Trò Chơi Chấm Dứt

Tháng 11 đi picnic.

Sợ rằng cũng chỉ có Hạng Du mới nghĩ ra được.

Đừng nghĩ là tháng 11, trời đang rất lạnh nhưng cũng có người muốn đi, hơn nữa người muốn đi thật sự rất nhiều, cuối cùng phải thuê một chiếc xe bus. Lúc mọi người ngồi bus đến địa điểm đã hẹn trước, Hạng Du mới vừa đón được Phương Dĩnh Đông, chuẩn bị xuất phát.

Chờ đến khi hai người lững thững đi tới, mọi người đã lắp xong lò nướng, chuẩn bị ăn cơm trưa.

Hạng Du kéo Phương Dĩnh Đông đi qua, liền bắt đầu nướng, nhiều fan hâm mộ đều nhận ra Hạng Du, hưng phấn mà nhỏ giọng thét lên, cái gì mà đẹp trai phát ngất… chuẩn không cần chỉnh… mê chết người rồi vân vân…

Đới Đông Bành vừa thấy Hạng Du, đi tới: “Lão đại, vợ của cậu đâu? Cho anh em nhìn một cái nào.”

Hạng Du không thèm để ý đến, quệt dầu lên thịt nướng, Đông Đông nhà hắn thích nấm hương chín một chút… Ừ. Vẫn là nên nướng thêm chút nữa đi.

Đới Đông Bành nhất định không tha truy hỏi tới cùng, trong miệng thỉnh thoảng còn phun ra vài từ thô tục, Phương Dĩnh Đông không giống Hạng Du, bản chất chính là thô tục nhưng có thể giả bộ cao nhã, hai yếu tố đen trắng này có thể cùng song song tồn tại, nghe thấy miệng Đới Đông Bành bắn như tên lửa, một lát lại hỏi vợ cậu có đẹp không? Một lát lại hỏi dáng người có ngon không? Hỏi thăm không ngừng, lại còn hỏi những câu cực thâm nữa…

Mắt thấy sắc mặt Phương Dĩnh Đông càng ngày càng đỏ hồng, rồi lại từ đỏ sang trắng, Hạng Du cũng không để Đới Đông Bằng quấy nhiễu nữa.

“Phiền quá.”

“Đại ca, cậu không phải chỉ cần thành thật khai báo thì sẽ không phiền nữa sao?”

Hạng Du gương mắt nhìn Đồ Ngốc, ánh mắt như bắn ra từng phiến băng vừa bén vừa lạnh, tiện tay chỉ một ngón về phía đám người ở đằng xa kia, “Nơi đó.”

“Oa oa oa. Thú nhận nè.” Đồ Ngốc quả nhiên chính là đồ ngốc, lao đầu vào đám người Hạng Du vừa chỉ, tìm chị dâu thôi.

Hạng Du bỏ thêm nấm hương vào nướng cho Phương Dĩnh Đông, “Há miệng.”

“Tôi tự lấy được.”

“Không được.”

Phương Dĩnh Đông bất đắc dĩ, nhiều người như vậy, Hạng Du lại chẳng thèm để ý đến ai, thế nhưng nếu để ý ánh nhìn của người khác thì liệu có còn là Hạng Du nữa không?

“Ăn ngon không?”

Chờ Phương Dĩnh Đông ăn hết nấm hương, Hạng Du lại gắp thịt bò lên, đút qua.

Ăn một lát, mọi người nếu không lôi kéo Hạng Du đến kí tên thì cũng là chụp ảnh, Hạng Du không còn cách nào khác, đành thả mấy cái nấm hương trên lò nướng, lại thả thêm một ít thịt nữa, sau đó nói: “Nhất định khi chín phải ăn đó.”

“Ừ. Biết rồi.” Phương Dĩnh Đông dùng chiếc đũa gẩy nấm hương, để hắn đi nhanh đi.

Fan hâm mộ khá nhiều, kí tên chụp ảnh chung còn phải tán gẫu vài câu, đừng nhìn Hạng Du ở bên ngoài giả vờ làm người đàn ông tốt mà lầm, hắn cũng có lúc không thể nhịn được.

Vốn còn muốn hất tay đi thẳng, có mấy cô bé lôi kéo tay Hạng Du, tặng cho hắn mấy túi hạt dẻ cười, Hạng Du vừa nhìn thấy, liền lộ một nụ cười mê người đặc trưng, dùng giọng nói từ tính cám ơn các cô, sau đó cũng bắt chước mấy cô bé kia bóc hạt dẻ cười ra.

Mấy fan đó cũng nhiệt tình bóc vỏ, một lòng muốn để thần tượng của mình ăn, Hạng Du thì lại lột ra nhưng không ăn, tìm một cái túi to nhét hết đống hạt này vào, để làm gì sao? Có làm gì đâu chứ? Phương Dĩnh Đông thích ăn loại hạt này mà thôi.


Hạng Du bóc rất nhanh, đột nhiên một bóng đen phủ xuống, ngẩng đầu lên nhìn, là Thư Nhiên, bên cạnh còn đi cùng một người đàn ông khoảng hai mươi mấy tuổi. Phía sau hai người là một cô gái xinh đẹp, chính là bi kịch biên tập dưới quyền của đại Ma Đầu…

“Hạng Du! Bà đây có thể tóm được mi rồi!”

Hạng Du ngửa mặt cười cười, xung quanh một loạt tiếng hít không khí, bi kịch biên tập thế nhưng không để bản thân bị xoay vòng vòng chỉ vì nụ cười đó, sơn hào hải vị cho dù có ăn ngon thế nào thì ăn nhiều cũng sẽ chán thôi.

Hạng Du nói: “Giọng mi nhỏ chút đi, đoan trang, thục nữ…”

“Ở trước mặt mi, bà đây không thể nào làm thục nữ được.”

Hạng Du nhún vai nói: “Giọng mi the thé quá, rất điếc tai, linh cảm bị dọa bay mất rồi.”

“Dọa cái đầu mi ấy. Đừng nói về linh cảm với bà đây! Mi viết truyện đã bao giờ dùng đến thứ đó đâu.”

Hạng Du không để ý đến cô nữa, vỗ vỗ tay, đứng lên phủi đi đám vỏ vụn dính trên quần áo, buộc chặt túi kia lại, cất vào túi ngoài của áo khoác, xoay người đi.

Thư Nhiên vỗ vô bi kịch biên tập, cười nói: “Hóa ra cô cũng không dễ chịu nha. Không ngừng cố gắng nha, fighting!!”

Nói xong quay sang bảo người đàn ông bên cạnh chờ anh ta một chút, sau đó cũng đi về hướng Hạng Du vừa đi.

Hạng Du nhướng mày nói: “Có chuyện gì?”

Thư Nhiên đẩy mắt kính một cái, khóe miệng cong lên: “Không phải giục bản thảo đâu. Tôi chỉ nhắc cậu một chút, có loại trò chơi không dễ chơi đâu, bằng không lỡ chân vướng vào lúc nào cũng không biết đấy.”

“Có ý gì?”

“Không có gì.” Thư Nhiên ra vẻ lạnh lùng không nói gì thêm, xoay người rời đi. “Bác sĩ Phương vừa rồi đi dạo trong rừng bên kia kìa.”

Hạng Du gật đầu, đi về phía khu rừng bên kia, Thư Nhiên bình tĩnh đứng đó, chỉ chỉ người đàn ông ở bên cạnh mình, đại ma đầu thế mà cũng có lúc dịu dàng cười cười nói, “Tổng biên tập tổ đam mỹ.”

Hạng Du nghe xong vẫn tiếp tục đi về phía trước, sau đó đột nhiên khựng lại, hóa ra là anh ta muốn nói, người đó chính là biên tập nho nhỏ kia sao…

Lúc nhìn thấy Phương Dĩnh Đông, y chỉ có một mình, hai tay đút túi quần, chầm chậm đi dạo, bên cạnh không có một ai, trong rừng cũng chỉ có mấy cái cây trụi lủi, ngay cả lá cũng không có. Nhưng Phương Dĩnh Đông mặc áo khoác ngoài màu vàng nhạt, dáng vẻ đi chậm đó, khiến Hạng Du muốn nhào tới hôn y.

“Làm gì đó? Một mình ở chỗ này.”

“Đi dạo một chút, nhiều người quá ồn.” Phương Dĩnh Đông gẩy gẩy tóc, gạt đám tóc lòa xòa trước mặt ra.

Hạng Du lôi túi to trong túi áo ra, mở nút rồi đưa cho Phương Dĩnh Đông.

Phương Dĩnh Đông sửng sốt một chút, “Nhiều thế.”

“Đương nhiên rồi.” Hạng Du đưa tay ra để y nhìn một cái, nhướng mày, rõ ràng là gương mặt quyến rũ lại còn bày đặt giả vờ đáng yêu, “Anh xem nè, ngón tay đều đỏ hết cả rồi.”

Phương Dĩnh Đông bị hắn chọc cười, cầm tay hắn lên, thổi thổi.


Hạng Du hì hì cười nói: “Anh hôn hôn nó một chút đi.”

Người nọ bĩu môi, dừng cười, đẩy ngón tay Hạng Du ra, Hạng Du càng cười tươi hơn, rõ ràng đỏ mặt nhưng lại còn giả vờ bình tĩnh như vậy.

Không trêu y nữa, cầm một hạt lên, “Nếm thử xem có ngọt không?”

Phương Dĩnh Đông ăn xong, gật gật đầu, Hạng Du lại bỏ một hạt vào miệng y, sau đó, dán môi lên…

Mới chỉ cảm thấy môi mình ấm ấm, lưỡi đối phương đã tiến vào, đầu lưỡi linh hoạt nhanh chóng đẩy hạt kia ra ngoài, sau đó lại kéo về, tùy ý xâm lược.

Sau đó dựa lưng vào cây, Phương Dĩnh Đông cố gắng đứng thẳng, hai tay Hạng Du ôm eo y, không nặng không nhẹ lộn xộn.

Một lát sau, Hạng Du không động đậy, đặt cằm trên vai y, thổi hơi vào tai y, cười nói: “Bác sĩ Phương, hạt dẻ cười nuốt thẳng xuống rồi, tôi bị nghẹn…”

“…”

“Nếu mà bị nghẹn chết, đều là tại anh đó.”

Hạng Du không đợi Phương Dĩnh Đông phản ứng, khẽ chạm môi y một cái, lại nói: “Ai bảo nơi này ngọt như vậy?”

Phương Dĩnh Đông xoay người muốn đi, tay Hạng Du lại khẽ dùng sức, kéo y vào trong ngực mình: “Bác sĩ Phương, còn muốn ăn hạt dẻ cười nữa không?”

“Đừng ăn nữa. Cậu chưa bị nghẹn chết thì mắt tôi cũng bị đâm mù rồi.”

Giọng điệu dở sống dở chết dọa Phương Dĩnh Đông nhảy dựng, Hạng Du nhíu chặt mày, độc miệng như vậy, còn dám nói chuyện kiểu đó với hắn không thể có người thứ hai, nhất định là Giang Dịch Tề.

Giang Dịch Tề đi ra từ gốc cây không xa đó. Đừng hiểu lầm, cậu ta cũng không phải ngồi bệch dưới tán cây mà là ngồi… bó gối dưới gốc cây, không biết làm gì, lúc này mới đứng lên, đi tới.

Hạng Du lườm Giang Dịch Tề một cái, cũng đi lên một bước, đạp nhẹ một phát vào ống chân cậu ta, Giang Dịch Tề “ái da” một tiếng, lùi hai bước, có chút đứng không vững.

“Hạng Du chết bằm! Mi có thể bớt hư hỏng chút được không hả?”

Nhướng mày, bình tĩnh nói: “Đã tê rần rồi hả?”

“Mi cứ nói thử xem! Biết rõ còn cố hỏi!”

“Giọng lớn quá đi nha…”

Giang Dịch Tề “hứ” một tiếng, “Không được hả, lại không phải đàn bà, nhỏ giọng mềm nhẹ làm mịe gì?!”

Hạng Du không nói gì, thay Phương Dĩnh Đông kéo kéo áo khoác, một lúc sau mới nói tiếp: “Không có gì. Chỉ là lúc mi lớn tiếng nói chuyện thì tâm trạng sẽ không tốt lắm mà thôi.”

“Xí! Tâm trạng ông rất tốt, đặc biệt chạy đến đây tham gia offline của mi, cực có lòng nhá?”


Giang Dịch Tề cười nói.

Hạng Du kéo Phương Dĩnh Đông về, xoa xoa tay y, cau mày nói: “Lạnh vậy?”

Sau đó lại nâng tay y lên trước miệng, hà hơi vào nó, Giang Dịch Tề quay đầu thẳng, sợ đau mắt hột.

Làm xong Hạng Du mới nói: “Không muốn cười thì đừng cười, khó coi dọa chết người đó.”

“Mi!” Giang Dịch Tề vô cùng giận, sau đó lại thở dài, bĩu môi, con mắt đỏ lên, giọng nói cứng rắn: “Không cười còn có thể làm gì được, khóc sao? Aiz. Tớ còn chưa từng thấy thằng nhãi cậu khóc đâu đó, đến khóc nghe chút coi nào…”

“Đồ bệnh.”

Giang Dịch Tề rất thoải mái đuổi theo Hạng Du cùng Phương Dĩnh Đông về chỗ đám người ở bên cạnh, “Cậu đừng có thể dùng vẻ mặt nghiêm túc để nói loại lời như thế này được không, khiến người ta rất đau đớn đó ——”

Hạng Du bỗng nhiên quay người lại, mày nhíu chặt, “Nếu thật sự tổn thương cậu, cậu còn mặt dày ở đây lải nhải với tớ sao. Cậu là thế nào tớ còn không biết hả?”

“Aizz…” Giang Dịch tề nhẹ gật đầu, một bộ dạng ngoan ngoãn nghe lên lớp, nhếch miệng cười cười: “Tớ đi, tớ đi, không quấy rầy hai người nữa.”

Nói xong liền đi luôn, Hạng Du nhìn thấy mắt như muốn nổ đom đóm, Giang Dịch Tề với bộ dạng này quả thật chính là rất muốn người khác nện cho một trận nên thân đó mà.

“Không phải chỉ thua cờ thôi sao? Có gì ghê gớm đâu chứ. Chơi tiếp lần nữa còn sợ không thắng nổi hả?”

Giang Dịch Tề đột nhiên đứng khựng lại, cậu ta mặc không nhiều lắm, dáng người cao gầy có chút run rẩy, giống như cố nặn ra từng từ một: “Thua toàn bộ rồi… lấy gì để thắng đây?”

Nói xong lại đi tiếp.

Hạng Du thở dài, áp chế gân xanh trên trán, tiến lên kéo cậu ta lại, mặt không biểu tình nói: “Coi như tớ phục cậu rồi, không có ai khiến người khác lo lắng hơn cậu nữa.”

Giang Dịch Tề “hí hí” cười cười, cùng đi theo hai người về phía trước, chầm chậm chạy qua, ngồi bên cạnh Phương Dĩnh Đông, miệng kêu ca: “Lạnh muốn chết lạnh muốn chết”, sau đó cười hì hì với y nói: “Thằng nhãi kia gần đây chạy đến nhà tôi học nấu cơm, không biết người nào may mắn được nếm thử đồ ăn hắn làm nhỉ? Đây cũng là hắn nướng hả? Tôi nếm thử chút nhé!”

Phương Dĩnh Đông khẽ chỉnh mắt kính.

Hạng Du hứ một tiếng, thấy phản ứng của bác sĩ Phương thì hơi nhếch khóe miệng, đó là động tác bình thường y làm để che giấu sự xấu hổ của mình…

Giang Dịch Tề vừa ăn vừa nói chuyện, bla bla từ bắc đến nam, vài lần không cẩn thận tí nghẹn.

Khiến cho Hạng Du không còn lời nào để nói chính là, tên kia ngồi ngay giữa hắn và bác sĩ Phương, liên tục lôi kéo bác sĩ Phương nói chuyện, mà nói chuyện thì thôi đi, còn vừa nói vừa cười chứ!

Hạng Du tự nhận mình cũng có kha khá tế bào hài hước, nhưng Giang Dịch Tề chính là còn nhiều hơn nữa. Cậu ta có thể chọc cho bác sĩ Phương bình thường lạnh lùng như thế cười lên mấy lần, Hạng Du cảm thấy trong người có một ngọn lửa tức giận không hiểu từ đâu chui ra. Vì sao tức giận? Chẳng lẽ là do nấm hương tự tay hắn nướng đều bị Giang Dịch Tề ăn hết sạch sao? …

“Chị dâu!”

“Bà đây kết hôn khi nào chứ!”

“Chị dâu, chị cứ nhận đi, chị không phải chính là vị kia của đại ca sao?”

“Lão đại cái đầu mi á! Bà đây biết đại ca nhà mi là heo là chó nào chứ hả!”

“Đương nhiên chính là Du sama rồi!”

“Hạng Du? Cái thứ đáng chết kia hả! Mi đừng có nhắc đến hắn trước mặt bà đây, vừa nhắc đến đã khiến bà đây tức giận vô cùng!”

“Oa oa oa. Liếc mắt đưa tình nhá, chờ tui kéo đại ca qua, chị dâu chị đừng giận mà. Thật ra thì hắn là ngượng ngùng không dám tới đây đó.”


“Phụt —— há há”

Giang Dịch Tề không nhịn được, bò lăn ra, nghẹn cười nói: “Hạng Du mà ngượng ngùng, không bằng tin tưởng cậu đúng hạn nộp bản thảo còn hơn.”

Đới Đông Bành chọc cho Bi kịch biên tập đỏ hồng cả mặt, khăng khăng cô là vợ của Du sama khiến mặt Bi kịch biên tập nóng bừng bừng, thế nhưng, yên tâm đi, không phải thẹn thùng gì đâu, là giận dữ đó.

Hạng Du liếc phản ứng của Phương Dĩnh Đông một cái, hình như không có phản ứng gì cả, đây cũng trong dự liệu, phản ứng của y chưa bao giờ hiện ra mặt, chỉ có lúc uống say mới đáng yêu!

Thật sự không thể nhìn Đồ Ngốc ở đằng kia giả vờ ngớ ngẩn, Hạng Du nói một tiếng với Phương Dĩnh Đông rồi bước qua.

Đồ Ngốc thấy đại ca đến đây liền “Oa oa oa” ồn ào, khiến tất cả mọi người đều đến hóng xem ai là chị dâu.

Thì ra là vừa rồi Bi kịch biên tập đến giục bản thảo bị Hạng Du phớt lờ, cũng không thể tức giận, nên đành một mình ngồi đó mắng hắn một trận. Dù sao thì Hạng Du ở xa cũng không nghe thấy, ai biết được Đới Đông Bành nghe thấy, liền nhầm đó là “liếc mắt đưa tình”…

Giang Dịch Tề chờ Hạng Du đi qua đó, mới nhẹ nhàng nói: “Anh không qua xem một chút à?”

“Không đi!” Phương Dĩnh Đông lắc đầu.

“Bình tĩnh vậy hả?”

“Không có gì mà không bình tĩnh cả.”

“Aiz.” Giang Dịch Tề vỗ vỗ bả vai y, “Hạng Du thằng nhãi kia, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng chân thành bao giờ. Lúc nhỏ, tôi còn đặc biệt ngưỡng mộ vị đàn anh này. Bây giờ nghĩ lại thằng đó có chỗ nào để người khác ngưỡng mộ chứ? Lúc nào cũng một kiểu mặt người muốn chết không muốn sống…Thế nhưng, lại có một ngày, hắn chạy đến đập cửa nhà tôi, muốn học nấu cá.”

Phương Dĩnh Đông không khỏi nghĩ đến lần Hạng Du làm cá cho mình ăn trước đó, đó cũng là lần đầu tiên Hạng Du hôn y…

Giang Dịch Tề còn nói: “Sau này mỗi ngày còn chạy tới chỗ tôi học nấu ăn, làm hại tôi ngày nào cũng nổi đầy da gà. Anh không biết tên kia học thật sự rất nghiêm túc, tôi còn tưởng hắn bị đụng hỏng đầu rồi cơ… Thế nào, hắn làm đồ ăn ngon không?”

Nói xong còn nháy mắt hai cái.

“…Ừ.” Phương Dĩnh Đông nghĩ nghĩ một chút, quả thật không tệ, so với Dĩnh Thu làm thì ngon hơn nhiều.

“Đúng vậy, đúng vậy, cũng không nhìn xem là ai dạy chứ. Danh sư xuất cao đồ mà!”

Phương Dĩnh Đông nhìn cậu ta đang cười tươi rói, vốn nghĩ người kia sẽ tiếp tục cười cợt như vậy.

Thế nhưng lại thấy cậu ta không hề cười, vành mắt đột nhiên đỏ lên, “Tại sao anh có thể bình tĩnh như vậy? Tôi đôi lúc còn thấy mình thật sự oan ức nữa kìa…”

“Chỉ bởi vì thua cờ?”

“Không phải…” Lắc đầu một cái, cười yếu ớt, nói: “Chỉ có tên Hạng Du thông minh giả vờ ngớ ngẩn mới cảm thấy như vậy thôi!”

“Nào!” Giang Dịch Tề vò tóc, “Không có chuyện gì! Dù sao cũng qua rồi!”

“Cậu bỏ được hả?” Phương Dĩnh Đông nhàn nhạt nói, lại khiến Giang Dịch Tề run rẩy.

Bĩu bĩu môi: “Anh bỏ được Hạng Du sao?”

Một lát sau, Giang Dịch Tề mới nói tiếp: “Anh không bỏ được, tôi cũng vậy… Cho dù anh ấy là một đối thủ, khi tôi có cảm giác mình gặp được kì phùng địch thủ rồi thì hóa ra chỉ là một trò đùa vui mà thôi…”

Giang Dịch Tề xỏ tay vào trong áo khoác, nắm thật chặt một viên màu đen, “… Tôi chỉ đơn phương mà thôi.”

END 10


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui