Edit: Thanh Vy
Trời mưa liên tục hai ngày, thành phố Giang vào tháng mười hai ẩm ướt mưa lạnh, các quán lẩu lại càng làm ăn tốt.
Phó Nam ăn khí thế, Lâm Nguyệt chậm rãi chú ý thấy ngày thường Chu Lẫm ăn nhiều cơm nhất, mà tối nay gần như không ăn uống gì, vẫn luôn tự mình gắp đồ ăn cho cô và Phó Nam.
“Món này ngon lắm.” Lâm Nguyệt gắp miếng thịt bò đưa tới trước mặt bạn trai.
Chu Lẫm ngoài ý muốn nhìn cô một cái, cười tiếp nhận.
Sau miếng thịt bò này, Chu Lẫm bắt đầu liên tục gắp đồ ăn, cuối cùng trong nồi chỉ còn lại khoai tây của Phó Nam chưa ăn hết.
Về đến nhà, Chu Lẫm cùng tắm với bạn học nhỏ, Lâm Nguyệt đơn giản tắm rửa, thời điểm đang soạn bài, nghe thấy Chu Lẫm đưa Phó Nam về phòng.
Qua khoảng mười phút, có người gõ cửa.
Trong nháy mắt kia, Lâm Nguyệt nghĩ tới số lần hôn nhau của cô cùng Chu Lẫm trong một tháng qua, có khi anh lướt qua liền ngừng, có khi như kiệt lực áp chế dục vọng mãnh thú, bàn tay to đè nặng cônhư muốn ấn cô nhập vào thân thể anh. Còn có một lần, Lâm Nguyệt thậm chí cảm giác được ngón tay của Chu Lẫm đã sờ vào trong vạt áo chạm vào eo cô, nhưng không biết vì sao lại lập tức lùi về.
Đêm nay, nụ hôn chúc ngủ ngon của anh sẽ là tiết tấu gì?
Ngọt ngào khiến người ta kích động chờ mong, Lâm Nguyệt nhẹ nhàng xoay tròn chốt cửa, mở cửa ra, hình ảnh lọt vào mắt Lâm Nguyệt đầu tiên là bộ thường phục màu đen Chu Lẫm thường xuyên mặc, mà không phải là quần đùi ở nhà.
Tâm Lâm Nguyệt căng thẳng, ngẩng đầu hỏi anh: “Có vụ án à?”
Chu Lẫm cười, vừa đi vào vừa thấp giọng giải thích: “Xưởng sứ có chút việc, bây giờ anh qua đó, giữa trưa mai sẽ về.”
không phải án mạng, Lâm Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại bắt đầu lo lắng cho ông cụ Chu.
“Yên tâm, một chút vấn đề thủ tục thôi, cần anh ở đó.” Chu Lẫm áp cô lên ván cửa, lòng bàn tay có vết chai mỏng ôn nhu vuốt ve làn mi thanh tú của cô, mắt đen lẳng lặng chăm chú nhìn cô.
Tiếng mưa rơi gõ bên cửa sổ, trong phòng ngủ an tĩnh ấm áp, bạn trai như vậy, ánh mắt như vậy, Lâm Nguyệt nhịn không được chuyển ánh mắt qua môi anh, muốn hôn anh.
Khóe môi giương lên, Chu Lẫm cúi đầu, thong thả mà cường thế ngăn chặn đôi môi mềm của cô, càng hôn càng sâu. Trọng lượng toàn thân Lâm Nguyệt đều tập trung ở cánh tay anh ôm eo cô, một đôi tay nhỏ vô lực nắm chặt áo khoác đen của anh, khi anh bá đạo, cô chỉ có thể ngoan ngoãn thừa nhận, khi anh ôn nhu, cô cầm lòng không được mà đáp lại.
Nhưng Chu Lẫm bên này nắm giữ tiết tấu trước sau, sở dĩ có ôn nhu là bởi anh phải đi, nhưng khó có được cô lớn mật như vậy, hô hấp Chu Lẫm ngày càng trầm, một lần nữa áp chặt cô, tay phải gắt gao chống lại tay cô.
Rốt cuộc cũng tách ra, Chu Lẫm ôm người vào trong ngực, ở trên đỉnh đầu cô nặng nề bình phục.
trên người anh thật ấm, cách quần áo cũng có thể cảm nhận được, Lâm Nguyệt đột nhiên không buông, mặt dán vào ngực anh, yên lặng chờ anh buông tay trước.
không biết qua bao lâu, hai người gần như đồng thời mở miệng.
“đi ngủ sớm một chút.”
“trên đường lái xe chậm một chút.”
Lâm Nguyệt ngẩng đầu lên, khuôn mặt bị anh hôn đến đỏ bừng cười nhẹ, Chu Lẫm cũng đang cười, sờ cái mũi cô, cười nói: “Được.”
Lâm Nguyệt đưa ảnh ra đến cửa.
Hơn 11 giờ tối, Chu Lẫm nhắn tin báo anh tới nơi rồi.”
Lâm Nguyệt hoàn toàn an tâm, trả lời anh: “Ngủ ngon.”
Chu Lẫm nhắn tới một ông trăng, bạn gái ngủ rồi, anh lại dựa vào cửa sổ bên hiên, vừa hút thuốc vừa nghe tiếng mưa.
Trời dần sáng, Chu Lẫm đi tới bên ông cụ Chu ăn sáng, hai cha con ngồi đối diện im lặng ăn. Sau khi ăn xong, Chu Lẫm xách đồ cúng ông cụ đã chuẩn bị trước lên, đi phía trước, ông cụ đi sau, tiếp tục trầm mặc, đi tới phần một tổ tiên Chu gia trên núi. Xe dừng ở chân núi, khi đi lên, đổi thành ông cụ đi trước, Chu Lẫm đi sau.
Đêm qua bên này cũng mưa, đường núi tuy lót đá xanh nhưng 7 giờ sáng, theo lý thường sẽ không có ai lên núi mới đúng, nhưng hai cha con Chu gia đều chú ý thấy, trên cỏ dại mọc giữa những phiến đá, có dấu vết bị người dẫm qua, dấu vết kia từ chân núi lan tới trước mộ Chu Việt.
Hàng năm đều như thế, hai cha con đều nhìn như không thấy, ông cụ bày biện đồ cúng ra, Chu Lẫm vén tay áo, nhổ cỏ dại phía trên, thuận tiện đem bó hoa cúc trắng trước mộ ném sang một bên.
~
một đêm trước sinh nhật Chu Lẫm, Lâm Nguyệt làm mì trường thọ, nhưng vì đảm bảo ngày mai tặng quà được kinh hỉ, cô ngụy trang mì này thành loại bình thường.
Phó Nam đã sớm quên mất chuyện sinh nhật chú Chu, cô giáo không nhắc nhở, nó đương nhiên khôngbiết thâm ý, ăn xong liền chạy tới phòng khách xem phim hoạt hình.
Lâm Nguyệt rửa bát, Chu Lẫm hỗ trợ.
anh đứng bên cạnh, bàn tay to thon dài làm việc nhà ngày càng thuần thục, sạch sẽ như mới, Lâm Nguyệt nhấp nhấp môi, tận lực tùy ý hỏi: “Ngày mai anh bận không?”
Chu Lẫm giơ cái bát lên kiểm tra có chỗ nào chưa lau khô không, nghe được bạn gái nhỏ giọng nóichuyện, anh tiếp tục nhìn, không hề để ý đáp: “không có thêm vụ án thì có thể tan tầm đúng giờ, có việc gì sao?”
Lâm Nguyệt lắc đầu, nhìn phòng khách, cô cố tình hạ giọng: “Nam Nam nói nó muốn ăn bít tết, anh về sớm chút, em sẽ làm.”
Chu Lẫm nghe xong, cũng nhìn về phía phòng khách.
Tâm Lâm Nguyệt nhấc lên, ngày lúc cô lo lắng Chu Lẫm sẽ tìm Phó Nam đối chất, bên tai truyền đến tiếng anh cười nhạo: “Nó thật biết chọn món ăn, em đừng chiều nó, tùy tiện làm thôi, không cần phiền toái.”
Lâm Nguyệt cắn môi, bạn trai dong dài một đống, căn bản không trả lời vấn đề của cô.
“không sao, không hề phiền toái, em cũng lâu rồi không ăn.” Lâm Nguyệt cúi đầu nói.
Chu Lẫm nghĩ nghĩ, vẫn chưa cho cô tin chính xác: “Xem tình hình như thế nào đi, ngày mai trước khi tan học anh nhắn cho em.”
Lâm Nguyệt ừ một tiếng.
Thu dọn xong phòng bếp, Lâm Nguyệt trở về phòng soạn bài, Chu Lẫm dựa vào trên sô pha, nghĩ đến ngày mai sẽ nhận được quà của người yêu, lại nhìn đồng hồ, đột nhiên cảm thấy thời gian trôi quá chậm.
Lâm Nguyệt cũng không phải người duy nhất nhớ rõ sinh nhật Chu Lẫm, ngày hôm sau đi làm, Chu Lẫm vừa bước vào văn phòng, lập tức được đội cảnh sát nghênh đón nhiệt tình, bánh sinh nhật lớn cũng chuẩn bị tốt, Chu Lẫm cười tuyên bố giữa trưa mời khách.
Lưu mắt kính cố ý kỳ quái: “Trước kia lão đại đều mời buổi tối, bây giờ sao lại đổi thành giữa trưa?”
Mọi người cười ha ha, Đường Hiên trực tiếp chỉ ra: “Vô nghĩa, trước kia lão đại độc thân như chúng ta, năm nay lão đại đã có gia thất, buổi tối đương nhiên phải ở cùng chị dâu rồi.”
một đống huýt sáo, ồn ào, Chu Lẫm đi đến bên người Đường Hiên, không nặng không nhẹ chụp lấy bả vai cậu ta.
Đường Hiên cảnh giác nhìn anh.
Chu Lẫm nhàn nhạt nói: “Phó Nam muốn ăn bít tết, chiều nay cậu đi đón nó.”
“Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục, dựa vào cái gì anh có thể hẹn hò với chị dâu, em chỉ có thể chơi với trẻ con? Chu Lẫm em cảnh cáo anh, cẩu độc thân cũng có tôn nghiêm!” Đường Hiên mộtphen gạt xuống móng vuốt lão đại trên vai, ném miếng bánh kem mới vừa nhận lấy lên bàn, nhưng ném rất có kỹ xảo, bánh kem xoay xoay thế nhưng bình yên vô sự, đến quả dâu tây to trên mặt cũng chưa rơi xuống.
Chu Lẫm thấy, giơ dĩa lên chuẩn bị lấy dâu tây.
Đường Hiên lại lấy tốc độ nhanh hơn cướp bánh đi, chạy ra chỗ xa ăn.
Ăn xong dâu tây, di động kêu, Đường Hiên móc di động ra, phát hiện lão đại nhắn tới một cái lì xì, mặt trên viết “Bò bít tết”, click mở ra, nhìn thấy số tiền, Đường Hiên rốt cuộc cười, lão đại chính là lão đại, ra tay rộng rãi.
Chạng vạng tan tầm, Chu Lẫm, Đường Hiên một trước một sau đi tới trường học.
Phó Nam mới vừa xếp hàng đi ra tới đã bị chú Đường ôm đi, sau khi biết được chú Đường muốn mời nó ăn bò bít tết, bạn học nhỏ rất vui vẻ.
Bên này Chu Lẫm nhìn bạn gái ở vị trí ghế phụ thắt xong dây an toàn, hỏi cô: “Trực tiếp về nhà à?”
Tuy rằng ngoài ý muốn việc của Phó Nam, nhưng tối nay Lâm Nguyệt vẫn chuẩn bị bò bít tết: “đi siêu thị, cần mua đồ ăn.” Ngày thường đều làm món ăn bình thường, tối nay là sinh nhật anh, cô muốn làm món khác chút.
“Mua cái gì?” Chu Lẫm khởi động xe.
Lâm Nguyệt tùy tiện nói ra mấy thứ, trong đó có bò bít tết.
một giọt nước cô cũng không để lọt, Chu Lẫm cười, vừa lúc đèn đỏ, anh cúi người tới, nói bên tai cô: “Khó có được bóng đèn không ở đây, đêm nay anh đưa em đi ăn tiệc lớn.”
Khi anh nói chuyện, môi cố ý chạm vào vành tai cô.
Lâm Nguyệt che lại lỗ tai.
Nửa giờ sau, cô đi theo Chu Lẫm vào một nhà hàng Tây xa hoa, nhìn sườn mặt tuấn mỹ của Chu Lẫm nói ra đã đặt bàn trước, Lâm Nguyệt mới ý thức được, quà sinh nhật của cô còn chưa đưa ra, lại bị anhrào trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...