Bây giờ giá thành quần áo không cao, một chiếc áo nhập hàng cũng chỉ khoảng vài đồng, một chuyến hàng cũng chỉ mấy trăm đồng tiền, kiểu dáng hàng hóa ở phía nam mới mẻ, lấy hàng ở bên đó về chắc chắn sẽ dễ bán hơn.
Nhưng bản thân cô cũng không có cách nào làm được việc này, cho dù là về tuổi tác hay là số tiền gom góp có ba hào kia đều giới hạn khả năng phát huy!Nhưng, phải khuyên nhủ thế nào thì cha mẹ mới chịu đi bán hàng rong đây?Cố Tư Tinh gãi đầu, đúng là tốn chất xám quá!Nói không chừng đến cái ngày mua được tứ hợp viện ấy thì đầu cô cũng đã hói luôn rồi mất.
“Tiểu Tứ.
” Một bé mập da đen thui cười hì hì bám vào bàn học của cô, nhỏ giọng nói: “Tan học về chung nhé, tớ dẫn cậu đi kiếm đồ ăn ngon.
”Cố Tư Tinh dùng khuỷu tay che quyển sổ nhỏ lại: “Tớ không đi.
”Còn có thể kiếm được cái gì ngon chứ?Chẳng qua chỉ là đốt vài đồng tiền mua mấy quả trứng gà mà thôi.
Sau này chị đây còn muốn làm tiểu tiên nữ xinh đẹp, không thể làm mấy việc kia nữa.
Hàn Nhị Bàn rất bối rối: “Bình thường không phải cậu thích chạy hơn bất cứ ai hay sao?”Cố Tư Tinh không muốn đôi co với một đứa trẻ như nó nên đẩy nó ra: “Cậu mau đi đi, lát nữa là vào học rồi.
”Hàn Nhị Bàn rời đi với vẻ hơi không cam lòng.
Hôm qua nó đã nghĩ rất kỹ rồi, hôm nay sẽ dẫn Tiểu Tứ đi trộm trứng chim, nhưng sao Tiểu Tứ lại không đi nữa?Tế bào não của Cố Tư Tinh đã chết cả một buổi sáng cũng không nghĩ ra được cách gì thuyết phục cha mẹ từ bỏ cày cấy để đi kinh doanh, mấu chốt là cô còn quá nhỏ tuổi, nói chuyện không có sức thuyết phục.
Tan học trở về nhà cùng Cố Tam Tĩnh, cha mẹ và chị cả, chị hai vẫn còn ở ngoài đồng, vẫn chưa về nhà, hai chị em một người nhóm lửa, một người cầm muôi, bắt đầu nấu cơm.
Lần này, người cầm muôi nấu chính là Cố Tư Tinh, tuy rằng tay nghề nấu cơm của cô cũng chẳng ra làm sao, nhưng tóm lại vẫn tốt hơn Cố Tam Tĩnh tuổi thật mới chí có chín kia.
Trong nhà có tương mà mẹ tự tay làm, Cố Tư Tinh dự định làm món mì nước tương.
Dầu trên chảo vừa sôi là bỏ hành vào, sau đó thêm tương vô! Khi làm mấy việc này, đột nhiên cô nhớ ra chuyện vào cái hôm trọng sinh ấy.
Hồi còn ở trường đại học, cô có một anh bạn trai, lúc tốt nghiệp rồi mới biết nhà anh ta thật ra rất giàu có, còn có chút gia thế nữa, khi ấy cô thật sự không hề có cảm giác nhặt được bảo bối mà chỉ cảm thấy áp lực lớn.
Quả nhiên cảm giác của cô rất chuẩn xác.
Người nhà của anh ta chê cô xuất thân nông thôn, che cô gia đình nghèo khó, để có thể xứng với anh ta mà cô bất chấp gia cảnh khó khăn, tiếp tục học lên nghiên cứu sinh, sau này lại cố gắng vào công ty nước ngoài.
Nhưng cho dù cô có là một người ưu tú đến đâu thì người nhà bọn họ vẫn coi thường cô, chỉ vì cô là người nông thôn.
Ở trong mắt mấy người thành phố đó, là một người nông thôn chính là cái tội.
Hôm ấy là sinh nhật của mẹ anh ta, cô mang bánh gato tới, mẹ anh ta lại coi cô thành người giúp việc mà sai khiến, kêu cô lau bàn, vào bếp nấu cơm, nấu cơm xong còn chê không ngon nữa.
Con mẹ nó chứ, bây giờ nghĩ lại, bản thân mình khi ấy đúng là quá ti tiện!Nhưng cô không thể không thừa nhận, Đổng Kiến An thật sự rất ưu tú, cho dù là ngoại hình hay là năng lực và tu dưỡng, bằng không cô cũng sẽ không nỗ lực vì anh ta và kiên trì suốt nhiều năm như vậy.
“Tiểu tứ, sắp khét chảo rồi kìa!”Giọng của Cố Tam Tĩnh kéo linh hồn Cố Tư Tinh trở về, cô vội vàng thêm nước vào trong chảo, nhìn tương trong chảo sủi lăn tăn mới múc vào trong bát, sau đó rửa sạch chảo rồi đổ nước vào, nói với Cố Tam Tĩnh: “Chị đợi nước sôi nhé, em đi gọi mọi người về ăn cơm.
”Cố Tam Tĩnh phất tay kêu cô cứ đi, Cố Tư Tinh đóng nắp chảo lại rồi ra ngoài, vừa mới ra đến cửa đã đụng phải ngay bà nội Ngô Đại Ni, cô vừa cười vừa gọi một tiếng: “Bà nội!”Ngô Đại Ni lạnh lùng nhìn cô một cái: “Định đi đâu?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...