Trần Khinh Yên

Trần Khinh Yên nhìn viên linh đơn trước mặt, im lặng hồi lâu, rốt cuộc thì cũng cầm lấy bỏ vào miệng ăn.

Ngay sau đó, nàng lập tức cảm thấy không bình thường. Họng nàng tắc nghẹn, tai ù đi, lồng ngực đau đớn đến mức không thở nổi. Từ dạ dày toả ra một luồng khí nóng xâm chiếm khắp thân thể, từng thớ da thịt đều nóng rẫy đau đớn như ngàn vạn con kiến lửa cùng đốt. Khinh Yên cúi gập người ấn chặt tay lên lồng ngực, nghiến chặt răng lại không để một tiếng kêu nào bật ra.

Cơ thể nàng bắt đầu toả ra ánh sáng, ánh sáng càng lúc càng chói loá. Cả gian nhà rộng lớn đều chìm trong ánh sáng trắng loá đến nhoà mắt đó.

Một lúc sau, ánh sáng kia mới dịu lại, rồi lụi tàn. Trên không trung, một vị nữ thần tóc dài quá gối, mặc y phục đen tuyền đang lơ lửng. Gương mặt xinh đẹp với những đường nét tinh tế, song lại lạnh lùng hơn cả băng tuyết. Đôi mắt sắc sảo mang theo vẻ thâm trầm u ám như thể ngàn năm không đổi. Giữa hai đầu lông mày, một ấn ký chữ Nôm : "Sát" đen nhánh nổi bật trên nền da trắng mịn tựa cánh hoa ban.

Nàng nhẹ nhàng hạ mình xuống đất. Bàn chân nhỏ nhắn vừa chạm nền gỗ, một luồng sát khí liền toả ra bao trùm lấy cả căn phòng đang yến tiệc linh đình. Đèn nến vụt tắt, hoa lá chết rũ, không gian vốn đang sáng sủa ấm áp chợt trở nên tối tăm lạnh lẽo.

Khinh Yên lặng im đứng đó. Chỉ trong nháy mắt vừa qua, nàng đã trở lại bao nhiêu ký ức kiếp trước mà nàng không hề biết tới.

Ngọc Hoàng và Vương Mẫu thấy nàng đứng im như phỗng, bèn cho người thắp lại đèn nến, thay đổi hoa lá rồi mới gọi:

- Sát thần. Khinh Yên.

Khinh Yên ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Hoàng, làn môi hồng phấn khẽ mấp máy :

- Thì ra đã qua mấy tháng rồi.

- Khinh Yên, ngươi đã nhớ lại, có còn muốn giết ta nữa không?


- Đó là chuyện kiếp trước, mặc dù chính ông đã hạ lệnh giết người, nhưng ta cũng đã nghĩ lại nên ngày đó mới không ra tay hại ông. Từ giờ ta sẽ sống một cuộc sống mới, chúng ta ân oán không ai nợ ai cả.

Ngọc Hoàng bật cười sang sảng :

- Quả là Sát thần của ta, chuyện cũ coi như không còn nữa. Giờ ta cũng nhân nhượng để ngươi tự do tự tại.

Khinh Yên gật đầu tỏ vẻ bằng lòng, theo lời Ngọc Hoàng ngồi vào bàn tiệc dự "Trúc Lâm Yến". Không khí lại vui vẻ như trước. Còn nàng thì vốn không thích yến tiệc đông người, lại tiện có gốc cây to lớn đằng sau liền dựa lưng vào đó mà ngủ một giấc. Ký ức quay lại dồn dập như vậy quả là khiến đầu óc nàng có chút quay cuồng không kịp thích ứng.

Tiệc tàn, mọi người đã ra về gần hết thì Khinh Yên mới đứng dậy đi về. Vũ Mạc nói nàng có thể quay về Đoạt Mệnh Điện bất cứ lúc nào nên nàng sẽ về đó.

Đang đi thì một thiếu niên bỗng gọi lớn từ phiá sau nàng :

- Sư phụ ! Sư phụ !

Khinh Yên quay lại, bắt gặp một thiếu niên chừng mười một, mười hai tuổi, bộ dạng hớt hải cuống quýt chạy theo gọi nàng. Sắc mặt nàng không chút thay đổi. Đã mấy tháng nàng không gặp lại hắn rồi.

- Tại sao giờ này mới đến tìm ta?

- Sư phụ, con biết tội, sư phụ còn ngủ thì đồ nhi không dám quấy rầy.

Trước đây nàng vẫn luôn nói đừng quấy rầy nàng khi nàng ngủ. Không ngờ tiểu tử này còn nhớ cả chuyện đó.

Nàng vẫy tay gọi mây xuống, bước lên trên đứng rồi quay lại nhìn thiếu niên :

- Hiền Ân, ngươi có định về không? Nếu ngươi thích ở lại hạ giới, ta cũng có thể chấp thuận cho ngươi.

Hiền Ân vội vàng leo lên trên đám mây ngồi, nhìn Khinh Yên với vẻ ngạc nhiên :

- Sư phụ, người cho con cưỡi chung một đám mây với người ư?

- Ngươi đi riêng thì tới bao giờ mới về đến Đoạt Mệnh Điện? Ta đang mệt, rất muốn ngủ, không chờ được ngươi đâu.

Hiền Ân vui vẻ gật đầu, ngồi sau Khinh Yên ngó nghiêng cảnh vật xung quanh, chợt buột miệng :

- Sư phụ, bảy tháng trước con còn không rõ tên thật của người là gì, bảy tháng sau người trở về đã có tên mới rồi. Khinh Yên, con rất thích tên này, nhẹ nhàng tự tại, không chút ràng buộc trần tục.


Khinh Yên nhìn Hiền Ân, thấy vẻ mặt hắn mơ màng phiêu đãng, mở miệng nói :

- Trước đây ta không có tên.

- Người không đùa con chứ? - Hiền Ân kêu lên, nhưng nhận ra mình vừa vô lễ nên liền bịt miệng lại - Sư phụ, con xin lỗi, con không cố ý hỗn xược.

Khinh Yên không để tâm, tiếp tục :

- Trước đây ta không cha không mẹ, không nhà không cửa, ngay cả cái tên cũng không có. Người ta gọi ta là Vô Danh, coi thường đàm tiếu số mệnh của ta. - Nàng nhìn về nơi nào đó xa xăm trước mắt - Cũng vì thế, ta mới phẫn uất nhân gian mà tu luyện thành Thần, sau đó cả Thiên Giới đều gọi ta là Sát Thần... Còn cái tên Khinh Yên này là ta nhờ Diêm Vương sắp đặt báo mộng cho mẹ ta, khi ta sinh ra thì đặt luôn cho tên ấy, ba kiếp đều như vậy.

- Phụ vương con đã giúp người ư?

- Phải. - Nàng đáp, còn báo trước - Vừa rồi Vũ Mạc đã báo cho phụ vương ngươi biết tin ta đã quay trở lại Thiên Giới. Chuyện lớn như vậy chắc ông ấy cũng đã thu xếp đến Đoạt Mệnh Điện rồi.

Mặt Hiền Ân xanh lét như tàu lá chuối, níu chặt lấy vạt áo dài đen tuyền thêu hoa văn chỉ bạc của nàng mà kêu cứu :

- Sư phụ! Người không thể vừa về đã gặp mặt phụ vương con như vậy! Đồ nhi khẩn cầu người... Đã bảy tháng con không học hành tử tế, ông ấy sẽ đánh chết con mất!

- Hiền Ân, ngươi có cầu cứu ta khản cổ cũng chẳng ích gì, ta không cứu được ngươi. - Khinh Yên lạnh nhạt nói. Trước mắt đã thấp thoáng hình ảnh Đoạt Mệnh Điện trôi nổi trên chín tầng mây. Hiền Ân sợ đến co rúm người lại. Vừa thấy bóng dáng của Diêm Vương, hắn liền nép sau lưng nàng.

Dưới sân điện, Diêm Vương dung mạo vừa cương nghị vừa dữ tợn đang vẫy vẫy tay chào đón nàng :

- Tiểu muội, ta biết rồi sẽ có ngày này. Mau lên, phải uống rượu chúc mừng muội mới được!

- Đại huynh, trong đó có rất nhiều loại rượu ngon, huynh cứ tuỳ ý chọn.


Diêm Vươmg tức tốc vào trong điện tìm rượu. Khinh Yên đáp nhẹ nhàng xuống sân điện lát đá xanh, bước từng bước dài mà thong thả qua đại sảnh. Tiên nữ hầu hạ trong điện đều cung nghênh chào đón :

- Chủ nhân đã trở về!

Hiền Ân đi đằng sau nàng, cúi gằm mặt canh chừng Diêm Vương. Nhỡ có gì không hay, hắn sẽ nhanh chân chạy thoát thân.

Có điều khi Diêm Vương thấy hắn, ông không những không đánh mà còn vui vẻ lôi hắn ra cùng ngồi uống rượu :

- Ân, mau lại đây. Giờ sư phụ ngươi đã trở về, ta lại giao phó ngươi cho nàng.

- Phụ vương, con hiểu rồi. - Hiền Ân ngoan ngoãn gật đầu.

Diêm Vương lại thở dài quay qua nói với Khinh Yên :

- Khinh Yên, muội cũng đã cho thầng nhóc này theo mình hơn hai năm trời, hẳn cũng biết nó là đứa nhu nhược bất tài như thế nào. Lâm đã chết, ta chỉ còn có thể trông chờ vào mỗi nó để truyền lại cái ghế Diêm Vương. Ta thật lòng mong mỏi muội dạy dỗ nó cứng rắn hơn một chút, bằng nửa muội, ta cũng thấy có phúc rồi.

Khinh Yên gật đầu :

- Đại huynh, việc huynh nhờ, muội sẽ không xem nhẹ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui