Mắt thấy ngày thành thân càng ngày càng gần, Kỷ Duy Tâm lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình, trong lòng càng thêm phiền muộn. Nàng tìm mọi cách đi theo làm nũng cha mẹ, cầu xin họ đừng buông tay vứt bỏ, nhưng kết quả hiển nhiên là không như ý nguyện. Kỷ Duy Tâm tâm đã nguội lạnh, không hề kêu cha gọi mẹ mà cầu tình, nhưng lại luôn tỏ sắc mặt càng thêm khó coi đối với Nhạc Trạm.
Bất quá Ninh Vương điện hạ của chúng ta hiển nhiên không phải là người biết khó mà lui, hắn như cũ vẫn gió mặc gió, mưa mặc mưa mà canh giữ bên cửa sổ khuê phòng tiểu tức phụ nhà mình, sợ ngày nào đó không lưu ý liền bị người khác đoạt đi!
Hừ hừ, tiểu tức phụ nhà mình ôn nhu săn sóc, tình tình thiện lương như vậy, khẳng định có rất nhiều nam nhân mơ ước! Nhất định phải xem trọng mới được!!
Cuộc sống thường ngày vẫn cứ bình yên nước chảy, kế hoạch phản kháng trong lòng Kỷ Duy Tâm sau khi bị bác bỏ, trong nháy mắt liền đến ngày thành thân.
Nhờ Từ thái y hằng ngày đều tỉ mỉ chữa trị, cái chân gãy kia của Ninh Vương điện hạ thần kỳ không đến hai tháng liền khỏi hẳn, đối với chuyện này hắn liền chân chó mà đem công lao hướng thẳng về Kỷ Duy Tâm: “Nương tử, ngươi thật là ta phúc tinh!”
Truyện được dịch và edit bởi Trần Linh. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Truyện được dịch và edit bởi Trần Linh. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỷ Duy Tâm vuốt ve môi dưới ha hả cười lạnh, hay thật, ngươi đã quên chân của ngươi là bởi vì ai mà gãy rồi sao?
Đêm trước ngày thành thân, Vu thị kêu nữ nhi nhà mình lên tâm sự chuyện riêng tư, nào là giảng đạo lí đối xử với hạ nhân, những việc thê tử cần phải chú ý, sắc mặt nàng vô cùng trầm trọng mà nhìn Kỷ Duy Tâm, “Con à, gả đến vương phủ lúc sau……” Kỷ Duy Tâm còn tưởng rằng nương nàng nhất định sẽ nói phải chăm lo cho phu quân thật tốt, trở thành vị thê tử tốt llinh tinh các thứ, kết quả nương nàng chỉ nói một câu: “Chú ý an toàn!”
Kỷ Duy Tâm một miệng đầy nước trà phun tới khuôn mặt mẹ già nhà mình. Thật tốt quá đi, mẫu thân kỳ thật cũng không đến nỗi vô tình đâu!
Nàng vội vàng lấy ra khăn gấm lau mặt cho mẫu thân, vẻ mặt hổ thẹn mà xin lỗi: “Thực xin lỗi a, nương, con không phải cố ý.”
“…… Không có việc gì.” Vu thị bình tĩnh mà tiếp nhận khăn gấm, tự mình lau mặt, cuối cùng lại nói: “Tóm lại con vẫn nên chú ý chăm sóc bản thân thật tốt, rốt cuộc cái thanh danh Vương gia khắc thê cũng không phải tin đồn vô căn cứ, con để ý chút, nhất định không sai. Thời điểm quan trọng…… Bảo toàn tính mạng!”
Dù sao cũng là bảo bối nữ nhi nhà mình, tuy rằng đúng là chính mình ép nàng gả đi, nhưng vẫn sẽ lo lắng.
Kỷ Duy Tâm nắm tay mẫu thân: “Đã biết!”
Ý tứ của mẫu thân còn không phải là khiến nàng nỗ lực sinh ra một đứa con trai, sau đó khắc chết nhà họ nhạc sao! Ha hả, nàng nhất định sẽ nỗ lực khắc chết tên tướng công “Bụng dạ khó lường” này!
Kỷ tướng quân hốc mắt hồng hồng ngồi ở một bên, lúc này rốt cuộc đợi tới cơ hội mở miệng: “Bảo bối ngoan, chỗ đó nếu chịu ủy khuất liền về nhà, cha nuôi con! Nếu hắn bắt nạt con, con nhất định phải nói cho cha, liền tính ta có bị chém đầu cũng muốn giúp con đánh chết hắn!” Nói xong dùng tay áo lau nước mắt, đáng thương cực kỳ.
Bảo bối nữ nhà mình phải gả cho người ta, thật là luyến tiếc a!
Kỷ Duy Tâm đi qua ôm cổ ông làm nũng: “Cha, đừng khổ sở, nữ nhi sẽ thường xuyên trở về xem ngài nha!” Nàng tượng trưng an ủi hai câu, sau đó cười hắc hắc, “Cha, ngài xem con lập tức đều phải gả chồng, về sau một năm mới có thể thấy mặt nhau vài lần, thừa dịp con còn ở đây, ngài đem lệnh bài cho con mượn chơi một lát có được không?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường đường lệnh bài của Trấn Quốc đại tướng quân có thể triệu tập tam quân, sao có thể cho phép các người tục nhân tùy ý làm điều xằng bậy! Quả thực là ăn nói hàm hồ! Kỷ tướng quân hồng con mắt hừ lạnh: “Con cứ tưởng bở đi!”
Truyện được dịch và edit bởi Trần Linh. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỷ Duy Tâm bĩu môi, buông ông ra, cũng hừ lạnh một tiếng: “Làm gì nhỏ mọn như vậy?! Còn có thể hay không cùng nhau vui sướng chơi đùa?!”
Kỷ tướng quân: “……”
Sau đó không lâu ca ca thân yêu Kỷ Trạch cũng tới tìm nàng, ném cho nàng một bao thuốc trị bệnh lớn, còn vô cùng chính nghĩa nói một câu: “Còn nhớ rõ lời ta nói với muội rồi sao?”
Đương nhiên nhớ rõ —— khắc mà bất tử, liền nghĩ cách giết chết chứ sao!
Kỷ Duy Tâm lần thứ hai nắm tay ca ca nàng: “Ca ca, ta hiểu mà.”
Ở Đại Yến quốc, đệ đệ mà Hoàng đế bệ hạ thương yêu nhất — Ninh Vương điện hạ tôn quý của chúng ta rốt cuộc muốn thành thân, tân nương lại là tiểu thư phủ Trấn Quốc đại tướng quân, cái loại này tin vui quá lớn, tự nhiên muốn làm cũng không thể làm giống người thường được.
Ngày thành thân, đội ngũ đón dâu từ đầu phố đông tới cuối phố tây, quần chúng từ ngõ hẻm phía nam rồi đến hẻm phía bắc, tiếng pháo chiêng trống vang lên làm chấn động toàn bộ kinh thành, tân lang trong không khí vui mừng đi đón dâu, đ ingang qua chỗ quần chúng vây quanh, thời điểm nghe được những cảm nghĩ thiếu chút nữa từ trên lưng ngựa ngã xuống.
Khi đưa tân nương tử đi vào phủ Ninh Vương phủ, nguyên bản quần chúng vây xem ầm ĩ không thôi không hẹn mà cùng an tĩnh xuống, liền đến nhóm mấy nam tử thổi kèn đều không làm việc đàng hoàng mà để xuống nhạc cụ xuống, thò đầu xem náo nhiệt.
Hai vị Ninh Vương điện hạ cùng tướng quân phủ thiên kim đều có thiên phú dị bẩm, người mang tuyệt kỹ, một người lại so một người lợi hại, cũng không biết bọn họ hai đại cao thủ quyết đấu sẽ ra cái kết quả gì! Cái hình ảnh đó chắc chắn rất đặc sắc, chúng ta đều rất muốn xem!!!
Vị tân lang này vốn định thật soái khí mà xoay người xuống ngựa, kết quả bị bàn đạp vướng một chút, thiếu chút nữa quăng ngã như cẩu ăn phân, hắn ra vẻ bình tĩnh chỉnh lại vạt áo, quần chúng vây xem đã thập phần không phúc hậu mà cười ầm ra tiếng.
Nhạc Trạm xoa cái trán đỏ đầy mồ hôi lạnh, đứng tại chỗ hít sâu mấy cái, lúc này mới lại kích động lại thấp thỏm mà đi qua hỉ kiệu.
Hai vị ma ma đem tân nương tử cỗ kiệu đưa xuống, Ninh Vương điện hạ đi qua tự mình đỡ tiểu nương tử nhà mình: “Để ta tự tới.”
Các ma ma vẻ mặt khó xử, nhưng xem Vương gia nhà mình vẻ mặt kiên trì cũng chỉ thức thời lui ra.
Nhạc Trạm tay trái đỡ cánh tay của Kỷ Duy Tâ , tay phải gắt gao nắm lấy tay nàng. Kỷ duy tâm cảm giác được lòng bàn tay hắn đều là mồ, có chút khó chịu, liền tránh đi kết quả làm Nhạc Trạm giật mình, phản xạ có điều kiện mà dùng sức nắm chặt nàng, thiếu chút nữa đem cánh tay nàng bóp gãy.
“Đau!!!” Kỷ Duy Tâm hạ giọng hô.
Nhạc Trạm vội vàng thu lực đạo: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi!” Hắn nhẹ nhàng xoa nhẹ hai cái vào cổ tay nàng, vẻ mặt đau long: “Nương tử, thực xin lỗi, ta quá khẩn trương.”
Kỷ Duy Tâm vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng ở loại này thời điểm cũng không dám nói hắn cái gì.
Thời điểm bước vào cửa, Nhạc Trạm nguyên bản muốn trực tiếp đem vị nương tử vô cùng “mảnh mai” ôm vào, nhưng Kỷ Duy Tâm không vui, bởi vì nàng cảm thấy để Nhạc Trạm ôm so với chính mình đi càng nguy hiểm! Nói không chừng sẽ trực tiếp bị hắn làm ngã chết!
Chẳng phải Kỷ tiểu thư của chúng ta gian nan khổ cực có được cái ý thức tốt sao! Hừ hừ ~
Vì thế Nhạc Trạm chỉ có thể cẩn thận rồi lại cẩn thận, hắn nhìn không chớp mắt chân của Kỷ Duy Tâm, liền tới mắt cũng không dám chớp một chút.
Sống hơn hai mươi năm, vẫn là lần đầu tiên trước bậc thang đều phải nâng cao đề phòng như vậy. Thật là…… Phi thường cảm giác!
Ninh Vương phủ trước cửa tổng cộng có chín cái bậc thang bằng phẳng thấp bé, ngày thường nhiều nhất chỉ cần chín bước, ngẫu nhiên thời điểm hoạt bát chỉ cần đi ba bước liền qua, nhưng Nhạc Trạm giờ phút này lại cảm thấy mệt như đi hết chín tầng lâu.
Thời điểm Kỷ Duy Tâm vững vàng bước qua một bậc thang cuối cùng, hắn một tia lo lắng tâm rốt cuộc hạ xuống, kích động đến thiếu chút nữa đều khóc đi.
Ninh Vương điện hạ cực kì vui sướng mà khóc, hắn khẩu khí như trút được gánh nặng, giơ tay lau mồ hôi, sau đó dưới chân một cái không chú ý liền ở vạch cửa trước vướng một chút, “Bẹp” một tiếng — bản mặt tân lang của chúng ta liềm hướng xuống đất lưng hướng lên trời mà nhào tới trên mặt đất
.
Kỷ Duy Tâm vô tội bị hắn túm cánh tay, đều ngã xuống theo.
“A ~~~”
“Nha ~~~”
Hai tiếng kêu thảm thiết cắt đi cái yên tĩnh, quần chúng vây xem dùng sức chen lấn cái đầu hướng bên trong nhìn, chỉ nhìn thấy tân lang tân nương tay nắm tay nhau, cả người song song quỳ rạp trên mặt đất, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu qua, hỉ phục đỏ thẫm tươi đẹp như máu.
Chung quanh lặng ngắt như tờ.
Một lát sau, bỗng nhiên có người hô lên: “Mau nhìn xem, rốt cuộc là người nào chết?”
Đi theo có người phụ họa nói: “Đúng vậy! Mau xem hai người bọn họ ai thắng?!”
Nhạc Trạm: “……”
Các ngươi muốn xem náo nhiệt, trước đem lão tử nâng dậy khống phải tốt hơn sao!!!
Cũng may một màn té ngã kinh sợ nhưng không nguy hiểm, mọi người luống cuống tay chân mà đem hai vị tân lang tân nương nâng dậy, trừ bỏ hỉ phục dính chút bụi đất ở ngoài, mặt khắc cũng không ảnh hưởng.
Mọi người lo lắng, đề phòng đều nhẹ nhàng thở ra, người xem náo nhiệt lại rất thất vọng.
Ninh Vương điện hạ khẩn trương đến không được, trên người bụi đất đều không phủi rớt liền vội vàng tiến đến bên người nương tử nói: “Thực xin lỗi thực xin lỗi! Ta không phải cố ý…… Nương tử, nàng không sao chứ?”
Kỷ Duy Tâm hận đến hàm răng nghiến chặt, ở cánh tay hắn bóp chặt một miếng thịt. Nhạc Trạm đau đến oang oang kêu lên: “Đau nha!!! Nương tử bớt giận a, ta cũng không dám nữa ~~~”
Mọi người: “……”
Băng vải đỏ thẫm vẫn luôn kéo dài tới đến hỉ đường, bước qua chậu thang hạng mục đã bị hủy bỏ, các ma ma đưa tới dây đồng tâm kết đỏ tươi, Nhạc Trạm cùng Kỷ Duy Tâm nối các đoan lại, ở các ma ma dẫn dắt hạ triều hỉ đường đi đến.
Long phượng hỉ phục đỏ thẩm hướng hỉ đường trước mà bước, Hoàng đế bệ hạ tôn quý cùng Đức phi nương nương đã đứng chờ ở trước.
Hoàng đế bệ hạ là ca ca ruột của Ninh Vương, tiên hoàng cùng tiên hoàng hậu qua đời khi Ninh Vương còn chưa đến mười tuổi, nhiều năm như vậy có thể nói hắn do một tay Hoàng Thượng nuôi dưỡng. Hoàng đế bệ hạ có thể nói là vừa làm cha vừa làm mẹ, vì việc hôn sự không thành của đệ đệ mà rầu thúi ruột, giờ rốt cuộc cũng nhìn được đến lúc hắn thành gia, cảm động đến rơi lệ.
Đã là vua một nước, lại mang thân phận người thân duy nhất của tân lang, Hoàng đế bệ hạ liền gánh vác trọng trách “cao cả”, bị hai người tân lang tân nương quỳ lạy.
Bái đường xong, tân nương tân lang được đón vào động phòng, Nhạc Trạm tiếp nhận đòn cân từ tay ma ma, mở khăn voan tân nương. Hai người ngồi xếp bằng đối diện nhau trước màn lụa trên giường, mắt to trừng mắt nhỏ.
Một ma ma đưa đến mâm gồm một hộp một kéo, Nhạc Trạm gấp không chờ nổi mà từ trên đầu nắm cắt ngay một nhúm tóc đưa cho Kỷ Duy Tâm, “Mau một đoạn tóc, cột vào cùng nhau nha!”
Kỷ Duy Tâm trực tiếp cự tuyệt: “Không cần!”
Cây kéo trong tay Nhạc Trạm vang lên một tiếng“Sách”, trực tiếp duỗi tay đi cắt. Kỷ Duy Tâm nhất thời không phòng bị bị hắn đắc thủ, đau đến sợ hãi kêu một tiếng, nhào lên làm một trận tay đấm chân đá.
Vị ma ma không cẩn thận nhìn đến hiện trường: “……”
Nhạc Trạm một bên trốn một bên luống cuống tay chân mà đem tóc hai người cuộn vào nhau, sau đó từ trong tay ma ma cầm qua túi gấm nhỏ màu đỏ thật tinh xảo, cẩn thận mà đem đầu tóc cất vào đi, treo trên cổ chính mình. Hắn nhe răng hướng Kỷ Duy Tâm cười một cái, sau đó “Ngao ô” một tiếng bị đá xuống giường.
Ma ma lại lần nữa nhìn thấy: “……”
Cũng may kế tiếp ấn theo quy củ tân lang phải đi ra ngoài chiêu đãi khách khứa, Kỷ Duy Tâm chỉ có thể ngốc trong phòng, không cơ hội lại tẩn cho Ninh Vương điện hạ đáng thương một trận.
Màn đêm buông xuống.
Đại bộ phận khách khứa đều là quan viên triều đình, tuổi tác có chút cao, bận tâm thân thể liền sớm cáo từ về nhà, nhưng đại bộ phận đều ở lại muốn làm cái náo nhiệt. Rốt cuộc có thể uống được rượu mừng của hoàng gia, chính là đã tu luyện mấy đời phúc phận!
Nhạc Trạm bồi khách khứa uống không ít rượu, hoàng đế dụng tâm ngồi nhìn xem không sai biệt lắm liền đuổi hắn trở về động phòng, mọi người đều đã uống say khướt, vừa nghe hai chữ “Động phòng” lập tức liền hưng phấn, liên tục đòi đi tạo náo nhiệt. Hoàng đế bệ hạ lập tức bắn một con mắt hình viên đạn, lạnh buốt, mọi người lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa.
Nhạc Trạm đỏ ửng cả hai má, hắn buông chén rượu, nhào qua đi ôm hoàng đế một phen: “Hắc hắc, hoàng huynh, ta rốt cuộc gả đi ra ngoài! Ha ha ha……”
Hoàng đế quả thực hắc tuyến một mặt , văn võ bá quan đều nhìn đấy, có thể hay không đừng mât mặt như vậy!
Hắn đem đệ đệ không để người khác bớt lo nhà mình từ trên người hạ xuống, ném cho thị vệ đứng một bên: “Đưa hắn trở về.”
Thị vệ vừa muốn đi tới đỡ, Nhạc Trạm liền chính mình đứng vững vàng, hắn liếc mắt nhìn cánh tay đang duỗi của thị vệ, lạnh lùng nói: “Bổn vương không có say, chính mình có thể trở về.”
Thị vệ khổ não cực kỳ, nô tài chỉ là phụng mệnh hành sự, không có muốn chếm tiên nghi của ngài nha! Ta đây không ghét bỏ ngài một thân mùi rượu liền không tồi thê nhưng ngài còn dám ghét bỏ ta nha! Tay lão tử chính là thực sạch sẽ đó! Ô ô ~~~
Ninh Vương điện hạ phủi phủi quần áo, tiêu sái bước chân hướng hậu viện. Trước mặt ngoại nhân luôn phải có giá, bằng không vứt mặt mũi đi chắc chắn sẽ bị thủ hạ cười nhạo!
Các khách nhân tiếp tục nâng chén chè chén, bỗng nhiên có tên thị vệ từ cửa vọt vào, “Thình thịch” một tiếng quỳ gối trước mặt hoàng đế: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, chính như Hoàng Thượng sở liệu, Lục đại nhân trên đương hồi phủ gặp được mai phục, thuộc hạ một đường đuổi theo, nhìn thấy thích khách đã vào vương phủ!”
Ninh Vương điện hạ dừng bước một chút, sau đó liền cất bước chạy.
Kỷ Duy Tâm ngây ngốc trong phòng chán đến chết, ở trên cái giường xa hoa lăn qua lăn lại. Thời điểm cánh cửa bị đẩy ra “Rầm” một tiếng, nàng lúc đó chính bắt chéo chân lắc lư.
Quần áo không chỉnh tề, đầu tóc bị cọ đến rối loạn lung tung, mũ phượng cũng đã tháo, nàng ngẩng đầu hướng cửa vọng qua, bốn mắt nhìn nhau trong giây lát, hai người đều sửng sốt.
Kỷ Duy Tâm sửng sốt là bởi vì người tới cũng không phải là Nhạc Trạm.
Hắc y nhân sửng sốt lại là bởi vì hắn trước nay chưa thấy qua tư thế bất nhã như vậy, dáng vẻ tân nương tử không đoan trang nhưu vậy…… Tốt quá, kỳ thật đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp qua một tân nương tử bằng xương bằng thịt mà thôi.
Kỷ Duy Tâm không sợ cũng không hoảng hốt, nàng đỡ cái mũ phượng, trên đùi lắc lư ánh mắt đánh giá đối phương, bình tĩnh hỏi: “Ngươi là người nào?”
Hắc y nhân một tay gắt gao ấn giữa bụng, máu tươi từ miệng vết thương ào ạt toát ra, tràn ra đến khe hở ngón tay, trên eo bị thương hai chỗ, bởi vì mất máu quá nhiều, hắn lúc này đã có chút chịu đựng không nổi. Thủy thủ trong tay áo trượt xuống được cất đi, đối với tình huống hiện tại, cùng người khác động thủ phần thắng liền không lớn, huống chi binh lính từ bên ngoài sẽ tùy thời ập đến.
Phân tích nhanh một chút trước mắt tình huống, hắn thử cùng nương tử kỳ quặc này thương lượng: “Cô nương có cái chỗ trốn nào không?”
Bên ngoài dần dần truyền đến âm thanh ồn ào, có người cao giọng kêu “Bắt lấy thích khách”, Kỷ Duy Tâm nghe được thanh âm này liền ngẩn người, giây tiếp theo bỗng nhiên hai mắt sáng ngời. Nàng lao xuống tới bắt lấy cánh tay người nọ, vẻ mặt cảm kích, nhìn hắn hô lớn: “Ân nhân của ta!!!”
Hắc y nhân: “???” Đây là ình huống nào a!
Kỷ duy tâm còn chìm vui sướng của bản thân: “Ha ha, hắn cư nhiên nhanh như vậy liền ngỏm củ tỏi! Ta rốt cuộc an toàn, a ha ha ha ~~~”
“Cô nương, ngươi…… Không có việc gì đi?” Hắc y nhân có chút hoài nghi quyết định của mình có chính xác hay không.
Kỷ Duy Tâm nóng vội vội đỡ hắn ngồi xuống, ân cần châm trà cho hắn: “Ân nhân chắc đã mệt muốn chết rồi đi, mau uống ly trà cho đỡ khát!”
HẾT CHƯƠNG 4.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...