Khi trở về, di động của Gia Lập vẫn vang không ngừng. Anh ấn tắt vài lần,
cuối cùng khi điện thoại vang lên lần thứ tư mới nhấc lên tiếp.
"Mình nói mình đang suy nghĩ, cậu lại cứ gọi tới làm gì, trở về hò hét với
Dương Diệu nhà cậu đi!" Nói xong anh liền cắt đứt, một chút cũng không
lưu lại điện thoại cho người bên kia mở miệng nói chuyện.
"Tiếu Hàm?" Xuân Hỉ hỏi.
Gia Lập gật gật đầu.
"Tìm anh làm gì? Hai người không phải có một chân chứ (ý nói hai người có chuyện mờ ám với nhau, ở đây ý bảo gay)?" Xuân Hỉ cười hì hì nói. Vừa nói xong, điện thoại của cô cũng kêu lên,
vẫn là Tiếu Hàm, Xuân Hỉ nghi hoặc nhìn Gia Lập mới nhận điện thoại.
"Xuân Hỉ, em sao lại có thể như vậy? Hồng nhan họa thủy, em có biết hay
không? Em nói, là chuyện kết hôn của các người quan trọng hay là tiền đồ của Gia Lập quan trọng?" Tiếu Hàm rống lên trong điện thoại.
"Cái gì? Em không hiểu anh nói cái gì." Xuân Hỉ bị anh ta rống lên không hiểu ra sao.
"Làm trò giả bộ với anh, em không biết anh cùng Gia Lập, được cổ đông lớn
nhất của Trung y viện lấy danh nghĩa bệnh viện tư nhân, lựa chọn phái đi học tập? Đây là cơ hội rất tốt a! Em có biết hay không học tập xong trở về, Gia Lập có thể một lần nữa cầm được dao! Xuân Hỉ, em đừng tùy hứng
nha, đây chính là cơ hội Gia Lập khó có được!" Tiếu Hàm một hơi nói
xong.
Xuân Hỉ trong lòng trầm xuống, quay đầu nhìn Gia Lập nói: "Dừng xe cho em!"
Gia Lập nhìn bộ dáng căm tức của cô, đoán được bảy tám phần. Anh dừng xe ở ven đường, đoạt lấy di động của Xuân Hỉ cắt đứt.
"Vì sao không nói cho em biết?" Xuân Hỉ hỏi.
"Nói cho em cái gì? Anh căn bản không tính sẽ đi." Gia Lập sờ sờ cằm, có vẻ có chút phiền chán.
"Vì sao không đi? Tiếu Hàm nói anh có thể một lần nữa cầm lại dao."
Gia Lập trầm mặc.
Xuân Hỉ suy nghĩ một chút, nếu muốn đi, hôn lễ của bọn họ khẳng định sẽ chậm lại, mà cô cũng có một thời gian rất dài không gặp được anh, nhưng mà
nghĩ đến, Gia Lập nếu thành công trở về, anh có thể một lần nữa cầm lại
dao. Cũng không phải không kết hôn, chỉ là chậm lại mà thôi, cô Cố Xuân
Hỉ vẫn là hết sức vì đại nghĩa!
"Anh đi đi thôi, chúng ta không kết hôn." Xuân Hỉ nhỏ giọng nói.
Gia Lập ngẩn ra, thốt lên: "Không được."
Xuân Hỉ lúc này mới phát giác lời của cô có nghĩa khác, bèn ôm lấy anh nói:
"Ý của em là kéo dài thời gian hôn lễ, chờ anh trở về chúng ta lại kết
hôn. Trừ phi anh nhịn không được, lúc ở bên ngoài coi trọng người phụ nữ khác, nếu không em không phải anh sẽ không lấy chồng! Em sẽ chờ anh!"
Tạm dừng vài giây, Gia Lập bỗng nhiên nói: "Cố Xuân Hỉ, em là vì không muốn sớm như vậy đã kết hôn nên mới muốn cho anh đi sao?"
Xuân Hỉ vụng trộm thè lưỡi, thật đúng là bị đâm trúng. Cô ở trong lòng anh
xoay xoay, "Không khác nhau, em cũng không phải không lấy anh làm chồng! Vừa vặn là đẹp cả đôi đường nha, anh có thể lại một lần nữa cầm dao, em lại có thêm thời gian để chơi đùa, thật tốt! A... Đúng rồi, phải đi bao lâu?"
"7 tháng, Anh quốc." Gia Lập nói, "Nếu không chúng ta đi đăng kí trước đi."
"Đừng! Em muốn hôn lễ cùng ngày đăng kí! Còn muốn kết hôn và hưởng tuần trăng
mật nữa, bằng không uổng phí lại rất đáng tiếc nha."
Gia Lập lại là trầm mặc.
Xuân Hỉ thở dài: "Đi thôi đi thôi, em biết anh rất muốn một lần nữa được giải phẫu."
Gia Lập hôn hôn hai má của cô, ôm chặt cô: "Anh còn muốn…….."
…….
Sau khi thảo luận hai nhà đều nhất trí, Gia Lập cuối cùng vẫn phải đi cùng
Tiếu Hàm bay sang Anh quốc trao đổi học tập. Bảy tháng này, Xuân Hỉ
ngoại trừ cố gắng đi làm kiếm tiền, trang hoàng phòng mới, chính là cùng Điền Nghiên Nghiên, Dương Diệu cùng đi ra ngoài bơi lội, hát karaoke,
đi dạo phố. Điền Nghiên Nghiên chê cười cô nói: "Người ta là chứng sợ
hãi tiền hôn nhân, còn mình thấy cậu chính là hội chứng xao động trước
hôn nhân, vậy có muốn mình giới thiệu cho cậu một em trai nhỏ khác hay
không? Gần đây có một tiểu chính* siêu cấp đáng yêu mới chuyển đến nhà
trẻ tớ, rất đáng yêu, muốn thử một lần hay không?"
(Tiểu chính*: từ gốc là: 小正太 (tiểu chính thái) = từ tiếng Nhật: Shotaro/Shota: Bé trai. Chỉ những cậu bé/thiếu niên/ những chàng trai trẻ tuổi, ngây thơ.)
Xuân Hỉ "Xì" một tiếng: "Mình đối với Gia Lập là trung trinh không đổi!" Một lát sau, cô nháy mắt mấy cái lại hỏi: "Bao nhiêu tuổi? Có thể quá ngây
thơ hay không?"
Kết quả bị Điền Nghiên Nghiên đẩy vào góc tường, chọc Dương Diệu nhìn thấy
cười ha ha: "Tôi xem tiểu chính kia vẫn là Tiểu Nghiên Tử tự mình giữ mà dùng đi!"
Điền Nghiên Nghiên có chút bất mãn: "Sao cô cũng gọi tôi là Tiểu Nghiên Tử
vậy, khiến cho tôi giống như thái giám, trách không được không có nam
nhân muốn!"
Dương Diệu cười tủm tỉm nói: "Bởi vì tôi là 'Ái phi' nha!"
Tiếu Hàm hay nói giỡn gọi cô là ‘Ái phi’, Dương Diệu trước đây cũng không
cho anh kêu như vậy, giờ lại đắm chìm trong cái loại ngọt ngào này.
Điền Nghiên Nghiên hung hăng lắc đầu, vô cùng đau đớn: “Cô gái đang yêu mà, đúng là u mê không dậy nổi!”
Gia Lập ở Anh hình như rất bề bộn nhiều việc, nhưng mà một hai ngày anh lại gọi điện cho Xuân Hỉ, kể về cuộc sống của anh ở Anh, lại dặn dò Xuân Hỉ ở nhà phải ngoan một chút, đừng gây chuyện khắp nơi.
Thời gian như cát chảy vô thanh vô tức (không tiếng động, không hơi thở), đảo mắt đã đến tháng ba năm sau, Gia Lập cũng sắp trở lại, Xuân Hỉ cũng
càng ngày càng nhớ anh. Lúc nhớ anh nhất thậm chí buổi tối trốn ở trong
chăn yên lặng rơi lệ, có đôi khi cô thực sự hối hận đã để cho Gia Lập
đi.
Một ngày nữa, là ngày Gia Lập về nhà, trước một ngày anh lên máy bay đã gọi điện thoại dặn dò cô cần phải đến sân bay đi đón anh, hơn nữa còn phải
mang theo hộ khẩu của hai nhà, anh quyết định xuống máy bay sẽ cùng cô
đi cục dân chính đăng ký ngay.
Xuân Hỉ ở văn phòng làm đối chiếu, trong lòng thấp thỏm, cô vẫn nhìn thời gian, rất sợ quên đi đón Gia Lập.
"Tiểu Cố, chủ biên tìm cô." Có người gọi cô.
Cô đánh dấu lại phần mình đang đối chiếu rồi đứng lên, có lẽ là tốc độ quá nhanh, Cô cảm thấy một trận chóng mặt, ngay sau đó ngực cô tắc nghẽn
khó chịu, không thở được, trái tim co rút đau đớn, bỗng nhiên, trước mắt cô tối sầm lại rồi gục xuống.
Thời gian là chạng vạng, Gia Lập từ cửa đi ra đã nhìn thấy cha mẹ hai nhà
Trình Cố, chỉ là duy nhất không thấy Xuân Hỉ. Anh bước nhanh hơn đi qua, cùng bọn họ ôm một chút liền hỏi: "Xuân Hỉ đâu ạ?"
"Điện thoại gọi cũng không có người nhận, chắc là đơn vị có chuyện gì nên trì hoãn chưa đến, đi về trước đi." Cố mẹ nói.
Gia Lập có một chút mất mát, nhưng đăng ký cũng không thể nhất thời nóng lòng.
Đoàn người liền trở về nhà, đợi cho mẹ Cố, mẹ Trình đem đồ ăn đã làm xong
cũng không thấy Xuân Hỉ trở về, lúc đó mọi người mới bất an lên.
Gia Lập mặt không chút thay đổi, đi đến ban công gọi điện thoại cho Xuân
Hỉ, nhưng mà di động cũng không có người nghe. Anh lại gọi tới công ty
của Xuân Hỉ, rõ ràng đã qua giờ tan tầm, trong văn phòng không còn ai.
Một khi đã như vậy, vì sao Xuân Hỉ còn chậm chạp không về?
Ước chừng lại đợi nửa giờ, Gia Lập rốt cục không chờ được nữa, cầm áo khoác liền đi ra ngoài: "Con đi tìm cô ấy, có tin tức lập tức báo cho con
biết!"
Gia Lập đi tìm khắp nơi mà Xuân Hỉ có thể đi, trường học cũ của cô, chỗ
Điền Nghiên Nghiên cùng Dương Diệu, nhà trọ trước kia của anh, còn có
tân phòng của bọn họ, tất cả đều không có bóng dáng Xuân Hỉ, ngay cả
công viên Tân Giang, cửa hàng đồ ngọt cô ấy thích ăn, anh cũng không
buông tha, lại vẫn như cũ không tìm thấy cô.
Gia Lập nhắm mắt, táo bạo đem thùng rác ven đường đá đổ ra. Chuyện vui đùa
này một chút cũng không vui nha! Đang lúc anh sắp không kiềm chế được,
thì điện thoại Xuân Hỉ thông làm cho anh mừng như điên.
"Xuân Hỉ? Em ở đâu? Em không cần làm cho anh sợ!"
Nhưng mà điện thoại bên kia trừ bỏ tiếng người ồn ào, thì chính là tiếng cô
gái thút thít khóc, mà chủ nhân tiếng khóc, hình như là Xuân Hỉ.
"Xuân Hỉ? Xuân Hỉ!" Gia Lập lại gọi mấy lần, mới xác định Xuân Hỉ có thể là
ấn nhầm gọi cho anh. Anh cẩn thận nghe kĩ thanh âm bối cảnh trong điện
thoại, bỗng nhiên trong điện thoại rất xa vọng đến giọng nói của một đứa trẻ: "Mẹ, con muốn ngồi tàu trượt!"
Trò chơi ở công viên! Xuân Hỉ ở khu vui chơi! Gia Lập không dám cắt đứt
điện thoại, đánh xe đến thẳng khu vui chơi ở công viên. Cuối cùng anh ở
gần trò tàu trượt, tìm được Xuân Hỉ đang ôm chân ngồi trên mặt đất.
Gia Lập thật dài thở phào nhẹ nhõm, đi đến trước mặt cô ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ đỉnh đầu của cô.
Xuân Hỉ ngẩng đầu hai mắt vì khóc mà đều đỏ, thời điểm nhìn thấy Gia Lập cô
kinh ngạc quên khóc, ngơ ngác nhìn anh một hồi lâu, bỗng nhiên nghẹn
ngào nói: "Gia Lập, em không thể kết hôn với anh ..."
Anh thật cẩn thận lau nước mắt nước mũi cho cô, nhẹ giọng hỏi: "Vì sao? Anh cần lý do."
Cô nức nở, đứt quãng nói: "Hôm nay, em ở văn phòng té xỉu, bọn họ đưa em
đến bệnh viện, bác sĩ nói, bác sĩ nói... Em bị bệnh tim. Em không thể... Không thể kết hôn với anh, bị bệnh tim sẽ di truyền, em còn có thể
chết, em không muốn anh cô độc sống quãng đời còn lại."
Gia Lập bỗng nhiên cảm thấy khó có thể hô hấp, trong lòng cảm xúc từ từ lan ra. Anh ấn cô vào trong ngực, không ngừng hôn bên tai của cô, "Em có
hiểu biết hay không đấy? Ai nói bệnh tim nhất định sẽ di truyền? Ai nói
cho em bệnh tim nhất định sẽ chết? Y Đình không phải sống rất tốt đấy
sao!"
"A? Cái gì..." Xuân Hỉ sửng sốt, "Em sẽ không chết sao? Nhưng mà em quả
thật có đôi khi cảm thấy trái tim không được thoải mái, không thở được,
em tưởng thân thể em không tốt nên không để ý. Mọi người đều biết đúng
hay không? Vì sao không nói cho em biết em bị bệnh?"
"Cũng không phải bệnh nan y hay bệnh gì nghiêm trọng, em chỉ là chứng viêm cơ tim rất nhỏ, căn bản không ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày."
"Em thật sự sẽ không chết? Cũng sẽ không di truyền cho cục cưng?" Xuân Hỉ ngửa đầu hỏi, khóe mắt còn lộ một ít nước mắt.
"Sẽ không, anh cam đoan sẽ không." Gia Lập cười rộ lên, cô vừa rồi thật sự hù chết anh, nhưng mà lại vì cái chuyện nhỏ này.
Xuân Hỉ nghe thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, ngẫm lại lại cảm thấy tức giận,
phun ra một câu: "Cái bệnh viện chết tiệt! Bác sĩ xấu xa! Gia Lập, anh
về sau không được lừa gạt bệnh nhân như vậy, bệnh chưa chắc đã chết
nhưng cũng hù chết bệnh nhân rồi!"
Anh giúp cô đứng lên, "Bác sĩ nói như thế nào?"
"Ông ta nói em bị bệnh tim."
"Sau đó thì sao?"
"... Sau đó... Em bỏ chạy ..."
"..."
"Ai, trước đây anh không chịu ngồi cùng xe leo núi với em có phải bởi vì trái tim em không tốt hay không?"
"... Không phải."
"Đó là vì sao?"
"Em hỏi nhiều như vậy làm gì?"
"Vì sao!"
"..."
"Nói đi mà!!!"
"Anh có chứng sợ độ cao."
"..."
……..
Hôn lễ của Trình Gia Lập cùng Cố Xuân Hỉ đã định vào một ngày nào đó trong tháng ba mùa xuân.
Sáng sớm hôm lễ cưới, chuyên viên trang điểm sẽ giúp Xuân Hỉ trang điểm, làm tóc, thay đồ cưới. Ép buộc đến ép buộc đi, cô sắp buồn ngủ đến nơi.
Tinh thần Dương Diệu lại rất tốt, ngồi vào bên người cô, hâm mộ kéo áo
cưới của cô cảm thán: "Xuân Hỉ, cô hôm nay thật xinh đẹp."
Xuân Hỉ kiên định nói: "Cô cũng sẽ có một ngày như vậy, đến lúc đó không cần hối hận nha!"
Điền Nghiên Nghiên "Phi" một câu: "Có người chúc phúc cho người khác như vậy sao!"
Tất cả đều chuẩn bị xong, chờ chú rể tới đón cô dâu. Trong chốc lát, dưới
lầu liền bùm bùm vang lên tiếng pháo, Điền Nghiên Nghiên hoan hô: "Oa
oa! Chú rể đến! Các chị em, lên thôi!"
Tiếng nói vừa dứt, ngoài cửa đã có tiếng đập cửa khẩn cấp, người của chú rể
ồn ào ồn ào: "Mở cửa! Mở cửa! Chú rể đẹp trai siêu cấp vô địch vũ trụ
tới đón cô dâu đây! Mở cửa!"
Điền Nghiên Nghiên đi đầu tiến lên, mở ra cửa thứ nhất, ôm cánh tay nói:
"Chín ngàn chín trăm chín mươi chín, lấy tiền lì xì ra, nếu không không
mở cửa!"
Tiếu Hàm cầm đầu đắc ý dào dạt ló đầu: "Hừm! Không phải chín ngàn chín trăm
chín mươi chín sao! Anh em, lấy chìa khóa! Gia Lập cùng Xuân Hỉ gian
tình lâu như vậy, làm sao có thể không có chìa khoá nhà cô ấy? Ha ha ha
ha..."
Gia Lập ho nhẹ một tiếng, từ túi lấy ra chìa khoá đưa cho Tiếu Hàm. Tiếu
Hàm vui vẻ rạo rực mở cửa ra, Điền Nghiên Nghiên, Dương Diệu gắt gao
chặn ở cửa: "Nếu muốn tiến vào cửa này, lưu lại lì xì thật to!"
Hai bên giằng co trong chốc lát, Tiếu Hàm bỗng nhiên kêu một tiếng: "Ôi, tay của tôi!"
Dương Diệu quýnh lên, buông ra hỏi: "Làm sao vậy làm sao vậy? Kẹp vào tay?"
Tiếu Hàm thừa cơ dùng sức đẩy cửa ra. Điền Nghiên Nghiên thiếu chút nữa tức
chết, chống nạnh mắng: "Dương Diệu, cô là cái đồ trọng sắc khinh bạn!"
Dương Diệu cũng ngượng ngùng, đạp Tiếu Hàm một chút: "Bại hoại! Kẻ lừa đảo!"
Tiếu Hàm cợt nhả: “ Anh đây chính là vì huynh đệ không tiếc cả mạng sống!
Anh là người đàn ông có nghĩa khí như vậy, làm sao có thể là bại hoại
chứ!"
Một đám đàn ông đứng ở giữa vuốt tóc, vùng lên: "Tiền lì xì sao? Cho các cô!"
Bên kia lì xì đã đưa, bên này người thân của nhà gái liền mở cửa ra. Điền
Nghiên Nghiên lôi tiền lì xì ra, mắng: "Sao chỉ có chín đồng chín? Trình Gia Lập anh rất keo kiệt đi! Còn muốn lấy Xuân Hỉ của chúng ta? Các chị em, đem anh ta đẩy đi ra ngoài!"
Lại là một trận hì hì nháo nháo, Xuân Hỉ nhịn không được nhảy ra khỏi phòng ngủ, "Điền Nghiên Nghiên cậu chơi đã chưa! Tiền của anh ấy tức là tiền
của mình, cậu lại lấy tiền của mình ra trêu đùa sao?!"
Mọi người hò hét cười rộ lên. Gia Lập ôm cô trở lại bên giường trong phòng
ngủ, dở khóc dở cười: "Em không biết cô dâu không thể ra khỏi cửa
phòng?"
"Còn không phải sợ anh bị bắt nạt sao?"
Một đám người lại anh dũng tiến vào phòng ngủ, cười cười: "Ôi cô nương Xuân Hỉ, đều nói con gái gả đi ra ngoài như bát nước hắt đi, người này còn
chưa có gả đi, đã đau lòng cho ông xã như vậy rồi."
Xuân Hỉ đỏ mặt, "Đi đi! Cậu mới chính xác là tú bà!"
Người chủ trì hôn lễ cười: "Được được được, hiện tại chú rể bắt đầu đi tìm đôi giày khác của cô dâu!"
Nơi này là có quy củ như vậy, chú rể phải đi tìm được một đôi giày khác của cô dâu, mới có thể đưa cô dâu ra cửa.
Phía sau Xuân Hỉ muốn nói, đã bị Điền Nghiên Nghiên chen vào: "Dám gợi ý cho anh ta thử xem! Cậu tại sao phải sợ anh ta tìm không thấy chứ?"
Làm mọi người mở rộng tầm mắt chính là, Gia Lập quả nhiên còn chưa tìm
được. Xuân Hỉ nóng nảy, lông mi cùng mặt đều nhăn lại. Cuối cùng mẹ vợ
nhịn không được vụng trộm ghé vào lỗ tai anh nói: "Cửa! Cửa!"
Trình Gia Lập lúc này mới tìm được giày.
Người chủ trì còn nói: "Chú rể đi giày cho cô dâu."
Gia Lập ngồi xổm xuống, đặt đôi chân trơn bóng của Xuân Hỉ lên trên gối,
cẩn thận đi giày cho cô. Khi ngẩng đầu lên, anh phát hiện Xuân Hỉ đã
nước mắt ràn rụa, màu đen ở mắt, trộn lẫn với nước mắt chảy xuống, xoá
hết hoá trang.
Anh buồn cười lấy giấy ăn lau cho cô: "Không có tiền đồ."
Cô đây là cảm động có được không! Cô từ nhỏ đã chờ mong có thể có một
người đàn ông yêu cô tự tay đi giày cho cô, thậm chí ảo tưởng anh là
người kia. Giờ phút này cảnh tượng trong mơ biến thành sự thật, cô sao
có thể không khóc.
Xuân Hỉ muốn mắng anh, đẩy tay anh ra, nhưng lại nhìn đến hốc mắt của anh cũng đỏ: “ Anh khóc cái gì chứ ....."
Anh nhíu mày: "Nói bậy!"
Lúc này thân hữu hai bên đoàn kết hơn bao giờ hết, "Hôn một chút! Hôn một chút! Hôn một chút..."
Trình Gia Lập vẫn không nhúc nhích quỳ ở đàng kia, không tính hôn cô. Xuân Hỉ sao không biết anh chứ? Anh sẽ không trước mặt nhiều người như vậy chủ
động hôn cô đâu! Đơn giản cô chủ động chút đi.
Xuân Hỉ ôm mặt Trình Gia Lập, cúi đầu ở trên môi anh in lại nụ hôn hồng
hồng. Ai ngờ Trình Gia Lập luôn luôn lạnh lùng mà lại nâng cái ót của cô làm nụ hôn này càng thêm sâu.
Trong phòng ngủ không lớn, tiếng hoan hô liên tiếp. Trong âm thanh ủng hộ của mọi người, Gia Lập ôm lấy Xuân Hỉ, vững vàng đi xuống dưới lầu, ba Cố
mẹ Cố theo ở phía sau, ánh mắt ửng đỏ.
Gia Lập an toàn ôm Xuân Hỉ xuống lầu, phía sau lại vang lên tiếng pháo, náo nhiệt vô cùng, phạm vi mấy hộ gia đình quanh đấy đều đến xem náo nhiệt, người người đều quen biết Gia Lập cùng Xuân Hỉ, không khỏi cảm thán
đoạn cẩm tú lương duyên này.
Đoàn rước dâu, một đội Audi khí phái chạy tới bờ sông, là trung tâm trên
đường. Xuân Hỉ ôm cánh tay anh, dựa vào anh đưa lên khuôn mặt tươi cười: "Anh vừa rồi sao không tìm được giày chứ? Vị trí như vậy mà anh lại
không nhìn thấy!"
Anh trầm mặc sau một lúc lâu nói: “Anh khẩn trương."
Xuân Hỉ kinh ngạc: “Anh cũng sẽ khẩn trương?"
"Cả đời chỉ có một lần, làm sao có thể không khẩn trương."
Xuân Hỉ cười khanh khách, cô có thể cho rằng đây là hứa hẹn hay không?
"Gia Lập, về sau chúng ta ai làm chủ?"
"Anh."
"Không được!"
"Vậy em."
"Chính là thế đi." Cô vừa lòng gật đầu.
Sau một lúc lâu, cô lại hỏi: "Vậy đứa nhỏ với em anh yêu ai nhất?"
Anh kinh ngạc nhìn cô, "Em... Có?"
"Phi! Anh nghĩ gì thế! Nói, đứa nhỏ với em ai quan trọng hơn?"
"Có người đi ghen với con của mình vậy sao?"
Đúng vậy.
Xe rất nhanh liền chạy tới khu nhà của bọn họ. Xe vòng đến trong khu nhà
đỗ cạnh hoa viên, phía trước đó là thảm đỏ của hội trường hôn lễ. Hôn lễ tổ chức ở cửa nhà, cũng gần bờ sông. Hôn lễ mộng ảo làm cho Xuân Hỉ
kinh ngạc ngẩn người, giống như đang nằm mơ.
Gia Lập nắm tay cô xuống xe, lại chỉnh sửa lại áo cưới cho cô, mười ngón nắm chặt: "Xuân Hỉ."
"Vâng?"
Anh không tiếng động cười cười, "Không có gì."
"Không có gì là có ý gì?"
Anh lắc đầu, chỉ cười nắm tay cô bước lên thảm rải toàn hoa hồng. Trên mặt
sông trống trải nổi lên từng gợn sóng, từng đợt gió mùa xuân pha lẫn
hương vị ngọt ngào. Xuân Hỉ cong khóe môi, nhịn không được cười lên
tiếng.
"Không có gì” ý chính là, Xuân Hỉ, anh yêu em. Thật ra, cô hiểu.
Mùa xuân tháng ba, Trình gia có hỉ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...