Trò Chơi Tỉnh Tò

Tin rằng ngày tồi tệ nhất qua đi, hôm nay sẽ là một ngày tốt đẹp.
Thời gian trôi nhanh quá, đã đến Thứ Bảy rồi. Tỏ tình vẫn chưa đâu vào đâu mà bao nhiêu thứ xấu xa đen đủi cứ bâu vào cuộc đời tôi như ruồi bâu vào bãi phân vậy (hiện tại đời sống của tôi đang rất đen và "thúi" hệt cái bãi đó _ _!)
Tú Anh, cái kẻ đáng ghét này, cô ấy cứ cười tôi một- cách- mỉa- mai.
- Đừng có chế nhạo tớ nữa! - Tôi gắt.
- Sao, cười cũng ý kiến? - Cô ấy nhướn mày, ném cặp cho tôi rồi khóa cửa.
- Cứ cười thế tớ thấy khó chịu lắm! - >""<
Câu trước vừa khen "Lớp mình ít bạn đẹp trai, được như bạn Minh là không nhiều...". Tôi chưa kịp nhếch nửa môi lên cười hãnh diện thì cô lại nói "Mà đẹp trai đã hiếm, chúng nó lại còn yêu nhau... Chậc, chả còn gì để chúng ta hi vọng cả, phải không Minh?"
- Thôi nhé! - Tôi đập bàn (chị tổ trưởng đã đi họp nên tôi mới dám cả gan "phá hoại tàn sản của công"), đứng dậy - Đừng có mỉa mai cái chuyện đó nữa!
Tôi nhíu mày, cố tỏ ra mình đã vô cùng bị tổn thương. Bọn con gái xung quanh vãn dẫn, cuối cùng chỉ còn Tú Anh ngồi đó, trơ mắt ếch ra nhìn.
Sắc mặt cô ấy chuyển biến lạ lùng, từ hồng hào sang trắng bệch.
- Cậu... sao thế? - Tôi lay lay người cô ấy.
- Đau... - Cô ấy mím môi, tay ôm chặt bụng.

Tôi làm cô ấy bị đau ư? Tôi chỉ đập bàn thôi mà, nào có liên quan gì đến bụng đâu chứ?
Cô ấy một tay ấn bụng, một tay túm lấy áo tôi: - Đồ hâm này, đưa tớ xuống phòng y tế...
À đúng rồi, phòng y tế. Tôi kéo cô ấy dậy, vòng tay cô ấy lên vai tôi. Ặc, sao cô ấy lại thấp như vậy chứ? Làm sao mà dìu?
Không nghĩ nhiều, tôi cúi người, bế bổng cô ấy lên, chạy xuống phòng y tế.
Mười lăm phút sau.
Tôi đang ngồi ở ghế chờ của bệnh viện; chứ không phải phòng y tế, bởi vì cô ấy bị đau bụng nghiêm trọng nên phải chuyển đến đây. Cô Phương đang làm thủ tục nhập viện cho Tú Anh.
Mấy tay bác sĩ làm việc thật lề mề. Xét nghiệm gì mà lâu đến cả thế kỉ, khiến tôi nóng hết cả ruột gan. Xét vừa vừa thôi chứ, xét mà chưa đã thì ra đây mà xét tôi này!
Phòng xét nghiệm mở, một bác sĩ bước về phía tôi:
- Em trai, đến thăm bạn gái à?
- Hả? Anh... là anh nào? - Tôi nhanh chóng bới tung bộ nhớ của mình, quét một lượt để tìm kiếm một người anh trai nào đó làm bác sĩ. Kết quả: không thấy =="
- Ôi em thật vui tính! Xin lỗi đã để em đợi lâu, anh và bé Tú Anh mải trò chuyện nên quên mất thời gian. - Lão ta bỏ chiếc mũ xuống, mái tóc đỏ dựng đứng trông khá là quen mắt. Bỏ tiếp khẩu trang ra, hả, chẳng phải đầu gấu tóc đỏ hôm qua đó sao?
Xã hội ngày nay thật biến thái, côn đồ cũng có thể làm lương y!
- Tú Anh tỉnh rồi? - Tôi gạt mọi sự bất bình sang một bên.
- Ờ, con bé nói nhiều quá nên anh tiêm cho nó một liều rồi. Em yên tâm! - Tóc đỏ nhe răng cười.
- "Một liều" ... gì?
- Thuốc mê. Nghe nó nói liến thoắng một hồi mà đau hết cả đầu! - Lão ta bóp trán - Em vào đi, đừng mở cửa sổ nhé, đang bật điều hòa.
Từ đầu tôi đã không có tí thiện cảm nào với cái tên côn đồ này rồi. Hôm qua khiến tôi mất mặt trước Tú Anh, hôm nay lại bơm thuốc mê cho cô ấy, nhất định là ngăn cản chúng tôi tâm tình mà! Cút đi, té đi, đừng dính dáng gì nữa!
- À quên, em đừng hôn nó nhé, nó mới nôn một bãi, bẩn lắm - Hắn quay lại, nháy mắt - Tiện thể nhờ em dọn luôn, đỡ phiền cô lao công ^v^
Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi dù có muốn hôn cô ấy lâu lắm rồi nhưng nay nghe anh nói câu đấy, ham muốn tan biến hết sạch luôn ="=
Mãi tới ba giờ chiều, cô ấy mới tỉnh. "Một liều" của hắn đấy, có một liều thôi mà làm cô ấy miên man gần sáu tiếng đồng hồ!
- Ô, Red đâu rồi? - Cô ấy ngó quanh phòng. Câu đầu tiên cô ấy hỏi tôi sau khi tỉnh lại là về một thằng khác.

- Chết rồi. - Tôi bĩu môi, quay sang nhìn đĩa hoa quả. Bây giờ nhìn quả na còn đáng yêu hơn cô.
- Yellow có đến không? - Câu thứ hai, về một thằng khác nữa.
- Chết rồi. - Tôi bực bây giờ đấy nhé! Đã thế nhìn quả na thứ hai, không thèm dòm ngó tới cô.
- Blue thì sao? - Lại một thằng khác nữa nữa >"<
- Chết rồi! - Tôi nói như hét lên, chằm chằm nhìn vào quả na thứ ba.
- Vậy còn Minh?
- CHẾT RỒI!!- Lần này tôi thực sự hét lên.
Khoan, cô ấy hỏi...
Tú Anh khúc khích cười, nhìn hệt như một thiên thần vậy (có lẽ do hiệu ứng phòng bệnh). Trong bộ đồ bệnh nhân, cô ấy trông thật thanh khiết; bên cạnh đó cũng rất quyến rũ, áo cô ấy bị lệch sang một bên... Ặc suy nghĩ của tôi càng ngày càng suy thoái rồi =.='
- Không đùa với cậu nữa. Cậu đến đây từ lúc nào?
- Từ lúc đưa cậu vào đây. - Tôi bình tĩnh ngồi xuống; có ai đó đã bảo phải luôn giữ tâm lí ổn định, có vậy mới khiến cho con gái cảm thấy mình men lỳ và thích mình, ai nói thì không nhớ, trên mạng thì phải _ _,
- Há... Vậy suốt thời gian tớ ngủ, cậu ngồi nhìn à?
Sự thật là tôi đã ngồi ngắm cô ấy, nghịch tóc cô ấy, sờ má cô ấy (chỉ có vậy thôi, tôi thề!).
- Không, tớ ngồi... gọt hoa quả! - Tôi chớp mắt, hế hế, tôi phản ứng rất nhanh nhạy đấy chứ!
Tú Anh gật gù, nhìn về cái tủ nhỏ bên cạnh tôi, bật cười:

- Ăn na mà cũng cần phải gọt cơ à?
Trời ơi, có cái lỗ nào cho con chui vào không? Tại sao cả đời nói dối có một câu mà lại bị lật tẩy trắng trơn ra thế này T.T?
Ngày... tháng... năm...
Mình sẽ kiện, kiện dứt điểm cái hàng bán bánh mì dùng thịt thiu kia!
Hôm nay gặp lại Red, đúng là mình với anh ấy có duyên ^o^, nói chuyện cũng rất hợp khẩu vị...
Đáng nói nhất hôm nay là Minh (mà chắc tại mình đùa cậu ấy hơi quá nên ông trời mới phạt _ __...)
Lúc cậu ấy bế mình đi, mình thấy trong lòng nhẹ tênh và ấm áp.
Lúc cậu ấy luống cuống bỏ tay mình ra, mình thấy buồn cười và ấm áp.
Lúc cậu ấy dẩu môi lên hờn dỗi vì mình nhắc tới Red, mình thấy đáng yêu và ấm áp...
Cả tuần nay, luôn là ấm áp!
Nhật kí ơi, tao phải thành thật thú nhận với mày một chuyện này. Tao thích cậu ấy thật rồi! Híc, ngày mai, cậu ấy rủ tao đi chơi, biết làm sao đây? Bởi vì, đây chỉ là "trò chơi", mà tao thì không muốn ngộ nhận... T.T
Béo hư hỏng, về nhà được một lúc rồi lại chạy đi, chỉ kịp để mình lấy được chữ E trên cổ nó...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui