Trảm Xuân

Sự gặp gỡ giữa con người với nhau thường chỉ được quyết định bởi một ánh mắt.

Khi trùng hợp, khi không cố ý sắp xếp. Nhưng vì có vô vàn loại người khác nhau trên thế gian, sự gặp gỡ ấy cũng theo đó mà thay đổi.

Tỉ như lúc Y Xuân gặp Ninh Ninh, chẳng qua cũng chỉ là vào một buổi chiều như bao ngày khác, nàng rảnh rỗi chả có việc gì làm, tiếp tục dạo hội chùa cùng Dương Thận, sau đó phát hiện một cô bé gầy trơ xương sắp chết đói ở góc đường.

Cô bé cuộn tròn mình trong một manh cỏ tranh bẩn thỉu, trông như một con mèo nhỏ sắp trút hơi thở cuối cùng, chỉ có ánh sáng thi thoảng lóe lên nơi đáy mắt báo cho người ta biết rằng nó vẫn còn sống. Song, sống rất khắc khổ.

Nếu người mà cô bé gặp là Thư Tuyển, hẳn hắn sẽ sai tiểu Nam Qua lột đôi giầy tương đối sạch trên chân cô bé, sau đó thấy chết không cứu trước mắt bao người, thậm chí vừa quay đầu đã tìm cớ bán đi để kiếm tiền tiêu vặt.

Nếu đụng phải Yến Vu Phi, chàng ta đã vô cùng quen thuộc với cảnh người cơ cực chết đói đầu phố, chân mày sẽ không xao động, hờ hững tựa gió thoảng qua.

Cô bé ấy thật may mắn, vì người nó gặp là Y Xuân.

Thế nên cô bé được đưa về khách điếm, ngủ trên chiếc giường mềm mại, tất cả vết thương đều được dày công băng bó, tay Y Xuân không ngừng vuốt trán nó, giọng nhẹ nhàng: “Không sao rồi, em ngủ một chút trước đã. Tỉnh lại, mọi chuyện đều tốt đẹp cả thôi.”

Ninh Ninh ngoan ngoãn nghe lời, hẳn đã yên lòng.

Lúc tỉnh dậy, đã là hoàng hôn ngày thứ ba. Y Xuân đang sắc thuốc cho cô bé trong phòng, gió lọt qua cửa sổ mang theo vị ẩm ướt, thoang thoảng hương hoa đào.

Ninh Ninh nhìn bóng lưng bận rộn của nàng, bỗng cất tiếng: “Người tên gì?”

Y Xuân bất thình lình xoay đầu lại, thấy đôi mắt sáng như sao trời của cô bé, nhìn kỹ thì nó khá xinh, nhưng đôi mắt kia quá sáng, chẳng giống người sắp chết tẹo nào.

Nàng cười, bảo: “Ta là Cát Y Xuân, còn một vị sư đệ Dương Thận nữa, ở phòng cách vách. Bọn ta gặp em ở hội chùa. Bị thương nhiều như này, có kẻ bắt nạt em à?”

Ninh Ninh trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Cha mẹ em thiếu tiền người khác, không thể trả nợ liền mang em đi bán. Người ta phật ý em không chịu tiếp khách, thế là đánh.”

Cảnh đời cơ cực cũ rích đó lại luôn tạo được sự đồng cảm và lấy nước mắt của mọi người. Giọng nói bình thản càng khiến người ta khắc khoải.

Y Xuân chẳng thốt lên nổi một lời.


“Em là Ninh Ninh, đa tạ ơn cứu mạng của người.” Ninh Ninh khấu đầu hai lần với nàng trên giường, “Em cùng đường rồi, xin tỷ tỷ thu nhận.”

Tình huống này là loại mà Y Xuân không giỏi ứng phó nhất, tuy lòng rõ rằng xuất môn lịch luyện không nên vác theo một gánh nặng, nhưng lời cự tuyệt cũng chả phải thứ có thể nói ra một cách dễ dàng đến thế.

Đương lúc khó xử, bên ngoài bỗng vang lên một tràng tiếng bước chân nhốn nháo, liền theo sau, cửa bị ai đó mở vội, giọng Dương Thận hơi hoảng hốt: “Sư tỷ! Có chuyện lớn rồi!”

Y phóng vào như một cơn gió, thấy Ninh Ninh đang quỳ trên giường thì không khỏi sửng sốt, song không có thời gian để ý đến cô bé, giơ tờ giấy trong tay lên: “Tỷ bị truy nã!”

Y Xuân khiếp sợ: “Bị… bị truy nã?!”

Nàng nhận tờ giấy kia, hóa ra đó là một tờ cáo thị, trên đấy vẽ một nữ tử tóc rối bù, khuôn mặt giống mình bảy tám phần, mép dưới còn viết một hàng chữ đỏ chấn động lòng người: Giết người bỏ trốn, ai nắm rõ tình hình đến bẩm báo chi tiết, trọng thưởng.

Nàng sợ hãi đến mức cảnh vật trước mắt biến thành màu đen, lẩm bẩm: “Giết người… bỏ trốn? Ta giết ai chứ?”

Dương Thận vội nói: “Tỷ còn nhớ cô tiểu thư Tiêu Dao môn kia không? Ta dò la được rằng, vài ngày trước nàng ta đột ngột bị ai đó giết hại, chả hiểu tại sao mà đám Tiêu Dao môn ấy đồng loạt đổ tội lên đầu tỷ! Trước mắt chúng đã báo quan, chưởng quầy vừa khai tỷ ra, quan binh sắp đến rồi!”

Sắc mặt Y Xuân trắng bệch: “Nhưng… vô duyên vô cớ vu oan thế ư? Không có bằng chứng mà? Quan phủ không điều tra rõ ràng à?”

“Trước giờ quan phủ rặt một bọn ‘có tiền có thể sai quỷ xay cối(1)’, ai quan tâm tới sống chết của một kẻ dân đen như tỷ chứ! Đừng bàn luận những chuyện này nữa, tỷ mau che mặt lại, tìm đường nhỏ vắng vẻ trốn đi!”

(1): có tiền mua tiên cũng được.

Dương Thận thúc nàng một cái.

Y Xuân vò vò đầu hòng khiến mình bình tĩnh lại.

Nàng xông đến phía cửa sổ, thò đầu ra quan sát chốc lát, quả nhiên Dương Thận không gạt nàng, dưới khách điếm đầy quan binh, chưởng quầy đang trao đổi với tên sai dịch dẫn đầu, thường xuyên ngẩng đầu nhìn vào khách phòng bọn họ.

Nàng đóng sầm cửa sổ lại, cầm bọc hành trang lên, nói: “Dương Thận, đệ đưa Ninh Ninh đi đi. Chúng ta tập hợp ở khoảnh rừng nhỏ sau chùa Khai Phúc.”


“Ninh Ninh?” Dương Thận nhất thời chưa kịp làm rõ người có cái tên xa lạ này là ai, Y Xuân sớm đã một cước đá văng cửa phòng, cứ thế mà phất cờ gióng trống xông ra ngoài.

“Sư tỷ!” Y vội quát một tiếng, nàng điên rồi ư?! Cứ lao ngang ra vậy à?

Song y cũng hiểu được ý của Y Xuân, tuy trên lệnh truy nã không có Dương Thận y, nhưng vì tranh công, tên chưởng quầy kia nhất định sẽ khai luôn y ra, nàng xông ra trước để nhiễu loạn tầm mắt bọn chúng, bản thân mới có thể đưa con nhóc kia tìm đường trốn được.

Dù cho ngàn vạn lần không muốn, y vẫn nghiến răng một tay nhấc Ninh Ninh lên, nhanh chóng phi ra cửa, nhìn xung quanh để chắc chắn rằng trên hành lang không có quan binh tiến tới, bấy giờ liền đẩy cửa sổ hậu viện nhảy ra ngoài.

Ninh Ninh bị y vác trên tay bỗng nhắc khẽ: “Công tử cẩn thận sau lưng.”

Chẳng cần cô bé nói, Dương Thận đã nghe được tiếng bước chân đông đảo phía sau, hóa ra hậu viện cũng có quan binh trấn giữ. Y xé tay áo, che kín mặt lại, chân tung cước, một trận bụi đất bốc lên, tạm thời ngăn được đám lính này.

“Che mặt ngươi lại!” Y vội quát.

Hai tay cô bé duỗi ra, bổ nhào vào lòng y, mặt chôn trước ngực.

Dương Thận không khỏi sững sờ, đương lúc tình hình nguy ngập, y không thể quở trách hay đẩy nó ra, chỉ đành làm ngơ, siết chặt lưng áo cô bé, rút bội kiếm.

Dựa vào công phu bây giờ của y, việc đẩy lùi vài tên quan binh không phải vấn đề gì to tát, chỉ lo cho bên phía Y Xuân, nàng xông ngang ra thế, chẳng biết có tội càng thêm tội không? Vừa xuất môn lịch luyện đã gặp chuyện lạ lùng này, chả thể không nói là xui xẻo.

Dương Thận chạy thật xa, xác định sau lưng không còn tên lính nào đuổi theo, bấy giờ mới dừng trong một ngõ nhỏ, kéo Ninh Ninh xuống.

“Ngươi cũng thấy đấy, hiện giờ chúng ta bị truy nã, tự thân khó giữ, đừng nói đến việc phải chăm sóc ngươi. Ngươi rời khỏi đây một mình vậy.”

Dứt lời, y lấy hai đĩnh bạc vụn từ hà bao ra: “Cầm này, chí ít sẽ không bị đói.”

Cô bé không nhận, quỳ nửa người trên mặt đất, ngước đầu lên nhìn y, dáng người mỏng manh như sẽ bị đập nát ngay lập tức.

“Em không còn chỗ để đi.” Cô bé thấp giọng.


Dương Thận nhíu mày: “Ngươi không hiểu ta nói gì à?”

Ninh Ninh bình tĩnh nhìn y, chầm chậm đứng lên, khẽ nói: “Em cùng đường rồi. Thà rằng theo các ngài vong mạng thiên nhai(2).”

(2): bỏ mạng nơi chân trời.

Nhảm nhí! Dương Thận không có lòng tốt như Y Xuân, phủi tay bỏ đi.

Sau lưng truyền đến những tiếng động bất ổn, y xoay người cực nhanh, đưa tay ngăn lại thân hình yếu ớt đang tự lủi vào tường. Sức cô bé rất lớn, Dương Thận phải lùi hai bước mới đứng vững được, lòng thầm ngạc nhiên.

Cô bé tựa vào cánh tay y, thần sắc bình thản nhưng thân thể run rẩy như một con mèo nhỏ lạc đường.

Nó bình tĩnh nhìn y, vẫn câu nói đó: “Em cùng đường rồi, ngài đi, em sẽ chết.”

Y Xuân hồ như muốn ngang nhiên khiêu khích uy nghiêm của quan phủ, lao thẳng từ trên lầu xuống.

Chưởng quầy thấy một pha chớp mắt này của nàng, cằm liền rớt xuống. Nàng khẽ tung một đá vào cái bụng mập mạp của ông ta, giễu cợt: “Một cước này xem như là tiền thuê phòng vậy!”

Ông ta lập tức lăn ra ngoài như một trái bóng da.

Quan binh cùng xông lên vây nàng ở giữa, nhất thời đao quang kiếm ảnh, đánh đến là dữ dội.

Y Xuân chẳng sợ hãi gì, giữa vòng vây tả xung hữu đột, động tác nhẹ nhàng như chim én, thỉnh thoảng đao kiếm không có mắt chém trúng nàng, máu thấm vào y phục nhỏ xuống đất, tựa như một đóa mai đỏ.

Đổ máu trái lại khiến động tác nàng càng nhanh gọn hơn, nhấc chân gạt một tên lính đối diện ngã xuống đất, thấy kẽ hở đã tháo chạy ra khỏi khách điếm.

Bản lĩnh chạy trốn của nàng không kém, rẽ trái chui vào một con ngõ nhỏ, lượn phải tiến vô một hộ gia đình, cả bọn quan binh rất nhanh đã bị xoay đến hoa mắt, tìm không thấy nàng nữa.

Một đường hữu kinh vô hiểm, cuối cùng nàng đã chạy đến khoảnh rừng sau chùa Khai Phúc. Dương Thận và Ninh Ninh một đứng một ngồi đợi nàng.

“Sư tỷ!” Dương Thận vội vàng xông lên đón, thấy trên người nàng loang lổ máu, lòng không khỏi kinh hãi, “Bị thương có nghiêm trọng không?!”

Y Xuân lắc lắc đầu: “Không sao, chẳng đau gì cả. Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây!”


Dứt lời đột nhiên liếc thoáng qua Ninh Ninh, nàng hơi do dự: “Ninh Ninh… Chúng ta không thể mang em theo được… Vậy… em…”

Cô bé xinh đẹp đứng dậy khỏi tảng đá, đến trước mặt Y Xuân, trực tiếp quỳ xuống: “Tỷ tỷ, công tử, các ngài đã cứu mạng em, cũng như phụ mẫu tái sinh, Ninh Ninh nguyện ý cống hiến sức mình cho hai người. Mạng của em, từ nay về sau là của hai người. Nếu tỷ tỷ và công tử không cần, em sẽ tự tuyệt vậy.”

Y Xuân thoáng nhìn Dương Thận, y nhíu mày lắc đầu, dùng ánh mắt bảo nàng: Nó nói thật đấy.

Y Xuân đành nói: “Thôi được… Phiền em cùng chúng ta chạy trốn vậy. Mau lên, lập tức rời khỏi Đàm Châu.”

Nàng cõng Ninh Ninh lên, chạy thẳng về phía trước. Chưa được một đoạn, tựa hồ vết thương nứt toát, máu chảy ngày càng nhiều, nàng nghiến răng không rên một tiếng, trán lại đổ rất nhiều mồ hôi.

Ninh Ninh hé tay ra, trên tay nhơm nhớp, toàn là máu, máu của Y Xuân.

“Tỷ tỷ, vết thương của người đang chảy máu.” Cô bé thấp giọng, “Nên băng bó trước đã.”

Y Xuân khẽ nói: “Không sao, đừng lo.”

Dương Thận bắt lấy cánh tay Y Xuân, kéo nàng dừng lại, thế là động đến vết thương, nàng đau đến xém nhảy dựng lên.

Y cau mày, mặt tựa như đang cố kìm nén, lại giống như rất giận dữ, hạ giọng: “Mau để ta xem vết thương! Đừng cậy mạnh nữa!”

Y Xuân thở dài: “Không sao thật mà Dương Thận. Chúng ta đến nơi an toàn trước đã, bằng không gặp quan binh lại phải đánh nữa.”

Y đang định cưỡng chế ra tay, bỗng cả người cứng đờ nhìn Y Xuân, ánh mắt cả hai đều cảnh giác và lo lắng. Sau một lúc lâu, hai người chậm chạp xoay đầu lại.

Trong rừng có một chiếc xe ngựa vách quét sơn chậm rãi chạy đến gần, người đánh xe đội nón tre khoác áo dài, nhìn rất quen mắt.

Xe ngựa được quét hình chim én đang giương cánh bay àu đỏ tía, trông rất sống động.

Ánh mắt Ninh Ninh đột nhiên sáng bừng.

Xe ngựa đến bên ba người, cửa xe nhẹ nhàng đẩy ra, trong có một công tử trẻ tuổi mặc trường bào màu tử đàn đang ngồi, mặt như quan ngọc, khí chất thanh nhã cao quý.

Yến Vu Phi.

Chàng ta thấp giọng: “Lên xe, ta đưa các người đến nơi an toàn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui