Editor: Tuyền Uri
Beta: tieu_hao
Ngũ Mị cầm điện thoại di động, sắc mặt biến đổi không ngừng. Nói thật, cô thật sự có chút sợ Nguyễn Hàm, bởi vì cô đã quá rõ dưới cái túi thịt động lòng người của Nguyễn Hàm là lưỡi rắn biến thái kinh khủng bực nào, anh ta giống như là một đứa trẻ lập dị tàn nhẫn đang cầm một quả tên lửa, cho dù đối diện với cảnh máu chảy thành sông, lông mày của anh ta cũng sẽ không nhíu lấy một lần, ngược lại, anh ta sẽ chỉ cười ha ha với ngọn lửa đang tỏa ra từ tên lửa.
Cô hoàn toàn có thể khẳng định một bữa tiệc Hồng Môn Yến đang chờ đợi cô tối nay, tất nhiên là tiệc nhưng sẽ khó mà ăn nổi. Cho dù có máy sưởi, Ngũ Mị vẫn không khỏi rùng mình một cái.
Đúng, Thẩm Lục Gia, cô còn có Thẩm Lục Gia. Nghĩ tới đây, Ngũ Mị gần như không kịp chờ đợi vội gọi điện cho Thẩm Lục Gia, nhưng cầm di động lên cô lại chần chừ. Giữa cô và Nguyễn Hàm, có rất nhiều vướng mắc không rõ ràng, mặc dù cô không thẹn với lương tâm, nhưng nếu từ trong miệng Nguyễn Hàm nói ra, không biết sẽ khó chịu như thế nào, gọi Thẩm Lục Gia thì phải ăn nói sao với anh? Thẩm Lục Gia không biết sẽ nghĩ gì về cô?
Chần chừ tới hơn nửa tiếng đồng hồ, Ngũ Mị cuối cùng vẫn gọi cho Thẩm Lục Gia.
"Lục Gia, em đây. Nguyễn Hàm tới Lận Xuyên rồi, anh ta gọi điện cho em kêu tối tới nhà hàng Dunkirk ăn cơm, em không muốn một mình đi gặp anh ta, anh đi cùng em có được không?"
"Ừ, yên tâm, tất cả đã có anh." Giọng Thẩm Lục Gia vẫn bình tĩnh như cũ, "Mấy giờ?"
"Sáu giờ rưỡi."
"Vậy sáu giờ anh lái xe tới đón em. Không cần lo lắng, tất cả đã có anh."
"Vâng."
"Buổi trưa nhớ ăn cơm thật ngon, ăn xong đừng uống cà phê ngay, hại dạ dày."
Ngũ Mị nhẹ khịt mũi một cái, "Biết rồi, ông quản gia."
Thẩm Lục Gia cũng cười: "Vậy anh không nói nhiều nữa, bà quản gia."
Lúc sáu giờ hai mươi, vợ chồng nhà họ Yến tới nhà hàng Dunkirk. Quản lý của nhà hàng Dunkirk mời họ vào phòng lớn nhất.
Nguyễn Hàm cười híp mắt mời hai người chịu khó ngồi đợi rồi nói: "Cô ấy sẽ tới ngay giờ." Lại ân cần nhờ nhân viên phục vụ mang trà tới.
Khi Ngũ Mị khoác cánh tay của Thẩm Lục Gia bước vào Dunkirk, lão Chung quản lý nhà hàng kinh ngạc trợn to hai mắt, đây là tình huống gì, Đại thiếu gia đang đợi cô Ngũ trong phòng riêng, kết quả cô Ngũ lại đi cùng người đàn ông khác, động tác lại còn thân mật nữa. Nhìn kỹ một chút, người đàn ông kia hình như chính là công tử Bạc Liêu lần trước cô Ngũ dặn phải làm thịt thật tàn nhẫn. Quản lý nhà hàng cảm giác đầu mình sắp không hoạt động nổi nữa.
"Lão Chung, Nguyễn Hàm tới chưa?"
"Cô Ngũ, Đại thiếu gia đang ở phòng trên tầng cao nhất."
Ngũ Mị gật đầu một cái, quen thuộc đi cùng Thẩm Lục Gia tới thang máy.
Trong thang máy Thẩm Lục Gia hỏi Ngũ Mị: "Anh vừa nghe quản lý nhà hàng gọi Nguyễn Hàm là Đại thiếu gia, nhà hàng này chẳng lẽ là sản nghiệp của nhà họ Nguyễn."
Ngũ Mị gật đầu: "Nhà hàng này vốn là quà sinh nhật hai mươi tuổi mà Nguyễn Hàm tặng cho Nguyễn Nguyên, nhưng sau đó vào sinh nhật thứ hai mươi của em, Nguyễn Hàm đã đem năm mươi phần trăm cổ phần trong tay anh ta tặng cho em.”
"Một món quà tặng cho hai người, anh ta tính toán giỏi thật." Thẩm Lục Gia cười nhạt, đổi sang cầm tay Ngũ Mị, "Em không cần lo lắng gì hết."
Ngũ Mị cầm lại tay của anh, cố gắng để cho mình thả lỏng: "Anh còn nhớ rõ có lần anh và Yến Tu Minh ăn cơm ở nhà hàng này không?"
"Ừ, anh nhớ. Hôm đó em cũng có mặt? Thật ra thì anh và cô ta chỉ đơn thuần là ăn một bữa cơm bình thường." Thẩm Lục Gia vội vàng phủi sạch cho mình.
"Em sẽ không ghen đâu, anh không cần căng thẳng như vậy." Ngũ Mị không khỏi cười, mặt mày cong cong, "Hơn nữa tối đó anh đã vì hành vi của mình mà trả giá thật lớn."
Cô nói xong Thẩm Lục Gia nổi hứng tò mò: "Trả giá thật lớn?"
"Đúng vậy, đêm hôm đó em kêu lão Chung thu anh gấp đôi tiền cơm." Ngũ Mị cười với gương mặt vô tội.
"Em đó." Thẩm Lục Gia cười bóp mũi cô, "Vậy bây giờ có hối hận không, tiền dùng đó đều là tiền của chúng ta."
"Hối hận chứ, hối hận chết mất thôi."
Hai người cười nói đi đến trước cửa phòng bao.
Đẩy cửa đi vào, trong chớp mắt ấy, đôi bên đều ngẩn ra.
Ánh mắt Phùng Thanh Bình gần như tham lam nhìn tới nhìn lui trên người Ngũ Mị. Ánh mắt Yến Kinh Vĩ mơ hồ đảo quanh ba người Ngũ Mị, Thẩm Lục Gia và Nguyễn Hàm. Nguyễn Hàm nguy hiểm nheo mắt lại, không có chút ý tốt nhìn nơi tay hai người giao nhau. Khi Ngũ Mị thấy vợ chồng nhà họ Yến có mặt thì nét mặt có hơi cứng đờ, sau đó không thể hiện gì nữa. Chỉ có Thẩm Lục Gia trước sau đều bình tĩnh.
"Ngồi đi." Nguyễn Hàm kéo ghế, chỉ vị trí bên cạnh, "Tất cả mọi người đều quen nhau, cũng không cần khách khí."
Phùng Thanh Bình nhìn chồng lo sợ bất an.
"Mang thức ăn lên." Nguyễn Hàm vỗ tay ra hiệu với bồi bàn.
Trong khoảng thời gian mang thức ăn lên không một ai nói gì, căn phòng to như vậy yên lặng đến dọa người, Yến Kinh Vĩ cầm ly trà lên nhấp một ngụm, bởi vì quá yên tĩnh, nên âm thanh có vẻ hết sức rõ ràng, ông xấu hổ lại để ly trà xuống.
"Nguyễn Hàm, đây là ý gì?" Ngũ Mị kiềm chế cơn tức giận, lạnh lùng chất vấn.
"Tôi làm như vậy dĩ nhiên là xuất phát từ ý tốt." Nguyễn Hàm vẫn ra vẻ bình tĩnh, "Với tư cách vị hôn phu của em, tất nhiên tôi có nghĩa vụ để em và bác trai bác gái biến chiến tranh thành tơ lụa."
Ba tiếng "Vị hôn phu" giống như thùng xăng khiến Ngũ Mị vô cùng phẫn nộ, Thẩm Lục Gia giữ bàn tay cô bên dưới, lên tiếng: "Đã làm khó anh Nguyễn trượng nghĩa, có điều tôi nghĩ lâu ngày mới gặp lại, khó tránh khỏi việc nói ra những suy nghĩ của mình. Anh Nguyễn nhất định sẽ hiểu được, chi bằng tôi và anh Nguyễn tạm thời tránh chuyện này một chút, thấy sao hả?"
Nguyễn Hàm không ngờ Thẩm Lục Gia sẽ nói như vậy, cũng đành cười trừ đồng ý.
"Anh và Ngũ Mị bây giờ là quan hệ thế nào? Bạn tình? Bạn đời?" Ngoài cửa Nguyễn Hàm cười hì hì hỏi Thẩm Lục Gia.
"Chúng tôi sắp kết hôn."
Lông mày Nguyễn Hàm khẽ giật: "Thẩm tổng, tôi chính là chồng chưa cưới của Ngũ Mị, anh nói vậy trước mặt tôi không thấy nực cười sao?”
"Hôn sự là hai bên phải biết rõ về nhau, cùng đồng ý, phía nam giới lại tự cho mình là vị hôn phu chưa cưới, điều này chẳng phải là còn nực cười hơn sao anh Nguyễn?" Thẩm Lục Gia đối chọi gay gắt.
Nguyễn Hàm vẫn cười: "Xem ra con bé đó đã nói rõ với anh rồi. Nhưng dù thế nào, chuyện của hai chúng tôi đã được đăng lên báo. Chỉ cần còn một ngày tôi chưa đồng ý hủy bỏ hôn ước thì ngày đó anh chưa lấy được người đẹp về đâu."
"Không sai." Thẩm Lục Gia vẫn giữ giọng đều đều không sợ hãi, "Chi bằng anh Nguyễn xem cái này trước đã." Dứt lời, anh lấy một tập giấy trong cặp tài liệu đưa cho Nguyễn Hàm.
Ban đầu Nguyễn Hàm không để ý, nhưng sau khi đọc qua mấy lần thì nét mặt chế nhạo và phân tán đã biến mất khỏi gương mặt anh ta.
"Đây là thông tin trốn thuế trên tài khoản ngân hàng của quý tập đoàn ở Costa Rica, Dominica, Philippines, Panama, Guatemala, vài khu vực khác, Bộ Tài chính, Kinh tế và nghiệp vụ của nước Pháp chẳng phải đã ký văn kiện đưa 18 quốc gia ở Trung Mỹ và vùng Caribbean liệt vào danh sách đen "Thiên đường trốn thuế" sao? Mấy cái địa khu này lại mới thêm vào. Luật quy định rằng nếu các công ty Pháp trả cổ tức, lãi suất, tiền thuê nhà và tiền bản quyền cho các cá nhân hoặc công ty ở các quốc gia và khu vực nói trên, chính phủ Pháp sẽ áp dụng mức thuế 50% cho họ.”
Nguyễn Hàm cầm mấy trang giấy run run, khóe miệng nhếch lên: "Thẩm tổng, anh biết cái tôi có chính là tiền, đồng loạt thêm vào mấy khoản trốn thuế đối với tôi cũng chỉ là mưa bụi mà thôi."
Thẩm Lục Gia cũng cười: "Quả thật, sự giàu có của anh Nguyễn, cho dù trên tay tôi còn có tin tức trốn thuế của các tài khoản chi nhánh công ty của tập đoàn Nyguen ở Anguilla, Belize, Brunei, Montserrat, Nauru, cũng không uy hiếp được anh Nguyễn. Chỉ là dây chuyền sản xuất của anh Nguyễn ở Philippines và Liberia, rốt cuộc là sản xuất cao su và đồ bằng da, hay là sản xuất thứ gì khác, nếu để các cơ quan chức năng kiểm tra, chắc hẳn cũng không cần lo lắng."
Con ngươi màu lam của Nguyễn Hàm lúc này mới co ại, "Thẩm Lục Gia, sao trước kia tôi không phát hiện ra cậu giống như con đỉa hút máu khó chơi vậy nhỉ?"
"Thật ra thì những điều tôi biết cũng không nhiều, nhưng tôi biết những thứ này đủ cho tôi ra hai điều kiện trao đổi nho nhỏ với anh Nguyễn." Thẩm Lục Gia bày ra vẻ mặt chắc chắn, "Một là xin anh Nguyễn đăng báo giải trừ hôn ước với Ngũ Mị, hai là xin anh Nguyễn từ bỏ quyền giám hộ nuôi dưỡng Hạ Thiên."
"Điều kiện thứ nhất tôi còn có thể lý giải. Về điều kiện thứ hai, Thẩm Lục Gia anh thật đúng là thánh nhân, chẳng lẽ anh còn muốn nuôi con thay người khác? Nghe nói Hạ Thiên rất giống Hạ Thương Chu khi còn bé, cả ngày lẫn đêm nghĩ cho tình địch, cảm giác như vậy mà anh cũng chịu được?" Nguyễn Hàm cười hiểm ác.
"Không. Tôi không có cao thượng như anh Nguyễn nghĩ đâu, tôi làm như vậy tất nhiên có suy tính của mình."
Nguyễn Hàm yên lặng nhìn Thẩm Lục Gia, chợt vỗ tay hai cái, "Thẩm Lục Gia, lần này tôi cam chịu xuống nước, đúng như anh mong muốn, chỉ là, núi không chuyển nước chuyển, chúng ta sau này còn gặp lại." Nói xong đem tập giấy vo thành một cục, ném xuống đất rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Thẩm Lục Gia nhặt cục giấy lên, mở ra, sau khi vuốt ngăn ngắn lại bỏ vào trong cặp, đây là anh nhờ thiên tài máy tính King ra tay giúp anh lẻn vào bên trong hệ thống ngân hàng lấy được. Về phần mánh khóe buôn bán sau lưng ở bên ngoài của Nguyễn Hàm là nhờ quan hệ sâu của Mạc Phó Tư với xã hội đen Nga.
Cuối cùng đã xong một mối tâm sự, thở ra một hơi đục ngầu, Thẩm Lục Gia chống hai tay lên lan can khắc hoa lạnh như băng. Đến bây giờ chỉ còn lại mẹ của anh, vẫn giống như lô-cốt, ngồi vắt ngang trên con đường tình yêu của anh.
Sau khi hai người ra ngoài, trong phòng toát ra không khí kỳ lạ.
Ngũ Mị rót cho mình một ly rượu đỏ, đưa lên môi nhấp một ngụm, lại cầm chân ly rượu lắc lắc, lúc này mới lên tiếng: "Đã lâu không gặp."
"Di Quang --" Phùng Thanh Bình cũng không nén nổi cảm xúc nữa, liền thốt lên.
Ngũ Mị không tiếp lời bà ta, chỉ cười: "Là Nguyễn Hàm nói cho mọi người biết tôi là Yến Di Quang sao?"
Phùng Thanh Bình gật đầu, Yến Kinh Vĩ vẫn không nói gì. Ngũ Mị liếc ông ta, khóe miệng nhếch lên: "Có phải vẫn còn nghi ngờ không biết tôi có phải Yến Di Quang thật hay không."
Yến Kinh Vĩ bị chọc phá tâm tư tức giận hừ một tiếng.
"Có 50% lợi nhuận thì sẽ bí quá hoá liều; vì 100% lợi nhuận sẽ dám chà đạp lên mọi pháp luật của xã hội; có 300% lợi nhuận sẽ dám vi phạm bất cứ tội ác nào, thậm chí có thể mất đầu." Ngũ Mị khẽ cười nhìn cha mình: "Đây có phải là dòng chữ trên trang tiêu đề của Nhà xuất bản nhân dân năm 1970 không? Được viết bằng bút mực xanh đen, chia làm ba cột."
Sắc mặt Yến Kinh Vĩ lập tức thay đổi.
Phùng Thanh Bình biết như vậy chính là đã xác nhận thân phận, nước mắt lập tức tuôn rơi: "Con không có chuyện gì là tốt rồi, những năm này mẹ rất nhớ con, Di Quang..."
Ngũ Mị như đang cười: "Đã làm khó các người nhớ nhung rồi."
"Yến Di Quang, con cười như vậy cho ai xem hả? Vài năm như vậy, con bình an vô sự, không báo cho người nhà một tiếng bình an; phận làm con, con biết rõ ba mẹ ở đây, nhưng sau khi từ cửa vào, con không có chào qua một tiếng ba mẹ? Chúng ta nuôi con dạy con nhiều năm như vậy, không phải để nuôi ra một đứa con bất trung bất hiếu nhìn người bằng nửa con mắt!" Yến Kinh Vĩ lớn tiếng trách cứ con gái.
"Đúng vậy, phận làm con, được cha mẹ dạy, giáo huấn, bị mắng, bị đánh, ngay cả khi con gái bỏ nhà ra đi cũng là giấu giếm không báo, đợi đến khi Hạ Thương Chu ra nước ngoài vài tháng mới báo mất tích, hơn hai năm sau lại nhờ quan hệ tới Cục cảnh sát xin chỉ thị đã chết. Mà tất cả chuyện này chỉ là bởi người làm cha muốn thăng chức làm Bí thư đảng ủy, ngay đến đứa con gái của mình còn chưa giáo dục tốt thì làm sao có thể lãnh đạo được một ngôi trường danh giá lâu đời?" Ngũ Mị cúi đầu nhìn ly rượu dao động trước mặt, trên mặt vẫn mang nét cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...