Edit: Tiểu Ngọc Nhi
Đi trên mặt tuyết tĩnh lặng, chung quanh hoang vắng đến bức bách tâm thần, ngay cả gió cũng lạnh thấu xương.
Đường Niệm Niệm liếc nhìn nữ tử dẫn đường bên cạnh, nhân tiện nhìn hoàn cảnh xung quanh, một hồi sau, mở miệng hỏi: “Nơi phải tới là hình phòng sao?”
(*) hình phòng: nơi tra khảo, tra tấn, trừng phạt.
Chu Diệu Lang lộ vẻ kinh ngạc, mỉm cười nói: “Chủ mẫu làm sao mà đoán được? Kỳ thật cũng không tính là hình phòng, chỉ là nơi nghiêm trị một số người.”
Tuyết Diên Sơn Trang không có hình phòng, chỉ có nhà lao. Bởi vì Tuyết Diên sơn trang không cần bức cung, lại càng khinh thường bức cung. Người có tội là không thể tha thứ, trực tiếp diệt khẩu. Đây là sự bá đạo, cũng là một loại nhân từ của Tuyết Diên sơn trang.
“Nha.” Đường Niệm Niệm bình tĩnh gật đầu: “Nói đúng hơn, giới hạn nhẫn nại của hắn là ba ngày.”
“A?” Chu Diệu Lang nghe không hiểu.
Đường Niệm Niệm hỏi nàng: “Có cách nào trừng phạt nhẹ một chút không?”
“A?” Chu Diệu Lang lại càng không hiểu, cũng không đợi Đường Niệm Niệm tiếp tục hỏi, vội vàng nói: “Chủ mẫu nói vậy là có ý gì?”
Đường Niệm Niệm nhàn nhạt nói: “Ta vượt giới hạn, yêu cầu được tự do một canh giờ, nên trang chủ hiện tại cảm thấy ta lớn mật phạm thượng, tức giận muốn trừng phạt ta, không phải sao?” Nàng đã sớm thành thói quen bị lão quái vật nổi giận liền hành hạ không ngừng, mà ngay từ đầu nàng đã cho rằng Tư Lăng Cô Hồng cũng vui giận khó lường giống lão, nên đối với việc tự nhiên bị phạt cũng không quá kinh ngạc.
Đường Niệm Niệm không để ý vẻ mặt Chu Diệu Lang phút chốc co quắp, lại hỏi lại vấn đề vừa rồi: “Có cách nào trừng phạt nhẹ một chút không?” Sợ nàng không hiểu, lại giải thích rõ ràng hơn: “Hình phạt của Tuyết Diên sơn trang có làm hỏng khuôn mặt không?”
Ánh mắt nàng vô cùng nghiêm túc. Vết thương trên người có thể dùng quần áo che lại, rồi từ từ chữa khỏi. Nhưng vết thương trên mặt, trước khi chữa lành phải mang mặt nạ, nàng không muốn vậy, làm vậy sẽ khiến nàng cảm thấy mình trở lại bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ lúc trước, chỉ cần nghĩ đến thôi máu trong người đã muốn chạy ngược, lòng bàn chân phát lạnh.
Thì ra, cảm giác sau khi có được rồi mất đi mới là thống khổ nhất, nên nếu đã chiếm được, nàng sẽ không nguyện để mất đi.
Chu Diệu Lang đã bị lối tư duy quỷ dị này của nàng làm cho hoàn toàn hết chỗ nói rồi, nhìn mặt Đường Niệm Niệm một hồi. Được rồi, nàng thừa nhận nữ tử đều thích cái đẹp, nữ tử tuyệt sắc như Đường Niệm Niệm có thích cái đẹp hơn một chút cũng không phải là không có đạo lý.
Vô lực thở dài, Chu Diệu Lang dở khóc dở cười nói: “Chủ mẫu, người nên tín nhiệm trang chủ.” Rồi lại không chút bỏ qua cơ hội tâng bốc Tư Lăng Cô Hồng ở trước mặt Đường Niệm Niêm, “Trang chủ sẽ không bao giờ làm hại người, phải biết rằng, không ai để ý sức khỏe của người bằng trang chủ, có trang chủ bên cạnh, chủ mẫu chỉ cần nghĩ làm sao có thể vui vẻ tùy tâm sở dục là được.”
(*)tùy tâm sở dục: tùy hứng theo ý mình
Đường Niệm Niệm nghi hoặc nhìn nàng, Chu Diệu Lang bị nàng nhìn không hiểu ra sao, sau đó cũng nghi hoặc nhìn lại, Đường Niệm Niệm chợt nói: “Ban đầu là ngươi bảo ta nếu muốn sống, phải thông minh nhưng cũng không thể tự cho là thông minh.”
Chu Diệu Lang gật đầu.
Đường Niệm Niệm ngơ ngác nhìn nàng, nói: “Nhưng bây giờ ngươi lại một mực dẫn ta nghĩ theo hướng tự cho là thông minh.”
Khinh bỉ! (TNN: ha ha)
Chu Diệu Lang rõ ràng thấy được khuôn mặt tuyệt sắc kia khi nói lời này chợt lóe ra vẻ khinh bỉ, nàng bị khinh bỉ! Chu Diệu Lang muốn giận lại phát hiện căn bản giận không nổi, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Đường Niệm Niệm lộ ra vẻ ngơ ngác, ngược lại chỉ cảm thấy dở khóc dở cười. Biết nói thế nào đây, cẩn thận ngẫm lại nàng ấy nói vậy cũng đúng, nếu nữ tử khác nghĩ theo những gì mình nói, thì tuyệt đối là chết rất nhanh. Nhưng Đường Niệm Niệm lại không phải người khác, mà nàng thực sự là người lọt vào trái tim trang chủ a!
Cho nên nói, Đường Niệm Niệm này, nàng nhìn không thấu. Rõ ràng ngây ngây ngốc ngốc, nhưng hết lần này tới lần khác lại nhìn thấu triệt mọi chuyện, cho dù là nhìn thấu theo phương hướng sai lầm.
Chu Diệu Lang chỉ đành ăn ngay nói thật: “Lần này thuộc hạ dẫn chủ mẫu tới đây, là để chủ mẫu gặp một người, chủ mẫu đến rồi tự nhiên sẽ hiểu được.”
Đường Niệm Niệm nhẹ nhàng chớp mắt, khóe môi giơ lên một chút. Nói như vậy là không bị phạt?
Đi qua con đường đầy băng, phía trước là một mảnh trống trải, từng tòa thiết lao san sát, những trụ bằng sắt đều bị băng sương đông lạnh thành đá màu xanh trắng, tạo thành từng sợi băng nhũ. Nhìn từ xa, phía xa còn có một cây trụ trọc trời khổng lồ bốn người ôm không xuể, cây cột kia như mọc lên từ mặt băng, quấn quanh lấy một mảnh băng tỏa dài hẹp, làm cho người ta kinh tâm động phách.
Gần đó, Tư Lăng Cô Hồng ngồi trên một cái ghế dựa màu xanh đen, trường bào tuyết trắng sạch sẽ, làm khuôn mặt không chút gợn sóng của hắn nổi bật lên trên nền băng, khuôn mặt anh tuấn tuyệt luân như kiệt tác trời cao tinh điêu tế khắc, trong mắt ngưng tụ sương băng, tinh hoa của kiều nguyệt. Yên tĩnh ngồi ở đó, tựa như thần linh của nơi băng thiên tuyết địa này.
Tứ phương các chủ đứng phía sau hắn, phía trước là bốn nữ tử đang quỳ, bốn người này Đường Niệm Niệm đều nhận ra.
Đường Niệm Niệm vừa mới tới gần, Tư Lăng Cô Hồng liền quay đầu nhìn lại, khuôn mặt vốn tịch mịch không chút biểu cảm giờ đây nhu hòa xuống, gọi: “Niệm Niệm”
Đường Niệm Niệm đi thẳng đến trước mặt, Tư Lăng Cô Hồng vẫn không nhúc nhích, song ánh mắt vẫn đặt trên người nàng không rời đi. Đường Niệm Niệm liếc mắt nhìn xung quanh một cái, rồi tự giác ngồi lên đùi hắn, eo nhỏ lập tức bị hai tay đối phương vây quanh, cằm hắn cũng kề lên vai nàng, nhẹ nhàng ngửi mùi hương tươi mái trên người nàng.
Tư Lăng Cô Hồng thỏa mãn, ý cười lan ra trong mắt, ở bên tai nàng hỏi: “Làm sao bây giờ mới tới?”
Đường Niệm Niệm nói: “Chu tổng quản mang ta đến.” Lúc này vốn là thời gian tự do của nàng đấy.
Tư Lăng Cô Hồng mím môi, thoạt nhìn có chút mất mác. Nhẹ nhàng nắm tay Đường Niệm Niệm, nói: “Biết các nàng không?”
Đường Niệm Niệm nhìn một lượt bốn người quỳ phía trước, từ Thù Lam, Xuân Tuyết, Hạ Mai, thẳng đến cuối cùng dừng ở Đường Môn Lưu thị, gật đầu: “Biết.”
Nàng đương nhiên biết, người làm bị tổn thương da thịt nàng, nàng nhớ rõ rành mạch. Cho dù hiện tại cổ tay nàng nhờ bôi Tuyết Ngọc cao đã sớm không thấy chút vết tích nào, ai bảo lòng dạ nàng hẹp hòi, vô cùng thù dai chứ.
Tư Lăng Cô Hồng cảm giác được cảm xúc của nàng, trấn an nói: “Đừng tức giận, bọn họ đều để cho nàng trút giận.”
Đường Niệm Niệm lúc này nhìn nhìn hắn, hỏi: “Ngươi bắt các nàng chính là để cho ta trút giận?”
Tư Lăng Cô Hồng nói: “Bọn chúng làm hại tới nàng”
“Nga.” Tư Lăng Cô Hồng không phải lần đầu tiên phá vỡ kết luận của nàng, nàng cũng không hỏi nhiều liền lên tiếng đáp ứng, sau đó nhìn sắc mặt Lưu thị hoa dung thất sắc. Lúc này Lưu thị đã sớm mất đi vẻ cao ngạo ung dung ngày thường, bộ mặt vặn vẹo nhìn không ra chút quyến rũ diễm lệ, nhìn vào ánh mắt Đường Niệm Niệm, phản ứng cực nhanh, bộ mặt cũng miễn cưỡng khôi phục, mỉm cười nói: “Niệm Niệm ngoan của ta, làm gì vậy? Từ khi Niệm Niệm gả đi, Nhị nương nhớ ngươi vô cùng, lúc này khó có dịp gặp mặt, làm sao lại…” Mịt mờ nhìn về phía Tư Lăng Cô Hồng, lại bị con ngươi lãnh tịch của đối phương dọa đến kinh sợ.
Nam tử tuyệt thế thanh hoa này chính là trang chủ Tuyết Diên Sơn Trang trong truyền thuyết sao?
Lưu thị cảm thấy một đá tảng đè nặng trong lòng, trước mặt nam nhân này, không chỉ là sống lưng, ngay cả hơi thở cũng bí ép đến không thuận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...