Ánh mắt của hai người cũng nhìn qua, cô nhanh chóng đi sang, kéo tay mẹ Triệu: “Mẹ, Mịch Thanh bảo con tới đón mẹ.
”
Sự xuất hiện của Lương Hạnh khiến hai người đang giằng co kia cùng bất ngờ.
Cô không hiểu về cấu trúc công ty Long Đằng lắm, nhưng vừa nghe qua cũng hiểu Long Đằng giống như tính mạng của bà, vậy nên lúc này cô cũng phân biệt được chuyện gì nặng, chuyện gì nhẹ.
Quả nhiên sau khi phản ứng lại được, mẹ Triệu thuận tay níu Lương Hạnh lại, hừ lạnh một tiếng với người đàn ông còn đang bất ngờ kia: “Đây là con dâu tôi, cậu chưa từng nhìn thấy thì cũng từng nghe nói qua rồi đúng không?”
Khuôn mặt người đàn ông kia xấu hổ, mặc dù ông ta cũng lịch sự mỉm cười lại, giới thiệu bản thân nhưng ánh mắt của ông ta rõ ràng là không tin.
Mẹ Triệu không hài lòng với cô con dâu Lương Hạnh này, hai năm nay luôn ầm ĩ việc giới thiệu đối tượng mới cho Triệu Mịch Thanh, lần nào mọi chuyện cũng vô cùng ầm ĩ nên từ lâu đã không còn là bí mật gì nữa.
“Chị, em nhớ khoảng thời gian trước chị còn giới thiệu cho mọi người một vị bác sĩ, nói rằng đó là con dâu tương lai của nhà họ Triệu…” Nói xong, ông ta cau mày suy nghĩ: “Tên là gì nhỉ, hình như là họ Đào?”
Vừa nhắc đến Đào Mỹ Ân, mẹ Triệu tức giận không để đâu cho hết.
Không những không có chút hiếu thắng nào của những người phụ nữ khác, luôn nghe theo những gì Triệu Mịch Thanh nói lại còn giúp đỡ Triệu Mịch Thanh và Lương Hạnh lừa gạt bà, hình như một thời gian trước đây còn yêu đương với một cậu bạn trai không ra gì.
Cuối tuần lần trước bà đi vào bệnh viện thì tình cờ gặp được, cậu thanh niên kia cũng sáng sủa nhưng lại quá hiền lành, chân chất, so với con trai của bà thì còn kém một trời một vực.
Nhưng Đào Mỹ Ân hình như thật sự thích người này, cô ta nhân cơ hội đó cũng nói rõ tâm tư của mình, câu nào câu nấy đều là khuyên bà nên chấp nhận Lương Hạnh.
Bà xấu hổ nhìn sang bên cạnh, cảm giác hơi mất mặt, nhất thời không biết đáp lại người đàn ông kia thế nào.
Nhưng Lương Hạnh đứng bên cạnh ban đầu còn hơi ngơ ngác, sau đó hàng lông my cau chặt lại giãn dần ra, giống như đã hiểu được chuyện gì.
Cô mỉm cười rồi nói: “Có phải cậu đang nói tới Đào Mỹ Ân không ạ? Mỹ Ân là bạn của cháu, hiện giờ cô ấy sắp đính hôn rồi.
Cậu là người lớn mà lại lan truyền tin đồn linh tinh như vậy, hậu quả nhất định không nhỏ đâu.
”
“Đính hôn?” Khuôn mặt người đàn ông trước mắt cứng đờ, rồi lại nhìn sang thấy khuôn mặt kinh ngạc của mẹ Trần, hình như bà cũng không biết chuyện này.
“Bên đàn trai đang làm việc ở chi nhánh Nam Thành của tập đoàn Doanh Tín, công việc ổn định, lương cao, có năng lực, tiềm lực rất lớn, hai người đúng là trời sinh một cặp.
” Cô vừa nói, vừa tìm trong túi cái gì đó, một lát sau cô lấy từ trong túi ra một tấm thiếp mời màu hồng phấn, cầm lắc lư trong tay: “Tiệc đính hôn được tổ chức vào tuần sau, thiếp mời cháu cũng đã nhận được rồi, cậu vẫn không tin sao?”
Cô nói chuyện nhẹ nhàng như không, biểu cảm trên khuôn mặt của hai người kia thì lại vô cùng phong phú.
Sau khi mẹ Triệu phản ứng lại, bà xấu hổ ho hai tiếng nhưng chỉ có thể nói tiếp theo những gì Lương Hạnh đã nói: “Tôi thích Mỹ Ân, không làm được con dâu thì có thể nhận làm con gái nuôi.
Nhưng những chuyện này cũng đâu liên quan đến cậu, cậu ngoan ngoãn ở tập đoàn Long Đằng đi, nếu không đến khi Mịch Thanh quay về, trong mắt nó không chứa nổi một hạt cát, đến lúc đó thì tôi có là người lớn cũng không ngăn cản được đâu.
”
Câu nói có phần uy nghiêm, ba chữ Triệu Mịch Thanh đã đủ khiến cả người đối phương run lên.
Nhưng nghĩ lại thấy mọi chuyện đã như vậy, Triệu Mịch Thanh thật sự sớm muộn gì cũng quay về, sau khi cân nhắc, ông ta quyết định ngăn mẹ Triệu lại: “Cho dù thế nào thông báo của buổi họp hôm nay cũng đã được phát đi, một lát nữa các cổ đông sẽ tới, chị đi như vậy không hợp lý chút nào.
”
“Cậu vội vàng như vậy làm gì, sợ những cổ đông tham gia buổi họp hôm nay đều bị cậu mua chuộc sao?”
Mẹ Triệu hất tay ra, đôi mắt thể hiện rõ sự tức giận: “Là cậu ngu ngốc hay là cậu nghĩ tôi ngu ngốc, cậu tưởng rằng tôi không hiểu được mục đích của cậu sao? Trước khi Mịch Thanh quay lại, tôi sẽ không tham gia vào bất cứ quyết định nào của hội đồng cổ đông đâu.
”
Triệu Mịch Thanh không có ở đây, mặc dù mẹ Triệu nắm trong tay quyền kiểm soát tương đối của công ty nhưng bà lại bị những cổ đông lớn âm thầm phản đối vậy nên quãng thời gian này, làm bất cứ việc gì bà cũng phải vô cùng cẩn thận, nhưng không kiên trì được bao lâu đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Thái độ của mẹ Triệu rất kiên quyết, người đàn ông kia không tiện lôi kéo quá nhiều, nhất thời không biết làm gì.
Đúng lúc ông ta định đi vì thấy không thể ngăn được nữa thì tự nhiên nhìn thấy mấy chiếc xe sang đồng loạt đỗ trước cửa quảng trường, đi xuống khỏi xe vừa hay chính là mấy vị cổ đông chuẩn bị tham gia vào buổi họp.
Ông ta thở phào một hơi, nhìn thấy mẹ Triệu bị mấy người cổ đông kia ngăn lại, ông ta còn chưa kịp nói thêm câu nào đã bị hết người này tới người kia của nhóm người kia đuổi về phía cao ốc phía sau.
Lương Hạnh thấy vậy liền dừng lại, tiện đà ngăn một vị cổ đông cao lớn lại rồi trịnh trọng tuyên bố một việc khác: “Buổi họp cổ đông hôm nay bị hủy, xin mọi người quay về.
”
Cả nhóm người cùng dừng lại, không hẹn mà cùng nhìn về phía của Lương Hạnh, đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới nhưng vẫn không nhận ra cô là ai.
Đám người này ngạo mạn, hừ ra một tiếng rồi nói: “Cô từ đâu chui ra vậy, chuyện ở tập đoàn Long Đằng đến lượt cô lên tiếng sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...