Triệu Thị Quý Nữ

Mưa to liên tục hai ngày, mang đi nóng bức của ngày hè, thêm vài phần mát mẻ, sáng sớm làm cho hạ nhân quét dọn sạch sẽ hoa lá bị mưa làm rụng, những tảng đá được lát làm đường đi nhỏ vẫn còn chút ẩm ướt.

Triệu Văn Huyên sau khi thêu xong bức thêu, nhàn rỗi sẽ đến Trúc Tương Phi Uyển lắc lư, nói là tỷ muội qua lại thân mật, thực tế là muốn tìm hiểu xem Triệu Văn Uyển chuẩn bị lễ vật gì, Triệu Văn Uyển cũng không để ý nàng hai ba ngày lại chạy tới, bất luận một chuyến lại một chuyến đến làm phiền đều không kết quả mà trở về, ngược lại, nàng là kìm nén chủ định tính toán làm cho Triệu Văn Huyên ở ngày mừng thọ Triệu lão gia không thể dễ chịu.

Không có bất luận nguyên nhân gì, chỉ là nàng nghe được có người ở sau lưng khi nói đến đại ca nhắc đến hai chữ “người liệt”.

Trong khuê phòng, Triệu Văn Uyển đang cầm xem quyển sách, là quyển [Trung Dung] bề ngoài gần giống như quyển tiểu thuyết Liêu Trai, nhìn có chút hứng thú, khóe mắt nhìn đến bóng dáng Bảo Thiền đang bước đến, để sách trong tay xuống “Trở về nhanh như vậy, nhìn qua đại ca ăn cơm, uống thuốc sao?

“Không phải, tiểu thư, là Đại thiếu gia đã xảy ra chuyện.” Bảo Thiền vội vàng nói “Nghe gã sai vặt trong viện nói là cùng Nhị thiếu gia đánh nhau, kinh động lão gia, hiện tại đều ở phòng Chính Đức chờ lão gia xử lý đâu!”

Triệu Văn Uyển nghe vậy lúc này đứng dậy, nhấc lên một góc váy làm vướng víu, gần như là chạy chậm một đường đến phòng Chính Đức, phòng trong chen chúc không ít người, Diệp thị cùng những người liên quan vây quanh ở bên trong, lão thái thái cũng cố ý sai Dương ma ma đến nhìn một cái, Nguyên Lễ không thể nuông chiều giống như Triệu Văn Uyển, việc này, lão thái thái bên ngoài không thể thiên vị.

“Ta hỏi ngươi một lần nữa, vì sao ngươi ra tay với Nhị đệ của ngươi?” Triệu Hoành Thịnh ngồi trên chủ tọa sắc mặt lạnh lùng, mi tâm nhíu lại, lộ ra một loại uy nghiêm, giờ phút này tầm mắt chiếu vào trên người đứa con trai ngày xưa mình hài lòng nhất, sau một lúc lâu xẹt qua một chút thương tiếc.

“Phụ thân, việc này con cũng có sai.” Triệu Nguyên Tấn một bên lấy trứng gà xoa vết bầm nắm bắt thời cơ, đứng ra nói “Đại ca sau khi bị bệnh tâm tình vẫn không thoải mái, con vẫn còn lấy việc thi Hương làm phiền đại ca, nguyên tưởng rằng lãnh giáo một hai, ai ngờ chọc giận đại ca….”

Triệu Nguyên Tấn bộ dáng đoan chính, phải nói là đứa nhỏ phòng lớn đều thừa hưởng gen của Triệu đại lão gia, đều là lớn lên không tồi, bây giờ làm ra dáng vẻ lại làm cho mọi người cảm thấy là thiếu niên đoan chính hiếu học, mà là “thiên chi kiêu tử” từng danh chấn kinh thành không có tấm lòng độ lượng, tính tình thay đổi thất thường, là quái thai.

Triệu Nguyên Lễ đối với các loại ánh mắt thăm dò dừng trên người mình làm như không thấy, quanh thân trầm tĩnh giống như cảnh sống tối tăm, bế tắc (nhất đàm tử thủy:ai biết chỉ nghĩa giúp m), sau khi từ cửa đi vào chỉ một câu “hắn xứng đáng”, lại chưa mở miệng nói một câu nào.


“Lão gia, Nguyên Lễ cũng chỉ là nhất thời xúc động, nếu không thì coi như là xong chuyện thôi” Diệp thị hợp thời đi đến bên cạnh Triệu Hoành Thịnh, dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn về phía Triệu Nguyên Lễ, đương nhiên dừng ở trong mắt người ngoài thì lại là chủ mẫu từ ái.

Ở đây chỉ sợ chỉ có Triệu Văn Uyển rõ ràng, Triệu Nguyên Lễ thứ nhất chịu không nổi là loại thương hại này, nhất là Diệp thị làm bộ làm tịch như vậy. Quả nhiên người vẫn trầm mặc đột nhiên lên tiếng, thanh âm trầm thấp đáng sợ cũng là nói năng khí phách “Ta không cần.”

Không cần cái gì….Tự nhiên là thương hại, chính là nghe vào trong tai mọi người, lại là cầu tình, có điểm rất không phân biệt tốt xấu.

“Ngươi, nghịch tử này, đả thương huynh đệ còn không nói lí lẽ, người tới, đem đại thiếu gia giam vào phật đường suy nghĩ cho tốt, nếu chưa nhận thức được bản thân sai ở đâu cũng không được thả hắn ra!” Triệu Hoành Thịnh giận dữ, lúc này vỗ bàn giận dữ hét lớn, có thể thấy được là giận không nhẹ, nếu không như thế nào đã quên với thân thể yếu đuối của đại thiếu gia làm sao mà chịu đựng được kham khổ ở phật đường.

Diệp thị vội vàng đỡ hắn, một tay vỗ về phía sau lưng hắn giúp hắn nguôi giận.

Triệu Văn Uyển đi về phía trước từng bước, đang muốn nói cái gì đó, lại đối diện với tầm mắt trong trẻo mà lạnh lùng, lời nói muốn nói lại nghẹn lại trong cổ họng, không mở miệng được, hai huynh muội thần sắc nhất trí, thói quen mặt lạnh. Mãi cho đến khi Triệu Nguyên Lễ bị gia đinh giúp đỡ đi ra khỏi tầm mắt mọi người, Triệu Văn Uyển đều bất động như cái cọc gỗ, làm cho những người nghĩ nàng sẽ vì đại ca chính mình cầu tìnhđều cảm thấy được trong lòng nguội lạnh, thật là máu lạnh đến cực điểm.

Triệu Nguyên Tấn ẩn vào chỗ tối đem phản ứng mọi người thu vào trong mắt, mặc dù có chút kì quái Triệu Nguyên Lễ vì sao nắm giữ nhược điểm của mình nhưng lại không nói, nhưng trước mắt kết quả này làm hắn thập phần vừa lòng, Triệu Văn Uyển là cái phế vật kiêu ngạo, mà Triệu Nguyên Lễ….Nguyên bản công tử thế gia ôn nhuận như ngọc, bị mất đi lòng hăng hái, giống như con chó sắp chết kéo dài hơi tàn, Triệu Nguyên Tấn ý cười không nhịn được lan rộng.

Ban đầu tùy ý chính mình khiêu khích như thế nào Triệu Nguyên Lễ cũng không phản ứng, khi hắn nhắc tới tiểu thư Vương gia kia, lại giống như điên không bình thường, Triệu Nguyên Tấn như có điều suy nghĩ lại sờ chỗ bị thương, đau đến nhe răng, không nghĩ tới một con mèo bệnh còn có thể ra tay mạnh như vậy, xem ra chính mình đã chọc đúng chỗ đau của hắn, chọc cực kì đúng chỗ.

Triệu Nguyên Tấn chính là vẫn còn đang đắc ý tự nhiên chống lại một đôi mắt đen như mực, giống như hai ngọn lửa từ âm phủ, thẳng tắp thiêu đến chính mình, nhịn không được tâm thần hoảng hốt, thần sắc lộ ra vài phần bối rối.


Triệu Văn Uyển thủy chung theo dõi hắn, đúng như dự đoán hiển nhiên để lộ ra bối rối cùng vài phần chột dạ, vừa rồi bọn họ nói nàng một chữ cũng không tin, nhưng thật ra Triệu Nguyên Tấn này, càng giống người kia tiểu nhân nham hiểm, dung không được người khác giống như trong lời nói mà hắn ám chỉ. Ở lúc mọi người muốn tản đi, Triệu Văn Uyển bỗng nhiên mở miệng “Chờ một chút.”

Triệu Hoành Thịnh quay đầu, sau khi được Diệp thị trấn an dần dần thu lại tức giận, cũng cảm thấy mới vừa rồi chính mình xử phạt mà nói là hơi nặng, nhìn lại Triệu Văn Uyển một cái không bớt lo, nhịn không được dẫn theo một tia “giận chó đánh mèo”, “Lúc này ngươi lại có cái gì muốn nói?”

“Phụ thân công chính, làm việc sai nên phạt, giam cầm để tự kiểm điểm xem như nhẹ, bất quá niệm tình thân thể đại ca không tốt, cũng là không gì đáng trách.” Triệu Văn Uyển ngừng một chút, không ngoài dự liệu trừ bỏ Diệp thị bên ngoài chỉ trích giấu diếm thần sắc mừng rỡ, những người khác đều trừng mắt với chính mình.

“Sai lầm chính là sai lầm, Định quốc công phủ quy tắc nghiêm cẩn, y theo gia quy, nếu là phạm sai, vài câu cầu tình có thể giảm bớt, cũng hoặc là bỏ đi, khó tránh khỏi làm trò đùa, cũng sẽ làm cho người phạm sai không ý thức được sai lầm của mình, cho nên phụ thân lần này đưa ra xử phạt, Văn Uyển thật là đồng ý, trên dưới làm theo, trong phủ phải làm như vậy.”

“Ngươi…” Triệu Hoành Thịnh bên ngoài khen một trận thông suốt, thực chất trong lòng không khỏi buồn phiền, phất tay áo rời đi.

Sau khi Triệu Hoành Thịnh rời đi, bên dưới những thanh âm nghị luận bắt đầu lớn lên, lúc này Triệu Nguyên Tấn đi đến trước mặt nàng, tinh tế đánh giá, sau dùng thanh âm không nhỏ nói “Tỷ Tỷ chiêu vì đại nghĩa không quản người thân này, phụ thân chướng mắt đâu.”

Dứt lời, liền theo ly khai.

Triệu Văn Uyển đứng lặng tại chỗ nhìn bóng dáng đắc ý của hắn, ánh mắt thâm sâu vài phần, nàng lời này nói là nói cho Diệp thị nghe, chờ Triệu Nguyên Tấn phạm vào cái gì sai lầm, nàng thật muốn nhìn một cái xem Diệp thị lấy cái gì cầu tình.


Dừng một lát, Triệu Văn Uyển liền cũng rời đi phòng Chính Đức, thời khắc xoay người, lời nghị luận mắng chửi, cười nhạo phía sau chui vào trong tai, nàng lại làm như không nghe thấy.

Bảo Thiền một đường đi theo, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy Triệu Văn Uyển máu lạnh. Đến Trúc Tương Phi Uyển, Triệu Văn Uyển lưu lại Tuyết Nhạn, đi thẳng vào vấn đề nói “Đại ca sẽ không vô duyên vô cớ đả thương người, Triệu Nguyên Tấn có vấn đề, ngươi làm việc ổn thỏa, tìm cơ hội đi tìm hiểu, gần đây Triệu Nguyên Tấn có cái gì dị động, quay lại kể lại.”

“Nô tỳ hiểu được.” Tuyết Nhạn sau khi sững sờ, liền rất nhanh đáp lời, đáy lòng buông tiếng thở dài “quả nhiên là như thế”

Triệu Nguyên Lễ nhốt ở phật đường ba ngày, Triệu lão thái thái bên trong là rõ ràng, ngầm sai người đem phật đường thu thập một phen, đệm mềm, chăn dày, thức ăn cũng thế không đơn giản, Triệu đại lão gia tuy rằng biết, nhưng cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, cũng thực sợ Triệu Nguyên Lễ ở bên trong không chịu đựng được, lại một bên nhớ đến tính tình đứa nhỏ này quật cường giống nương hắn, đến bây giờ cũng không chịu nhận thức sai lầm, vẫn còn đang đau đầu không thôi.

Gần đến thi Hương, ngày gần đây Triệu Nguyên Tấn đầy đủ sức khỏe mà chuẩn bị, Tuyết Nhạn dò xét mấy ngày được đến chính là cái kết quả quả, lại ở ngày thứ tứ thu hoạch được cái kết quả ngoài ý muốn, xác thực tin tức liền trở về bẩm báo Triệu Văn Uyển.

Y theo Tuyết Nhạn miêu tả người nọ, Triệu Văn Uyển sai gã sai vặt thông minh trong viện Triệu Nguyên Lễ đi ra ngoài tìm người, cuối cùng ở bên trong một cái sòng bạc bắt được người, hai ba lần đe dọa liền đem sự tình nói ra, biểu ca hắn làm người hầu trong phủ Trần đại nhân giám khảo cuộc thi Hương năm nay, gặp đề thi nổi lên tâm tư, hai huynh đệ phân công hợp tác, một cái trộm đề thi, một cái liền bên ngoài chào hàng. Triệu Trung y theo Triệu Văn Uyển phân phó, sau khi mua được danh sách cùng đề thi, lại đe dọa một phen, liền đem người nọ đưa vào trong phủ.

Triệu Trung mang về chứng cứ, cùng từ trong phòng Triệu Nguyên Tấn lấy ra đề thi bài văn, lúc này Triệu Văn Uyển đến trước mặt Triệu Hoành Thịnh trình lên, nam tử chào hàng đề thi kia lúc này quỳ trên mặt đất bị dọa đem sự tình kể ra toàn bộ.

Triệu Nguyên Tấn thông qua quan hệ tìm người nọ mua đề thi Hương, một màn này trùng hợp bị chủ tớ Triệu Nguyên Lễ nhìn thấy, tuy rằng khoảng cách xa, Triệu Nguyên Tấn trong lòng vẫn nghi ngờ bị Triệu Nguyên Lễ phát hiện, cho nên “tiên phát chế nhân” hãm hại Triệu Nguyên Lễ, làm cho lời nói của hắn không có người tin. Không lường trước được, người bán đề thi là dân cờ bạc, thua sạch tiền liền trộm cắp tránh ở phụ cận Quốc Công phủ, vừa thấy Triệu Nguyên Tấn liền đi lên dọa nạt ít tiền, làm cho Tuyết Nhạn vẫn lưu ý hướng đi của hắn liền phát hiện manh mối.

Không đến một lúc, Triệu Hoành Thịnh liền đem Triệu Nguyên Tấn kêu đến, Diệp thị nghe nói sau cũng vội vàng đi đến.

Triệu Hoành Thịnh lập tức giận không thể kìm nén được, Diệp thị có lòng biện hộ, ở dưới cơn thịnh nộ của Triệu lão gia, ngày ấy lời nói của Triệu Văn Uyển còn văng vẳng bên tai, còn muốn bao che cho nhi tử cũng là khó khăn.

Triệu Nguyên Lễ được người thỉnh đi ra, đến phòng Chính Đức, ở trên đường Triệu Trung liền đem chuyện này nói rõ ràng. Triệu Nguyên Lễ kinh ngạc rất nhiều, trong lòng dâng lên một chút ôn nhu, rất nhanh liền lan rộng ra tứ chi ngũ tạng, xua tan hàn ý tích lũy hàng năm.


Triệu Văn Uyển khóe miệng cong nhẹ, trên cao nhìn xuống Triệu Nguyên Tấn quỳ trên mặt đất, sắc bén nói “Ta làm trưởng tỷ cũng không thể không nói một câu, mấy năm nay ngươi đi chỗ phu tử học này đó oai môn tà đạo, nếu không có năng lực học tập, sẽ không cần đi tham gia thi Hương, không thi đậu mất chính là mặt ngươi, dựa vào thủ đoạn loại này mặc dù thi đậu, ngày sau cũng sẽ liên lụy Định Quốc Công phủ!” Gằn từng tiếng đều là đánh thể diện Triệu Nguyên Tấn, rất thoải mái.

Diệp thị nghe vậy cũng khó chịu đựng, không còn thể diện, chỉ phải ngồi ở một bên bực bội.

“Phụ thân, con nhất thời hồ đồ….” Triệu Nguyên Tấn theo trong mộng giật mình tỉnh lại, bây giờ làm tính toán, cũng chỉ có thể hướng phụ thân cầu xin khoan dung.

“Nhất thời hồ đồ? Ngôn ngữ khiêu khích, mở miệng đả thương người, kích động đại ca động thủ, giả bộ vô tội để mọi người thương xót, phỉ nhổ đại ca, khá lắm nhất thời a.” Triệu Văn Uyển lạnh lùng mở miệng.

“Ta không có….Ta không phải cố ý…” Triệu Nguyên Tấn âm mưu nói dối.

Triệu Nguyên Lễ thời điểm đi vào mới nghe đến câu đấy, thản nhiên liếc mắt nhìn người quỳ trên đất một cái, theo sau dừng ở trên người Triệu Văn Uyển, ngươi sau hơi hơi thu lại kích động, lộ ra ý cười nhu thuận, Triệu Nguyên Lễ nhẹ nhàng khẽ nhếch lên khóe miệng, trong mắt cũng nhu hòa rất nhiều

Triệu Hoành Thịnh nhìn thấy thân hình gầy yếu của Triệu Nguyên Lễ, trong lòng lại dâng lên tình cảm áy náy, đối với thần sắc giả dối của Triệu Nguyên Tấn càng không hài lòng “Văn Uyển nói đúng, ngươi tuổi còn nhỏ như vậy mà đã có tâm kế như vậy, thật sự làm vi phụ thất vọng, cũng là ta ngày thường dạy dỗ không tốt, liền dựa theo gia pháp xử trí, sau lại đi phật đường đống cửa suy nghĩ một tháng.”

“Phụ thân, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, mấy ngày sau chính là thi Hương, Nguyên Tấn vắng thi ngược lại ảnh hưởng danh dự Định Quốc Công phủ. Không bằng nhiều ngày tới thỉnh phu tử đốc thúc, xử phạt…liền đợi đến sau khi thi Hương xong.” Triệu Nguyên Lễ đột nhiên mở miệng nói.

Triệu Hoành Thịnh nghe vậy lại cảm thấy Triệu Nguyên Lễ lo lắng đại cục, hiểu rõ đạo lý, trong mắt vui mừng. Lúc này tĩnh tâm không khỏi suy nghĩ ra vài phần, lấy tính tình củaNguyên Lễ, làm sao hắn có thể chủ động ra tay đánh người, nguyên do ở giữa nên suy nghĩ sâu xa. Lại nghĩ đến chứng cứ chính xác trong tay mình là xuất từ Triệu Văn Uyển, con người cùng sự việc xử lý cực kỳ sạch sẽ lưu loát, trên mặt đối với một đôi nhi nữ Thẩm thị lưu lại rõ ràng thêm một tia khen ngợi.

Diệp thị một bên nhìn Triệu Nguyên Tấn bị người dẫn đi, khăn tay bị vò nát, trong lòng cực kỳ hận, cũng là kinh hãi. Triệu Văn Uyển khi nào thì trở nên có bản lĩnh như vậy, xem thái độ lão gia đối với hai người, Diệp thị trong lòng bắt đầu hoảng loạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui