Trần Thế

Tình cảm của Lạc Trần dành cho Lâm Tự, cả nhà họ Lâm
chỉ có hai người là Lâm Đoan Tử và Utah biết rõ. Mỗi tuần họ phải về chỗ ông
nội Lâm Chiêu để dùng cơm một lần, Lâm Tự dù có bận đến mấy, nhưng chỉ cần đang
ở trong nước thì nhất định sẽ về tham dự. Bởi thế, trong một khoảng thời gian,
việc về khu biệt thự ăn cơm luôn là việc quan trọng nhất của Lạc Trần, vì có
lúc chỉ khi về đấy cô mới gặp được Lâm Tự. Lâm Đoan Tử là người từng trải, sự
thay đổi giữa đôi vợ chồng trẻ đương nhiên không giấu được bà. Utah lại rất
tinh ý, hơn nữa từ sau khi anh ta vào công ty làm việc, Lâm Tự dù không có việc
gì cũng không về nhà, thường xuyên kéo anh ta ra ngoài tập thể thao.

Lâm Đoan Tử theo dõi thần sắc tươi trẻ tràn đầy sức
xuân và ánh mắt sáng ngời xuất phát từ đôi mắt điềm tĩnh của Lạc Trần dần trở
nên ảm đạm, cảm thấy xót xa. Bà muốn khuyên nhủ an ủi Lạc Trần, nhưng Lạc Trần
vẫn luôn giữ khoảng cách với tất cả mọi người, khiến bà cảm thấy khó mở lời.
Người duy nhất mà Lạc Trần vui vẻ muốn tiếp xúc lại đẩy cô ra xa, sự tổn thương
đó e là sẽ tồn tại trong một thời gian khá dài.

Utah cũng thấy không thuận mắt, cậu không chỉ một lần
nhìn thấy đôi mắt ngấn nước của Lạc Trần. Lúc Lâm Tự lại đến rủ đi chơi, cậu
liền nói: “Anh, em cảm thấy anh làm thế có chút không thoả đáng”.

Lâm Tự cũng không nói gì, chỉ nhìn cậu.

“Lạc Trần đã là người của anh rồi, anh không thể đối
xử với chị ấy tốt một chút sao? Dù sao cũng đếu là sống, hà tất phải để chị ấy
khóc lóc sụt sùi như thế? Cho chị ấy chút ngọt ngào, như thế cả hai đều sẽ vui
vẻ.”

“Cậu cho rằng cô ấy chỉ cần một chút ngọt ngào là xong
sao?”

Theo những gì mà Lâm tự hiểu về Lạc Trần, cô hoàn toàn
không để ý tới những giá trị vật chất, thứ có quý đến đâu cũng chẳng khiến cô
động lòng, vậy tình cảm chính là thứ đáng quý nhất đối với cô rồi. Bởi thế, nếu
Lạc Trần đã dành tình cảm cho ai thì cũng sẽ yêu cầu người kia toàn tâm toàn ý
đáp lại, cô ấy nhất định phải nắm giữ được toàn bộ những gì thuộc về người đó.
Chưa nói tới việc cuộc hôn nhân này sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc, cho dù là
không kết thúc đi nữa, anh cũng chẳng thể trở thành người khiến Lạc Trần hài
lòng. So với việc cho cô ấy chút ngọt ngào, để cô ấy cứ mãi tìm kiếm mong chờ
nó một cách vô vọng, thì thà rằng từ chối rõ ràng ngay từ đầu vẫn hơn. Đối với
vết thương lớn, người ta sẽ thận trọng chú ý để không động đến nó, còn những
vết thương nhỏ, nhanh liền da lại dễ dàng bị người ta coi nhẹ, bị cào rách hết
lần này đến lần khác, sự giày vò đó càng khiến người ta đau đớn hơn.

Lúc đầu, không phải Lâm Tự không nghĩ đến việc Lạc
Trần sẽ yêu mình, cô là một tờ giấy trắng, còn anh lại đầy kinh nghiệm. Cô ấy
luôn cô đơn một mình, đột nhiên có một chỗ dựa, mà chỗ dựa này lại có kinh
nghiệm sống phong phú hơn cô nhiều. Sống chung, cùng nhau chia sẻ sự thân mật
vui vẻ về thể xác, tất cả đều là những thứ Lạc Trần chưa từng được trải nghiệm,
làm sao có thể không khiến cô ấy mê muội được? Thậm chí Lâm Tự còn nghĩ Lạc
Trần đã phải rung động từ lâu rồi mới đúng, họ sống cùng nhau phải tới nửa năm
sau Lạc Trần mới có cảm giác, điều này nằm ngoài dự đoán của Lâm Tự.

Suốt một năm nay, Lạc Trần bị đả kích liên tục đã dần
quay trở lại hiện trạng ban đầu. Lâm Tự cũng không dễ chịu chút nào, vốn những

đêm nóng bỏng như thế mà có thêm gia vị tình yêu nữa thì sẽ tuyệt vời không còn
gì để nói. Đặc biệt nhất là người con gái trầm tính như thế, ở trên giường lại
chịu dùng cơ thể mình để làm anh vui, sau khi nhận được sự cổ vũ của anh, dần
dần cởi mở bản thân, để mặc anh chi phối. Khoái cảm của quyền lực ấy đôi lúc
còn vượt qua khoái cảm khi lên đỉnh.

Nhưng từ khi Lạc Trần cảm thấy thất vọng rồi dần dần
chuyển sang tuyệt vọng, Lâm Tự cảm thấy khi ở trên giường, cô đã khoá chặt cánh
cửa tâm hồn mình. Cô vẫn phối hợp như thế, cũng vẫn đạt được cao trào dưới sự
tác động của anh, nhưng sự rùng mình khi đó hoàn toàn khác với cao trào xuất
phát từ trái tim lúc trước của cô.

Vì thế Lâm Tự cũng dần cảm thấy mất hứng. Một hôm, Lâm
Tự phát hiện ra những lúc gần gũi Lạc Trần anh đều nhớ đến trạng thái ngày
trước của cô: hơi thở lúc nhanh lúc chậm, đôi khi gấp gáp của Lạc Trần; hơi thở
nhẹ hắt ra khi anh tiến vào trong cô; những lúc Lạc Trần mân mê nghịch bàn tay
anh; Lạc Trần chủ động ở trên người anh mà vận động, bộ dạng phóng đãng xen lẫn
ngại ngùng. Lâm Tự cảm thấy thật vô lý, rõ ràng cùng một người, nhưng sao anh
không thể đạt được sự thoả mãn giống nhau. Lạc Trần thu lại tình yêu của mình,
đồng thời cũng thu lại sự hấp dẫn của cô, đấy là việc khiến Lâm Tự tương đối
phiền lòng.

Lại một lần nữa Lâm Tự vào trận qua loa cho xong
chuyện khiến Lạc Trần không khỏi thấy lạ.

“Anh sao vậy?”

Lần này khác với mọi lần Lâm Tự không vội vội vàng
vàng tắm rửa rồi rời đi. Anh nằm thẳng người bên cạnh Lạc Trần, nhưng cũng
không trả lời câu hỏi của cô.

Không nói thì thôi, Lạc Trần nhún vai chẳng quan tâm,
với tay lấy chiếc áo ngủ bị Lâm Tự ném trên gối, định đi tắm rồi ngủ một giấc.
Gần đây Lâm Tự rất khác thường, lần nào cũng tỏ ra rất bức bách, kích động
nhưng sau khi kết thúc lại tỏ ra không vui, thậm chí có chút mệt mỏi chán nản,
cứ như trước đó là bị ai nhập vào chứ không phải bản thân anh vậy.

“Em không thoả mãn được anh, anh đành phải đi tìm
người khác.” Lâm Tự thật ra cũng không biết nên làm thế nào để nói rõ chuyện
này, anh biết bản thân mình như thế là đang ép buộc cô, bởi vì anh không cần
tình yêu của Lạc Trần, nhưng lại cần cô có tình yêu.

Lạc Trần đang xỏ chân vào dép, nghe thấy câu nói đó
bỗng cảm giác máu trong người mình đông cứng lại, nhất thời không biết nên trả
lời thế nào. Cô đã hạ mình đến thế, đã cố gắng lờ đi cảm xúc của bản thân để
phối hợp với anh rồi, thế mà anh lại nói cô không thoả mãn được anh. Anh đã
chán cô rồi sao? Hay là vì không cần trái tim này nên cũng không cần cả con
người cô?

Nước mắt của Lạc Trần cứ thế tuôn ra, ngay cả lúc thất
vọng nhất cô cũng chưa bao giờ rơi nước mắt vì anh. Cô luôn cho rằng cho dù Lâm
Tự không yêu cô thì ít ra cô có thể ở bên anh, có thể nhìn thấy anh, cảm nhận
được anh, thậm chí ở một mức độ nào đó cũng xem như có được anh. Anh không cho
cô tình yêu, vậy thì cô không cần yêu nữa, chỉ giao tiếp với anh theo cách anh

muốn, như thế cũng chẳng có vấn đề gì cả. Bởi vì tận sâu nơi trái tim Lạc Trần
vẫn còn ảo tưởng, đó là hoàn thành được giấc mơ tình yêu của chính mình.

Nhưng bây giờ Lâm Tự nói anh ấy cảm thấy không thoả
mãn! Lâm Tự đang nghiền nát tia hy vọng mỏng manh cuối cùng của Lạc Trần. Cho
dù cô nhượng bộ hết lần này tới lần khác, cho dù đã trốn vào một góc khuất, bản
thân nghĩ như thế là đã đủ an toàn, hoàn toàn không cản trở anh, thì anh vẫn
cho rằng cô thật vướng mắt hay sao? Tình yêu trong mắt một người đang yêu là hy
vọng, ngọt ngào, nhưng trong mắt của một người không yêu lại là phiền phức,
ràng buộc. Lạc Trần để mặc cho nước mắt rơi nhưng không phát ra âm thanh nào,
từ từ đi vào nhà tắm. Dù sao thì Lâm Tự nghĩ gì, làm gì cũng có bao giờ để ý
đến cảm nhận của người khác đâu, cô không cần phải trả lời anh. Trước kia trái
tim lạnh giá, giờ Lạc Trần cảm thấy trái tim cô lại trở nên cứng rắn, không
cứng rắn sao có thể bảo vệ chính mình? Không cứng rắn làm sao có thể chịu được
sự đả kích bất ngờ hết lần này đến lần khác như thế?

Khi cô ra đi, Lâm Tự đã không còn ở trong phòng nữa.
Lạc Trần lao tới, giật ga trải giường, dùng sức xé rách, trong đầu cô chất đầy
ham muốn được đập phá, cô muốn đập nát căn phòng lưu giữ quá nhiều dấu tích của
anh này, cô muốn tiêu huỷ những ký ức ngọt ngào trước kia và khao khát phá vỡ
suy nghĩ cố chấp trong lòng mình, cô muốn trở lại là cô của trước kia – không
yêu, không hận.

Chuyện đó cứ thế qua đi, Lâm Tự không đi tìm bất kỳ
người nào để giải phóng ham muốn như anh đã nói. Anh biết, chỉ có người con gái
sống cùng anh dưới một mái nhà kia mới có thể thoả mãn được được anh, mà điều
kiện tiên quyết lại chính là thứ tình cảm anh không chịu cho đi. Vì thế tình
trạng hiện nay là do một tay anh gây ra, cũng chỉ có anh mới có thể hoá giải
được.

Song Lạc Trần lại tỏ vẻ không quan tâm, thậm chí cô
còn nghĩ đương nhiên là anh đã có người khác rồi, chỉ có điều cô không nói ra
mà thôi. Dường như bắt đầu từ buổi tối ngày hôm ấy, Lạc Trần cảm giác mình thật
sự đã được giải thoát. Giờ cô chỉ nghĩ làm thế nào để lấy lại được tự do của mình.
Bởi vì đã được biết mùi vị của tình yêu, Lạc Trần cho rằng dù sau này mình có
yêu ai khác hay không thì cuộc hôn nhân này cũng chẳng có ý nghĩa gì với cô nữa
cả.

Đối với Lạc Trần mà nói, lợi ích bất ngờ trong cuộc
hôn nhân này là cô có thêm rất nhiều người thân. Sau khi tiếp xúc với người nhà
họ Lâm lâu ngày cô nhận thấy, thực ra họ đều là những người tốt. Ngay cả ông
nội Lâm Chiêu cũng chưa bao giờ làm khó cô, ông còn đối xử rất tốt với Lạc Sa,
một già một trẻ thường xuyên chụm đầu vào đánh cờ với nhau.

Hai năm gần đây Lạc Sa tiến bộ rất nhanh. Bác Vương
hằng tuần đều đưa cậu đi học về, thầy giáo là một giáo sư của trường đại học C
mà đích thân ông nội Lâm Chiêu đứng ra mời, nghe nói là học trò cuối cùng của
vị danh hoạ nào đó, rất có trình độ. Ban đầu thầy giáo vì nể mặt Lâm Chiêu,
miễn cưỡng tiếp nhận Lạc Sa, dù sao thì trước đó Lạc Sa cũng chỉ là nghiệp dư.
Cũng may Lạc Sa thật sự có tài, dưới sự chỉ bảo nghiêm khắc của thầy giáo đã
tiến bộ rất nhanh. Chỉ trong một năm, cậu đã trở thành cậu học trò cưng của
giáo sư.


Từ Man Chi chủ yếu ở văn phòng bên Mỹ. Nghỉ hè, bà mời
Lạc Sa sang chơi, bác Vương cũng cùng đi với cậu. Lúc đó, Lạc Trần đang trong
giai đoạn yêu đương đau khổ tuyệt vọng, không có tâm trạng mà chăm lo cho Lạc
Sa nên cũng đành để cậu đi. Trước khi đi, Lạc Sa kéo tay Lạc Trần nói: “Chị,
chị cùng đi với em đi, sao chị lúc nào cũng không vui thế?”.

Lạc Trần nhìn bộ dạng ngập ngừng như còn muốn nói điều
gì đó nhưng lại không dám của em trai, đột nhiên nhận ra đã rất lâu rồi cô
không trò chuyện với cậu, đa phần thời gian ở bên cậu, cô đều ngẩn ngẩn ngơ
ngơ. “Lạc Sa, bao giờ em quay về thì mọi thứ sẽ ổn cả thôi, em cứ chơi cho vui
vẻ.” Lạc Trần hứa với Lạc Sa, thực ra cũng là muốn tự cho mình một thời hạn

Lạc Sa từ Mỹ trở về, cậu phát hiện ra đúng là Lạc Trần
có thay đổi, không phải trở nên vui vẻ hoạt bát, dù sao bản tính của cô cũng
không như thế, mà là càng lặng lẽ hơn, dường như đã nhìn thấu mọi chuyện trên
đời, coi mọi thứ như mây bay gió thoảng.

Lạc Sa cảm thấy chị gái mình như đang cuộn người lại,
tự giấu mình vào chỗ mà chỉnh chị ấy cũng không thể với tới được. Thỉnh thoảng
Lạc Sa về phác thảo hình ảnh của Lạc Trần, cậu cảm thấy mình không nắm bắt được
nét đặc sắc của chị. Sau này, thầy giáo vô tình nhìn thấy bản vẽ đó của cậu, đã
nói với Lạc Sa rằng “Thần thái và tâm trạng của con người là thứ khó nắm bắt
nhất, người mẫu em chọn xem ra rất khó vẽ đấy, em có vẻ đã cảm nhận được chút
gì đó, nhưng không thể dùng bút để lột tả được, tiếp tục cố gắng luyện tập nữa
đi”.

Từ đó về sau, Lạc Sa thường xuyên quan sát sự thay đổi
tâm trạng của Lạc Trần, nắm được điều gì cậu lập tức cầm bút lên, chỉ tính
riêng số tranh phác thảo mà cậu vẽ Lạc Trần cũng gần một trăm bức. Thầy giáo tỏ
ra vô cùng kinh ngạc trước sự tiến bộ thần tốc của cậu. Không lâu sau, ông chủ
động xin rút vì cho rằng Lạc Sa phù hợp học vẽ tranh sơn dầu hơn, hội hoạ
truyền thống chú trọng tới việc chấm phá, nếu Lạc Sa tiếp tục theo học ông cũng
chỉ lãng phí thời gian của cậu mà thôi. Sau đó, Lâm Chiêu lại đích thân mời một
hoạ sĩ nổi tiếng về mảng tranh sơn dầu trong nước tới để phụ đạo riêng cho Lạc
Sa. Lạc Trần không hiểu về hội hoạ nhưng cô có thể nhìn thấy Lạc Sa càng vẽ
càng đẹp. Vì vậy, mỗi lần Lạc Sa yêu cầu cô làm mẫu, cô đều cố gắng phối hợp
ngồi im không dám cử động, việc này đối với cô mà nói không còn gì có thể dễ
dàng hơn.

Lạc Sa cũng thường xuyên lợi dụng những cơ hội thế này
để đưa Lạc Trần ra ngoại thành, tận hưởng ánh mặt trời, giúp cô giải toả tâm
trạng.

Quan hệ của Lạc Trần và Lâm Tự vẫn không ổn định bởi
cả hai người đều cố gắng khống chế quan hệ của họ trong một phạm vi nhất định,
không xa cách quá, cũng không thân mật quá, một bên lạnh nhạt thì bên kia phải
nhiệt tình nóng bỏng hơn một chút, cả hai đều phải điều chỉnh cảm xúc của mình.
Trong thâm tâm, Lạc Trần coi Lâm Tự cũng giống như khăn mặt hay bàn chải đánh
răng. Những thứ đó là của mình, không dùng chung với người khác, nhưng cũng chỉ
lúc nào cần mới dùng, bình thường sẽ không nghĩ tới, nếu dùng cũ rồi cũng có
thể bỏ đi thay mới. Cho dù dưới con mắt của người khác thì quan hệ giữa hai
người đang ở thời kỳ ổn định, nhưng đấy là sự yên tĩnh trước cơn bão hay là sự
bình ổn lâu dài thì chỉ có hai người họ mới biết.

Những lúc rỗi rãi Lạc Trần bắt đầu nghĩ đến việc kiếm
tiền, cô cho rằng chỉ có nhanh chóng trả tiền lại cho Lâm Tự thì cô mới có được
sự tự do thật sự. Những lúc được nghỉ, cô còn phải dành thời gian để đi về với
Lạc Sa, vì vậy hầu như không mấy khi gặp Lâm Tự. Hằng ngày Lạc Trần đều ăn cơm
ở chỗ Lạc Sa rồi mới về nhà. Phương thức giao tiếp của cô và Lâm Tự là ghi giấy
nhắn hoặc dùng điện thoại, cả hai đều không muốn chủ động mở lời trong những
lúc nhạy cảm thế này.


“Đi công tác, ba ngày.” Đấy là tờ giấy nhắn mà buổi
sáng Lâm Tự dán ở tủ lạnh, lúc đó Lạc Trần đã đi học rồi.

Lâm Tự thỉnh thoảng cũng sẽ gửi tin nhắn cho Lạc Trần.
Thực ra anh thích gọi điện thoại hơn, nhắn tin quá phiền phức, hơn nữa chỉ vài
chữ ngắn ngủi cũng không thể nói hết được mọi chuyện, gửi đi gửi lại cũng mất
thời gian. Nhưng Vương Dịch Thu nói với anh rằng con gái rất thích nhận được
tin nhắn, vì dùng tin nhắn có thể thổ lộ những điều bình thường không dám nói,
khiến người nhận cảm thấy ngọt ngào. Cô thường xuyên ép Lâm Tự gửi tin nhắn cho
Lạc Trần. Thỉnh thoảng trên đường đi, thật sự quá nhàn rỗi anh cũng sẽ gửi tin
nhắn cho cô, dù sao thì trong giờ học Lạc Trần cũng không tiện nghe điện thoại.

“Đang làm gì?”

“Đi học.”

“?”

“E1.”

[1]
E: viết tắt của English, môn tiếng Anh.

Mặc dù nội dung của những tin nhắn ấy cũng chẳng có gì
đặc biệt nhưng Lâm Tự phát hiện, nếu nhận được tin nhắn trả lời của Lạc Trần,
anh sẽ cảm thấy rất vui vẻ, rất muốn gặp cô, rất muốn hôn cô, rất muốn được ôm
cô thật chặt. Anh biết mình không nên có loại tâm trạng này, ít nhất là trong
lúc đang làm việc thì không nên nghĩ đến những chuyện không liên quan, nghĩ đến
một người con gái lại càng không được. Anh cảm thấy bị phụ nữ dắt mũi chẳng
phải là việc gì hay ho.

Thành tích mấy năm gần đây của Lâm Tự mọi người đều
thấy rõ. Nếu trước kia, khi anh mới tiếp nhận Hoa Lâm, đa số cổ đông đều giữ
thái độ thờ ơ, đứng ngoài quan sát, thì bây giờ bọn họ lại hết sức ủng hộ vị
Chủ tịch Hội đồng quản trị trẻ tuổi này.

Với những chính sách rất quyết đoán mang tính dẫn đầu
xu hướng của anh, chưa đến ba năm, Hoa Lâm đã thành công bước vào thị trường sản
phẩm công nghệ cao, sản xuất phần cứng máy tính cao cấp, đưa tập đoàn Hoa Lâm
từ một tập đoàn trọng tâm là đầu tư tài chính trở thành một tập đoàn công
nghiệp loại hình mới với ngành nghề chủ đạo là công nghệ kỹ thuật. Lâm tự còn
dự định đưa cổ phiếu của công ty lên sàn chứng khoán Mỹ trong vòng hai năm, tập
trung nguồn lực để đưa Hoa Lâm trở thành công ty lớn mang tính quốc tế. Lâm
Chiêu sớm đã tuyên bố lui về vị trí cố vấn, rảnh rỗi hẹn mấy ông bạn già đến
biệt thự câu cá, cuộc sống rất an nhàn thoải mái.

Lâm Tự cũng dùng cách riêng của mình để quan tâm đến
Lạc Trần và Lạc Sa. Thành tích học tập hằng năm của hai chị em đều được chuyển
đến tận tay Lâm Tự. Lạc Trần không thích khoe khoang, Lâm Tự cũng cố gắng hết
sức để bảo vệ cô, bảo đảm cô không bị người khác chú ý hay làm phiền. Có nam
sinh thích cô, chuyện đấy anh cũng biết nhưng anh không lo lắng. Anh tin rằng
Lạc Trần sẽ coi bạn học của cô và Lạc Sa giống nhau. Sau khi Lạc Sa chuyên tâm
vào học vẽ tranh sơn dầu, Lâm Tự đã từng giới thiệu các tác phẩm của cậu đi
tham dự cuộc thi hội hoạ toàn quốc, đồng thời cũng đạt được thứ hạng khá cao,
việc này coi như đã dọn đường để Lạc Sa sau này có thể chính thức hoạt động
trong lĩnh vực hội hoạ. Lâm Tự chỉ ngầm giúp đỡ hai chị em khi họ gặp khó khăn,
không để họ cảm thấy có gánh nặng hay không thoải mái, cũng sẽ không để họ hiểu
lầm ý mình.

Đương nhiên, Lâm Tự vẫn tự thuyết phục bản thân rằng,
anh đang dùng cách của mình để quan tâm tới những người cần quan tâm, hoàn toàn
không phải là đang hao tâm tổn sức để chiều chuộng, lấy lòng ai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui