Trong Biển Người Tìm Em


Nhưng vào lúc này, chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, hai người vốn dựa vào nhau trọng tâm không quá ổn, thiếu chút nữa ôm nhau té, Hồ Duyệt luống cuống tay chân lấy điện thoại trong túi ra, mắng thầm là giờ này ai lại gọi chả đúng lúc gì cả.

Lúc nhìn thấy cái tên nhấp nháy trên màn hình, dừng thoáng một chút, sau đó liền ấn nút cắt đứt, tiện tay đưa điện thoại di động ném vào trong túi.

Bạch Trà Quân tuy rằng bởi vì chuyện nãy có hơi mê loạn, nhưng mơ hồ vẫn là nhìn thấy ảnh đại diện của người gọi tới vừa nãy, là một người con gái.

Hồ Duyệt thoáng cùng Bạch Trà Quân đối mặt, sau đó liền li khai ánh mắt, nắm lấy tay nàng.

Bạch Trà Quân giờ chợt nhận ra, chính mình đối với nàng thật ra hiểu biết rất ít, nếu cứ như vậy bắt đầu, thật sự rất không có cảm giác an toàn, bản thân mình chính là người có ham muốn giữ người mạnh lại thiếu vắng cảm giác an toàn, cũng không liền sẽ vội vàng bắt đầu một đoạn quan hệ.

"Kỳ thật...!", tiếng chuông điện thoại lại vang lên, mặc cho Hồ Duyệt dứt khoát cúp máy vẫn đặc biệt chấp nhất, có dập bao nhiêu lần, cái kia tiếng chuông tựa như đòi mạng ấy vẫn vang lên, thật quá âm hồn bất tán.

"Sao không tiếp? Một mực gọi tới, hẳn là có chuyện trọng yếu.

" Bạch Trà Quân nghiêng đầu đi, làm bộ sửa sang lại quần áo cùng tóc tai, nàng đã nhìn thấy, biệt danh trên màn hình chính là ' Thừa Thừa bảo bảo ', được ghi chú như vậy nhất định là quan hệ trên mức bạn thân.

"Là người yêu cũ, không muốn tiếp.

" Hồ Duyệt cảm thấy không cần phải cùng nàng giấu diếm.

Vừa dứt lời, lại có âm thanh tin nhắn nhắc nhở, Hồ Duyệt vốn là không muốn xem, nhưng Bạch Trà Quân đứng dậy đứng tại trước mặt cô cúi đầu nhìn xem cô, nhàn nhạt cười cười, tiện tay một ngón tay trượt mở khóa màn hình, tựa hồ cũng không thèm để ý nói, "Nhìn."

Tuy rằng Hồ Duyệt am hiểu sâu lòng của nữ nhân, hiểu được làm thế nào để lấy lòng họ cũng biết nhiều người đôi khi rất khẩu thị tâm phi, nhưng là, đầu óc đôi khi sẽ bị loạn, như tại thời điểm lúc này đại não Hồ Duyệt căn bản là không nghĩ nổi đến chuyện đó, trực tiếp dơ điện thoại lên xem tin nhắn.

"Cục cưng, tha thứ cho em đi, chúng ta một lần nữa bắt đầu được không?"
Ngay sau đó lại có thêm mấy cái tin tức, "Vì cái gì không tiếp ta điện thoại, chị nhẫn tâm thương tổn em vậy sao."
"Em biết rõ trong lòng chị vẫn yêu em, nếu không sẽ không chạy đến hôn lễ tìm em."
"Thật sự muốn buông bỏ tất cả? Nhiều năm như vậy trong lòng chị không hề có em?"
Hồ Duyệt có chút nhìn không được nữa, biết rõ Bạch Trà Quân bên cạnh hẳn đã đem mấy nội dung này tất cả đều xem hết.

Hồ Duyệt muốn ngẩng đầu cùng nàng giải thích, cảm thấy Bạch Trà Quân người này hẳn là rất lý tính, thành thật cùng nàng khai báo nàng sẽ cảm thông.

Ngay tại lúc Hồ Duyệt định đưa di động ném qua một bên, một tin nhắn lại được gửi tới, là một bức ảnh, là một cổ tay bị rạch, vết thương có chút làm người ta sợ hãi, đang chảy máu, dưới hình ảnh là một đoạn chữ, "Chị sẽ hối hận cả đời."
Hồ Duyệt trong nội tâm không ổn, cô tin tưởng tiền nhiệm là có thể làm ra loại việc ngu ngốc này.

Không kịp nghĩ nhiều, điện thoại đánh đi qua, bên kia vang lên thật lâu mới tiếp, Hồ Duyệt tâm đều để ở cổ họng, thập phần sốt ruột hỏi nàng, "Bây giờ đang ở đâu?!"
Đầu dây điện thoại bên kia một mực chỉ có tiếng khóc, cũng không đáp lại..., đem Hồ Duyệt nhanh chóng ở bên cạnh căng thẳng lên, cuối cùng hướng điện thoại hô, "Đến cùng ở đâu?! Tôi bây giờ đi qua."
Bạch Trà Quân ngồi ở một bên lẳng lặng nhìn, có thể nhìn ra được nàng còn rất quan tâm người cũ, nếu như không phải vì người đó đã kết hôn rồi, các nàng có lẽ sẽ vẫn tiếp tục? Sau đó lại nghĩ tới vừa rồi Hồ Duyệt đối với chính mình làm những chuyện kia, Bạch Trà Quân có chút níu lấy cổ áo, trong nội tâm rất không thoải mái.

"Tôi...!bên này có chút việc phải xử lý, hôm nay liền...!" Hồ Duyệt hiện tại đối mặt Bạch Trà Quân rất xấu hổ, rõ ràng mới vừa rồi bầu không khí còn rất tốt, kết quả giờ lại trở thành như vậy, nàng không biết sẽ đem mình nghĩ thành dạng gì.

Bạch Trà Quân trước sau như một cười ôn nhu, thấu hiểu lòng người nói, "Tốt nhất vẫn là nên gọi bên bệnh viện trước.


"Ân, bất quá còn có thể khóc lớn tiếng như vậy, có lẽ nhất thời không có chuyện gì." Hồ Duyệt xoay người thu thập đồ của mình.

Bạch Trà Quân tuy rằng trên mặt cười, trong nội tâm rất lạnh, đùa chứ, thể loại hô hào muốn tự sát như này mới càng không dám làm thật, nàng chẳng lẽ không minh bạch điểm này? Vẫn kiên trì muốn đi, giả người lương thiện!
Xem ra trong lòng của nàng, mình mới là người không có vị trí quan trọng, lúc nãy khả năng là tự mình đa tình rồi.

.

truyện tiên hiệp hay
Gặp Bạch Trà Quân ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích, đại khái là không có ý định lái xe đưa chính mình, cũng đúng, xảy ra chuyện như thế ngay tại lúc này, xem thế nào cũng không có biện pháp da mặt dày yêu cầu nàng cái gì, không biết về sau còn có cơ hội hay không hướng nàng giải thích rõ ràng, nhưng là, nàng sẽ thật sự để ý?
"Tôi đi trước, cô khuya về nhà chú ý an toàn.

" Hồ Duyệt chần chờ một chút, nhưng vẫn là quyết định rời đi.

"Ừ, bye bye ~" Bạch Trà Quân còn cười cùng cô phất tay, một bộ không chút để ý.
Ra khỏi phòng vẽ tranh, một cỗ sóng nhiệt đập vào mặt, xem ra đã chính thức tiến vào mùa hè, liền chạng vạng tối vẫn còn nóng như vậy, mà bây giờ vừa lúc là giờ cao điểm xe cộ trước mặt chạy qua, không phải đầy ngập khách cũng là không tiện đường, Hồ Duyệt tại ven đường đứng đã sắp 10 phút, còn không có bắt được tới xe, nóng lưng áo đổ đầy mồ hôi.
Cầm điện thoại định lên mạng gọi cái xe, kết quả nơi này sống chết không bắt được mạng, thật sự là muốn chọc giận người, đúng lúc đó trước mặt dừng lại một chiếc xe, cửa sổ dần hạ xuống.
Hồ Duyệt ngẫng đầu, đây không phải Bạch Trà Quân sao, người trong xe nhàn nhạt nói, "Lên đây."
Hồ Duyệt thật sự là bờ môi đều cũng bị chính mình cắn nát, làm sao lại biến thành tình huống xấu hổ như vầy, nhanh chóng mở cửa ngồi trên xe, thắt dây an toàn, mắt đều không dám liếc Bạch Trà Quân, "Cám ơn."
"Không có gì, lúc này rất khó bắt được xe.


" trên đường còn chút gồ ghề, Bạch Trà Quân quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, cô hiện tại bởi vì khẩn trương, phía sau lưng đã thấm đẫm mồ hôi, nhìn rất mệt mỏi, "Không cần lại gọi điện thoại hỏi lại một chút? Vẫn là đánh 120 đi, đừng để thực xảy ra ngoài ý muốn."
Hồ Duyệt cười khổ quơ quơ điện thoại, "Tin nhắn không ngừng gửi tới." chẳng biết lúc nào, cô đưa điện thoại di động đặt thành chế độ tắt âm.

"Nhà người nọ ở đâu? " Bạch Trà Quân chuẩn bị đem địa chỉ đưa vào hướng dẫn.

"Đang tại nhà của tôi." Hồ Duyệt khuỷu tay đỡ tại cửa sổ xe bên cạnh, cắn đốt ngón tay.

Bạch Trà Quân khẽ nhíu mày, này là cái quan hệ gì, tự sát còn muốn chạy tới nhà người ta, "Mẹ cô không ở nhà?"
"Không, là phòng tân hôn của tôi.

" Hồ Duyệt tiếp tục giải thích, "Trước đây lúc mua phòng còn không có chia tay, tôi đem chìa khóa cho nàng một cái, về sau...!Cũng không có lấy trở về."
Chia tay còn không đi đòi chìa khóa về, chẳng lẽ còn chờ tình cũ không rủ cũng tới à, Bạch Trà Quân trong nội tâm oán thầm, sau đó đem xe hướng địa chỉ nàng vừa báo chạy đi.

Bởi vì trên đường kẹt xe rất nghiêm trọng, lúc cả hai đến dưới lầu nhà Hồ Duyệt đều đã mau qua một giờ, "Cô xác định không đánh 120 sao? " Bạch Trà Quân cho xe dừng ở cửa tiểu khu.

Hồ Duyệt có chút bất đắc dĩ nói, "Đều một giờ, lỡ chết cũng đã xuống dưới kia lâu rồi.

Hôm nay cám ơn cô." vừa muốn xuống xe, đột nhiên nhớ tới cái gì, "Đúng rồi, bức vẽ kia quên cầm mất, để hôm nào tôi lại liên hệ cô."
"Ờ." Bạch Trà Quân nhìn xem Hồ Duyệt xuống xe, một đường vội vã hướng trong lầu chạy, trong nội tâm rất không có tư vị.

Hồ Duyệt đứng vào thang máy lên trên lầu, vừa mở cửa đã nhìn thấy người yêu cũ ngồi trên ghế sô pha phòng khách, ánh mặt trời lặng theo cửa sổ chiếu vào trong phòng nhuộm thành một màu vỏ quýt.

Hồ Duyệt trực tiếp đi vào trong cửa đều không đóng, tiến thẳng đến cái người đang ngồi bó gối trên ghế salon kia, nắm lấy cổ tay của nàng, từ ghế sô pha đến trên sàn nhà, đều có lưu vết máu, bất quá may mắn miệng vết thương cũng không tính quá sâu, hiện tại đã ngừng chảy huyết.

"Tôi mang cô đi bệnh viện." Hồ Duyệt muốn đem nàng nâng dậy, khẽ cong eo công phu, lại bị nàng kéo lấy cùng một chỗ ngã xuống trên ghế sa lon, "Cô!"

"Em không đi...!em muốn cùng chị cùng một chỗ.

" nữ nhân một bên khóc một bên ôm chặt lấy Hồ Duyệt, không cho cô đứng dậy, "Em nhẫn nhịn không được cùng một người nam nhân trên giường, cảm giác kia quá không xong...!Bảo bối, chị đừng bỏ em lại được chứ, nếu như ngay cả chị đều không quan tâm em chỉ có thể đi chết!"
Hồ Duyệt sợ lôi kéo nàng quá dùng sức sẽ đem miệng vết thương xé rách, nhưng hai người ôm như vậy càng không ổn, cho nên cố gắng xê dịch nửa người trên, nhìn xem người dưới thân khóc thành hồ nước mắt, "Sao lại phải khổ như vậy, một mực làm khó dễ chính mình.

Cô có thể lựa chọn ly hôn, ly hôn về sau có thể tìm những nữ nhân khác đi yêu đương, sẽ có người so với tôi càng yêu cô, hai chúng ta đã không còn thích hợp."
"Nào có nhiều người như vậy phù hợp, không phải vẫn luôn nói sẽ cùng lẫn nhau thay đổi bản thân ư, chị vì cái gì không thể vì em mà thay đổi một ít."
"Mỗi người đều có chính mình giới hạn cuối cùng, tôi không muốn mất đi chính mình, hơn nữa cô không phải vẫn như lúc ban đầu như vậy sao, không hề khác biệt."
Nữ nhân kia cắn chặt môi, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Hồ Duyệt, buông lỏng ra ôm tay của cô, " Nếu như sống không thể để cho chị yêu tôi, vậy thì chờ tôi chết đi, cho chị nhớ tôi cả đời, áy náy cả đời, tôi là vì chị mà chết."
Hồ Duyệt giãy giụa cố thoát khỏi người nọ, ngồi ở ghế sô pha bên kia, trong nội tâm đặc biệt mệt mỏi, "Chúng ta cùng một chỗ lâu như vậy, cô nên hiểu rõ tính tôi chính là cái loại này ba phút đã có mới nới cũ, cô chết, tôi có thể sẽ thương tâm khổ sở một hồi, nhưng khẳng định không phải cả đời, có lẽ ba năm năm về sau, tôi vẫn là tôi, sẽ có cuộc sống mới, khả năng ngay cả bộ dáng cô lúc này tôi đều nhớ không rõ."
"Chị đã có người khác?! Vừa chia tay mấy tháng, chị đã đi tìm đứa khác!?"
"Giống như cô nói, chúng ta đã chia tay, tôi có người yêu mới hay không liên quan gì đến cô sao? "
"Các người một đám đều muốn phản bội tôi sao, vì cô mà tôi đem sở hữu kiêu ngạo đều vứt bỏ, quay đầu lại tìm cô nghĩ còn không muộn, cô lại...!"
Hồ Duyệt cắt đứt nàng..., "Từ lúc cô thà tin tưởng đám người ấy còn hơn tôi, thời điểm đó, chúng ta đã xong.

Cô quyết đoán làm ra lựa chọn đó, tất yếu nên gánh chịu hậu quả."
"Tôi chỉ là nhất thời xúc động, thế nhưng chị vậy mà nhẫn tâm nói chia tay liền chia tay, tôi còn nghĩ chị sẽ tại hôn lễ cướp dâu dắt tôi đi." nữ nhân si ngốc mà nhìn Hồ Duyệt.

Hồ Duyệt chậm rãi giương mắt nhìn về phía nàng, "Thừa Thừa, đã không phải đứa nhóc vị thành niên, nên đối với quyết định của mình phụ trách, tôi cảm thấy cho cô...!"
Nước mắt của nữ nhân kia lại nhưng sông suối ào ào chảy ra, cắt đứt cô..., " Hồ Duyệt, chị thật đúng là tuyệt tình, là tôi nhìn lầm ngươi, yêu mến chị, là sự kiện cả đời tôi hối hận nhất!"
Hồ Duyệt đã không còn gì để nói, chỉ có thể thở dài, trong tay vuốt vuốt ly trên bàn trà, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là mở miệng, "Không cần làm chuyện điên rồ, trở về đi."
Thậm chí ngay ý định tiễn đưa nàng đều không có, nữ nhân kia càng khóc dữ dội hơn, dùng sức quét qua, đem đồ trên bàn tất cả đều vung hết xuống mặt đất, loạn hết cả, "Hồ Duyệt, chị nhớ kỹ, vĩnh viễn không có ai yêu tôi như chị!"
Cơ hồ cuồng loạn, nữ nhân tông cửa xông ra lại đụng trúng một người..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui