậy?”
Triệu Đông Đông khổ não ngẩng đầu lên, “Ghế nhỏ ạ! Tần thúc thúc đặt ghế nhỏ ở đâu rồi?”
Tần Mục Dương cũng không phản ứng nhiều, chỉ cau mày bảo: “Cón muốn ghế nhỏ làm gì? Đến, thúc thúc rửa mặt cho con.”(ng ta lùn quá mới cần ghế đó chú :]])
Nói xong hắn liền cầm lấy chiếc khăn màu vàng có hình nhân vật phim hoạt hình trên giá đỡ, ngâm vào nước ấm, rồi tỉ mỉ lau chà mặt cho con trai.
Bình thường lúc ở nhà, Triệu Đông Đông đều tự mình vốc nước vỗ phạnh phạch lên mặt vài cái là xong, đã rất lâu rồi không có ai rửa mặt cho bé như vậy cả.
Nhóc con có chút sững sờ nhìn thúc thúc cao lớn trên đầu, chờ lau khô mặt, Tần Mục Dương lại lưu loát nặn kem đáng răng lên bàn chải, “Há mồm.”
Triệu Đông Đông ngốc ngốc há mồm, chiếc bàn chải cho trẻ con lập tức được khéo léo đưa vào, lực đạo mềm nhẹ chậm rãi ma sát lên hai hàm răng của nhóc.
Triệu Đông Đông không hề nhõng nhẽo như những đứa trẻ khác, dù là cuống họng có khó chịu muốn nuốt nước miếng, bé cũng cứng rắn chờ cho đối phương chà răng cho mình xong, mới đem bọt kem trong miệng phun ra, buồn bã động động cuống họng.
Tần Mục Dương vỗ vỗ hai má của nhóc, “Được rồi, đi ra ngoài đi! Bây giờ đến lượt thúc thúc rửa mặt.”
Triệu Đông Đông lâng lâng đi ra ngoài, sâu sắc cảm khái Tần thúc thúc thực sự là một người tốt a, nha nha nha.
Hai người đồng loạt xem nhẹ Lục Thanh Hoa đang ngủ như lợn chết trong phòng khách, cùng thưởng thức một một bữa ăn sáng khá là phong phú với nhau.
Triệu Đông Đông no bụng ợ lên một tiếng nhỏ nhỏ, tiếp tục mang tâm trạng phơi phới để cho thúc thúc dẫn xuống lầu.
Đi nhà trẻ….
Ngao, bé không muốn đi đâu!!!
Triệu Đông Đông kêu rên trong lòng, nhưng vẫn không dám nói ra yêu cầu này với vị thúc thúc kế bên.
Xe chậm rãi chạy đến nhà trẻ, còn chưa có dừng hẳn, Triệu Đông Đông đã hét lên một tiếng “Ba ba”, sau đó nhanh chóng đẩy cửa nhảy xuống.
Nhiệt độ vào sáng sớm cũng không quá cao, nhưng nhìn hai gò má tái nhợt của cậu, Tần Mục Dương liền biết đối phương đã đợi ở nơi này khá lâu.
Triệu Tịch ngồi xổm xuống, xoa xoa mặt cùng tay của con trai, “Sao lại đến muộn như vậy, ba ba còn tưởng hai ngươi đã xảy ra chuyện gì rồi, lần sau phải đến sớm hơn biết chưa…”
Cậu cứ thế liên miên lải nhải với con trai một hồi, mà hồn nhiên không hay biết người đàn ông ở phía sau đã đứng đó nghe hết từ đầu tới cuối.
Triệu Đông Đông chớp chớp mắt. Triệu Tịch nghi ngờ quay đầu lại, tiếp tục lúng túng cười cười.
“A, anh đã đến rồi…”
Đối với những lời khách sáo tránh né này của cậu, Tần Mục Dương đã hoàn toàn không biết đối đáp với đối phương thế nào rồi. Lại nhìn đến cánh cổng cũ nát của nhà trẻ, sắc mặt của hắn dần dần đen xuống, còn hiện lên vài điểm tức giận.
Triệu Tịch hơi lui về sau vài bước, lôi nhóc con nhích lại gần mình một chút.
“Tôi sẽ tìm trường khác cho Đông Đông.” Tần Mục Dương đột nhiên mở miệng.
Triệu Tịch sợ hết hồn, vội vàng phất tay, “Không cần không cần.”
Đối phương lập tức bắn ánh mắt lạnh lùng sang. Triệu Tịch sửng sốt một chút, cười khổ, “Chuyện lần trước là do quá bất ngờ,…cô giáo cũng đã đến xin lỗi rồi mà…”
“Chỉ xin lỗi là được rồi sao?” Sắc mặt của Tần Mục Dương lúc này đã thực sự khó coi, “Nếu như còn phát sinh một lần nữa thì sao đây? Cậu còn muốn để con trai chịu dằn vặt trong bệnh viện thêm mấy tháng nữa hả?”
Không hiểu vì sao, kể từ lúc con trai gặp chuyện cho đến nay, chỉ cần Triệu Tịch có chút chống đối hắn thôi, thì lửa giận trong lòng Tần Mục Dương liền không thể khống chế bùng cháy, không chút lưu tình đối đáp lại người kia.
“Thôi…” hắn buồn bực vung vung tay, “Không chuyển thì không chuyển, tôi sẽ nhờ người ở bên trong chú ý đến con.”
Vừa dứt lời hắn liền sờ sờ mặt của Đông Đông, rồi quay người nhanh chóng rời đi.
Triệu Tịch còn chưa kịp giải thích với hắn, xe của đối phương đã biến mất không còn bóng dáng. Vẻ mặt của Triệu Tịch không khỏi hiện lên sự cô đơn.
Cô giáo trong nhà trẻ vừa lúc đi ra. Cậu liền đưa con vào trong, “Bé ngoan phải nghe lời cô giáo có biết chưa, xuống cầu thang hay chạy nhảy vui đùa đều nhất định phải cẩn trọng một chút.”
Triệu Đông Đông theo cô giáo đi vào, đưa lưng về phía cậu phất phất tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...