Trai Đẹp Đừng Dụ Ta


"Vũ Nhi. . . . Vũ Nhi. . . !"
Ai gọi nàng đấy? Không muốn sống nữa sao? Không thấy nàng đang ngủ à? Đáng chết! dám quấy rầy giấc ngủ của ta! Vẫn duy trì tư thế ngủ, đột nhiên giơ chân lên không khách khí nàng đá một cú hướng đến người đáng nói.
"Chủ thượng! Ngài không sao chứ?" Hử? Giọng ai mà quen thế nhỉ?
"Chủ thượng! Tân cô nương nhất định đã trúng Đoan Mộc Trì Nhiếp Hồn Thuật! Ngài nên cách xa nàng ấy ra!" Hừm! Đây không phải là thanh âm đại thúc sao? Ai, nên dậy thôi. Không nên để lão nhân gia lo lắng, như vậy không phải đạo chút nào.
( Mỗ Tuyết chen vào: nói thì chậm diễn ra thì nhanh, Tân Vũ đằng một cái ngồi dậy, nhưng là ánh mắt nàng còn nhắm không có mở, đầu thì lắc lắc lư lư, thấy thế hai người Lãnh Viêm cùng Tần Công giật bắn người lùi ra xa, không dám đến gần. . .)
"Các ngươi sáng sớm ồn ào cái gì thế?. . . người ta tối qua quá mệt mỏi á, lại ngủ trễ nữa, các ngươi lại không để người ta ngủ à? Thật là không có lương tâm!" Nói xong ta lại ngã xuống giường tiếp tục ngủ, lại bị Lãnh soái ca kéo dậy.
"Vũ Nhi! Ngươi thật không sao là quá tốt rồi, đêm qua khi ta chạy đến nơi, ngươi đã ngất xỉu ở đầu hẻm, ta lo lắng gần chết! Biết ngươi đụng phải Đoan Mộc Trì ta nghĩ. . . rằng ngươi sẽ. . . " Ai, đều nói tình yêu sẽ làm cho nữ nhân trở nên ngu muội, làm sao lại làm cho nam nhân trở thành bà già lắm mồm thế này? ( Mộ Tuyết: Làm sao ngươi biết Viêm yêu ngươi? Mộ Vũ: nhìn bộ dạng ngây ngô của hắn là biết *khinh bỉ*) (Shel: _ _!!!)
Mở đôi mắt to còn đang buồn ngủ, thấy khuôn mặt đẹp trai gần kề kế bên buồn ngủ của nàng biến mất hoàn toàn, tỉnh. Lùi về sau nữa thước: "Ách. . . ta không có bị gì hết á, đêm qua ở kỹ. . . .à không, ở thanh lâu đụng phải vị hôn thê của ngươi Thương cô nương, nàng bị dâm tặc khi dễ, ta thay nàng đánh một trận hơi mệt, không có sao hết!" Chột dạ, cúi đầu.
"Ngươi ngày hôm qua đụng phải Đoan Mộc Trì! Hắn là sát thủ, tinh thông Nhiếp Hồn Thuật, lời đồn đại nói về hắn không ai nhìn qua đôi mắt đỏ của hắn đều thoát khỏi cái chết! " Giật mình! Không vì cái gì khác chính là: "Làm sao ngươi biết ta nhìn qua đôi mắt đỏ của hắn?" Hắn tên Đoan Mộc Trì? Cô nàng có vóc người đáng giận ấy cũng gọi hắn là 'Trì'.

"Bởi vì hắn để lại dấu hiệu. . . "
Hử? Dấu hiệu? Không hiểu mô tê gì nàng nhìn qua Tần Công rồi lại nhìn Lãnh Viêm. Sao? Dấu hiệu gì chứ? Đột nhiền quay đầu nhìn về phía gương đồng ở mép giường. . . .
"A ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"
Hoàn hảo cái giường không có chân, nếu không cũng bị nàng chấn động nhảy dựng lên mà xập.
"Chết tiệt! Bệnh mắt đỏ của hắn lại lây bệnh cho ta!"
Thì ra dấu hiệu chính là gặp phải người mắt đỏ, ánh mắt cũng sẽ chuyển sang màu đỏ, nàng muốn ngất.
Tâm tình vô cùng không tốt kêu gào Lãnh Viêm đi tìm cứu Thương cô nương, kêu gào Tần Công đem đồ ăn, rồi lại hướng về chiếc gương hồi tưởng lại chuyện đêm qua.
===========Tối hôm qua = =========
Mắt đỏ nói: "Thế nào không dám nhìn ta?"

Nàng: "Bởi vì cô ta nói bệnh mắt đỏ có thể lây, không thể nhìn!"
Mặc dù Mắt đỏ không hiểu ý tứ trong câu nói của nàng, nhưng nàng biết hắn khiếp sợ, còn có tức giận. Thật ra không phải là nàng không biết sống chết, lão sư của nàng cũng từng nói qua, người lôi thôi mắt đẹp đều có độc.
Thế gian vật gì xinh đẹp đều nguy hiểm, nhìn hắn như vậy cũng biết nhất định là thứ ' Đem thiên hạ không để vào mắt' nhưng loại người này có ưu điểm phàm là con đường mình chọn, đi cũng không hối hận. 'Đùa giỡn' lời nói của hắn. . .Stop! Sợ chết không phải là nguyên tắc của nàng! Nói xong câu nói kia nàng cũng có chút 'hiên ngang lẫm liệt', trong lòng đã nhận định cái chết. Nhưng ngạc nhiên lại không có chuyện gì xãy ra, hết thảy đều im lặng.
Mở mắt ra liếc trộm Mắt đỏ một cái! (mộ Tuyết: Lúc nào đã nhắm mắt lại? Mộ Vũ: hiên ngang lẫm liệt là vậy!) Mắt đỏ trên mặt lại hiện ra nụ cười hấp dẫn nhìn ta, hắn không giết nàng, lại chậm rãi mỏ miệng: "Đối ta như vậy, ngươi là người đầu tiên". Giọng nói thật dể nghe làm sao. . .nàng say luôn rồi. . .
Nơi xa truyền đến thanh âm của Lãnh soái ca, hắn đang gọi tên nàng, nhưng nàng không thể lên tiếng đáp lại, con ngươi màu đỏ đang nhìn nàng chằm chằm, không thấy động tác của hắn, không còn nghe thấy thanh âm nào nữa, cảm giác xung quanh nàng hết thảy đều biến thành màu đỏ,, ngón tay hắn nhẹ đặt lên môi nàng, rồi xoay người bỏ đi. Chung quanh hết thảy đều tối đen.
Đây là toàn bộ trí nhớ đêm qua của nàng, nhưng là đôi mắt nàng lại biến thành màu đỏ, thật sự là một chút khoa học cũng không có! Nàng là thầy thuốc! Còn lợi hại hơn nàng? ? Cùng nàng đấu sao? Hừ. .
Hướng về phía gương nhìn nhìn, mặc dù nàng không mang theo kính sát tròng, nhưng đã nhìn qua bạn học làm, nàng cũng học theo dáng vẽ, tìm mãi quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng! ! Trong mắt nàng có đồ! Nâng tay từ trong mắt nàng lấy ra một mảnh màu đỏ trong suốt, thì ra chính là vật này làm ra vẽ huyền bí, không biết thứ này được làm từ vật liệu gì nhỉ? Chưa từng thấy qua. (Shel: giống như kính sát tròng chăng)
Nhìn lại đôi mắt to đen của nàng, có chút đắc ý a! Ở niên đại này chắc đã bị hù dọa rồi, họ sẽ nghĩ ta cái gì đó nhập vào thân đi! Đáng tiếc, nàng đây vốn thông minh, làm sao lại để người cổ đại nắm mũi dẩn đi đây! ! !

Lãnh Viêm cùng Tần Công trở lại, nhìn mắt nàng đã đen trở lại, một vui mừng, một lại ngây người ra.
"Vũ Nhi! Ngươi quả thật là tiên nhân!"
"Tân cô nương, làm kiến thức của lão nhân nhân ngoại hữu nhân, bội phục!" Ha ha, các ngươi không cần khen tặng ta, ta biết mình là thiên tài rồi.
Xoay người thấy được trong Thương cô nương trong mắt chứa nước mắt, nhìn lại ánh mắt cưng chìu của Lãnh Viêm nhìn ta, ai, xem ra không nói rõ ràng là không được. Quyết định là phải làm, đây là bản tính của nàng.
"Lãnh Viêm, sau bửa cơm chiều, chúng ta đi ra ngoài uống rượu, ta có chuyện muốn nói với ngươi".
===============
Yến Thanh lâu, một gian bên trong.
Nàng không ăn không uống cái gì nhìn về phía đối diện Lãnh soái ca đang trầm mặt. Ai
~"Vũ Nhi, có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng đi", Hắn đã lên tiếng vậy nàng cũng không dấu diếm gì.
"Thương cô nương là một cô gái tốt" mở đầu phải khen một câu. . .
"Lãnh Viêm, hôm nay ta cùng ngươi ra ngoài, chính là muốn nói chuyện rõ ràng. Ta, không thích cùng ngươi có chuyện mập mờ, chuyện đó làm ta cảm thấy không tốt, ta biết ngươi đối ta có tình cảm, nhưng là ta không thể đáp lại ngươi cái gì, ta thấy đau dài không bằng đau ngắn, ngươi cùng Thương cô nương mới thích hợp, ta tin tưởng ngươi ở bên cạnh nàng, vết thương trong lòng của nàng sẽ được an ủi, ngươi là một nam nhân tốt, ta tin tưởng ngươi. Ta không muốn ngươi vì ta mà lún càng sâu, ta bây giờ không muốn yêu ai, thật xin lỗi, ngươi nên theo đuổi hạnh phúc chân chính của mình, ta cũng không phải người nhất kiến chung tình, yêu , đối với ta hơi nặng nề, ta yêu ai thì chỉ muốn trong lòng chỉ có nhau, không muốn để người thứ ba xen vào, đây là nguyên tắc của ta, có thể ngươi cảm thấy lạ lùng, nhưng là ta không thích cùng lúc yêu nhiều người, thật xin lỗi. Sau này chúng ta hãy làm bằng hữu, thiên trường địa cửu."

Mặc dù nàng không biết ăn nói, nhưng nàng cảm thấy thời cơ bây giờ là thích hợp, chờ đến lúc hắn vì nàng luân hãm đến không thể tự dứt ra được nàng lại nói không yêu hắn, như vậy. . .quá tàn nhẫn! Nàng biết thích và yêu khác nhau, mặc dù lúc trước có một cảm thấy mơ hồ, nhưng là nàng biết rõ tâm tình nàng lúc đó, nàng biết, đó không phải là yêu, tuyệt đối không phải. Bây giờ còn kịp cứu vãn hãy đem lời nói ra hết.
Thấy vẽ mặt hắn âm trầm, nàng không thể mềm lòng, hơn nữa hắn nếu như đối với nàngkhông có tư tâm, bằng hữu chắc chắn cũng không thể làm, đối với hắn như vậy mới tốt.
Có lúc không thích bản thân quá tỉnh táo, nữ nhân a, biết hưởng hạnh phúc thật tốt! Có trai đẹp thương cưng chìu cũng thật tốt! Đã vô số lần Triệu Nhụy cùng Cô nàng dạy bảo, nhưng là, xin lỗi, nàng làm không được.
Lúc sau nàng chuyển đề tài, nét mặt hắn thoải mái hơn một chút, nàng cũng dể dàng nói chuyện. Uống, uống. . .! Đột nhiên nàng cảm thấy có một người đẹp trai làm bằng hữu mà không phải lão công cũng là một chuyện tốt! Không cần lo lắng gặp nhau ở ngoài, không cần bận tâm người tranh dành quá nhiều, cũng không cần có phức cảm tự ti, chỉ có tự hào mà thôi! Ha ha. . .
"Tới! Cạn chén nào bằng hữu!"
(Mộ Tuyết chen vào: cứ như vậy, từ quan hệ mập mờ biến thành quan hệ bằng hữu, hai người tiếp tục chè chén, trở lại khách sạn, Lãnh Viêm không biết đi nhà đến nóc nhà nào một mình giải sầu, bạn học Vũ lại đi tắm ~)
Hô. . . . Trong lòng thật dể chịu, rốt cục cũng đã giải thoát, sau này cũng không cần lúng túng, suy nghĩ một chút Lãnh Viêm thật không tệ, ha ha, được rồi, Triệu Nhụy, nàng không phải là một nữ nhân tốt cho lắm, bỏ qua trai đẹp hấp dẫn, cô a, cùng lắm thì không về nhà, không thể hưởng thụ nam nhân, xin lỗi cô nha.
Sửa tắm ở nơi đây đúng là đồ tốt, chà sát ra thật nhiều bọt a, nàng tắm thật thoải mái. . . . .Hử? Sao lại có gió thổi? Nàng có khóa cửa a? Quay đầu nhìn, ngây người, thoát khỏi một lần lại tìm đến đây, hơn nữa lại là một nhân vật cấp sát thủ, thân thủ có thể giết người trong chớp mắt.
Không sai, người này chính là Đoan Mộc Trì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui