Cô ấy dựa vào trên vai của tôi, chúng tôi ngồi dưới bầu trời đêm lại hàn huyên thêm chốc lát……Từ từ, cô ấy khá mệt vì cơn say đã thấm vào người.
Trong cơn gió thổi nhẹ, xung quanh phiêu đãng mùi hương thơm của rượu.
“Em biết không? Trên đời này, người làm chị áy náy nhất chính là anh trai
của chị.” Tiếng của cô ấy rất nhẹ, nước mắt lại rơi xuống hai má. “Năm
đó, cha chị kiên quyết bắt chị phá thai. Cho dù có chết đi chăng nữa chị cũng không muốn bỏ đi Tiểu Già. Chị rất lo lắng, lúc đó chỉ có anh trai ở trước mặt mọi người bảo vệ chị. Anh trai hứa với cha, anh ấy sẽ lập
tức kết hôn với bạn gái, sau khi chị sinh đứa bé sẽ lập tức nhận nuôi
…làm cho chuyện này trở thành bí mật, bảo toàn danh dự của Thôi gia.”
“Năm đó Hải Kỳ chỉ mới vừa 23 tuổi thôi…. Tuổẻ như vậy, làm sao biết xây
dựng gia đình? Nhược Hàm, mày có người anh trai vĩ đại nhất thế giới….”
Tôi vỗ về mái tóc dài của cô ấy, nhắm mắt lại. Lòng áy náy mang theo đa
nghi, chuyện xưa tiếp theo như thế nào? Tôi có thể đoán được một chút,
Hải Kỳ tuổi trẻ như vậy phải kết hôn sớm, vì thế hôn nhân thất bại.
“Không….không phải như em nghĩ đâu, Y Y…..” Nhược Hàm khổ sở lắc đầu, giọng nghẹn
ngào. “Anh trai cầu hôn với người bạn gái đã quen biết hai năm qua, cô
ấy lập tức vui vẻ đồng ý…Nhưng vừa nghe nói sẽ nhận một đứa bé chưa sinh ra làm con nuôi, bạn gái anh ấy giận dỗi. Cô ta không muốn làm mẹ, cho
dù anh trai đã hứa rằng, cô ta không cần chăm sóc đứa con đó….Đáng lẽ là việc vui lại biến thành chuỗi ngày tranh chấp…..Ngày kết hôn, anh trai
của chị bị bỏ rơi ở giáo đường. Bạn gái anh ấy kết hôn với một người
khác trong một nhà thờ khác. Đây là một bài học trả thù khắc cốt ghi
tâm… cô ta trả thù anh trai chị yêu thương em gái còn hơn cô ta….”
Lòng của tôi chùn xuống, kinh ngạc ngồi yên dưới ánh trăng cho sương đêm thấm lạnh vào người, lòng bàn tay lạnh toát.
“Tiếp sau đó vì đứa con trong bụng chị, anh trai đã kết hôn với một
người nhập cư trái phép không quen biết, người đó có quyền tạm trú, Tiểu Già có thân phận hợp pháp theo như yêu cầu…. Y Y, đời của chị ngoại trừ hy vọng anh trai tìm được hạnh phúc cho bản thân mình, chị không còn
mong muốn gì nữa….” Tiếng của cô ấy ngày càng nhẹ dần……
Trên vai của tôi đã truyền đến tiếng hít thở đều đặn…..Dưới ánh trăng, tôi vẫn còn kinh ngạc đến ngẩn người.
Cho đến khi có tiếng bước chân trầm ổn lại gần. “Nó ngủ rồi à?” Một tiếng nói dễ nghe như tiếng đàn violon vang lên.
Tôi hoàn hồn, ngước mắt lên nhìn thấy một đôi mắt ấm áp rộng lớn như biển lớn kia
“Hải Kỳ……” Nhìn thấy anh, tôi xúc động rơi nước mắt.
Vì sao một người anh trai tốt như vậy lại không có hạnh phúc? Vẫn cô đơn độc hành một mình?
“Hư quá.” Anh phất tay hướng về phía tôi, sau đó cởi áo khoác của mình,
khoác lên người của Nhược Hàm. Dưới sự trợ giúp của tôi, anh nhẹ nhàng
ôm lấy cô ấy, đem đặt cô ấy trong ghế sau xe.
Mỗi một động tác, anh đều rất nhẹ nhàng, sợ đánh thức cô ấy.
“Sao lại thế này?” Anh nhỏ giọng hỏi tôi, hỏi rất nhẹ rất chậm.
Tôi quan sát anh, không thể trả lời, không có cách nào khác để trả lời.
“Hải Kỳ……” Cảm xúc của tôi trong chuyện quá khứ chưa bình phục lại, tôi
đường đột cầm lấy bàn tay Hải Kỳ, ngẩng đầu nhìn anh. “Cảm ơn anh…….”
Cảm ơn anh, vẫn vô tư bảo vệ em gái của mình như vậy.
“Cảm ơn tôi về chuyện gì?” Anh bật cười, nụ cười ấm áp càng tăng thêm vài phần phong thái.
“Cảm ơn…..” Ý nghĩ của tôi trống rỗng, không biết phải nói gì. “……Ở bên Pháp đã chăm sóc tôi…..”
“Cho tôi xin đi, còn nói chuyện này nữa……” Anh tự nhiên không cười nữa, lắc
đầu vỗ vỗ đầu tôi. “Đi thôi, tôi đưa cô về nhà.” Đã nhiều ngày qua vì có mối quan hệ với Nhược Hàm, tôi cũng đã gặp anh mấy lần…đã cảm thấy quen thuộc.
Khi anh xoay người, chuẩn bị mở cửa xe giúp
“Thôi Hải Kỳ!” Tôi ôm lấy thắt lưng anh từ phía sau, anh chấn động.
“Cảm ơn anh!…cảm ơn anh!… xin cảm ơn anh!……” Rất nhiều tiếng cảm ơn nghẹn ngào…
Trong đêm yên tĩnh, nước mắt của tôi làm trái tim anh đập nhanh.
……
Một lúc lâu sau khi tôi ngừng khóc, buông lỏng anh ra, anh mới nhẹ giọng hỏi. “Có tâm sự à?”
Tôi lắc đầu…
Không phải là tâm sự, chỉ cảm thấy tâm tình của mình thật nặng nề…
Tôi không nói, anh cũng không mở miệng hỏi nữa.
♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂
Duyên phận là một loại chuyện trời sinh sao sẽ thành như vậy…
Ngày hôm sau là một ngày cuối tuần, tôi và Hải Kỳ không hẹn mà gặp lại.
“Ở đây nè.” Tôi vừa đẩy cánh cửa quán cơm Tây thì Gianh Mạnh Kì đang dựa vào cửa sổ ngo
“Ngại ghê, đường kẹt xe dữ quá nên mình tới trễ hơn 10 phút rồi.” Tôi đi
nhanh lại gần, chưa ngồi vào chỗ của mình, thì bàn bên cạnh đã thu hút
ánh mắt của tôi.
Là Hải Kỳ… ngồi đối diện với anh còn có
một người phụ nữ gần 30 tuổi, búi một búi tóc kiểu cũ, vóc dáng cũng
khá, nước da bánh mật có vẻ như ở gần vùng biển, mặc trang phục màu bạc, trên mặt đeo một cái kính màu đen, giấu sau gọng kính là một đôi mắt
sắc sảo, điển hình một mẫu người tri thức cao cấp.
Hai người đều không có nói chuyện chỉ im lặng ăn bữa tối.
Vẻ mặt của Hải Kỳ có chút mất tự nhiên, liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra đây là buổi hẹn xem mặt.
Anh cúi đầu nên không nhìn thấy tôi.
“Không sao cả, Đại Đồng còn chưa tới.” Giang Mạnh Kì nở nụ cười như xưa. “Uống nước gì?” Là tôi đa nghi sao? Tôi cảm thấy nụ cười của anh ta giống như nghĩ một đằng làm một nẻo.
Nước uống của tôi đã mang ra
khá lâu, nhưng Đại Đồng vẫn chưa tới. Vì thế Gianh Mạnh Kì gọi điện
thoại cho cô ấy. “Y Y đã đến đây rồi, em còn bao lâu nữa thì đến?” Đáng
lẽ là giọng nói chứa đầy kiên nhẫn nhưng không biết Đại Đồng nói gì mà
sau đó sắc mặt Giang Mạnh Kì biến đổi, âm điệu đè nén, ảo não. “Có phải
em cố ý không? Đầu của em rốt cuộc suy nghĩ cái gì?….Anh làm cái gì chưa tốt, làm cho em không yên tâm như vậy?…..Còn nói không muốn kết hôn?…Em đủ rồi…..”
“Rầm” một tiếng, Giang Mạnh Kì đập điện thoại
thật mạnh trong tay, tiếng đập vang lớn đến nỗi vài bàn gần đó mọi người đều xoay lại nhìn.
Hải Kỳ cũng nghe tiếng vang đó mà ngước mắt, thấy được bàn của tôi, anh sửng sốt, sau đó lịch sự nhìn tôi mỉm
cười. Tôi thấy vẻ mặt của anh có chút mất tự nhiên.
“Đại Đồng làm sao vậy?” Không nhìn Hải Kỳ nữa, tôi đang tập trung chú ý vào câu chuyện của bạn mình, cẩn thận hỏi.
“Cô ấy muốn hủy bỏ hôn lễ.” Sắc mặt Giang Mạnh Kì thật ảm đạm. “Tôi không
biết cô ấy không yên lòng cái gì? Không muốn đám cưới, có thai cũng
không muốn nói cho tôi biết. Cô ấy rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?” Giang Mạnh Kì tức giận đập xuống bàn vài cái…
Lại có thêm nhiều ánh mắt chú ý nhìn lại đây, trong đó bao gồm cả sự lo lắng của Hải Kỳ.
“Có thai?…….” Không rảnh quan tâm đến ánh mắt của người khác, chúng tôi
nhìn rất giống như đôi nam nữ đang nói chuyện chia tay. Nghe tin tức như thế, tôi đã cắn nhầm vào lưỡi mình.
“Ngay cả cậu cũng
không biết?” Giang Mạnh Kì cười khổ. “Xem ra não cô ấy chậm phát triển,
cô ấy muốn hợp tác cho chúng ta. Cô ấy cho rằng, cậu khác với bốn năm
trước đây, bây giờ cậu sẽ dễ dàng tiếp nhận tôi hơn.”
Tác hợp? Tôi bị hai chữ này tức thời dọa đến ngây người, Đại Đồng đang đùa cái gì vậy?….
“Cuối hai tuần trước, ở trong toilet tôi vô tình phát hiện được trong thùng
đựng giấy vệ sinh có thấy một que thử thai, có hai gạch đỏ nổi lên. Tôi
vẫn nghĩ cô ấy sẽ cho tôi một tin vui, cho nên tôi phối hợp, chờ cho cô
ấy tự thông báo cho tôi biết…Không nghĩ đến đợi hoài đợi mãi….đợi đến
kết cục này.” Ánh mắt Giang Mạnh Kì u tối đến cực điểm.
“Có phải có…vấn đề gì hay không?” Tôi hỏi thật thận trọng
“Cô ấy cảm thấy tôi còn yêu cậu, cho nên muốn tác hợp cho chúng ta.” Giang Mạnh Kì nói thẳng thắng không hề nề hà chuyện gì.
“Không…không…….thể…..nào….chuyện….đó…..cậu…..đối….với mình…..còn…..sao?” Tuy rằng không thể chấp nhận cách làm của Đại Đồng,
nhưng tôi hiểu được, có đôi khi càng quý trọng một người nào đó thì càng để ý xem tình yêu người đó dành cho mình có phải là 100% hay không!
Giang Mạnh Kì không nghĩ tôi sẽ hỏi như vậy, cậu ta im lặng.
Lúc tôi nghĩ anh ta sẽ không trả lời thì anh ta lẳng lặng nói. “Nếu nói
những cảm xúc đã chết sạch sẽ thì là gạt người. Nhưng cái tên Đồng Tử Y
này, tôi đã chôn ở một nơi thật sâu trong ký ức. Bởi vì trong ký ức có
thương tích đau đớn, cho nên tôi sẽ không động vào nữa. Với cô ấy thì
khác, cô ấy là người sống động trong hiện tại, là cả hai chúng tôi quý
trọng lẫn nhau.”
“Còn nhớ bốn năm trước đây tôi từng khuyên qua cậu, tại sao lại muốn cố chấp yêu một người như vậy? Y Y, tình yêu
của tôi đối với cậu không có cố chấp. Nhưng ngược lại, tôi theo đuổi
hạnh phúc thật sự cố chấp. Tôi hi vọng có một gia đình hòa thuận, cho
nên tôi đối với hạnh phúc sẽ không buông tay.”
Nghe Giang
Mạnh Kì nói xong, tôi kinh ngạc ngẩn người…..Bởi vì trong ký ức có vết
dấu thương tích, cho nên vĩnh viễn đem người mình yêu chôn sâu ở trong
lòng, nơi không thể chạm tới được. Đối với hạnh phúc phải cố chấp theo
đuổi…..Tôi cũng nên như vậy thôi…..((&_&))
“Tôi sẽ nghĩ biện pháp, nhất định ngày mai sẽ khiến cho cô ấy thanh thản làm cô dâu…”
“Cảm ơn.” Anh ta im lặng, cười khổ.
“Giang Mạnh Kì…..chuyện trước kia…..mình xin lỗi.”
Lần đầu tiên phát giác ra, người đàn ông này đã từng thật sự rất yêu tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...