"Bác sĩ Diêu lại bị phó chủ nhiệm Cao gọi đi, tôi cảm thấy rất bất an, mấy người nói xem, từ khi Phó chủ nhiệm Cao đến bệnh viện chúng ta, bác sĩ Diêu đã trải qua ngày tốt lành nào chưa?”
"Cô ấy là bác sĩ chủ chốt, nhiệm vụ nặng nề hơn so với chúng ta, chờ cô ấy trở về hỏi tình hình một chút!”
Văn phòng Cao Dĩnh Nhi.
Diêu Lan Hạ một tay vịn vào thành ghế làm giảm cơn đau bụng, nói: "Phó chủ nhiệm Cao tìm tôi có chuyện gì?"
Cao Dĩnh Nhi ngồi trên ghế, khoanh tay nhìn cô, viền mắt nhướng cao, khuôn mặt tinh xảo mang theo vẻ bất thiện, tinh tế dò xét Diêu Lan Hạ: "Viện trưởng ra lệnh, để cô giúp đỡ thẩm tra toàn bộ, mặt khác...” Cô ta rất không tình nguyện cắn răng nói: "Cô hỗ trợ viện phó Đào phụ trách khoa nội trong khoảng thời gian này!”
Nói xong, cô ta ném một phần tài liệu cho cô, môi đỏ hừ lạnh: "Diêu Lan Hạ, rốt cuộc cô lấy bản lĩnh ở đâu! Chuyện gì cũng không thể thiếu cô!”
Phải không? Diêu Lan Hạ cười lạnh trong lòng, ai thèm chuyện gì cũng đều có cô? Cô ước gì không tiếp tục nhúng tay vào những chuyện tào lao này!
Cầm tài liệu trong tay, cô nói: "Phó chủ nhiệm Cao còn có chuyện gì không?"
Cao Dĩnh Nhi hung hăng lườm cô một cái, nói: “Bệnh nhân lần trước, cuối cùng quyết định không phẫu thuật, cô hài lòng chứ?”
Oh? Chính là nội dung được thảo luận trong cuộc họp kia: "Bệnh nhân đều có xu hướng tìm lợi tránh hại theo bản năng, tôi có cái gì mà phải hài lòng hay không, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước!”
Cô thực sự không muốn tiếp tục nói nhảm với Cao Dĩnh Nhi.
"Cô đứng lại!”
Cao Dĩnh Nhi đứng lên, giày cao gót cùm cụp cùm cụp đi đến phía sau cô, trào phúng nói: "Diêu Lan Hạ, cô đừng tưởng rằng hỗ trợ viện phó Đào trong công việc thì có thể thừa cơ làm việc gì đó không thể lộ ra ngoài với anh ta!”
Diêu Lan Hạ nhếch môi nở nụ cười khinh thường, quay người, cô chịu đựng cơn đau bụng mỉm cười nhẹ nhõm và ưu nhã: "Hay là, Phó chủ nhiệm Cao, cô đi...
làm!”
"Hừ! Ở đây không có chuyện gì rồi, ra ngoài."
Cô ta không phải không tranh thủ, nhưng viện trưởng nói cô ta vừa tới bệnh viện không nắm rõ tình huống, Diêu Lan Hạ đã ở đây thời gian dài, các phương diện đều rất quen thuộc, vừa vặn có thể bổ sung cho Đào Khánh Trần.
Viện trưởng cũng không có ý gì khác, chỉ là hi vọng bệnh viện có thể thuận lợi trúng tuyển.
Trong lòng cô ta có oán hận, nhưng cũng không có cách nào để thay đổi.
Diêu Lan Hạ mở tài liệu, đọc được mấy hàng thì điện thoại di động vang lên.
Cô đang dung bút đánh dấu trọng điểm và mở điện thoại để trả lời.
"Bác sĩ Diêu, trong khoảng thời gian này cô phải vất vả rồi, tôi cũng rất bất ngờ với sự sắp xếp của viện trưởng, nhưng...
tôi cũng mới nắm được thông tin này, vậy nên...”
Diêu Lan Hạ thoải mái cười cười: "Viện phó Đào không cần giải thích, tôi biết, hơn nữa với phẩm hạnh của Phó viện trưởng có lẽ sẽ không lạm dụng chức quyền điều phối một bác sĩ nhỏ như tôi đâu.”
Nghe thấy cô nói như vậy, Đào Khánh Trần cuối cùng cũng nói những điều giấu trong lòng ra: “Tôi đang lo rằng cô sẽ hiểu nhầm, dù sao...” Anh ta dừng lại một chút: “Dù sao bây giờ tôi cũng đang theo đuổi cô, có đôi khi sẽ khó tránh khỏi việc dùng phải dùng đến một số biện pháp.”
Đầu dây bên này, bút trong tay Diêu Lan Hạ trượt xuống, tạo thành một đường thật dài màu đen trên tài liệu: "Phó viện trưởng, tôi đã nói với anh, chúng ta..."
"Đã nhận được tài liệu rồi đúng không? Hôm nay trước tiên hãy đến kiểm tra phòng thiết bị y tế đi!”
Chủ đề của anh ta thay đổi quá nhanh, cô hoàn toàn không có cơ hội nói gì: “Được!”
Kiểm tra thiết bị không thể chiếm dụng thời gian làm việc, vậy nên hai người vội vàng ăn cơm xong liền tranh thủ thời gian nghỉ trưa bận rộn trong khoa nội.
Trong phòng bệnh khoa nội, thấy hai người đi vào, bác sĩ Tôn, người đàn ông trung niên mỉm cười tủm tỉm nhìn hai người trẻ tuổi đi vào, nhìn lên nhìn xuống, cảm thấy rất vừa mắt.
"Nghe nói, Phó viện trưởng và bác sĩ Diêu là ngươi yêu của nhau à?” Bác sĩ Tôn bát quái nhìn, sau đó cười ha hả hỏi.
Đào Khánh Trần lại nói: "Tần suất ổn định, bên này không có vấn đề, qua nhìn bên kia đi!”
Diêu Lan Hạ muốn giải thích, anh ta chen vào một câu, cô liền không chen lời vào được: “Được, máy kiểm soát cũng không có vấn đề, đây là thiết bị ba năm trước, nhưng hiệu suất cũng không tệ lắm.”
Bác sĩ Tôn cũng không có việc gì làm trong giờ nghỉ trưa, vậy nên dứt khoát nhìn hai người bận rộn: "Viện phó Đào tuổi trẻ tài cao, bác sĩ Diêu cũng là cao thủ nổi tiếng một thời, hai người ở bên nhau thật sự là sự kết hợp mạnh mẽ, không tồi không tồi."
Diêu Lan Hạ lại muốn mở miệng, Đào Khánh Trần lại giống như thể xác và tinh thần đều nhập vào thiết bị đo lường: "Bóng màn hình hiển thị hình như hơi cũ, cần thay đổi.”
Diêu Lan Hạ gật đầu, ghi chép lên giấy.
Lúc cô ghi chép, bác sĩ tôn không ngừng tìm Đào Khánh Trần nói một số chủ đề râu ria nhưng lại có vẻ chuyên nghiệp, nhiều lần cô muốn ngắt lời nhưng đều không thành công.
Giải thích loại chuyện hiểu lầm này nhất định phải chú ý đến thời điểm, qua cơ hội giải thích tốt nhất thì lại ngược lại, càng che càng cho thấy rằng trong lòng có quỷ.
Hơn nữa mỗi lần bác sĩ Tôn mở miệng lại nói "Trai tài gái sắc", cộng thêm việc bệnh nhân trong phòng bệnh hùa theo, nếu cô khăng khăng muốn làm rõ, rất nhiên sẽ khiến thể diện của Đào Khánh Trần bị tổn hại.
Cuối cùng việc kiểm tra kết thúc, thiết bị chỉ cần thay thế một linh kiện nhỏ.
"Vừa rồi, tại sao anh lại không nói thẳng?”
Đi ra cửa, Diêu Lan Hạ hỏi Đào Khánh Trần, cô không có cơ hội nói, nhưng anh ta có cơ hội, ngay từ đầu anh ta đã có thể nói, nhưng anh ta không làm như vậy.
Đào Khánh Trần đút hai tay trong túi, dừng bước lại, quay người nhìn cô, hành lang bệnh viện có ánh nắng chiếu vào gương mặt anh tuấn của anh ta, nụ cười trong trẻo không nhuốm bụi trần.
"Nói thẳng cái gì?"
"Vừa rồi bác sĩ Tôn giống như hiểu lầm gì đó, quan hệ của chúng ta rõ ràng không phải như vậy, anh ngầm đồng ý như thế sẽ khiến cho người khác hiểu lầm thêm sâu!”
Diêu Lan Hạ quyết định nói rõ một chút, tránh phải gặp chuyện xấu hổ như vậy.
Đào Khánh Trần lại cười cười, lúc gương mặt tuấn tú của anh ta phản quang lại, rất nhu hòa: “Tôi đang kiểm tra thiết bị, không nghe thấy Bác sĩ Tôn nói gì, hay là cô nói cho tôi biết, vừa rồi ở bên kia bác sĩ Tôn đã nói điều gì vậy?”
Té xỉu.
Lòng Diêu Lan Hạ nổi thành cục u, hóa ra Phó viện trưởng không hề coi trọng chút nào? Sự khó chịu của cô thậm chí nóng lòng muốn rũ sạch, nhưng anh ta lại không hề dính vào người.
Ngược lại, có vẻ như lòng dạ cô có chút hẹp hòi.
"Không nói gì, chúng ta tiếp tục đi, còn có rất nhiều thiết bị phải kiểm tra."
Nói xong, cô bước nhanh một bước vượt qua Đào Khánh Trần, người đàn ông áo trắng phía sau nhìn vào bóng lưng của cô, cười không ra tiếng.
Thật là đồ ngốc, anh ta muốn cho quan hệ của hai người thân mật hơn một chút, cầu còn không được, tại sao lại có thể ở trước mặt mọi người đẩy cô ra ngoài chứ?
Vừa suy nghĩ, Đào Khánh Trần vừa cất bước đi theo.
Trong giờ nghỉ trưa kiểm tra mười mấy thiết bị, cũng may không có người nào tiếp tục bàn tán mối quan hệ của hai người, Diêu Lan Hạ cảm thấy nhẹ nhõm không ít.
Kiểm tra xong tầng năm, Đào Khánh Trần nhìn đồng hồ: "Còn hai mươi phút nữa mới đến giờ làm, buổi trưa không ngủ, chiều sẽ ngủ gật, tôi mời cô uống cà phê!”
Diêu Lan Hạ: "..."
Chưa kịp mở miệng, Đào Khánh Trần tiếp tục nói: "Buổi chiều cô có rất nhiều bệnh nhân, uống ly cà phê nâng cao tinh thần, đây không được coi là trong phạm vi theo đuổi cô, đơn thuần chỉ là lãnh đạo đang quan tâm đến nhân viên cấp dưới, tôi hi vọng bác sĩ của tôi sẽ luôn tập trung trong công việc!”
Diêu Lan Hạ không thể không mỉm cười, Đào Khánh Trần khiến cô mở rộng tầm mắt, đột nhiên chủ động hào phóng như vậy, còn có biện pháp như vậy, cô sao có thể từ chối?
Đào Khánh Trần đi mua cà phê: "Một ly Cappuccino, thêm sữa thêm đường, một ly kiểu Mỹ, không thêm gì."
Anh ta bưng hai ly cà phê tới: "Quán cà phê của bệnh viện không quá cao cấp, bác sĩ Diêu cố gắng uống!”
Diêu Lan Hạ nhận cà phê cười: "Để Phó viện trưởng tốn kém rồi."
"Vậy thì hãy làm việc chăm chỉ đề đền đáp sự quan tâm của lãnh đạo bệnh viện đi!”
Mỗi lần anh ta cười đều giống như gió xuân thổi hiu hiu, ấm áp và dễ chịu.
Buổi chiều bận rộn vài tiếng, uống trà đường đỏ khiến cảm giác đau bụng biến mất không ít, ngẩng đầu một cái, vậy mà đã sắp đến giờ tan ca.
Tới gần tan tầm, điện thoại Diêu Lan Hạ nhận được một tin nhắn.
Kí tên là Lưu Nguyên Hào!
Đây là lần thứ hai anh gửi tin nhắn cho cô.
"Tôi đợi cô ở nhà để xe dưới tầng hầm của bệnh viện!”
Anh ta không phải đến rồi chứ? Hình như khoảng cách từ MBK đến bệnh viện khá xa.
Cô muốn gọi lại để giải thích, nhưng mọi người đều ở trong văn phòng, cô đành phải gửi tin nhắn.
"Tôi vẫn chưa tan ca, hơn nữa còn phải thay quần áo, cần một khoảng thời gian, anh đến chờ tôi một chút!”
Cũng không biết thế nào, một người thích nói tóm tắt như cô mà lại lải nhải cả ngày để giải thích mọi chuyện.
Trong xe Lưu Nguyên Hào nhếch môi mỉm cười thản nhiên, ngón tay thon dài ấn vào màn hình: “Được!”
Sau khi tan ca, Diêu Lan Hạ thay quần áo, đi ra ngoài lập tức đụng phải một bức tường người, ngẩng mặt lên, là khuôn mặt tươi cười dịu dàng như ngọc của Đào Khánh Trần.
"Xem ra tôi đến thật đúng lúc, đi thôi, cùng đi ăn cơm!”
Diêu Lan Hạ nắm chặt quai túi xách, khóe mắt áy náy: "Hôm nay e rằng không được, tôi phải về trước."
Đôi mắt đẹp của Đào Khánh Trần nheo lại: “Vậy nên, tôi đã tới chậm một bước, bác sĩ Diêu đã có hẹn."
"Thật ngại quá, ngày khác nhé!” Chiêu kế hoãn binh này, cô không biết mình đã sử dụng bao nhiêu lần.
Cũng không biết anh ta tha thứ hay thật sự tin tưởng, lần nào cũng không vạch trần, còn đem trách nhiệm ôm vào người mình: “Không sao, là tôi không nói sớm, nếu như vậy thì cùng nhau đi xuống đi, tôi cũng tan tầm về nhà!”
Hai người cùng đi đến cửa thang máy, mấy y tá bên cạnh đều che miệng cười, quả nhiên Phó viện trưởng và bác sĩ Diêu là một đôi, Phó viện trưởng còn cố ý từ trên đi xuống đón cô ấy tan làm.
Vào thang máy, Đào Khánh Trần ấn vào bãi đỗ xe B2, Diêu Lan Hạ còn tưởng rằng anh ta phải ra ngoài lấy xe, cô vươn tay ra ấn nút nhưng thấy nút thang máy sáng lên, liền rụt tay về.
"Cô cũng đến B2 "
Trong giọng nói có chút vui sướng nho nhỏ.
Diêu Lan Hạ khó khăn gật đầu: "Ừm, tôi...
Lái xe."
Sửng sốt một chút, vừa rồi vậy mà cô lại nói dối, thật ra nói thẳng rằng Lưu Nguyên Hào đang chờ cô cũng không phải không thể, nhưng trong tiềm thức cô lại không nỡ làm tổn thương anh ta.
Ánh mắt Đào Khánh Trần rơi xuống cánh tay phải của cô: “Tay phải của cô, cho tôi xem một chút!”
Diêu Lan Hạ nắm tay co lại, trốn tránh như bị giật điện: "Làm gì?"
"Ha ha." Đào Khánh Trần bị phản ứng lớn như vậy của cô chọc cười: "Tôi chỉ muốn nhìn vết thương cũ trên tay cô một chút, cô có thể không nói nguyên nhân, nhưng tổn thương đã tồn tại, cô không có cách nào phủ nhận, tôi xem một chút”!
Diêu Lan Hạ nhếch miệng, nở nụ cười chua xót: “Ừm!”
Đã nhiều năm như vậy, vết thương bên ngoài đã sớm lành lại, anh ta có thể nhìn ra mới là lạ.
Đào Khánh Trần kéo tay phải của cô cẩn thận phân biệt đường nét ở trên, bên ngoài nhìn quả thực không có vết tích, nhưng khi ngón tay anh ta chạm vào, vẫn cảm thấy điều dị thường bên trong, khác biệt rất nhỏ bé: "Lúc ấy, chắc chắn rất đau đúng không"
Diêu Lan Hạ gật đầu: "Ừm."
Rất đau, cả cánh tay đều sắp phải phế bỏ, có thể không đau sao?
"Đinh" một tiếng, cửa thang máy ở B2 mở ra.
Lưu Nguyên Hào từ trong xe Rolls-Royce ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt chim ưng lập tức nhìn thấy hai người trong thang máy.
Đào Khánh Trần kéo tay Diêu Lan Hạ, Diêu Lan Hạ thẹn thùng cúi đầu, đang dịu dàng ngoan ngoãn giao lưu gì đó với anh ta.
Khoảng cách cách mấy chục mét, ánh mắt cậu Hào đâm xuyên bắn về phía trong thang máy!
Diêu Lan Hạ, rốt cuộc cô còn muốn thế nào!
Đi xuống thang máy, Diêu Lan Hạ rút về tay, "Phó viện trưởng đừng hỏi nữa, tôi không muốn nhắc lại."
"Tôi..."
Đào Khánh Trần chỉ nói ra từ đầu tiên, bóng dáng Diêu Lan Hạ đột nhiên dừng lại, Đào Khánh Trần ngẩng đầu...
Lưu Nguyên Hào mặc bộ tây trang màu đen, một tay đút túi, vẻ mặt anh tuấn lạnh lẽo thấu xương, vóc dáng cao lớn đứng trước xe, đôi mắt đen nhánh như chim ưng tập trung vào một vào một bóng người.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...