Từ ngày trở về cũng đã được một tháng. Mọi thứ diễn ra vô cùng bình thường. Chuyện ở Hắc Phong cũng không xảy ra gì. Phương Tử Quỳnh hằng ngày vẫn gọi điện cho Phương Tử Đăng. Anh nói, Nhất Phong thân tín, chuyện gì muốn thì cứ nhờ anh ta. Thế là cô đẩy hết cho Nhất Phong mọi thứ ở Hắc Long, làm anh ta đầu tắt mặt tối vùi mình vào cái mớ lộn xộn lâu ngày không thèm động đến của cô. Phương Tử Đăng cũng có nói vài ngày nữa anh thu xếp xong sẽ về đây.
Bây giờ, cô chán gần chết rồi. Tự dưng ba con người kia lại dọn đi nơi khác mà bỏ cô ở đây một mình. Hỏi coi có ai tàn nhẫn hơn cái bọn người đó không? Đúng là không máu không nước mắt mà! Gì mà "Tớ cần phải ở gần xác chết để làm bài nha. Tớ sợ ảnh hưởng âm khí đến cậu thôi!" Rồi gì mà "Tử Tử a, tớ là phải cần có nơi để bày bừa, tớ sợ bày bừa ở nhà lỡ cậu vấp té thôi. Tớ là lo cho cậu nha." Cô làm gì yếu đuối thế chứ? Mấy cái thứ vải vóc trang sức thiết kế của Khắc Linh Lung mà làm cô té thì e là bây giờ cô không còn đứng đây rồi. Còn Phúc Thiên Nhan, đáng trách nhất là con người này. Không thèm cho cô một câu nói an ủi. Chỉ ngắn gọn "Tớ muốn nhường lại không gian rộng lớn cho cậu thoải mái thôi." Lí do kiểu gì vậy? Aiiiiii, cái bọn người này đúng thật là...
Không sao! Anh hai cô đã sắp về. Không cần, không cần bọn họ nữa. Bổn cô nương đây là không thèm các người đó.
.
..
...
Buổi tối...
Đèn đường đã sáng lên cả một góc trời, một mình bước đi ngoài đường. Thật là trống trải nha. Hôm nay, Phương Tử Quỳnh chính là muốn thử lại cảm giác đi dạo trên phố. Cũng đã lâu rồi cô không tham quan đường phố ở đây một cách kĩ càng. Nhất Phong nói là để an toàn cho cô thì đưa cô đi. Nhưng cô từ chối. Cô là ai chứ? Cô có làm gì ai đâu mà phải bảo vệ an toàn cho cô? Hơn nữa, dù có thì chưa chắc họ có thể địch lại được với thân thủ của cô nha. Không vừa đâu nha, bảo đảm không làm người xem kịch thất vọng.
Cô đúng là đã lâu không đi dạo. Nhưng lâu hơn chính là không đi dạo một mình. Từ năm 10 tuổi, cô ra ngoài đi dạo như này thì đầu đi cùng với Kiều Lập Ngân, Khắc Linh Lung, Phúc Thiên Nhan. Hay chí ít,...cũng là một trong số ba người. Nếu không, cô chính là đi cùng Phương Tử Đăng. Anh hai cô, là tổng tài cao cao tại thượng nhưng lại rất giản dị. Dù cô có bắt anh đi dạo với cô từ nước này sang nước khá , không khéo anh cũng chiều cô mà đi.
Ngẫm lại, hồi bé cũng ngây thơ thật. 10 tuổi? 10 tuổi thì biết gì gọi là yêu đương, biết gì vọi là thất tình, biết gì gọi là lừa dối, phản bội? Thế mà những cảm giác đó cô gần như đã trải qua hết. Anh hai càng yêu thương cô hơn. Từ bé, cô đã không thể thoát khỏi vòng tay của anh. Sau đó, lại gần như dính chặt lấy anh nửa bước không rời. Có thể nói, giới thượng lưu, quý tộc và truyền thông đều ngưỡng mộ tình cảm anh em của họ. Nào giờ, chỉ cần là chốn hào môn, dù là anh em cũng không niệm tình giành giật lẫn nhau, giết chết lẫn nhau. Thế nhưng nhà họ Phương thì khác. Một trai một gái rất yêu thương nhau. Anh trai không nề hà, dành những thứ tốt nhất cho em gái. Em gái cũng chẳng thèm câu nệ, đưa cả sản nghiệp cổ phần gì đó cho anh cũng được. Cô không cần!
"Tách"
Ngước mắt lên, trời đã bắt đầu đổ mưa rồi. Ngày đó, cô nhớ là trời cũng mưa như thế này. Aiii, sao đột nhiên lại thấy nhớ anh vậy chứ?
'Anh hai....chỉ cần có anh thì cái gì em cũng không sợ'
Phương Tử Quỳnh vẫn tiếp tục bước đi trong màn mưa. Ở những siêu thị nhỏ gần đó có rất nhiều người đang trú mưa. Họ cũng tò mò nhìn theo bóng dáng người con gái nhỏ đang dấn thân vào màn mưa kia. Trời đêm như xoáy vào không gian vô tận, bóng hình đó dường như lại càng thêm cô đơn, lạnh lẽo. Họ nhìn thấy, nhìn thấy người con gái đó rất thanh tú. Có thể nói không đẹp hoàn mĩ, nhưng nét thanh thoát của cô cũng rất nổi bật. Họ cũng nhìn thấy ánh mắt đau thương cùng nụ cười tự giễu của cô. Cô gái nhìn qua bé nhỏ như vậy, chắc cũng chưa được 20. Việc gì lại mang nhiều bi thương? Thế nhưng, thời gian thì không ai đợi ai. Cuộc sống của họ cũng bắt nhịp trở lại. Phương Tử Quỳnh thất thểu đi trong đêm mưa, cô cũng không biết bản thân đang đi đâu. Cô thật hối hận, nếu ban nãy đồng ý để Nhất Phong đưa đi thì hẳn là không phải đi bộ lâu như thế này rồi. Cô cứ bước đi, rồi rời khỏi đường lớn như thế nào cũng không hay. Cô nhìn lên trời, rồi nhìn xung quanh. Khu này trông lại có vẻ hơi vắng, trái ngược với khung cảnh sầm uất ban nãy ở ngoài kia. Cô cũng không để ý tới ánh đèn đang lóe lên sau màn nước mỏng, cất bước băng qua đường. Chỉ nghe thấy tiếng 'két', thân ảnh của Phương Tử Quỳnh đổ ập xuống. Người đàn ông trên xe vội bước xuống. Không nghĩ ngợi. Anh ta bế bổng Phương Tử Quỳnh lên, đặt cô vào ghế phụ, bản thân ngồi vào ghế lái bên cạnh. Một mạch xe chạy thẳng đến bệnh viện.
.
..
...
Mê man liên tục ba tiếng đồng hồ. Phương Tử Quỳnh vẫn nằm trên giường bệnh. Sắc mặt cô tái nhợt, cả đôi môi hồng hào thường ngày cũng biến thành trắng bệnh. Tay chân vì ở quá lâu trong mưa nên trở thành lạnh ngắt như tờ. Người đàn ông đụng phải cô cũng đã ngồi đó ba tiếng đồng hồ. Chỉ đơn giản, anh ta chỉ ngồi đó và nhìn cô. Bỗng cửa phòng bệnh bật mở, một người đàn ông khác bước vào.
"Đàm thiếu, bệnh viện nói đã có người đến tìm cô gái này!" Anh ta hơi khom người thông báo với người đàn ông đang ngồi cạnh giường kia. Người đàn ông được gọi là Đàm thiếu đó không nói không rằng, đứng dậy bước ra khỏi phòng bệnh.
Đàm thiếu cùng người đàn ông kia bước đến thang máy. Đúng lúc cửa thang máy bật mở ra, sau đó chính là hình ảnh Phương Tử Đăng chạy vội về hướng anh ta vừa đi ra. Đàm Vương Quang quay đầu nhìn người vừa chạy đi. Ra là người nhà của cô gái đó. Xoay người, hai thân ảnh bị thang máy nuốt trọn xuống.
Mà ngay khoảnh khắc Phương Tử Đăng chạy ngang Đàm Vương Quang. Anh ta cũng không ý thức được khiến tim đập hẫng một nhịp. Hận ý trong mắt cũng nổi lên. Nắm tay cũng siết chặt, trán nổi gân xanh vì ẩn nhẫn kiềm chế. Phương Tử Đăng anh, cả đời cũng không quên được con người đó.
Tuy rất bận lòng vì tại sao Đàm Vương Quang lại xuất hiện ở nơi này. Nhưng tạm thời Phương Tử Đăng cũng không nghĩ đến, một tâm tận lực muốn gặp Phương Tử Quỳnh. Có trời biết, anh ta vì muốn đứa em gái nhỏ này bất ngờ vui vẻ mà về không báo trước. Anh ta vừa về đến biệt thự, khi hỏi Phương Tử Quỳnh đâu, quản gia chỉ đáp "Tiểu thư đã đi ra ngoài, thưa thiếu gia." Anh cũng nghĩ Phương Tử Quỳnh chỉ đi đâu đó cho khuây khỏa. Nhưng chờ hai tiếng vẫn không thấy cô về, cô chưa bao giờ ra ngoài một mình lâu như vậy. Phương Tử Đăng lập tức gọi cho Nhất Phong, nhưng lại gác máy lập tức. Gần đây, Nhất Phong vô cùng bận rộn việc của Hắc Phong, thôi thì để anh ta chuyên chú một tí vậy. Phương Tử Đăng lập tức phải thuộc hạ khác đi tìm Phương Tử Quỳnh. Trải qua thời gian gần một tiếng ba mươi phút, thuộc hạ cũng báo cáo với anh rằng Phương Tử Quỳnh đã được đưa vào bệnh viện vì bị đụng xe. Tuy nhiên, không ảnh hưởng sức khỏe, chỉ bị trầy xước một chút ở khuỷu tay thôi. Có trời biết, lúc anh nghe tin Phương Tử Quỳnh đang ở bệnh viện, anh lo lắng đến cỡ nào. Con bé từ nhỏ đã bị hẹp van tim, hít thở đôi khi có chút khó khăn. Anh đã yêu thương lại yêu thương hơn gấp bội lần. Anh tận tụy chăm sóc, sức khỏe không tốt, một khi nhập viện tức là rất nghiêm trọng. Anh còn tưởng là vì bệnh tái phát nên phải vào viện. Nào ngờ...thật may mắn vì không phải tái bệnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...