Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Người phát ra tiếng cười như vậy chính là Đường Bảo Ngưu.

Nguyên lai ở bên kia, đám người Ôn Mộng Thành, Chu Tiểu Yêu, Ngân Thịnh Tuyết, Đường Khẳng che mặt, dẫn theo một đám huynh đệ hai đảng Phát Mộng, Kim Phong Tế Vũ lâu, Liên Vân trại, Tượng Tị tháp, cố gắng tấn công cứu hai người Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu.

Thuộc hạ đệ tử của minh chủ Thiên minh Trương Sơ Phóng, trang chủ Lạc Anh sơn trang Diệp Bác Thức, lão đại Tẩm phái Thái Sao, lão đại Hải phái Ngôn Trung Hư, lão đại Phục phái Mã Cao Ngôn, lão đại Ai phái Dư Tái Lai, còn có một đám quan binh của Long Bát đều ra sức chống cự chém giết, đánh ngang sức ngang tài.

Long Bát vừa thấy thế cục vẫn còn ổn định, lập tức thở phào bảy tám cái, nói với Đa Chỉ Đầu Đà:

- Đám hề này chẳng tính là gì, nhớ năm đó ta lãnh binh…

Lời còn chưa dứt, chợt nghe khu vực tây nam vang lên tiếng còi, tiếng la giết ngập trời. Trương Thiết Thụ lập tức đi điều tra, một lát sau trán đầy mồ hôi chạy về báo tin:

- Phía tây nam lại có một đám người giết đến, đều là nữ nhân dùng khăn đỏ che mặt, khá là hung hãn. Huynh đệ Phong phái canh giữ ở đó đã hoàn toàn sụp đổ.

Long Bát nghe được liền giật mình.

- Cũng khó trách, Lưu Toàn Ngã của Phong phái đã chết, không còn nhân tài gánh vác trọng trách.

Đa Chỉ Đầu Đà hơi trầm ngâm hỏi:

- Người tới đều là nữ sao?

Trương Thiết Thụ nói:

- Đều là nữ nhân, hơn nữa tuổi tác hẳn là rất trẻ.

Đa Chỉ Đầu Đà lại hỏi:

- Cũng đều dùng đao?

Trong mắt Trương Thiết Thụ đã có vẻ bội phục:

- Là dùng đao, còn có một tay ám khí tàn nhẫn.

Đa Chỉ chắp tay ngửa mặt lên trời thở dài nói:


- Là bọn họ. Không ngờ trải qua nhiều gian khó, vẫn cố chấp như vậy.

Long Bát tò mò hỏi:

- Ai? Là người nào? Người quen của đại sư sao?

Sắc mặt Đa Chỉ nghiêm túc, chậm rãi nói ba chữ:

- Toái Vân uyên.

- Toái… Vân… uyên?

Long Bát suy nghĩ cả buổi, vẫn không thể nhớ đó là thứ gì, chỉ thuận miệng nói ba chữ khác:

- Hủy… Nặc… thành?

Sau khi nói xong, chính hắn cũng giật mình. Nhìn thấy Đa Chỉ Đầu Đà và Trương Thiết Thụ đều nghiêm túc gật đầu một cái, lúc này mới biết đó là sự thật:

- Thật sự là Hủy Nặc thành chuyên ám sát đại quan đương triều sao? Trước kia đám người Văn Trương, Hoàng Kim Lân đã mất mạng dưới tay bọn họ. Bọn họ… cũng tới sao?

Đa Chỉ Đầu Đà lại xoa ngón tay bị thương của hắn, giống như vết thương đang kể cho hắn biết những chuyện xưa đau xót.

- Là Hủy Nặc thành do mấy người Tức đại nương, Đường Vãn Từ lãnh đạo, đám nữ dạ xoa này cũng không phải dễ trêu…

Là thật sự không dễ chọc.

Một góc tây nam đã bị người của “Toái Vân uyên, Hủy Nặc thành” cường công phá vỡ, chẳng những đệ tử Phong phái hoàn toàn bị hủy, ngay cả người của Phủng phái cũng hoàn toàn bị đánh tan. Mã Cao Ngôn của Phục phái lập tức điều đi toàn lực đối phó với địch.

Càng sợ bóng sợ gió chính là, tình hình chiến đấu hướng đông bắc chợt trầm trọng hơn, hơn nữa binh bại như núi đổ, đệ tử Sĩ phái vốn phòng thủ nơi đó toàn quân bị diệt. Dư Tái Lai của Ai phái lập tức dẫn thủ hạ ngăn chặn lỗ hổng, cũng thấy chống đỡ hết nổi.

Trương Liệt Tâm thở hổn hển, vội vàng báo cáo:

- Hướng đông bắc xuất hiện một đám hán tử dùng vải xanh che mặt, người không nhiều lắm, đều sử dụng kỳ môn binh khí, đã liều chết xông vào.

Long Bát nghe được có vẻ băn khoăn.


- Trí Lợi và Trương Hiển Nhiên đã chết, Phủng phái và Sĩ phái dĩ nhiên không thủ được.

Đa Chỉ Đầu Đà chầm chậm nói:

- Người tới có phải đều không dùng đao kiếm, hơn nữa người người đều chuyên dùng hỏa khí?

Trương Liệt Tâm đáp:

- Đúng.

Trên mặt đã có vẻ sùng kính.

Đa Chỉ Đầu Đà lại thở dài một hơi:

- Là bọn họ.

Long Bát không nhịn được lại hỏi:

- Ai?

Đa Chỉ Đầu Đà nói:

- Phong Đao Quải Kiếm.

Long Bát giật mình ba bốn chục cái:

- Phích Lịch đường Lôi gia bảo?

Đa Chỉ Đầu Đà lắc đầu:

- Không phải toàn bộ Lôi môn, nhưng lại là thủ hạ của người lãnh đạo Tiểu Lôi môn là Lôi Quyển.


Lúc này Long Bát mới yên tâm mười bảy mười tám lần:

- Còn may, không phải toàn bộ người của Phích Lịch đường.

Đa Chỉ Đầu Đà lại không thư thái:

- Vậy cũng đủ rồi. May mắn là thủ lĩnh Liên Vân trại đã thay đổi hoàn toàn, lâu rồi không ra giang hồ, nếu không… càng khó giải quyết.

Long Bát nhìn Thất Tuyệt Thần Kiếm ôm kiếm giữ vững, kết thành kiếm trận, thầm nói:

- Bọn họ làm gì vậy? Tới đây cố làm ra vẻ, chỉ khoanh tay xem náo nhiệt sao?

Đa Chỉ Đầu Đà liếc hắn một cái, trong lời nói có vẻ khinh thường:

- Tốt nhất ngài đừng chọc giận bọn họ.

Long Bát không gây chuyện.

Bởi vì cho dù hắn không phục, cũng không dám sinh sự nữa.

Quần hùng tới cướp tù cộng thêm sự giúp sức của Tiểu Lôi môn và Hủy Nặc thành đã thu hẹp vòng vây, nếu còn không thấy cứu binh, đám người Long Bát đã nguy cơ trước mắt.

Long Bát vừa thấy tình hình không ổn, giọng nói cũng mềm ra, khẩn cầu Đa Chỉ Đầu Đà:

- Đại sư, đại sư, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, ngài hãy nghĩ cách đi?

Đa Chỉ Đầu Đà nói:

- Mượn kiếm dùng một chút!

Hắn rút kiếm bên hông Long Bát ra, một kiếm đặt lên cổ Đường Bảo Ngưu, nói:

- Các ngươi tới cứu hai người này phải không? Nếu không dừng tay, lui về phía sau, ta sẽ lập tức giết hắn!

Hắn nói một cách từ tốn, nhưng giọng nói lại cuồn cuộn ầm ầm truyền ra. Những người đang chém giết tại đây đều giật mình, từng người lũ lượt dừng tay, nhìn về phía Đa Chỉ Đầu Đà bên này.

Nhất thời yên lặng như tờ.

Chỉ có một tiếng “a”, giống như giật mình tỉnh giấc, người lên tiếng lại là “Kiếm” trong Thất Tuyệt Thần Kiếm.

La Thụy Giác.


Hoá ra hắn không phải đang giả vờ ngủ, mà là thật sự vẫn luôn ngủ say, lúc này nghe được tiếng gọi hàng của Đa Chỉ Đầu Đà, mới giống như trong mộng tỉnh dậy.

Nhưng hắn mở mắt ra, nhìn sang trái, nhìn sang phải, giống như phát hiện chỉ là đánh đánh giết giết, máu thịt tung tóe, máu chảy thành sông, cũng không có chuyện gì ghê gớm, lại khép mí mắt, vùi đầu ngủ say.

Long Bát nhìn thấy chỉ thổi râu, trợn mắt.

Đây coi như là trợ thủ gì?

Đây gọi là thần kiếm gì?

Đa Chỉ Đầu Đà kêu lên như vậy, khiến mọi người đều dừng tay. Đa Chỉ Đầu Đà lại dùng kiếm ấn một cái vào cổ Đường Bảo Ngưu, cất giọng nói:

- Kiếm của ta đang gác trên đầu họ Đường này, các ngươi dám tiến tới, ta sẽ hạ thủ trước, khiến hắn đầu mình hai nơi!

Bởi vì sương mù dày đặc không tan, mọi người đang chiến đấu, cũng không phải tất cả đều nhìn rõ trung tâm (mặc dù nơi ấy địa thế hơi cao), nhưng Đa Chỉ Đầu Đà lại nói rõ ràng trước, quần hiệp cũng hiểu được mọi chuyện.

Cho nên bọn họ đều ngừng tay.

Đa Chỉ Đầu Đà quát lên:

- Trước tiên lui qua một bên cho ta!

Các lộ quần hào không dám làm càn, sau khi đám người Ôn Mộng Thành, Đường Khẳng ra hiệu, bọn họ đều lui sang một bên, vai sánh vai đứng đối diện với quan binh.

Lần này lui lại, không phải tháo chạy, mà là dũng cảm rút lui.

Không phải khoe cái dũng của bản thân, mà là vì đại cục, vì đại nghĩa, vì quý trọng tính mạng của bằng hữu mà tạm lui, đó là dũng cảm rút lui.

Do đó bọn họ lui một cách ngay ngắn trật tự, không hề hốt hoảng.

Đa Chỉ Đầu Đà nhìn thấy, trong lòng cũng thầm than.

Long Bát thấy kế uy hiếp của Đa Chỉ Đầu Đà khả thi, liền vớ lấy một thanh Trảm mã đao từ trong tay phó tướng Ngạ Hổ của hắn, cũng gác lên cổ Phương Hận Thiếu, hô lên:

- Để binh khí của các ngươi xuống, nhanh chóng chịu trói, nếu không ta sẽ giết một tên thị chúng trước!

Lời vừa dứt, chợt nghe một trận tiếng cười vang khắp trời đất, long trời lở đất vang lên.

Người cười lớn không ngừng chính là Đường Bảo Ngưu mạng đang treo dưới kiếm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui