Trinh Nữ Báo Thù

Trưa ngày hôm sau, tại nhà ông Thái.

- Ầm ầm ầm!!!. Có ai ở nhà không?!!.

Hoàn toàn vắng lặng, dường như ngay cả tiếng chim hót thường ngày cũng chẳng có. Nhìn từ xa, những đóa hoa Sứ ủ rũ thu mình vào tán lá xanh. Cảnh vật thật là u ám khiến những đám mây mù cứ như tập trung lại một chỗ che kín cả mọi thứ xung quanh ngôi nhà ảm đạm.

- Thưa thiếu tá!! Trong nhà không nghe thấy ai trả lời.

- Ra đây!! Ra đây!! Ra ngay đây! – Trí từ trong nhà vội vã chạy ra, miệng vẫn nở nụ cười tươi rói. – Xin hỏi mấy mấy sếp tới đây có chuyện gì không ạh?!.

- Ở nhà chỉ có mình anh thôi sao?!!. – Tín từ tốn với ánh mắt thăm dò.

- Phải!! Vì gia đình tôi gặp nhiều chuyện buồn quá nên chị cả tôi đi về quê mẹ cùng người ở rồi!.

- Thế còn vợ anh đâu?!. Không lẽ cũng về quê rồi sao?!.

- Uhm..! Đúng thế! Cho nên ở nhà bây giờ chỉ còn mình tôi mà thôi!.

- Bây giờ chúng tôi muốn khám xét nhà anh!.

- Xin lỗi sếp! Tôi muốn xem lệnh khám xét có được không?!.

- Sao thế?!. Khám xét nhà anh cũng cần phải có lệnh hay sao?. – Tín chau mày cười khẽ.

- Ha ha!! Sếp nói đùa hay thiệt! Không có lệnh khám xét thì làm sao mà đòi lục soát nhà tôi. – Trí cười sảng khoái.

- Không cần phải làm ra vẻ như vậy đâu! Nếu mà anh không sợ chúng tôi có thể tìm được gì thì anh đã không cần phải gây khó dễ như thế. Thật tế nếu cần xin một lệnh khám xét thì đối với tôi chuyện ấy không có gì là khó khăn cả. – Tín từ tốn.

- Sếp lớn đúng là sếp lớn! Thật khéo giỏi hù dọa người ta! Tuy là nói vậy nhưng luật vẫn là luật nếu sếp không có lệnh khám xét thì... xin lỗi các người không thể vào!. – Tín vẫn mỉm cười nhạt nhẽo nhưng ánh mắt đã có phần thay đổi hẳn.

- Tại sao họ lại không thể vào?! Hay là anh đang che giấu điều gì mà không muốn cho người ta biết?!.

Tiếng nói phát ra từ trong nhà khiến Trí kinh ngạc, hắn nhận ra rằng người này không ai xa lạ chính là Lan vợ của Dũng, Trí thoáng nghĩ rằng tại sao ả lại có mặt trong nhà mà mình không hề hay biết, thật ra ả đã về từ khi nào. Người thông minh như Trí cũng khó mà giải thích được nhưng chắc chắn rằng điều này có thể sẽ gây nguy hiểm cho hắn.

- Ủa!! Em về hồi nào vậy Lan?! Sao anh chẳng biết gì cả?. – Trí làm ra vẻ mừng rỡ. – Tự nhiên em đi đâu mất biệt mấy ngày nay bây giờ mới về.

- Àh! Em lên tỉnh thành thăm cha em ấy mà!. – Lan trả lời với giọng điệu tươi cười nhưng dù trước hay sau cô vẫn không bước ra khỏi nhà.

- Vậy sao?! Thế mà anh cứ tưởng em mất tích rồi chứ!. – Nói đến đây ánh mắt Trí như có thêm phần khác lạ.

- Anh yên tâm!. Chuyện ở đây chưa xong thì em không thể nào mất tích được đâu!. Tại sao anh không cho họ vào đi!.


- Đương nhiên rồi! Em đã nói thế thì không lẽ anh lại không cho họ vào!. – Trí mỉm cười, khóe môi hơi co giật.

Tín và những người còn lại cùng bước vào trong sau khi Trí mở cổng, ánh mắt Tín liếc về phía Trí, giữa chó săn và cáo già, ánh mắt họ nhìn nhau tóe lửa.

.......

Thời gian sau đó các trinh sát cố gắng tìm kiếm những thứ cần thiết nhưng hoàn toàn vô ích, không có bất kì dấu vết nào lưu lại, mọi thứ dường như sạch sẽ vô cùng. Nhưng không hiểu sao điều này không làm Tín bực bội, gã vẫn trầm ngâm hút thuốc và nhìn ngắm về phía vườn hoa Sứ.

Trí lặng lẽ nhìn xung quanh, từ nãy đến giờ điều hắn lo lắng nhất chính là Lan, không biết vì sao từ khi mở cổng cho Tín vào đến bây giờ hắn không hề nhìn thấy cô. Điều này khiến hắn khó hiểu vô cùng.

Chừng mười phút sau đó Tín lên tiếng.

- Thôi được rồi!! Nếu không tìm thấy gì thì mọi người có thể kết thúc ở đây! Chúng ta về sở thôi nào.

Sau lời nói gã vẫn không quên lườm Trí một cái. Trí vẫn mặc nhiên không hề để ý đến điều đó, điều mà hắn quan tâm nhất là bây giờ là Lan đang ở đâu.

- Cám ơn anh đã hợp tác. – Tín mỉm cười đưa tay về phía Trí. Và họ cùng bắt tay với nhau. – Hình như anh có điều gì đang bận tâm thì phải?!. – Tín thì thầm bỏ nhỏ.

- Đâu có! Anh xong mọi việc rồi àh?!. – Trí miễn cưỡng cười đáp lại.

- Vâng! Đã xong rồi! Chẳng kiếm được manh mối nào cả!. – Rồi chợt nhớ ra điều gì đó, Tín tiếp tục. – Phải rồi! Dũng có nhờ tôi nhắn với anh vài lời.

- Nó nói sao?!. – Trí thắc mắc.

- Nói anh hãy cẩn thận. – Tín nghiêm nghị nhấn mạnh từng chữ vào tai Trí.

- Sao?!!!. – Trí chưng hửng.

.......

Vài khắc sau đó trong căn nhà chỉ còn lại mình Trí, vầng trán nhăn tít lại, vài lời nhắn của Dũng khiến hắn cảm thấy khó chịu vô cùng.

- Chẳng lẽ nó biết chính mình đã gây ra mọi việc rồi sao?!. – Trí thì thầm. – Không thể nào?!. Làm sao mà nó biết được chứ?.

Rồi chợt nhớ ra điều mà mình bận tâm từ nãy đến giờ, ánh mắt hắn liền thay đổi trở nên lạnh lùng nhẫn tâm cố hữu. Sau khi bước ra ngoài khóa trái cổng, hắn xăm xăm bước vào bếp chọn một con dao thật to và bén, miệng hắn lộ nét cười độc ác.

Trí bước từng bước lên lầu, băng qua dãy hành lang tiến đến phòng của Dũng, hắn mở tung cửa phòng. Hoàn toàn trống trải, tức tối hắn xoay người bước nhanh ra ngoài hành lang và tiếp tục kiểm tra từng phòng.

Vài phút trôi qua mà vẫn không tìm thấy gì, hắn dừng tìm kiếm ngay căn phòng của mình, bực dọc hắn đá tung cái ghế đẩu ngã lăn quay.

- Mẹ kiếp!! Mày đang ở đâu hả?!!. – Hắn gào lên.


Hắn khẽ bước lại giường và ngồi xuống, đây là lần đầu tiên Trí tức giận vô bì, cảm giác có gì đó đang cố trêu đùa mình, hắn cảm thấy trí thông minh của mình bị chà đạp, hắn biết được sự tức giận đang lấn át lý trí của mình vì thế mà hắn cố giữ bình tĩnh để suy ngẫm lại mọi chuyện. Cuối cùng Trí nhìn vào cánh cửa sổ mở toang và thông suốt.

- Khốn nạn!! Mình mắc bẫy bọn nó rồi! Nhất định con Lan đã biết chuyện gì đó nên hội đồng với chúng để lừa mình. – Hắn giận dữ quát lớn nhưng sau đó lại là một tràng cười kiêu ngạo. – Ha ha ha...!! Bọn ngây thơ! Cũng may tao đã xóa sạch mọi chứng cứ đi rồi. Ha ha ha ha...!!!.

***

Cùng thời gian này, ở một nơi tăm tối. Một cô gái tội nghiệp đang khổ sở cố gắng tìm cách cởi trói cho mình. Lớp dây thừng quá dầy chắc khiến cô không thể nào dùng sức gỡ nổi. Dung lặng lẽ nhìn xung quanh, thật tế cô không biết đây là nơi nào nhưng cô cũng phần nào có thể hình dung ra được rằng mình đang ở dưới một đáy giếng cũ. Cả tứ chi của Dung đều bị trói chặt, cô cố gắng trườn đến một nơi trong góc tối tìm hy vọng cho bản thân rằng sẽ kiếm được một cái gì đó để có thể cứa đứt sợi dây. Ánh sáng quá ít ỏi từ một lỗ hổng phía trên miệng giếng, có thể vì Trí đã che đi bằng một thứ gì đó nhưng vẫn để hở một lỗ hổng để cho Dung có đủ oxy để thở.

Dung cố gắng mò mẫm dưới đất nhưng vì đôi tay bị cột chặt sau lưng nên cô khó mà xoay xở. Mãi một hồi lâu mà vẫn không tìm được gì, cô thất vọng ngã mình về phía sau thì...

- Á!!!. Đau quá!.

Dường có vật gì đó khá nhọn đâm vào phía trên lưng gần cổ Dung, cô gắng chịu đau nương theo bờ tường của thành giếng mà đứng dậy với tay mò mẫm lần nữa thì... quả thật có một phiến đá nhọn nhô ra phía trước. Mừng rỡ quên luôn cả cơn đau nhói Dung cố sức chà mạnh sợi dây thừng vào phiến đá.

Chừng hai giờ sau, khó nhọc lắm Dung mới tháo được lớp dây trói ở cổ tay, cô thở hổn hển cố gắng tháo luôn phần dây trói dưới chân. Không hiểu sao sợi dây thừng cứ lì lợm tháo hoài không ra, Dung miễn cưỡng đưa phần chân bị trói lên phiến đá nhọn ban nãy nhưng vô ích, thật tế là không thể nào làm được điều đó.

Lại thêm một lần thất vọng, Dung mệt mỏi ngã ngửa ra đất hai tay vương thẳng hai bên rũ rượi. Bật chợt cô nắm được một vật gì đó bên phía bàn tay trái, cô dùng tay rờ mó và bắt đầu hình dung.

- Hình như là một chiếc giày đàn ông. – Dung nhủ thầm.

Quả thật đó là một chiếc giày của đàn ông, cô chạm được phần đế và mũi giày, vì ánh sáng quá ít nên cô không thể nào nhìn thấy rõ. Dung xoay người trườn tới phía bên trái của mình và dang tay ra tiếp tục dò thám. Khoảnh khắc đó khiến cô rùng mình, thật tế không những chỉ có chiếc giày mà còn có cả lớp dải quần của phần chân... rõ ràng là một cái chân người và bây giờ chỉ còn lại phần xương ống quyển mà thôi.

Dung hốt hoảng rút tay lại, mồ hôi lấm tấm chảy khắp người, cô cảm thấy ghê sợ, Dung đưa tay lên miệng cắn răng mà khóc. Bây giờ cô không biết phải làm gì, nổi sợ hãi đã khiến cô trở nên yêu đuối.

- Răn rắc!.

Tiếng động lạ làm Dung nín bặt. Không gian trở nên im lặng kinh dị, Dung không biết mình có ảo tưởng hay không nhưng rõ ràng tiếng động này rất thật.

- Rắc rắc rắc!!.

Một lần nữa tiếng động lạ lại vang lên khiến Dung kinh hãi, cô nép người vào một góc run lẩy bẩy. Điều gì đó đang diễn ra trong bóng đêm phía trước khiến cô hoang mang đến cực độ, điều này thật khiến cho người ta khó mà tưởng tượng nổi.

- Xoẹt...! Xoạt...! Xoẹt xoẹt...!.

Có gì đó đang chuyển động, cô cảm nhận được... nó đang lết... đang lết đến phía Dung trong bóng tối. Tuy không thể nào thấy được nhưng cô vẫn có thể nghe rất rõ ràng, vật nào đó không phải là con người đang cố sức lết đến phía cô....

Trong cơn hoảng loạn cô như mất hết cả ý thức cứ mãi ép sát mình vào bờ tường mặc dù không còn chỗ để mà nép được nữa. Hai tay chỉ vì chà xát dưới đất mà ứa cả máu tươi, cơn khủng hoảng bung lên óc não khiến tim đập mạnh kinh khủng.


Tiếng bò lết càng lúc càng gần rồi bỗng im bặt, không gian lại chìm vào hư ảo, đã đen tối nay lại càng đen tối hơn. Dung thở hắt ra, tay chân tê dại, cái cảm giác ban nãy dần dần mất đi lấy lại ý thức cho cô. Hình như mọi chuyện đã kết thúc, Dung không còn nghe thấy tiếng động đó nữa.

Cô lấy hết can đảm đưa bàn tay về phía trước. Bạn có bao giờ trong bóng đêm cô độc chưa? Nó đáng sợ đến dường nào bạn có hình dung ra được không?. Phía trước chỉ là khoảng không của bóng tối, ngay cả bàn tay của mình cũng không thể nào nhìn thấy được.

- Phặt!!!. – Một bàn tay xương xẩu trắng đục không biết từ đâu trong bóng đêm dang ra nắm lấy bàn tay của Dung.

- Á...á...á....a...aaa...!!!!.

***

Tại Cơ Quan Cảnh Sát Điều Tra Huyện Long Mỹ.

- Á...á...á....a...aaa...!!!!.

- Không....!!!.

Tín ngồi bật dậy trên bàn làm việc, anh vừa trải qua một giấc mơ hãi hùng mà trong giấc mơ anh đã thấy Dung, toàn thân cô đầy máu tươi và bị trói chặt, cô đang ở một nơi tăm tối nào đó trong cơn hoảng loạn đến cùng cực. Nỗi ám ảnh trong giấc mơ vẫn còn chưa kết thúc khiến Tín thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại chảy tràn xuống cả ngực.

Vài khắc sau đó dường như đã lấy lại bình tĩnh, Tín nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời đã nhá nhem tối, gã đưa tay lên xem đồng hồ rồi khẽ kéo rèm cửa lại. Kế đó, gã mồi cho mình một điếu thuốc, tắt đèn và ngồi âm thầm trong bóng đêm như đang chờ đợi một cái gì đó.

Điều mà Tín chờ đợi rốt cuộc cũng đã đến, căn phòng chuyển từ màu xám thành màu xanh hiu hắt, không biết gió đã từ đâu thổi vào ào ạt quanh phòng nhưng có lẽ đã quen thuộc đối với Tín nên gã vẫn mặc nhiên mà ngồi hút thuốc.

Căn phòng bỗng nhiên xuất hiện nhiều làn khói xanh mờ ảo, chúng quyện vào nhau từng chút từng chút một và dần dần hình thành một hình thể, điều này làm cho Tín ngơ ngác, gã ngồi nhìn làn khói đang tụ lại trước mặt mà há hốc mồm, chuyện này hơi khác lạ một chút vì lần trước không có hiện tượng như vậy.

Làn khói càng ngày càng dày đặc và cuối cùng cũng thành hình một dáng người phụ nữ, người này không ai xa là chính là Nhạn.

- Ầm!!!. – Tín té bật ngửa ra đằng sau, văng cả cái ghế gỗ bay lên trời rồi rớt xuống đất.

- Làm...gì...mà...hốt...hoảng...vậy!. – Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại quá xa xăm từ cõi nào.

Tín lật đật ngồi dậy sửa sang lại quần áo ngay ngắn và quát khẽ.

- Làm ơn lần sau đừng xuất hiện kiểu đó nữa nhá chị hai!.

- Sao...vậy...vẫn...còn...sợ...tôi...àh! – Nhạn khẽ mỉm cười lãnh đạm. Tuy mang dáng vẻ của một oan hồn nhưng nhan sắc của cô vẫn vô bì và dường như có phần đẹp hơn lúc sinh thời. Và với nụ cười ấy Tín dường như si dại đi, bây giờ thì gã mới hiểu tại vì sao mà Dũng si mê cô đến thế.

- Thật là khác biệt. – Gã khẽ lẩm bẩm một mình.

- Anh...muốn...nói...đến...điều...gì?.

- Ý tôi nói là cô không như những con ma nữ trong truyện ma mà tôi đã từng đọc, thường thì chúng có răng nanh và miệng đầy máu tươi.

- Anh...thích...vậy...sao?!. Nếu...anh...muốn...thì...sau...này...tôi...sẽ...xuất...hiện...với...hình...dạng...như...anh...nói...nhé....

- Hả!!!. – Lời nói của Nhạn khiến Tín cảm thấy khủng hoảng. – Thôi thôi! Như...như vậy...được...được rồi cám ơn cô, bây giờ chúng ta nên vào vấn đề chính đi.

- Cô không tìm được Dung sao?!. – Tín tiếp tục.


- Không...thấy....

- Khoan đã!!. – Nhạn đang định nói tiếp thì Tín đưa tay chặn lại. – Xin cô làm ơn đừng nói cái giọng não nề đó được không?!. Tôi lạnh mỏ ác hết rồi đây nè!. Cô không thể nào nói khác đi được àh!.

- Được!. – Nhạn khẽ gật đầu.

- Oke! Nói tiếp đi.

- Khi mà bọn anh vào nhà thì tôi đã lên phòng của hắn trước nhưng hoàn toàn không thấy ai, rất có thể hắn đã nhốt cô ấy ở một nơi nào đó.

- Có lẽ là như thế! Vừa rồi tôi có một giấc mơ, trong giấc mơ tôi đã thấy Dung. Cô ấy đang bị nhốt ở một nơi nào đó rất đáng sợ. Cái cảm giác đó giống y như là thật vậy, tôi có thể cảm nhận được điều đó đang diễn ra.

- Tôi sẽ không ngạc nhiên khi anh nói điều đó là thật!. – Nhạn từ tốn nhìn về nơi nào đó xa xăm.

- Tại sao cô nói vậy?!. – Tín thắc mắc. Gã chợt nhìn thấy khuôn mặt của Nhạn thoáng nét buồn rười rượi.

- Có lần đã lâu lắm rồi khi tôi còn ở bên Dũng, hôm đó anh ấy đi vắng, tôi vô tình tìm được một quyển sách nói về tâm linh. Với vốn học vấn ít ỏi mà Dũng đã dạy nên tôi quyết định thử sức mình bằng việc đọc cuốn sách đó. Có một đoạn tôi nhớ có nói rằng: "Trong mỗi con người chúng ta ai cũng có một giác quan tương thông và giác quan đó thường có nhiều ở những người phụ nữ, đặc biệt rất mãnh liệt với những ai đang mang thai. Khi họ sợ hãi đến một mất độ nào đó được cho là quá giới hạn của con người thì người mà họ nghĩ đến trong phút giây đáng sợ ấy cũng có thể cảm nhận được điều đó như họ".

Tín thoáng bất ngờ trước điều Nhạn đang giải thích.

- Ý cố nói Dung đã mang thai với thằng khốn nạn đó sao?!.

- Tôi không chắc chắn, nhưng điều anh vừa nói khiến tôi liên tưởng đến đoạn văn trong sách mà tôi đã đọc và tôi tin rằng cảm giác ấy là có thật...

- Cho dù có thật hay không thì tôi cũng phải cứu cô ấy! Nhất định là thế.

- Sao cũng được! Chúc anh thành công....

- Cám ơn cô đã hợp tác!. Tôi cứ tưởng cô báo thù xong thì sẽ đi đầu thai chứ!

- Không có gì! Tôi chỉ là vì Dũng thôi.

- Liệu bây giờ có nên cho anh ấy biết mọi chuyện không?!. – Tín khẽ nhìn Nhạn và chờ đợi câu trả lời của cô.

- Dũng cũng đã biết chuyện của anh hai mình, tôi thấy anh ta đau khổ lắm rồi, bây giờ mà nói cho anh ấy biết rằng ngay cả vợ mình cũng đã chết, nếu là anh, anh có chịu nổi không?.

Sau lời nói hình bóng Nhạn cũng biến mất, trả lại bóng đêm bình thường cho căn phòng. Tín khẽ mở ngọn đèn vàng loe loét, gã lại tiếp tục mồi thêm điếu thuốc. Bất giác nghĩ đến Dung giờ này không biết ra sao, gã thở dài ngao ngán dụi luôn điếu thuốc vừa châm.

Gã bước đến gần cửa sổ mở tấm rèm cửa, nhìn vào ánh trăng của đêm mà thầm nhủ.

- Anh nhất định sẽ tìm được em.... Dung ơi!.

***

Tại Phòng Biệt Giam. Không biết cửa phòng giam mà Dũng đang ở đã được mở từ khi nào, chỉ biết rằng có hai viên cảnh sát đang nằm sóng xoài trên nền đất, có vẻ như họ vừa bị đánh gục.

Ngoài trời mưa bắt đầu tuôn xối xả như trút nước, một vệt sét dài đánh ngang lưng chừng trời để lộ dưới mặt đất một gã đàn ông lủi thủi đi trong mưa, trên tay gã vẫn còn cầm cây gậy ba cạnh đang rỉ máu....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui