Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư

Hứa Bán Vân và Cao Triệt đang cân nhắc nên đối phó với Cửu gia kiểu nào, lỡ tránh vỏ dưa Nam Thừa Phong đối phó còn chưa xong lại đụng tới một vỏ dừa độ khó nhân đôi thì đắng quá. Dọc theo đường đi ngoài hành lang, Hứa Bán Vân luôn quan sát Cửu gia chăm chú, một hồi lại nhìn Nam Thừa Phong, phải nói là không thừa chút thời gian rảnh nào.

Đi đến sảnh lớn dưới khách sạn, giám đốc khách sạn bỗng nhiên đi tới, trên tay ôm một bó hoa và một hộp giấy tinh xảo, đi đến trước mặt đoàn người, cúi chào Nam Thừa Phong, "Xin chào ngài, Nam tổng."

Lại cúi chào Cửu gia, "Xin chào ngài, Cửu gia."

Hứa Bán Vân và Cao Triệt hơi híp mắt quét qua hai người, xem ra là khách quen, rất có mặt mũi. Mặt Thừa Phong không biểu tình, gật đầu đáp lại.

Cửu gia nhìn ông ta một cái, "Có chuyện gì sao?"

Giám đốc khách sạn cung kính cười nói, "Là thế này, Sầm ảnh đế biết Lục đại sư ăn cơm chỗ chúng tôi, cố ý nhờ chúng tôi mang hoa cùng bánh ngọt đưa tặng Lục đại sư."

"Sầm ảnh đế?" Cửu gia là người đầu tiên phản ứng lại, cảnh giác trợn tròn mắt, "Là ai?"

Ninh Tước vỗ vỗ vai hắn, "Tí nữa tôi kể cụ thể cho em."

Lục Chỉ chớp chớp mắt, "Anh ta tặng hoa cho tôi làm gì?"

Giám đốc cảm giác được bầu không khí không quá thích hợp, nói chuyện cũng cẩn thận hơn, "Sầm ảnh đế nói là cảm ơn ngài giúp đỡ, là một chút tạ lễ, biểu đạt tâm ý của cậu ấy."

Nói là tạ lễ nhưng hoa là hoa hồng trắng, mở hộp đồ ăn ra, bánh ngọt cũng là hình trái tim, cái này mang tâm tư gì, đã rõ như ban ngày. Nhưng Lục Chỉ vẫn luôn không bắt được sóng tình cảm của người khách dành cho mình, cũng không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ cảm thấy Sầm ảnh đế không cần phải một hai tạ lễ như vậy. Cửu gia tức giận hừ hừ mũi, ảnh đế từ đâu ra? Muốn chết à, dám mơ ước Chỉ Chỉ của bọn hắn?

Lục Chỉ do dự có nên nhận hay không, Nam Thừa Phong đã nắm tay cậu, khẽ cười, "Nhận đi em."

Sau đó cười nói với Lục Chỉ, "Lát nữa anh thay em chuẩn bị một phần quà đáp lại hắn ta."

Lục Chỉ nãy giờ còn rối rắm lỡ không nhận thì có quá không cho Sầm ảnh đế mặt mũi hay không, nhưng sự kiện đó đã kết thúc, Sầm ảnh đế cũng đã làm từ thiện, nên không nhất thiết phải nhận tạ lễ nữa, Nam Thừa Phong làm vậy rất thoả đáng. Lục Chỉ càng ngắm "cô vợ" tri kỷ hiểu chuyện của mình càng cảm thấy vui vẻ. Đúng vậy, trong mắt Lục Chỉ, cậu là đàn ông con trai, đương nhiên Nam Thừa Phong sẽ là vợ cậu rồi. Không có gọi là vợ bé nhỏ là vì Nam Thừa Phong cao hơn cậu rất nhiều, nhưng cái gốc cái sườn thì vẫn phải có.

Cửu gia thấy dáng vẻ chính cung nương nương hiền huệ của Nam Thừa Phong, cảm thấy rất khó chịu, trừng hắn một cái. Chỉ là buổi quay sáng nay hắn không thể có mặt, nếu không hắn cũng sẽ biểu hiện thật tốt. Ninh Tước nhìn hắn một cái, nhịn cười, không, mạch não của em làm không được đâu. Cửu gia không nghe thấy Ninh Tước chọc chửi, đương nhiên sẽ không nổi khùng, trong lòng hừ hừ cân nhắc, hắn nhất định phải nắm cho chắc cơ hội chiều nay mới được.

Hứa Bán Vân quả thật muốn lên cơn, bên này đã có hai tên khó nhằn, sao lại ở đâu tòi ra thêm tên nữa thế? Cũng may người này không trực tiếp xuất hiện, nếu không không biết hắn phải bận đầu bận đuôi túi bụi đến mức nào nữa đây.

Cao Triệt vuốt vuốt lưng Hứa Bán Vân, "Tạm thời đừng nóng, tạm thời đừng nóng."


Mấy người đi tới cửa, tài xế Nam Thừa Phong lái xe qua đây, một người trên một chiếc xe khác nhanh chóng bước xuống, nhìn thấy Lục Chỉ liền nhào tới. "Chỉ Chỉ!"

Hứa Bán Vân và Cao Triệt vừa nhìn thấy, lập tức lại hít sâu một hơi. Sao Nam tam gia cũng ở đây? Hắn đến Hoa Quốc lúc nào! Thế mà lại quên bén mất hắn! Một tên, hai tên, ba tên, giờ đến tên thứ tư? Có còn để bọn họ sống với không hả?! Lúc trước khi Nam tam gia dây dưa với Chỉ Chỉ, đã bị hai người mặt nặng mày nhẹ không ít, hiện tại lại càng không được cho chút sắc mặt tốt nào.

Lục Chỉ vừa thấy Nam tam gia liền lui một chút nép ra sau Nam Thừa Phong. Nam Thừa Phong lạnh lùng liếc Nam tam gia một cái, "Sau em lại ở đây?"

Nam tam gia uỷ khuất ngao ngao, "Anh, chuyện anh giao em làm xong hết rồi, em nhớ Chỉ Chỉ nên đến xem cậu ấy chút."

Lục Chỉ nép phía sau Nam Thừa Phong, thò đầu ra, "Xem tôi cái gì chứ."

Nam tam gia cười hắc hắc, "Đương nhiên là vì thích cậu rồi."

Cửu gia nhướng mày, mí mắt giật giật, "Cái quái gì thế? Đây lại là ai?" Rốt cuộc sao có nhiều tên quấy rối tòi ra dữ vậy.

Ninh Tước ráng nhịn cười mà mặt cứ run run.

Nam Thừa Phong nhìn dáng vẻ lửa giận công tâm của Hứa Bán Vân, mỉm cười, "Đây là em họ tôi."

"Ha ha, chúng tôi có biết nhau." Hứa Bán Vân tức giận nói, kỳ thật nhìn thấy Nam tam gia là bọn họ có hơi đau đầu. Tên này hơi khó xử lý, bản lĩnh cậu ta thật ra không có gì, nhưng công phu dính người thì là đỉnh của chóp, bằng không cũng không dính đến mức Lục Chỉ chịu không nổi phải trốn nhà bỏ đi.

Nam tam gia vẫy vẫy tay với Hứa Bán Vân và Cao Triệt. Hứa Bán Vân nghĩ đến những ngày bị hắn đeo như đĩa đói là muốn gặp ác mộng, nhỏ giọng nói với Nam Thừa Phong, "Nếu là em cậu vậy cậu tới thu phục đi, xem như là khảo nghiệm đầu tiên cho cậu."

Nam Thừa Phong mỉm cười gật đầu, quay mặt lại liền nói với Nam tam gia, "Gọi anh dâu."

Nam tam gia dẩu miệng, Hứa Bán Vân ồn ào nhao nhao, "Này! Tôi còn chưa......" Có chấp nhận cậu đâu, cái gì mà gọi anh dâu! Gọi anh dâu cái con khỉ! Hứa Bán Vân thật sự sắp lên cơn rồi.

Kết quả, còn chưa kịp dứt lời, Nam Thừa Phong đã nhìn hắn, hơi mỉm cười, "Bằng không sư huynh, "ngài" đến giải quyết chuyện này đi?"

Hứa Bán Vân thiếu chút nữa không thở ra được, một tên hai tên ba tên hắn còn chưa giải quyết xong, nếu lại đến một tên siêu dính người, vậy sẽ quậy hắn đến điên mất. Hắn siết siết nắm tay, bớt một tên đỡ một tên, trước nhịn đã, dù sao đại Boss này cũng để dành giải quyết sau cùng.

Nam Thừa Phong hơi cong khoé miệng, nói với Nam tam gia, "Anh nói rồi, sau này gặp Chỉ Chỉ phải gọi là anh dâu."

Thời điểm khí tràng hắn giải phóng toàn bộ, bất luận là ai cũng sẽ cảm nhận được sự áp bách, đặc biệt Nam tam gia từ nhỏ đã siêu sợ hắn, càng trụ không nổi, uỷ uỷ khuất khuất, hốc mắt thiếu chút nghẹn đỏ, cắn răng cắn lợi khẽ phun ra một tiếng, "Anh dâu."


Nam Thừa Phong hài lòng cười, mặt Lục Chỉ đỏ bừng, lại nép trong lòng Nam Thừa Phong cười trộm. Mà Cửu gia và Hứa Bán Vân, mỗi người bị Ninh Tước và Cao Triệt đè lại mới không manh động.

Nam Thừa Phong tiễn Lục Chỉ lên xe, sờ sờ tóc cậu, "Chiều nay em đi chơi vui vẻ nhé, kết thúc thì gọi anh đến đón em."

"Dạ dạ, nhất định ạ." Lục Chỉ giống như bé mèo nhỏ cọ cọ Nam Thừa Phong cho đã mới thả hắn ra, đóng cửa xe rồi vẫn nhìn qua cửa sổ, vẫy vẫy tay với hắn.

Không có Nam Thừa Phong, mọi người ở đây đều nhẹ nhàng thở ra. Kết quả, Hứa Bán Vân mới vừa thả lỏng một chút, Cửu gia đã xấn tới bên cạnh Lục Chỉ. "Chỉ Chỉ, còn hai tiếng nữa mới tới show ảo thuật, chúng ta đi chỗ khác dạo chơi một vòng được không?"

Hứa Bán Vân cảnh giác, tức khắc ngồi thẳng dậy.

"Được, em định dẫn hai sư huynh đi khu triển lãm nghệ thuật gần đó, đi dạo tham quan một chút, tam sư huynh của em vẽ tranh đẹp cực." Lục Chỉ cười nói.

"Nga! Phải không?" Cửu gia cười nói với Hứa Bán Vân, "Không nghĩ tới tam sư huynh lại tài hoa đến vậy nha."

Hứa Bán Vân bắt đầu sôi máu, ai cho cậu gọi tôi là tam sư huynh, hắn điều chỉnh kế sách, cười cười với Cửu gia, "Nào dám, khách khí rồi. Đúng rồi, còn chưa biết cậu làm gì, tôi nghe ai cũng gọi cậu là Cửu gia?"

Cửu gia cười cười, sờ cằm, "Tôi có nhiều đầu tư với sản nghiệp, trước mắt chủ yếu làm về mặt bất động sản."

"Còn làm cả tài chính, buôn bán, cả nghiệp vụ đòi nợ thuê, v.v." Ninh Tước bồi thêm một câu.

"Hửm?" Cao Triệt tò mò hỏi một câu.

Cửu gia trừng mắt liếc hắn một cái, Ninh Tước cười nói, "Còn có mở sòng bài cùng cho vay."

Hứa Bán Vân hít sâu một hơi, "Cậu......"

"Hợp pháp, hợp pháp, là ở Las Vegas, đều có giấy phép cả!" Cửu gia nhanh miệng nói.

Khoé miệng Hứa Bán Vân hơi hơi kéo lên, gật đầu. Cửu gia thấy hai vị sư huynh không nói gì nữa, nhẹ nhàng thở ra. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Ninh Tước, bớt gây chuyện cho ông. Sau đó, hắn vừa quay người lại, lập tức quay về vẻ nhốn nháo vui vẻ, dính Lục Chỉ cười đùa. Đôi mắt Hứa Bán Vân vừa chuyển, không nói không rằng ngồi vào giữa hai người. Cửu gia khó hiểu chớp chớp mắt nhìn hắn, khoảng cách quá gần, đôi mắt Cửu gia lại to, lông mi dài dày, kích thích quá, tim Hứa Bán Vân thiếu chút nữa lỡ nhịp.

Dưới ánh mắt lạnh lùng của Cao Triệt, hắn ngồi ngay thẳng lại, điều chỉnh lại trạng thái, "Là thế này, Cửu gia à."


"Vâng, sư huynh cứ nói." Cửu gia nghiêm túc nói.

Hứa Bán Vân nghĩ thầm, cậu có thể đừng gọi tôi là sư huynh được không.

"Chỉ Chỉ của chúng tôi là tâm can bảo bối của tất cả mọi người trong môn phái, chúng tôi đương nhiên phải nắm rõ tận đáy tận gốc nhân phẩm của những người ở bên cạnh đệ ấy."

Lời hắn còn chưa dứt, lại nghe Cửu gia hơi nâng cằm, vẻ mặt kiêu ngạo nói, "Về điểm này xin sư huynh cứ yên tâm, nhân phẩm tôi tuyệt đối phẩm chất thượng hạng, chính trực, phẩm đức ưu tú."

Hứa Bán Vân nghĩ thầm, cậu tự khen mình đúng là không khách khí chút nào nhỉ. Lục Chỉ và Ninh Tước thì nhịn cười không dám mở miệng.

"Hơn nữa, công phu tôi đặc biệt tốt, mười tám loại võ nghệ đều thông thạo, trước kia có người muốn ám sát tôi, lúc ấy con dao kia lướt qua chỉ cách vòng eo cong tuyệt đẹp không chút mỡ thừa của tôi chỉ có 0.01 cm, tôi chỉ dùng hai ngón tay đã có thể nhẹ nhàng bẻ gãy con dao, phá huỷ quỷ kế của đối phương. Nhưng mà phải nói tôi quả là một người lương thiện khoan dung, tôi không hề giết hay tra tấn gì hắn cả, chỉ thả hắn vào bể xi măng rồi ném xuống biển thôi."

Mặt Hứa Bán Vân vừa trắng vừa đỏ:...... Cậu đây là đang uy hiếp tôi?

Lục Chỉ và Ninh Tước nghẹn cười mặt đỏ bừng.

Hứa Bán Vân hơi híp mắt, xoay qua nhìn Cao Triệt, Cao Triệt nắm tay làm động tác cố lên với hắn, không thể để thua. Được! Hứa Bán Vân vực dậy tinh thần chiến đấu, mỉm cười với Cửu gia, "Vậy thì cậu thật khoan dung nhỉ."

"Cũng được." Vẻ mặt Cửu gia kiểu "Ta rộng lượng quá mà."

Hứa Bán Vân thiếu chút nữa trợn trắng mắt, khen lơi mà cũng tự luyến đến vậy. Ninh Tước mím môi, ngẩng đầu nhìn Cửu gia, vẻ hứng thú trong ánh mắt ngày càng nồng đậm, thật sự quá thú vị.

Hứa Bán Vân hắn hắn giọng, mỉm cười nói với Cửu gia, "Tôi đúng là có thể hiểu được cậu, trước kia chúng tôi cũng vậy, còn nhớ khi Chỉ Chỉ mời vào đại học, người trong trường theo đuổi đệ ấy vô số, trong đó có một tên không biết sống chết đứng trên nóc nhà, uy hiếp Chỉ Chỉ phải hẹn hò với hắn, nếu không hắn sẽ tự sát."

Hứa Bán Vân cười cười, ngữ khí dần dần âm trầm, "Tên nhóc đó sau khi bị tôi và Cao Triệt cứu xuống, lại dạy dỗ một trận, sắp xếp thoả đáng rồi biến mất từ đấy."

Đương nhiên, dạy dỗ là bọn họ hai đánh một không chột cũng què một trận, hắn dám lấy tính mạng ra uy hiếp Chỉ Chỉ vậy thì thành toàn cho hắn thôi. Biến mất là tên nhóc đó phải qua Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ mới dám ra ngoài gặp người. Nhưng, mấy cái này không phải trọng điểm, có thể lược bớt không cần nhắc đến. Hắn nói xong, hơi cong khoé miệng, liếc nhìn Cửu gia, dám uy hiếp anh mày? Thủ đoạn của bọn anh không kém chú em đâu.

Cửu gia nghe xong biến sắc, khoé miệng Hứa Bán Vân khẽ cong, sợ rồi?

"Sư huynh, các người......" Cửu gia nuốt nuốt nước miếng.

Hứa Bán Vân thấy hầu kết hắn lăn lên lăn xuống, ý cười càng sâu, đắc ý nơi đáy mắt cũng càng đậm.

"Ra tay vậy thật quá nhân từ rồi." Cửu gia kinh ngạc nói.

Hứa Bán Vân thiếu chút té từ ghế té thẳng xuống, cái gì??? Ra tay nhân từ?

"Cái loại không muốn sống này cũng xứng theo đuổi Chỉ Chỉ sao? Còn dám chơi trò uy hiếp hèn hạ đó, ít nhất phải phế đi năm ngón tay của hắn, nhấn vào xô nước bùn, xách ra vùng biển quốc tế làm mồi cho cá mập mới hả giận được." Cửu gia tức giận nói, hắn rất khinh thường thủ đoạn bắt cóc đạo đức kiểu này.


Hứa Bán Vân cảm thấy tai mũi họng mình hơi nóng, hắn biết là do nghẹn khí quá mức. Hắn thật sự muốn mắng to một câu, cậu kiêu ngạo như vậy, có bản lĩnh như vậy, vậy cậu còn nuốt nước miếng cái khỉ gì.

Kết quả, hắn mới nghĩ xong, Cửu gia liền nói với Lục Chỉ, "Chỉ Chỉ, anh hơi khát nước, em muốn uống nước không? Để Ninh Tước lấy ly sữa tươi cho em nhé?"

Hứa Bán Vân:......

Hắn quay đầu nhìn Cao Triệt, cắn môi, hốc mắt ươn ướt, đây là người nào vậy, huynh không muốn nói chuyện với hắn, quả thật tức muốn khóc mà. Ninh Tước liếc nhìn hai người, xem ra không cần hắn phải lo lắng, tên đó hoàn toàn đủ năng lực chống đỡ, chỉ là hắn tính mượn kế hoạch của sư huynh bé dễ thương sài chút, xem ra phản tác dụng rồi. Nhìn thấu nhưng không thể nói ra, Lục Chỉ cũng nhịn cười đến đau bụng.

"Chỉ Chỉ, em không sao chứ?"

Ninh Tước giật giật, hắn động kinh thì được, nhưng Lục Chỉ có chút khác thường nào đều thành chuyện lớn cả!

"Không có gì, chỉ là lướt điện thoại thấy một cái meme buồn cười quá thôi." Lục Chỉ không dám để các sư huynh biết cậu bị Cửu gia chọc cười, nhanh tay cầm điện thoại lên nguỵ trang.

"À, vậy Chỉ Chỉ muốn cười thì cứ cười ra tiếng đi, không cần nghẹn vậy đâu, không tốt." Cửu gia quan tâm chăm sóc xoa đầu cậu.

Hứa Bán Vân thật sự bị chọc giận sắp khóc rồi, cố ý quá rồi đó! Thế mà còn làm Chỉ Chỉ cười nhạo hắn thành tiếng, khi dễ người ta quá rồi đó!

Cao Triệt vỗ vỗ lưng hắn, "Đệ tới."

Hắn nhìn Cửu gia, mỉm cười nói, "Cửu gia đối xử với Chỉ Chỉ nhà chúng tôi thật tốt."

"Đúng vậy, tôi..." Cửu gia thẹn thùng cười cười, "Rất thích Chỉ Chỉ." Cửu gia bắt được cơ hội liền tỏ tình luôn.

Từ khi hắn phát hiện bị Nam Thừa Phong đánh bại, đã trở về phản tỉnh một hồi lâu, nhận ra bản thân không tỏ tình sớm là quá bỏ phí cơ hội. Nhưng hiện tại không biết vì sao, hắn lại có thể nói thích Lục Chỉ rất tự nhiên. Ninh Tước bất đắc dĩ cười cười, nhìn thấu tâm tư của hắn, bởi vì em buông tay rồi đó, bé ngốc.

Cao Triệt không giống Hứa Bán Vân, mỗi khi đụng chuyện liên quan đến Lục Chỉ liền dễ dàng xúc động, ngược lại hắn cực kỳ bình tĩnh, tươi cười, nhưng vẻ khó lường vẫn trước sau không giảm: "Thích Chỉ Chỉ, rất tốt, nhưng mà, người thích Chỉ Chỉ của chúng tôi nhiều lắm, làm một ứng cử viên, ưu điểm lớn nhất của Cửu gia cậu là gì?"

Hắn mới vừa được thưởng thức phong cách trả lời của Cửu gia, để tránh hắn cường điệu quá dài dòng văn tự, cố ý nhất mạnh ưu điểm lớn nhất. Cao Triệt dự định, chờ hắn nói ra ưu diểm đó, hắn sẽ nghĩ cách nhắm vào điểm này để đánh tan lòng tự tin của hắn, cho hắn biết hắn không xứng với Lục Chỉ, để hắn biết khó mà lui. Không thể nói, về mặt thủ pháp, Cao Triệt tàn nhẫn hơn Hứa Bán Vân rất nhiều, rất nhiều lần. Đương nhiên, hắn cũng không phải là người tàn nhẫn nhất Tiêu Dao Phái. Nhận ra ý đồ của Cao Triệt, Ninh Tước hơi trầm mặt, cả người đều đề phòng, chuẩn bị mọi lúc mọi nơi chống lưng cho người trong lòng.

"Ưu điểm lớn nhất của tôi?" Cửu gia nghe câu hỏi của Cao Triệt, tựa hồ không chút suy nghĩ, trả lời theo bản năng, "Xinh đẹp á."

Vẻ mặt của Cửu gia đầy "Ta rất biết người biết ta đấy nhé", "Ưu điểm lớn nhất của tôi chính là mặt đẹp, lớn lên đẹp đến nhường này, đè bẹp nhấm chìm mọi hoa thơm của lạ, giống nữ hoàng sắc đẹp vậy."

Cao Triệt mặt đơ nhìn chằm chằm Cửu gia một hồi, dùng một ánh mắt cực kỳ sắc bén, cực kỳ xét nét, cực kỳ bắt bẻ, nhìn từng ti từng tí một. Sau đó, hắn hơi đè một cục khí xuống, xoay người nhìn Hứa Bán Vân, dùng ánh mắt trao đổi với hắn: Cái này đệ hết đường phản bác.

Hứa Bán Vân đấm đấm ngực, thật tức chết ông đây mà, vẫn không thể bắt bài được tên này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui