*Chưa Beta.
Ba người giống như nhà quê nhìn Văn Định Quyết đưa ra một quyển trục phát sáng.
“Người bên ngoài kia không phải là người kiểm tra ống dẫn khí đốt sao?” Văn Thấm Tuyết nhìn thấy Văn Định Quyết hoảng sợ như vậy liền đoán được.
Văn Định Quyết vội vàng mở cuộn giấy, vội vàng nói: “Bọn họ tới kiểm tra nước... Không, bọn họ đến từ Hiệp Hội trừ tà. Nếu không có giấy phép cư trú ở nhân giới, ta sẽ bị bắt đi, và Văn Ánh cũng vậy."
Văn Ánh và Văn Thấm Tuyết: "..."
Lâm Thiên Bảo: "...Người vượt biên trái phép phải không?"
"Cái gì mà vượt biên trái phép! Ta đến đây để tìm cơ duyên," Văn Định Quyết tăng tốc tay, đôi mắt một giây không rời "Dù sao bây giờ cũng rất phiền phức."
"Xin chào, có ai ở nhà không?"
Văn Ánh cảm giác được âm thanh bên ngoài giống như đang nhắc nhở, cậu từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ sợ hãi người của cơ quan chính phủ, đây là lần đầu tiên một công dân tốt tuân thủ pháp luật lại có cảm giác sợ như vậy, hắn tùy ý ngồi xổm xuống và nhặt được thứ gì đó, con chó ba đầu được cậu ôm trong tay để xoa dịu cơn sốc.
"Ông cố...!"
Cuộn giấy trong tay Văn Định Quyết mở ra, trên đó xuất hiện những dòng chữ không biết sáng chói, từng chút một sáng lên.
"Ngươi nhất định phải đến ma giới. Sau khi huyết mạch thức tỉnh, cháu ở lại đây sẽ chết trẻ. Hoặc là chết tự nhiên hoặc bị người của Hiệp hội trừ tà bắt về để chế tạo các loại đồ vật, mẫu vật hoặc vũ khí kết giới." Văn Định Quyết lau mồ hôi lạnh trên trán.
Văn Ánh: "..." cậu tựa hồ nghe không rõ ông cố nói, người của Hiệp hội trừ tà muốn làm gì mình, một người bình thường yếu đuối vô tội? mẫu vật? Vũ khí hỗ trợ?
"Bang bang bang! Có ai ở đây trong không?"
Văn Ánh vội vàng mặc quần áo.
"Đi thôi!"
Cuộn giấy phát sáng rực rỡ, giá trị ma lực của nó trong nháy mắt tăng lên, Ngụy Nhiên Phong ở bên ngoài tập trung ánh mắt, dùng sức đá tung cửa ra.
"Mẹ kiếp..." Tân sinh viên đi theo hắn kinh hãi nhìn cảnh này.
"Sức mạnh thể chất của tiền bối quá cường..."
Ngụy Nhiên Phong lo lắng xông vào, ngay cả bóng dáng ác ma cũng không nhìn thấy, hắn chỉ nhìn thấy hai người bình thường một nam một nữ từ trong phòng đi ra.
Người đàn ông cau mày tiến lên một bước chặn người phụ nữ bên cạnh, đứng thẳng, vẻ mặt khó chịu: "Sao lại đá cửa nhà chúng tôi? Đến cướp hay trộm?"
Ngụy Nhiên Phong ngơ ngác, nhìn thấy đối phương lấy điện thoại di động ra, hình như đang bấm số 110, vội vàng đưa tay ra cười: “Không, không, không, chúng tôi… đến từ cơ quan chính phủ.”
Văn Ánh cũng sững sờ, thế giới quay cuồng hơn mười giây, trước khi khu rừng nguyên sinh cao lớn kịp chấn động, Văn Ánh đã ôm lấy thân cây và nôn mửa.
"ọe..."
Điều này còn tệ hơn cả say tàu xe, Văn Ánh nôn mửa một lúc mới bình phục, ngơ ngác nhìn xung quanh, đây là thế giới của ác ma.
Văn Ánh lẩm bẩm: “Thật giống như núi sâu rừng già.”
“Cháu đang lẩm bẩm cái gì?” Văn Định Quyết từ sau gốc cây nhảy ra, trong tay cầm một loại trái cây màu sắc tươi sáng chuẩn bị nhét vào miệng Văn Ánh.
Đầu óc choáng váng của Văn Ánh sợ đến mức tỉnh lại: "Ông cố không thể được!"
Văn Ánh sắc mặt tái nhợt, vừa mở miệng, Văn Định Quyết liền quyết định nhét trái cây vào.
“Đừng lo lắng, trái cây ở ma giới đều có nhiều màu sắc,” Văn Định Quyết trêu chọc, “Cái này là để giải độc, phòng ngừa sau này bị côn trùng độc cắn.”
Văn Ánh ôm chặt con chó búp bê ba đầu của xã hội loài người vào lòng, buồn bã nói: “Ma Giới này còn ở thời kỳ nguyên thủy sao?”
"Cháu đang nói cái gì?" Văn Định Quyết sải bước tiến lên, mang theo Văn Ánh.
Khu rừng nguyên sinh này thực sự rất lớn, Văn Định Quyết kéo Văn Ánh, nhanh chóng di chuyển trên từng thân cây khổng lồ, cảm giác bay mà không chạm đất khiến Ôn Anh theo bản năng vỗ cánh.
Văn Định Quyết không ngừng quan sát, âm thầm hài lòng gật đầu, tăng tốc.
"Ông cố, xin ông yên tâm." Văn Ánh thanh âm có chút run rẩy, ông cố năm nay đã chín mươi tuổi, thân thể xương cốt bị hành hạ như vậy không tốt chút nào.
Cây cối trong khu rừng này cao lớn, cành lá che kín bầu trời, chỉ có một chút ánh nắng không trọn vẹn xuyên qua, sâu thẳm lạ lùng, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng động như tiếng quạ kêu, khiến lòng người không khỏi run lên vì sợ hãi.
Đột nhiên, một cái đầu rắn to lớn từ bên cạnh vọt ra, Văn Ánh miệng mấp máy không có chút sức lực nào, Văn Ánh da đầu tê dại: "Ông cố có rắn!"
Văn Định Quyết sau lưng dang ra đôi cánh dơi ma quỷ màu trắng, đột nhiên thay đổi quỹ đạo, trong miệng lẩm bẩm một câu thần chú, ngọn lửa hung hãn từ lòng bàn tay mở ra của ông bộc phát, trực tiếp đốt cháy con rắn khổng lồ.
"Tiếng xì xì-"
Con rắn đau đớn đâm vào cây cối xung quanh, lá và cành rơi xuống, Văn Định Quyết ôm Văn Ánh dễ dàng né tránh.
Văn Ánh giống như một con thú nhỏ bị ôm chặt sau gáy, im lặng ôm chặt lấy mình, bất động không dám nhúc nhích.
Cảnh tượng đáng sợ biến mất nhanh như khi nó xuất hiện, Văn Định Quyết ngã xuống đất, hai chân Văn Ánh cuối cùng cũng chạm đất, quỳ xuống như thể kiệt sức.
Văn Định Quyết hận rèn sắt không thành thép: “Cháu thật vô dụng, nó chỉ là một con quái vật cấp thấp mà thôi.”
Văn Ánh nhìn ông cố đầy mặt chán ghét, khóe miệng có chút nhếch lên, lặng lẽ ôm chặt con búp bê trong lòng, sờ vào một tấm thẻ, sửng sốt một lát rồi lấy nó ra, dán chặt vào con búp bê.
"Ông cố, ông có biết đây là cái gì không?" Không thể nào là thẻ mua được, mặt sương đen rõ ràng treo trên đó.
Văn Định Quyết cầm lấy nhìn xem vừa đi về phía trước: "Nó trông giống như một con quỷ cấp thấp. Nó từ đâu đến vậy? Ông chưa bao giờ nhìn thấy đạo cụ kết giới kiểu thẻ bài như vậy."
"Vừa rồi cháu bị thứ này tấn công ở nhà," Văn Ánh theo Văn Định Quyết rời đi, "Sau đó có chuyện kỳ lạ xảy ra, cháu không nhớ ra được, nhưng khi cháu nhận ra mình có tấm thẻ này trong tay."
Văn Định Quyết trầm mặc hồi lâu mới nói: “Đừng chơi bài nữa.”
"Tại sao?"
"Cư nhiên đem thiên phú chủng tộc của mình biến thành thứ như thế này.” Văn Đỉnh Quyết đem thẻ bài trả lại cho Văn Ánh, mắt không thấy tâm không phiền.
Văn Ánh tự nhièn không để ý đến sự khinh thường của ông cố, vừa nghe được chuyện cứu mạng, lập tức hưng phấn, tiến lên vài bước, sóng vai cùng Văn Định Quyết, vẻ mặt mong đợi hỏi: “Ông cố, gia tộc của chúng ta có thiên phú kĩ năng gì không?"
Văn Định Quyết vuốt râu trắng, hơi nâng cằm, kiêu ngạo nói: “Chúng ta là Ma Kính tộc, trời sinh đã có thiên phú khiến những chủng tộc khác ghen tị.”
Văn Định Quyết mở lòng bàn tay ra, một quyển trục quen thuộc với Văn Ánh xuất hiện: “Nhìn xem, thiên phú của ta là một quyển trục. Chỉ cần chúng ta xem người khác thi triển thiên phú, Ma Kính tộc chúng ta có thể tự mình sao chép và ghi lại, đó là thiên phú vật dẫn."
Tựa hồ như có chuyện gì đó xảy ra, Văn Ánh đuôi bất giác dựng lên.
“Tuy nhiên,” giọng nói hăng hái của Văn Định Quyết trở nên yếu ớt hơn, “Điều đó còn tùy vào xác suất. Đôi khi việc sao chép sẽ thất bại. Cho dù thành công, hiệu quả ban đầu của kỹ năng còn phụ thuộc vào may mắn và cấp độ ma lực.”
"Cái thẻ đó của cháu là thiên phú cháu đã sao chép. Cháu có thấy con quỷ cấp thấp tạo ra quả cầu lửa không?"
Đuôi Văn Ánh lại rũ xuống, gật đầu.
Quả nhiên, cậu vẫn là một người không được ông trời sủng ái, kỳ thật cậu còn mong đợi ông trời lừa gạt mình.
Đang cùng Văn Định Quyết đi về phía trước, Văn Ánh đột nhiên ý thức được điều gì, toàn thân đều hóa đá.
"Sao ngươi không đi đi?" Văn Định Quyết quay người, cau mày khi nhìn thấy thằng cháu của mình ngơ ngác đứng ở nơi đó, giống như linh hồn đã thoát ra khỏi vỏ bọc.
Văn Ánh bất giác trả lời: “Không có gì.”
Kết thúc rồi, cậu là một tù trưởng châu Phi không cải cách, nếu kỹ năng thiên phú của cậu bị biến thành thứ giống như rút bài, nhiều lần rút ra thẻ R cậu có khả năng ở lại Ma Giới ba ngày.
Trên bầu trời đột nhiên có một cơn gió mạnh thổi qua, có thứ gì đó vụt qua, bị các tầng cành cây ngăn cản, Văn Ánh chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen khổng lồ đang lao nhanh qua trên bầu trời.
Ngay khi cậu nghĩ rằng khả năng của mình đã không còn nữa, cậu nhìn thấy những con thú hung dữ đang bay trên bầu trời, Văn Ánh đang trong trạng thái xuất thần cho đến khi Văn Định Quyết định dẫn cậu đến đích.
"Đang suy nghĩ cái gì vậy? Trông cháu có vẻ suy sụp," Văn Định Quyết vỗ vỗ vai Văn Ánh "Chúng ta đến rồi."
Văn Ánh tỉnh lại, trước mặt đột nhiên xuất hiện một tòa lâu đài, khiến cậu có vẻ hơi choáng váng.
Văn Định Quyết với giọng điệu hoài niệm: “Đây là nơi ở của một người bạn cũ của ông.”
Những bức tường lâu đài khổng lồ được bao phủ bởi những cây leo, những bông hoa đẹp không biết từ đâu đang nở rộ, không khí tràn ngập hương thơm sảng khoái của hoa, trộn lẫn với mùi thuốc phức tạp, xuyên qua cánh cổng sắt của lâu đài, Văn Ánh có thể nhìn thấy thực vật bên trong có đầy đủ các loại cây được nghi là có tác dụng chữa bệnh.
Một thiên đường thực vật.
Hóa ra Ma giới không phải là rừng nguyên sinh, Văn Ánh lẩm bẩm trong lòng, chợt nhìn thấy lâu đài bên trong mở ra, một người đàn ông bước ra, khi đến gần mới phát hiện hắn không phải là một người đàn ông trưởng thành, mà là một chàng trai trẻ ở độ tuổi đôi mươi.
Cao quá, Văn Ánh muốn ngước nhìn anh ta.
Người thanh niên có mái tóc hơi xoăn này phủ một tầng máu hung dữ, đôi mắt đỏ như vực sâu, vẻ lãnh đạm không đáy khiến người ta sợ hãi, một ánh nhìn bình thường cũng có thể khiến người ta sợ hãi.
Khóe mắt xếch lên trên, lông mày có chút lạnh lùng, rất cao, thân hình tam giác ngược hoàn hảo, bờ vai rộng và eo hẹp, đôi chân dài rất khỏe khoắn, cơ bắp trên người cũng rất săn chắc. chặt chẽ, cả người toát ra một nhân vật phản diện không dễ chọc kể cả hơi thở.
Đó là một con quỷ, có đôi cánh dơi đen, một cái đuôi dày phía sau, trên đầu không có sừng và đôi tai nhọn.
Khí tức hung ác của con quỷ này khiến cây cỏ xung quanh héo rũ, Văn Ánh vô thức ôm chặt con búp bê trong lòng, phát hiện ra người đàn ông đang nhìn mình, nhìn phiên bản giới hạn của con chó búp bê ba đầu trong lòng mình.
Ánh mắt của tên cao ma quỷ vốn dĩ vô cảm, nhưng khi nhìn vào con búp bê lại gây ra một chút rung động.
Văn Định Quyết trán đổ mồ hôi, vừa định nói chuyện thì tên đó đã bay đi.
Ngay khi con ác ma mạnh mẽ rời đi và luồng không khí trở lại bình thường, Văn Ánh nhận ra rằng mình đã kiềm chế hơi thở, cậu tuyệt vọng nghĩ rằng việc sống sót trong ba ngày có thể là quá nhiều, cậu có thể kết thúc cuộc đời của mình trong một ngày ở Ma Giới.
“Ông cố, ông đem cháu về thế giới loài người đi. ” Văn Ánh nói, “Ác Ma ăn thịt người phải không?” Bàn tay vừa rồi có móng tay sắc nhọn và những ngón tay khỏe mạnh, nếu cho anh ta nắm lấy yết hầu, không lâu sao yết hầu trức tiếp bị bẻ gãy.
Đánh giá từ hình dạng của đôi tai quỷ, cậu đoán xương của mình sẽ bị nứt bởi vết cắn…
“Không sao đâu,” Văn Định Quyết lau mồ hôi trên trán, vỗ vỗ vai Văn Ánh, “Ông tin cháu.”
Văn Ánh: “…” Ông cố của cậu lấy đâu ra niềm tin có thể trở thành Ma Vương Vậy?
Một mùi hương kỳ lạ chợt bay tới.
"Đây không phải là gương cũ sao? Chúng ta đã trăm năm không gặp."
Văn Ánh quay đầu lại, trong tầm mắt của hắn hiện ra một bà lão hiền lành tốt bụng, ăn mặc vô cùng sang trọng, vai mây khoác trên bộ váy kiểu phương Tây, áo gấm lộng lẫy, từ trên người rơi xuống một sợi dây chuyền vàng, gọng kính một mặt được buộc vào cổ, những sợi dây chuyền treo cùng màu.
Mặc dù có khuôn mặt già nua nhưng bà ấy là một cô gái trẻ có khí chất phi thường.
“Đúng vậy, đã trăm năm rồi,” Văn Định Quyết thở dài, đẩy Văn Ánh tới bên cạnh, “Đây là cháu của ta, mang về đây cho ngươi chơi.”
Văn Ánh: "?"
Bà lão tốt bụng che miệng cười nói: "Ta hiện tại không nghiên cứu về con người nhiều."
Văn Ánh: "!"
*Bản Edit thuộc về WP: cangoikekho
*Xong chương 3
___Người Edit: Hồng Đào Thích H Văn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...