“Là bà?” Lâm Quyền bấy giờ mới mở miệng lên tiếng, cậu còn không biết bà ta là ai sao.
Bà ta á? Là một người đàn bà không xứng làm mẹ!
Lâm Hy kiệt sức nhìn bà, hai chân run rẩy chống đỡ để mình đứng dậy, ánh mắt tuyệt vọng nhìn bà chăm chăm.
“Tại sao lại là bà?” Lâm Hy từng bước tiến lại, đôi chân nặng trịch, ánh mắt vô hồn, từng câu từng chữ vẫn lặp đi lặp lại: “Tại sao?”
“Lâm Hy à…”
“Tại sao?” Hứa Dĩnh Hàn ôm chặt lấy Lâm Hy đang giãy giụa muốn tiến tới đối chất với bà, cô gần như là đang gào thét trong tuyệt vọng.
“Tại sao lần nào cũng là bà? Bao nhiêu đau khổ mà cuộc đời này tôi phải gánh chịu đều từ một tay bà gây ra! Rốt cuộc thì tôi đã phạm phải tội lỗi gì để phải nhận lấy kết cục bi thảm như vậy? Rốt cuộc là tại sao?”
Lâm Hy ở trong lòng Hứa Dĩnh Hàn không ngừng giãy giụa, đau đớn nói ra tất cả uất ức của mình.
“Cô nói cứ như kiểu tôi đang có lỗi với cô vậy cô bé?” Ngu Kim Cương thuận thế khom người, vừa cười mỉa mai vừa nói: “Ban đầu là do cô cản trở con đường tiến thân của tôi, nhưng chẳng phải lúc đó cô vẫn còn lành lặn đó sao? Nhưng còn lần này, cô dám cướp đi mạng sống của con trai tôi, tôi phải khiến cô đau đớn khổ sở, sống không bằng chết mới có thể an ủi cho linh hồn của con trai tôi!”
“Bà thôi cái lý luận cặn bã đó đi!” Hứa Dĩnh Hàn bất chợt lên tiếng, đánh thẳng vào tâm lý của bà: “Tất cả mọi người có mặt ở đó đều tận mắt chứng kiến, là con trai bà tự mình lao vào họng súng của Lâm Hy, cho nên, Tống Dương cậu ta chính là đang tự nguyện. Bà làm ra loại chuyện này, không những uổng phí tâm tư của cậu ta mà còn khiến cho cậu ta chết cũng không được thanh thản.”
“Không!” Ngu Kim Cương tức giận thét lên, chỉ tay vào mặt Lâm Hy cùng Hứa Dĩnh Hàn.
“Các người, chính các người đã ép chết thằng bé! Bây giờ lại còn giả nhân giả nghĩa cái gì? Suy cho cùng thì cũng chỉ là một lũ man rợ!”
“…”
Lâm Hy đột nhiên bật cười, một nụ cười lạnh đến thấu xương.
“Thật không ngờ, tình mẫu tử giữa mẹ con các người lại cảm động như vậy, nếu như bà không phải là bà ấy, nếu như bà không mang một khuôn mặt mà tôi đã khắc sâu vào tận xương tủy đấy, tôi thật sự đã tin bà là một người mẹ dũng cảm tuyệt vời…”
Lâm Hy càng nói càng hận, lọt vào tai Ngu Kim Cương lại giống như một loại vũ khí đang giày xéo tâm can của bà, trái tim bà cũng chợt nhói lên một hồi đau thắt.
“Ngôn ngữ của tuổi trẻ cũng thật lạ, tôi không hiểu cô đang nói gì, trần đời này làm gì có người mẹ nào mà lại không thương con của mình chứ?” Ngu Kim Cương sau một thoáng đầu óc rối loạn thì cũng chịu mở miệng phản bác lại cô.
Lâm Hy gạt cánh tay của Hứa Dĩnh Hàn đang ôm chặt mình, bước chân nặng nề chậm rãi đi tới, ánh mắt mang theo một tia hy vọng, giọng nói run run hỏi bà: “Làm gì có mẹ nào không thương con? Vậy tại sao, một chút tình thương bà cũng không dành cho con gái của bà?”
Ngu Kim Cương đang khoanh tay kiêu ngạo cũng phải giật mình bởi câu nói cuối của Lâm Hy.
Ngay khoảnh khắc đó, Ngu Kim Cương bỗng nhìn chằm chằm vào người con gái thê thảm trước mặt, tim bất chợt đập nhanh liên hồi, từ kinh ngạc đến bàng hoàng, xong lại đến hoảng loạn, tất cả nỗi lo sợ đều dồn hết vào trong trí óc khiến bà nhất thời không thể bình tĩnh mà run rẩy.
Bà cố gắng che giấu cảm xúc bằng cách bấm chặt vào lòng bàn tay, rất đau, dường như đã rướm máu.
Thế nhưng khuôn mặt tái nhợt lộ rõ vẻ sợ hãi kia đã hoàn toàn bán đứng bà.
“Cô… cô nói bậy! Tôi không có con gái!” Ngu Kim Cương chối bỏ đứa con mà mình đứt ruột sinh ra một cách tuyệt tình.
Giờ phút này Lâm Hy đã hiểu, sự tồn tại của cô chẳng có ý nghĩa gì đối với cuộc đời của bà cả.
Niềm tin hy vọng bị sụp đổ trong nháy mắt, cô chỉ biết cười, nụ cười không rõ là uất hận hay thương cảm.
Lâm Hy nhìn thẳng vào mắt bà thật lâu, cuối cùng nói: “Tống Dương không nên có một người mẹ như bà.”
“Cô không có tư cách gọi tên con trai tôi!”
Vừa mới trải qua một hồi hoảng sợ, cộng thêm cảm xúc thù địch trước đó, sự bình tĩnh của Ngu Kim Cương dường như đã xuống đến đỉnh điểm, điên cuồng lao vào cấu xé Lâm Hy.
Hứa Dĩnh Hàn lập tức bước đến, dùng cả lưng mình che chắn cho cô, không để cô gái nhỏ phải chịu một chút tổn thương nào, mặc cho móng vuốt sắc nhọn của người đàn bà phía sau đang không ngừng phát tiết.
Còn Lâm Hy thì vẫn nhìn bà như vậy, khiến cho nội tâm của bà dâng lên một loại cảm xúc tội lỗi, bà càng lúc càng điên loạn hơn.
Bà vẫn nghĩ, Lâm Hy đã nắm thóp được bà, vậy cho nên hiện tại, bà không cho phép Lâm Hy được sống để lại tiếp tục cản trở bà.
Nhưng có nằm mơ Ngu Kim Cương cũng không ngờ được, người mà bà nhẫn tâm chối bỏ, người mà bà hận thấu xương này lại chính là đứa con gái máu mủ năm xưa.
Nếu như có một ngày bà nhận ra rồi, bà có sẽ hối hận hay không?
Chẳng ai có thể giải đáp cả.
“Ngu Kim Cương!”
Giữa tình thế hỗn loạn bất chợt vang lên giọng nói của một người đàn ông.
Lâm Hy thoáng chốc nắm chặt tay áo của Hứa Dĩnh Hàn, chân cũng vô thức sợ hãi mà rụt về sau.
Ngay cả Hứa Dĩnh Hàn, mọi người đều chưa từng được chứng kiến một lão đại như hắn cũng có lúc vừa nhìn thấy một người thì trán liền nổi gân xanh, khuôn mặt cũng hằn lên tia hung ác đến đáng sợ.
“Ông… sao ông lại ở đây?” Ngu Kim Cương run rẩy lắp bắp không ngừng.
Hứa Cảnh Gia thoáng quét mắt đến người còn gái bên kia, sau đó hỏi: “Tôi phải hỏi bà mới đúng, bà làm loạn gì ở đây?”
“Tôi…”
“Thôi khỏi.” Hứa Cảnh Gia bỗng cắt đứt lời bà.
“Bà không cần phải lấp liếm hay che giấu làm gì, tôi đã biết cả rồi.”
Ngu Kim Cương mở to đôi mắt sợ hãi nhìn ông, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy: “Ông biết hết rồi?”
Hứa Cảnh Gia bỗng nhiên cười lên một tiếng, sau đó lạnh lùng nhìn Ngu Kim Cương: “Tôi thật không ngờ đấy bà Ngu à, lẽ ra ngay từ lúc bà phản bội Lâm Văn thì tôi nên đoán trước được bà là một con đàn bà độc phụ như thế nào!”
“Ông à, không phải đâu, là cô ta, cô ta đắc tội với tôi nên tôi chỉ muốn đòi lại một chút quyền lợi mà thôi…”
“Con bé đã đắc tội gì với bà?”
Ngu Kim Cương không ngờ rằng Hứa Cảnh Gia sẽ hỏi một câu như vậy, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Hứa Cảnh Gia lại tiến một bước, tay kia nâng cằm bà lên, hỏi: “Không trả lời được à? Vậy để tôi nói cho nhé?”
“Là con bé đó đã lỡ tay tước đi mạng sống của con trai bà cho nên… bà muốn trả thù có đúng không?”
Ngu Kim Cương kinh hãi đến tột độ, nhìn Hứa Cảnh Gia ghét bỏ hất cằm bà sang.
Nhưng chỉ giây sau, Ngu Kim Cương bỗng bật cười, bà cười lên một cách ghê sợ, sau đó nhìn chằm chằm vào Hứa Cảnh Gia:
“Đúng, tôi có con riêng bên ngoài đấy, năm đó tôi tiếp cận ông cũng chỉ vì địa vị đấy, nhưng bao năm qua, ông đã một ngày nào thật sự coi tôi là vợ hay chưa? Tôi sống trong nhà ông cũng chỉ như bù nhìn, ông thậm chí còn không muốn để tôi mang thai con của ông. Ông đối xử với tôi như vậy, lại muốn tôi toàn tâm toàn ý với ông, ông nằm mơ đi!”
“Còn cô!” Ngu Kim Cương bỗng chuyển hướng chỉ tay về phía mặt Lâm Hy rồi nói:
“Giết người đền mạng, cô giết con trai của tôi, tôi liền tiễn hai người bọn họ đi cùng, so với lấy mạng cô, tôi càng muốn khiến cô phải đau đớn chứng kiến từng người từng người quan trọng trong cuộc đời cô phải ngã xuống, để cô phải nếm trải nỗi đau ngày đó mà tôi phải nếm trải!”
“Bà điên thật rồi!” Hứa Dĩnh Hàn gằn lên một tiếng, hai tay đưa lên bịt tai Lâm Hy lại, không muốn để cho cô phải nghe thấy những loại từ ngữ không hay từ người đàn bà này.
“Thế nào? Chịu không nổi?” Ngu Kim Cương càng lúc càng như điên loạn, nụ cười giễu cợt mà nhìn vào Lâm Hy.
“Bọn họ chết rồi, có phải là đau lòng lắm không? Vì cô đấy, vì cô mà bọn họ chết thảm đấy, để tôi xem nửa đời về sau cô sẽ phải sống trong dằn vặt như thế nào, chắc hẳn sẽ thú vị lắm.” Nói xong thì Ngu Kim Cương cười khằng khặc, giọt lệ nơi khóe mắt liền trào ra.
Không biết là vì thỏa mãn trả được mối thù hay vì gió lớn khiến bà ấy cay mắt.
Nhưng bỗng lúc này, tiếng cười của Ngu Kim Cương chợt tắt lịm, tầm mắt hướng về đám người phía xa xa, ngay sau đó, cả khuôn mặt bà trắng bệch, như thể là vừa nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ khiến bà phải sững mình.
“Bà chắc chưa?”
Ngu Kim Cương kinh sợ đến mức hai chân mềm nhũn, mắt trợn trừng nhìn người đàn ông mới vừa nãy còn đang nằm bất động bên băng ca, vậy mà bây giờ lại có thể khỏe mạnh đứng bật dậy khiêu khích bà.
Ngu Kim Cương như bị á khẩu, miệng mấp máy nhưng lại chẳng thể nói được câu nào, một linh cảm nói cho bà biết, trong chuyện này chắc chắn có vấn đề, thế là bà theo phản xạ lập tức lia mắt sang chiếc băng ca bên cạnh.
Và quả nhiên… người còn lại đang mở to đôi mắt long lanh nhìn bà.
Bấy giờ thì Ngu Kim Cương đã thật sự bị dọa cho sợ, cánh tay không ngừng run rẩy chỉ vào hai người đã chết lại đột nhiên sống lại kia.
“Hai người… hai người không phải là đã…”
“Bà muốn hỏi không phải chúng tôi đã chết rồi mà có phải không?” A Phong nhếch môi khẽ cười, thong thả bước đến chiếc băng ca của Doãn Tử rồi chìa tay.
Doãn Tử hiểu ý nắm chặt tay anh, lười biếng để anh dùng sức kéo mình đứng dậy.
Xong, A Phong dịu dàng xoa đầu Doãn Tử, nói: “Tiểu tử à, giỏi lắm.”
“Chuyện, diễn xuất là điểm mạnh của em mà, nhưng lần sau đề nghị anh đổi hãng túi máu khác, eo ôi mùi kinh chết đi được.” Doãn Tử dẩu môi gạt tay anh xuống.
A Phong cười cười, ánh mắt đầy sự cưng chiều nhìn cô: “Được, lần sau nhất định đổi hãng cho em, chịu chưa?”
“È hèm!” Minh Lễ ho nhẹ một tiếng, đám Hàn Tam cũng bày ra vẻ mặt như sắp nôn ra, ngay cả Lâm Quyền cũng kín đáo cười vài tiếng, vừa mới xổ vai mà đã ban cơm cho bọn họ, xem bọn họ là không khí sao?
“…” A Phong hai tay nhét túi quần nhìn bà, bà ta vẫn đang trong vẻ mặt bàng hoàng đó, làm cho anh có chút buồn cười. “Khiến bà phải thất vọng rồi, chúng tôi e là phải sống dai thêm vài chục năm nữa.”
Ngu Kim Cương khó khăn mở miệng, trong mắt vẫn hiện rõ sự bàng hoàng như không thể tin: “Sao có thể? Hai người… cậu… tôi tận mắt chứng kiến cậu bị đâm cho tới chết rồi kia mà, cả con bé kia nữa…” Nói đến đây, Ngu Kim Cương dường như bắt được điểm manh mối gì đó.
Nhìn những con người có mặt ở đây ai nấy đều không hề kinh ngạc khi A Phong và Doãn Tử vẫn bình an vô sự, bà đến cuối cùng cũng ngộ ra.
Quay trở lại thời điểm lúc A Phong phát hiện mọi người đang bị theo dõi, lúc đó, người đầu tiên anh báo tin chính là Hứa Dĩnh Hàn.
Bàn kế sách xong xuôi thì cũng là lúc nên dụ con mồi tự giăng vào lưới, A Phong và Hứa Dĩnh Hàn quyết định nói toàn bộ dự định sắp tới cho mọi người. Từ đó, mỗi một người đều mang trong mình một nhiệm vụ.
Nói cho oai thì là như vậy, nhưng nói trắng ra thì bọn họ chỉ đang diễn một vở kịch để dụ kẻ đứng sau xuất đầu lộ diện, nhưng chỉ không ngờ, kẻ đó lại là Ngu Kim Cương.
Về chuyện vì sao A Phong bị đâm tận 9 nhát dao nhưng lại không chết thì rất đơn giản.
Tất cả mọi người ở đây đều đã được phòng bị sẵn lớp áo giáp tự vệ bên trong, trồng lên đó là hai túi máu giả. Cho nên, A Phong mới may mắn thoát chết, nhưng vẫn không tránh được sẽ bị thương, bởi 9 nhát dao không hề ít.
Doãn Tử cũng vậy.
…
Ngu Kim Cương thoáng chốc ngã quỵ, ánh mắt căm hận nhìn đến Lâm Hy.
Lâm Hy cũng không lảng tránh, cô nhìn thẳng vào mắt bà, nhưng tận sâu bên trong nó lại không còn tồn tại bất cứ cảm xúc gì nữa.
Lâm Hy cô… không còn hy vọng gì ở bà nữa!
“Cẩn thận!” Doãn Tử bất chợt hét lên một tiếng.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Ngay khoảnh khắc con dao trên tay bà sắp sửa giáng xuống người cô, Hứa Cảnh Gia từ phía sau lưng bất ngờ đánh úp, giằng lấy con dao trên tay bà sau đó chuyển hướng lưỡi dao, xẹt một đường, dòng máu đỏ từ cổ của Ngu Kim Cương ào ạt phun ra.
“Mẹ!”
“…”
Lâm Hy như không thể tin vào mắt mình, bất lực thét lên một tiếng thảm thiết, sau đó liều mạng chạy lại ôm lấy thân thể mềm oặt của bà.
Ngu Kim Cương thậm chí còn chưa nói được một lời trăn trối, bà thậm chí còn chưa biết được sự thật, thậm chí còn chưa nhận ra được đứa con gái năm đó của mình, bà ra đi một cách thê thảm, chết không nhắm mắt, chết dưới tay của người đàn ông mà bà đã phải từ bỏ tất cả để đến với ông, để rồi nhận lấy kết cục bi thảm.
Hốc mắt Lâm Hy dần nóng lên, giọt lệ ủy khuất chầm chậm rơi xuống gò má bà, bàn tay cô run rẩy nâng lên… rồi vuốt xuống.
Giây sau liền ngửa mặt lên trời thét lên một tiếng đầy thảm thương.
Lâm Hy ôm chặt bà ở trong lòng mà khóc nghẹn, mắt nhìn sang Hứa Cảnh Gia, chỉ hận không thể một dao đâm chết lão: “Hứa Cảnh Gia, tôi sẽ hủy hoại ông, tôi nhất để sẽ hủy hoại ông!”
Hứa Cảnh Gia một mặt thản nhiên nhìn người con gái trước mặt, miệng cười: “Cô có bản lĩnh đó sao?”
“Đừng nói là hủy hoại, cho dù cô ấy có bảo ông chết thì ông nhất định phải chết!” Lời này của Hứa Dĩnh Hàn, tuy không dõng dạc nhưng là một lời mang sức áp bức khá lớn.
Lúc này, Hứa Cảnh Gia mới dồn mọi sự chú ý lên người của Hứa Dĩnh Hàn, sau đó, hàng mày liền nhíu lại.
Ánh mắt lạnh lùng đó, cộng thêm khí thế lúc hắn đối mặt với ông thật giống với Hứa Hùng.
Hứa Cảnh Gia cảm thấy mình hẳn là đã bị hoa mắt rồi, nếu không thì tại sao ông lại có thể nhìn thấy bóng dáng của Hứa Hùng trên người hắn ta được.
Ảo giác, đúng vậy… tất cả chỉ là ảo giác.
Năm đó, chính tay ông đã ra tay với cả nhạ họ, chính mắt ông tận mắt chứng kiến cả nhà bọn họ đau đớn chìm trong biển lửa, vậy nên, không có chuyện Hứa Hùng sẽ còn sống mà đứng sừng sững ở trước mặt ông như thế này được.
“Con gái à, con không thể trách ta, mẹ con bà ấy muốn giết con, ta chỉ là đang bảo vệ con mà thôi.” Hứa Cảnh Gia thản nhiên nói ra một câu không biết nặng nhẹ như thế.
Lâm Hy căm hận tột cùng: “Ai là con gái của ông? Hứa Cảnh Gia! Ông không có tư cách đó!”
Hứa Cảnh Gia đột nhiên dang rộng tay mình, cúi người từ xa nói với Lâm Hy: “Mẹ con bà ấy chết rồi, ta đương nhiên phải có trách nhiệm, thay bà ấy chăm sóc con, hậu thuẫn cho con.”
“Rác rưởi!” Lâm Hy cắn răng gằn lên một tiếng, bao nhiêu tủi nhục mà ông ta đã gây ra cho cô lại một lần nữa hiện hữu trong đầu.
“Con nói đúng lắm Lâm Hy, rác rưởi thì mãi là rác rưởi!” Bỗng từ đằng xa có một giọng nói khàn khàn vọng lại.
Hứa Cảnh Gia bộ dạng đắc ý liền ngay lập tức kinh hãi khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đang chống gậy tiến gần.
Hàn Tam, Hàn Tứ nhanh chóng bước đến cúi đầu với ông.
Hứa Cảnh Gia chỉ trong một thoáng liền sợ hãi đến tột đỉnh, không phải vì khí thế của ông quá mức dọa người, mà vì ông chính là nhân vật nắm giữ toàn bộ tội ác năm đó của ông ta.
Ngải Khinh, người anh em vào sinh ra tử với Hứa Hùng.
“Ông… ông chưa chết?”
Ông lớn: “Nhìn thấy tôi lại kinh sợ đến như vậy?”
Hứa Cảnh Gia cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lẽo.
Giây sau, ông nhìn thẳng vào mắt ông lớn:
“Hừ! Mạng của lão già ông cũng lớn thật đấy, nhưng rồi thế nào? Định trả thù cho cả nhà họ sao? Chậc chậc… tôi nói ông nghe nè.”
“Cả nhà ba người bọn họ đã bị thiêu rụi thê thảm rồi, giờ ông có muốn lấy mạng của tôi thì bọn họ cũng không thể nào đội mồ sống dậy mà cảm ơn ông được, vậy nên nghe tôi… an phận mà hưởng thụ tuổi già đi.”
Ông lớn phút chốc bật cười: “Hứa Cảnh Gia ơi Hứa Cảnh Gia, chẳng trách năm nó ông cụ Hứa lại chẳng trọng dụng ông, là bởi vì tầm nhìn của ông quá hạn hẹp, làm việc quá mức háo thắng, ông lại còn không mở to mắt ra mà nhìn xem, người đang đứng trước mặt ông kia là ai…”
Hứa Cảnh Gia có một dự cảm không lành, một mặt đề phòng ông lớn, mắt nhìn theo tầm nhìn của ông.
Chỉ thấy…
Bên kia, một người đàn ông tỏa ra một bầu không khí lạnh lẽo, hắn một tay nhét túi quần, tay kia mân mê chiếc vòng ngọc bội đang đeo trên cổ, khóe môi khẽ nhếch lên, nhìn thẳng vào mắt Hứa Cảnh Gia rồi nói:
“Đã lâu không gặp, chú út.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...