Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế


Tông Việt nhìn thấy Diệp Vấn Vấn ở một ngã rẽ, lúc anh ta đi qua, vừa hay thấy được có một cụ già sáu mươi tuổi hỏi đường cô.
Rõ ràng là cô không biết, nhưng nhìn thấy vẻ mặt mê mang của cụ già lại không đành lòng, cho nên đang chuẩn bị hỏi thăm giúp cụ.
"Từ đây đi thẳng tới khoảng một trăm mét, sau đó rẽ phải đi tới đèn xanh đèn đỏ thứ ba, đó là nơi ngài cần tới." Tông Việt dừng xe nhỏ màu vàng lại, mở miệng nói.
Diệp Vấn Vấn thở phào nhẹ nhõm, cụ già cũng cảm ơn rồi rời đi.
"Sao lại đến nhanh thế." Diệp Vấn Vấn chỉ mới chờ gần mười phút.
"Khá gần mà."
"Sao không ở nhà mà lại chạy đến đây làm gì?" Tông Việt hỏi như thể chỉ thuận miệng hỏi thế, nơi này nhân khẩu dày đặc, không phải khu mua bán phồn hoa gì.

Nếu cô đi dạo phố, vậy không nên tới nơi này.
Lẽ nào cô thật sự cố ý đến tìm Hạ Giang?
Tuy rằng Tông Việt bật cười với sự căng thẳng kia của Quý Hòa Hiện, nhóc con có bạn bè là chuyện tốt, cho dù đã trải qua rất nhiều chuyện, khiến cô trưởng thành sớm hơn số tuổi của mình, thế nhưng kinh nghiệm trong xã hội của cô gần như là con số không.
Vì thế, nếu có người muốn lừa gạt cô, Tông Việt không chắc cô có thể nhìn thấu được.
Có lúc vì tò mò nên những cô gái trẻ tuổi sẽ theo đuổi cá tính của mình, theo đuổi chuyện kích thích.

Hạ Giang trẻ tuổi, tướng mạo đẹp trai, lại làm việc trong quán bar nhiều năm, trên người đã có sẵn một chút tính cách lưu manh và tùy ý.
Những cô gái đã thành thục sẽ không thích kiểu người này, thế nhưng những cô gái có cá tính lại rất thích.
Tông Việt cho rằng mình nên thăm dò ý tứ của nhóc con.
----
Diệp Vấn Vấn cảm thấy nên chờ dì cả của Hạ Giang ra nước ngoài rồi mới nói cho Tông Việt biết chuyện cô thuê phòng, nếu không thì cô sợ bây giờ cô nói cho Tông Việt biết, anh ta có thể sẽ lập tức dẫn cô đi tìm dì cả của Hạ Giang để trả phòng lại.
"Em muốn mua một ít tài liệu học tập, có bạn học giới thiệu với em rằng tiệm sách nơi này bán rất đầy đủ, vì thế em đã tới xem một chút." Cô nhỏ giọng bịa ra một lý do.
Diệp Vấn Vấn không quen nói dối, sau khi nói xong mặt cô có hơi nóng lên.

Cô dời mắt đi, cô không dám nhìn vào mắt Tông Việt, cô sợ anh ta nhìn ra cô đang nói dối.
"Đến một mình à? Không đi cùng bạn học sao."
Diệp Vấn Vấn gật đầu.
Tông Việt lại hỏi: "Ăn cơm chưa? Có đói bụng không?"
Bây giờ Diệp Vấn Vấn đang no lắm: "Em ăn rồi."
Tông Việt hỏi thêm: "Ăn gì thế?"
Chỉ những câu nói như đang nói chuyện phiếm thế này khiến Diệp Vấn Vấn không thể kiếm cớ nói bừa được, cô suy nghĩ một chút, cũng chẳng có gì để nói dối cả: "Trên đường đi gặp được một người bạn, anh cũng có quen, chính là người đã giúp em ở quán bar hôm đó.

Trước đó không lưu cách liên lạc với nhau, tình cờ gặp được cho nên em đã mời anh ta một bữa cơm, lấy đó làm cảm ơn."
Tông Việt hơi nhíu mày, anh ta nhớ tới: "Là cậu ta...!Tên gì nhỉ? Sao hai người lại biết nhau?"
Diệp Vấn Vấn nói lại chút tình huống của Hạ Giang, cô cũng chẳng biết nhiều.
Tông Việt thuận miệng hỏi: "Cậu ta làm việc ở quán bar à? Không có công việc nào khác sao?"
"Em không biết." Diệp Vấn Vấn lắc đầu.
Tông Việt: "Nhìn qua thì cậu ta rất trẻ, em có biết cậu ta bao nhiêu tuổi không?"
Diệp Vấn Vấn mờ mịt, cô không quá quen với Hạ Giang cho nên nào biết những chuyện đó.

Cô cẩn thận suy nghĩ lại một chút, trước đó dì cả đã nói không ít chuyện liên quan đến Hạ Giang, nhưng cô không hề để tâm.
Tông Việt thấy thế thì cười cười, anh ta đã yên tâm.
Rõ ràng Quý Hòa Hiện đã căng thẳng, cũng đã nghĩ nhiều rồi.
Anh ta vỗ nhẹ đầu Diệp Vấn Vấn: "Vấn Vấn, kết bạn với ai là tự do của em.

Thế nhưng trước khi kết bạn, em phải phán đoán được người này có đáng để làm bạn hay không.


Em chưa va chạm xã hội nhiều, rất dễ bị người khác lừa gạt, em phải học cách để tâm và nhìn nhận đi."
"Em biết rồi." Diệp Vấn Vấn ngoan ngoãn gật đầu.
Cô nghĩ chờ đến khi Tông Việt vào khu dân cư đó, sẽ ở cùng dưới một mái nhà với Hạ Giang, Hạ Giang có được xem là chủ nhà trọ của Tông Việt cho nên cô bèn bổ sung: "Hạ Giang là một người có tình nghĩa và nhiệt tình, em cảm thấy có thể kết bạn với anh ta."
Tông Việt nhìn Diệp Vấn Vấn, lúc nhóc con này nói Hạ Giang là người có thể kết bạn được thì đôi mắt trong veo, không hề có chút tạp niệm nào.
Cuộc sống trước kia của cô, anh ta chỉ cần ngẫm lại thôi thì trong đầu đã xuất hiện hình ảnh tương ứng.

Nhưng cô không hề tự giận mình, vẫn tin tưởng ý tốt mà thế giới này dành cho cô.
Tông Việt bỗng xấu hổ, không dám nhìn vào mắt cô.
Anh ta ừ một tiếng, dịu dàng nói: "Anh tin vào ánh mắt em."
Diệp Vấn Vấn mím môi cười.
-------
Nước ngoài.
Lúc này đã gặp mặt đạo diễn xong, Quý Hòa Hiện bị sắp xếp tham gia một tiệc rượu.

Lúc Hứa Vũ Trạch gửi tấm ảnh kia đến cũng là lúc anh đang trong tiệc rượu.
Hành trình lần này, Vu Tinh Ngôn sợ Kiều Hựu Song chưa đủ kinh nghiệm sẽ xảy ra sai lầm, cho nên cũng đi theo cùng.
Kết thúc tiệc rượu, trở lại khách sạn, Quý Hòa Hiện đưa ra yêu cầu về nước, Vu Tinh Ngôn nhíu mày: "Vừa mới đến cậu đã muốn về rồi, còn chưa nhận được tin tức của Kuijt nữa đấy."
---- Kuijt là tên của đạo diễn Hollywood đã đưa ra yêu cầu gặp Quý Hòa Hiện.
"Ở thêm mấy ngày để tranh thủ thêm cảm tình đi, cũng là tranh thủ cho cơ hội của chúng ta." Vu Tinh Ngôn nói: "Không thể bỏ qua cơ hội tốt thế này được."
Thấy Quý Hòa Hiện im lặng không nói, Vu Tinh Ngôn cũng hòa hoãn giọng điệu của mình: "Trong nước có chuyện gì quan trọng à?"
Quý Hòa Hiện: "...."
Nếu anh nói ra lý do thật, sợ rằng Vu Tinh Ngôn sẽ muốn nhảy lầu mất.
Anh khẽ thở dài, nói: "Không có gì, cứ nghe theo sắp xếp của anh."
Sang bên này, Vu Tinh Ngôn rất bận rộn, anh ta còn bận hơn Quý Hòa Hiện nhiều.

Nếu Kuiji đã quyết định bắt đầu hợp tác với Quý Hòa Hiện trong bộ phim sắp tới, cho dù có đụng phải diễn viên ở trong nước thì anh ta cũng sẽ lấy cho được nhân vật ấy.
Đây là nước ngoài, mạng lưới liên lạc của anh ta cũng không lớn bằng trong nước, có rất nhiều chuyện phải tự làm.
"Được, tôi đã liên hệ với XX để hẹn lịch, sẽ tới kịp thời gian để quay chụp, cậu nghỉ ngơi chút đi." XX này đã tìm Quý Hòa Hiện mất lần, nhưng bên kia cứ ép giá xuống nên Vu Tinh Ngôn vẫn không đồng ý.
Với vị trí của Quý Hòa Hiện, chuyện ép giá kia thật sự quá buồn nôn.

Nhưng không biết XX đã có được tin tức gì, lần này là họ đến đây lại chủ động liên hệ với họ, sau khi Vu Tinh Ngôn đưa ra giá tiền còn cố tình tăng lên một chút.
Dưới tài ăn nói của Vu Tinh Ngôn, anh ta day dưa một trận yêu cầu bên kia tăng giá đại ngôn, đối phương đã đồng ý.
Đi ra khỏi phòng, điện thoại trong tay Kiều Hựu Song rung lên, vừa nhìn thì thấy đó là tin nhắn của Vu Tinh Ngôn gửi cho cậu ta, bảo cậu ta ra ngoài.
Quý Hòa Hiện cầm quần áo đi vào phòng tắm, Kiều Hựu Song lặng lẽ ra ngoài, Vu Tinh Ngôn đã chờ ở bên ngoài: "Cậu có biết tại sao Hòa Hiện muốn về nước không?"
Kiều Hựu Song kiên quyết đứng về phía Quý Hòa Hiện, cậu ta trợn mắt nói bừa: "Dường như người nhà giục về nhà ăn tết."
"Thật à?"
"Ừm!" Kiều Hựu Song gật đầu cái rụp.
Vu Tinh Ngôn liếc mắt nhìn cậu ta, Kiều Hựu Song bị nhìn như thế thì mồ hôi đầm đìa, cuối cùng Vu Tinh Ngôn nói: "Cậu đang nói dối."
Kiều Hựu Song: "..."
Tôi quá khó khăn.
Vu Tinh Ngôn nhíu mày, thấp giọng nói: "Có phải cậu ta yêu rồi không?"
Kiều Hựu Song bàng hoàng trong lòng, vội vàng lắc đầu.

Cậu ta không nói dối thật mà, đến giờ anh Quý vẫn chưa làm rõ nữa.
Vu Tinh Ngôn: "Cô gái bên cạnh cậu ta..."

Kiều Hựu Song: "Đó là em gái của anh ấy!"
Đầu óc Kiều Hựu Song xoay chuyển cực nhanh: "Anh Quý rất yêu thương cô em gái này, không phải sang năm sẽ thi đại học à, cơ thể của em ấy không được tốt, khó tránh khỏi việc anh Quý bận tâm đến em ấy nhiều hơn."
Vu Tinh Ngôn đăm chiêu: "Vì thế cậu ta muốn về nước là vì người nhà đốc thúc, hay là vì lo cho cô em gái này?"
Kiều Hựu Song trả lời chắc như đinh đóng cột: "Cả hai."
Vu Tinh Ngôn còn muốn nói gì đó, thế nhưng điện thoại chợt vang nên lên đành thôi.
Kiều Hựu Song quay về phòng, vì sự chậm trễ này mà sau khi về đã thấy Quý Hòa Hiện bước ra từ phòng tắm.
"Anh Quý, em cảm thấy tổng giám đốc Vu nói đúng, đây là cơ hội hiếm có.

Hơn nữa, hôm nay cuộc gặp mặt giữa anh và Kuijt rất thuận lợi, em đã nghe qua, thời gian Kuijt gặp mặt những diễn viên khác rất ngắn, nhưng hôm nay lại ngồi với anh nửa giờ."
Kiều Hựu Song theo Quý Hòa Hiện nhiều năm như thế đã rất hiểu anh, xưa nay Quý Hòa Hiện sẽ không để việc riêng ảnh hưởng đến công việc.
Nhưng bây giờ...
Suy nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết anh vì ai.
Quý Hòa Hiện thờ ơ ừ một tiếng.
"Tiểu Hoa không phải đứa bé ba tuổi, không phải trước đó anh cũng cho cô ấy ra ngoài một mình à, cô ấy sẽ chăm sóc tốt cho chính mình."
Cậu ta vẫn có câu không nói, chờ đến khi anh quay phim, Tiểu Hoa đến trường học, thời gian hai người tách ra sẽ càng nhiều hơn bây giờ.
Quý Hòa Hiện nhìn điện thoại di động, một lát sau anh bỗng hỏi: "Tôi già rồi à?"
Kiều Hựu Song: "...!???"
Cậu ta móc tai một cái, nghi ngờ mình đã nghe nhầm rồi.
"Anh Quý, anh mới hai mươi sáu..." Nếu không phải cậu ta chắc chắn đây chính là ông chủ mình đã đi theo mấy năm, cậu ta sắp nghi ngờ có phải Quý Hòa Hiện bị đánh tráo rồi không.
Quý Hòa Hiện nhìn tin nhắn Tông Việt và Hứa Vũ Trạch gửi tới, không nói gì.
Tông Việt: [Hạ Giang, hai mươi hai, là người khá tốt, có nghĩa khí, Vấn Vấn không quen với cậu ta."
Hứa Vũ Trạch: [Đôi mắt của tên nhóc kia cứ nhìn chằm chằm vào bảo bối nhỏ của cậu, tâm tư là gì thì cậu cũng hiểu.

Cậu nên coi chừng một chút thì hơn.

Còn nữa, cậu đã bày tỏ tâm tư của mình cho bảo bối nhỏ biết chưa? Tại sao tôi cứ có cảm giác hai người không hiểu nhau lắm nhỉ.]
Tâm tình của Quý ảnh đế đại nhân có hơi vi diệu.
---
Thứ ba, Diệp Vấn Vấn nhận được tin nhắn của Hạ Giang, dì cả của Hạ Giang đã rời đi, Tông Việt có thể vào rồi.
Buổi chiều sau khi tan học, cô đến tìm thẳng Tông Việt.
Vừa hay lúc này Tông Việt đang ở bưu cục để soạn hàng chuyển phát nhanh, trừ anh ta ra thì còn người ghi chép chuyển phát nhanh nữa.
"Anh Tông Việt." Diệp Vấn Vấn chạy bước nhỏ tới, đưa trà sữa mình vừa mua cho anh ta.
Cô không chỉ mua một ly, cô đã nghe Tông Việt nói rồi, bình thường ở bưu cục sẽ có ba người.

Cho nên cô đã mua ba ly, còn hai ly khác cô chia cho đồng nghiệp của Tông Việt.
Hai đồng nghiệp thì có một người trẻ tuổi, một người là trung niên.

Sau khi họ nhận được thì cảm ơn cô liên tục, lại không nhịn được mà mình hai người bằng ánh mắt mập mờ.
"Tông Việt, cậu có phúc thật, bạn gái xinh đẹp ghê, xinh đẹp như thể bước ra từ trong tranh vậy." Người trẻ tuổi tìm được cơ hội bèn nháy mắt với Tông Việt.
"Em ấy là em gái tôi." Tông Việt nói.
Đồng nghiệp bất ngờ: "Em ruột à?"
Tông Việt gật đầu.
Diệp Vấn Vấn cười đến cong cong hai mắt, chờ bọn nói xong bèn đưa tay với Tông Việt: "Cho em chìa khóa phòng anh đi."

Tông Việt không hề do dự đưa chìa khóa cho cô, anh ta còn nói: "Lát nữa anh mới tan ca."
"Anh cứ bận việc đi." Diệp Vấn vấn nói: "Em đến phòng anh trước."
Tông Việt: "?"
Diệp Vấn Vấn thoáng đảo mắt, nói: "Em đi mua thức ăn, em học được một món ăn trên mạng, em sẽ đến nhà chỗ anh nấu, chờ đến khi anh về là có thể ăn cơm rồi."
"Vậy anh rất muốn nếm thử tay nghề của em." Tông Việt cũng chẳng suy nghĩ nhiều, anh ta thấy nhóc con rất vui, cảm giác vui kia như thể sắp tràn ra tới nơi, anh ta khẽ nhướn mày: "Ngày mai Hòa Hiện về mà em đã vui thế à?"
Diệp Vấn Vấn duỗi ra sáu ngón tay, trong giọng nói của cô là sự lưu luyến không muốn xa rời: "Anh ấy đi sáu ngày rồi."
Lúc xế chiều, Diệp Vấn Vấn nhận được tin nhắn wechat của Quý Hòa Hiện, anh nói đã mua vé bay cho ngày mai.
Có tin vui nên cả chiều tinh thần cô đều nằm trong trạng thái sung mãn, hơn nữa Tông Việt cũng có thể chuyển đến nơi mới thuê, có thể nói là "Song hỷ lâm môn", thấy ai cũng cười đến mức mắt mày cong cong.
Cô quyết định sẽ cho Tông Việt một niềm vui bất ngờ, nhân lúc Tông Việt đi làm thì cô sẽ chuyển hết đồ của Tông Việt tới nơi mới, cô kiên định ngồi vững vào cái ghế tiền trảm hậu tấu.
"Trên đường cẩn thận đấy."
"Em biết rồi."
Hai mươi phút sau, Diệp Vấn Vấn đã đến được chỗ cần đến.

Taxi không thể vào hẻm nhỏ được, cho nên cô đã xuống xe ngay đầu hẻm.
Sau khi trả tiền xong, đang chuẩn bị đi vào thì ----
"Quý Duyệt Nhĩ." Đằng sau cô vang lên tiếng ong ong.
Diệp Vấn Vấn quay đầu lại, một chiếc mô tô đang dừng ngay trước người cô, người trên xe tháo nón bảo hiểm xuống để lộ gương mặt.

Là Hạ Giang, cô bất ngờ: "Sao anh lại ở đây?"
Hạ Giang mặc một chiếc áo jacket, trên tay là đôi bao tay lộ ngón, móng tay được cắn dũa gọn gàng sạch sẽ.
Diệp Vấn Vấn cuồng tay trước kia không nhìn kỹ tay Hạ Giang, lúc này cô bị những ngón tay lộ ra khỏi găng tay của Hạ Giang hấp dẫn sự chú ý, phát hiện tay Hạ Giang còn rất đẹp.
Nhưng cô đã gặp qua bàn tay xinh đẹp hơn, cho nên chỉ liếc mắt nhìn đã thu mắt lại.
Hạ Giang cười nói: "Trùng hợp thật, đêm nay anh xin nghỉ, chuẩn bị đi tìm bạn, không ngờ lại gặp em ở đây."
Không hề phải, anh ta đã cố tình chờ ở chỗ này, chờ suốt mấy tiếng đồng hồ.
Lúc ký hợp đồng, Diệp Vấn Vấn đã điền địa chỉ của Tông Việt ở khu chung cư này, Hạ Giang rất quen thuộc với mảnh đất này cho nên anh ta biết ngay ở đâu.
Hôm nay anh ta nhắn tin cho Diệp Vấn Vấn rằng có thể để Tông Việt chuyển tới, Diệp Vấn Vấn nói tối sẽ chuyển, anh ta bèn lặng lẽ đến đây ôm cây đợi thỏ.
Chỉ là, tất nhiên không thể nói cho Diệp Vấn Vấn biết những chuyện này.
Ngày hôm đó sau khi ăn cơm với Diệp Vấn Vấn xong, anh ta bắt đầu hiểu rằng anh ta và Diệp Vấn Vấn là người của hai thế giới, phải dứt ra đúng lúc mới là cách tốt nhất.
Thế nhưng ---
Lý trí là một chuyện, tình cảm lại là một chuyện khác.
Có lúc anh ta cũng tự hỏi mình, chỉ mới tiếp xúc với nhau mấy lần, sao có thể đến mức nhớ mãi không quên như thế.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra được đáp án.
Đơn giản nhất cứ tùy tâm đi, muốn làm gì thì làm cái đó, cần gì phải tìm kiếm kết quả.
"Anh trai em đâu? Sao chỉ có một mình em?" Anh ta giả bộ nghi ngờ.
Diệp Vấn Vấn cũng nói thật.
Hạ Giang hiểu rõ, chẳng trách anh ta luôn cảm thấy Diệp Vấn Vấn có chút không đúng.

Diệp Vấn Vấn thuê phòng cho anh trai cô ở, tại sao anh trai cô chẳng có chút tin tức nào, lại để cô quản lý toàn bộ.
Nếu anh trai cô không biết thì hợp lý hơn.
Biết đi đâu tìm được một cô em gái tri kỷ như thế, Hạ Giang thầm cảm thán, anh ta nói: "Anh giúp em chuyển, anh khỏe hơn em."
"Không cần, không có nhiều đồ, tôi gọi xe rồi." Diệp Vấn Vấn từ chối: "Không phải anh muốn đi tìm bạn chơi à, mau đi đi."
Trước đó Hạ Giang đã đưa chìa khóa cho Diệp Vấn Vấn.
"Anh đang giúp bạn cùng phòng tương lai dọn nhà mà." Hạ Giang nhiệt tình nói: "Đừng từ chối nữa, đi thôi, lên xe đi, tôi chở em vào."
Diệp Vấn Vấn thật sự không tiện từ chối khi đối diện với nụ cười nhiệt tình phóng khoáng của Hạ Giang, cô chỉ đành ngồi lên xe anh ta.
"Vịn chắc đấy."
Hạ Giang cẩn thận nổ máy xe, trái tim anh ta nhảy lên thùng thùng ---- Đã từng có không ít người ngồi sau xe anh ta, có nam có nữ, nhưng đây là lần đầu anh ta căng thẳng như thế, ngay cả lòng bàn tay cũng ướt mồ hôi.
Chạy xuyên qua hẻm nhỏ, không tới hai phút đã đến nơi.

Hạ Giang vô cùng tiếc nuối, nếu con đường này dài hơn một chút thì thật tốt.
Diệp Vấn Vấn nhảy xuống xe, cô quay đầu lại liếc nhìn chiếc mô tô.

Lần đầu tiên cô ngồi mô tô, trong mắt không khỏi lộ ra chút tò mò.
Cảm giác không hề giống với khi ngồi xe ô tô.

Vừa nãy, cả đường đi trong đầu cô đều là hình ảnh ảnh đế đại nhân lái xe mô tô.
Cô cẩn thận giấu đi suy nghĩ của mình, đúng lúc này cô bỗng nghe được một âm thanh bén nhọn, có một con chuột điên cuồng chạy ra từ góc: "Chạy mau, sắp nổ tung rồi!!!"
Hạ Giang vui vẻ nói: "Em thích mô tô à? Nếu thích, đợi lát nữa..."
Anh ta bỗng im bặt, bởi vì cô gái ở đối diện anh bỗng thay đổi sắc mặt.
Một giây sau, ầm một tiếng.

Sau khi tiếng nổ kia vang lên thì một làn sóng trùng kích bao phủ tới, đầu óc Hạ Giang cũng nổ tung, anh ta chỉ biết bảo vệ cô gái trước mặt dưới thân theo bản năng.
Sau đó, suy nghĩ của Hạ Giang chìm vào bóng tối trong giây lát, anh ta chỉ cảm nhận được có một sức mạnh nhu hòa đưa mình lên.

Chờ đến khi ý thức của anh ta rõ ràng lại thì phát hiện mình đang ở giữa không trung, gió bụi thổi qua từng đợt mạnh khiến anh ta kho khan liên tục.
Mấy giây sau, chân anh ta chạm đất.
Anh ta miễn cưỡng liếc mắt nhìn, đây là nóc của một tòa nhà khác.
Hạ Giang chậm rãi ngẩng đầu lên, mái tóc dài của cô gái đối diện bay lên, cô vẫn đeo túi xách, không khác gì lúc bình thường.
Nhưng mà ---
Sau lưng cô có một đôi cánh mỏng tựa cánh ve, tỏa ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt và một mùi hoa nồng nặc.
Hạ Giang ngây người.
Thấy cô có hơi luống cuống, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, đôi cánh cũng biến mất.
"Em...." Hạ Giang há hốc mồm, anh ta phun ra một ngụm máu, cơ thể lắc lư muốn ngã, nhưng cũng may vẫn không ngã xuống đất.
Diệp Vấn Vấn thở phào nhẹ nhõm, mọi chuyện xảy đến quá đột ngột, cô chỉ có thể cứu người theo bản năng.
"Em..

Là yêu à?" Hạ Giang tốn bao nhiêu công sức mới nói ra được một câu đạp đổ chủ nghĩa tam quan suốt nhiều năm của mình, anh ta đã chịu một đả kích rất nghiêm trọng.
Diệp Vấn Vấn: "..."
Cô lắc đầu rồi chuyển mắt nhìn lại, ở trước mặt bốc lên một cột khói đặc cuồn cuộn, tòa nhà mà Tông Việt thuê đã bị sập một nửa.
Vừa nhìn lại thấy ở một cửa sổ có ánh lửa, có một đứa bé đang nằm ở đó, đứa bé ấy không hề nhúc nhích, chẳng rõ sống chết.
Diệp Vấn Vấn mím môi nói: "Anh chờ ở đây đi."
Sau đó cô bay vào làn khói đặc dưới ánh mắt khiếp sợ của Hạ Giang.
Lúc này sắc trời đã tối đen, người tan ca về nhà gần như đều đang nấu cơm vào giờ này.

Tòa nhà bỗng nổ tung một cách quá bất ngờ, khiến người xung quanh chẳng kịp phản ứng.
Cũng may không ảnh hưởng đến những người ở nhà riêng, làn khói đặc mịt mù kia che lấp đi thân hình của Diệp Vấn Vấn, không một ai phát hiện cô bay vào.
Diệp Vấn Vấn phá mở cửa sổ bằng những thực vật quanh khu chung cư, chỗ cô đi qua, hệt như có bàn tay vô hình nào đó giúp cô đẩy hết lửa ập đến.
Cơ thể của đứa bé run rẩy không ngừng, mà trên người đứa nhỏ có một người đàn ông trung niên đang nằm đè lên, sau lưng người đàn ông ấy đang bị lửa bén vào, Diệp Vấn Vấn cuống quít dập tắt lửa.
Cô không biết ông ta còn sống hay không, cô chỉ có thể cởi áo khoác của mình che lên người đứa bé rồi ôm nó lên.

Cô vừa ôm lên thì phát hiện, đứa bé này chính là đứa bé ở lầu bốn kia.
--- Lần trước khi Tông Việt đưa cô đến đây, đứa bé này đã bị cha mình đuổi đánh.
"Cha ơi..." Đứa bé nói thì thào.
"Đi mau! Bình gas của con người bị rò rĩ! Sắp nổ nữa rồi!" Một con mèo tam thể không còn sợi râu mép nào nhảy vào, nó kêu một tiếng thê thảm với Diệp Vấn Vấn.
Diệp Vấn Vấn tái mặt, cô phát hiện sau lưng mình lạnh toát, trái tim đập nhanh đến mức muốn rơi ra khỏi lồng ngực.
Bên trong tòa nhà này còn có bao nhiêu người? Tòa nhà bên cạnh có bao nhiêu người? Mà ở mảnh đất trống bên ngoài tòa nhà còn có bao nhiêu người đang tụ tập nữa? Nếu bình gas bị nổ lần nữa, sẽ mang đến bao nhiêu thương vong?
....
Cô nhớ tới Quý Hòa Hiện.
Lúc anh đóng phim, vừa mệt vừa khổ lại chẳng hề oán giận, anh muốn mỗi một phân cảnh phải là phân cảnh tốt nhất, người khác đều nói anh vô cùng chuyên nghiệp.
Anh nói, đây là trách nhiệm của anh.
Diệp Vấn Vấn nhìn ngọn lửa hừng hực bị tách ra bởi sự khống chế của cô, cô hít sâu một hơi, hỏi mèo tam thể: "Bình gas ở đâu?!"
Mèo tam thể giơ chân lên: "Trên lầu."
Diệp Vấn Vấn thả đứa bé xuống, cô lao thẳng lên tầng năm.
Mèo tam thể nói nơi có bình gas bị rò rĩ chính là căn phòng Tông Việt thuê, cô chạy vào nhà bếp, nhìn thấy trong phòng bếp có mấy bình gas đặt song song với nhau, chúng đang phát ra âm thanh rò rĩ dưới sức nóng kinh người.
Diệp Vấn Vấn vội vàng nhắm mắt lại, giương cánh ra.
Cùng lúc đó, tất cả thực vật trong khu chung cư bắt đầu vang vọng xào xạc, chúng đều hướng mình đến chỗ cuộn khói dày đặc, một luồng năng lượng cực lớn vô hình từ từ ập tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui