“Tiểu Uyên.” Dung Tình gọi thanh niên đang muốn đi lên lầu kia, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc, “Ít nhất cùng phải chào hỏi khách một chút chứ.”
Minh Uyên nghe nói như vậy, bước chân dừng lại một chút, hắn xoay người, nhanh chân bước tới trước mặt hai người, mắt phượng thâm thúy mà nhìn Sở Phong, ngữ khí khó phân biệt vui giận, “Anh, theo tôi lên lầu.”
Trong lòng Sở Phong vẫn còn giật mình, tới nửa ngày mới nhận ra là Minh Uyên đang nói chuyện với anh. Anh gật gật đầu, mắt thoáng nhìn qua sự vui mừng hiện rõ trên sắc mặt Dung Tình, trong lòng khẽ động.
Anh đi theo sau Minh Uyên lên lầu hai. Bề ngoài của nhà Minh gia rất cổ điển tao nhã, nhưng bên trong thì lại có rất nhiều thiết kế mang theo hướng hiện đại, tỷ như chỗ bọn họ đang đứng là hàng lang pha lê nửa trong suốt, cùng với trang trí ở lầu một hoàn toàn là hai loại phong cách khác nhau. Phòng ngủ ở hai bên hàng lang, mà cuối hàng lang thế mà có một khu hoa viên trên không trung rậm rạp và sum suê, ở phía xa xa còn có thể thấy được đóa hoa trắng noãn được bao bọc bên trong lá xanh, khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Minh Uyên đi tới sân thượng gần hoa viên, đột nhiên dừng lại. Tâm tư trong đầu Sở Phong rất lộn xộn, cũng không chú ý tới người trước mắt đã dừng lại, suýt chút nữa đã đâm đầu vào lưng hắn.
Minh Uyên cởi mũ lính, tiện tay đặt nó trên sân thượng, hai chân hắn khép lại, trong mắt viết rõ sự không kiên nhẫn hiện giờ của hắn, “Sở Phong, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ với anh rồi chứ. Tôi không thích anh, chuyện hôn sự này tôi sẽ không đồng ý.”
Tầm mắt Sở Phong nhìn vào mặt hắn, thấy gương mặt này giống Lăng Phỉ như đúc, biểu tình kiêu căng kia cũng giống nhau đến thế. Anh rũ mắt xuống, chợt nở nụ cười.
“Minh Uyên, lời này nói còn quá sớm đi. Cha cùng mẹ của anh đều rất tán thành chuyện hôn sự này, bây giờ Sở gia cũng rất được nguyên thủ tín nhiệm, ảnh hưởng tới quyền thế ở quân đội thì rõ như mặt trời ban ngày, trái lại với Minh gia, bởi vì không cẩn thận làm sai, địa vị ở trong tứ đại gia tộc cũng từ từ suy thoái. Chỉ khi hai nhà thông gia, Minh gia mới có thể quật khởi lại vốn liếng một lần nữa. Điểm ấy, tôi nghĩ anh so với tôi rõ ràng hơn.”
“Muốn uy hiếp tôi?” Minh Uyên nheo mắt lại, trong mắt không hề che giấy sự chán ghét đối với anh, “Sở Phong, tôi xem thường nhất là loại người không từ thủ đoạn mà đạt được mục đích như anh. Anh tốt nhất là vào ngày mai dọn ra ngoài cho tôi, đừng có mà ở đây làm ngứa mắt tôi.”
“A, Minh thiếu tá, bàn luận về quan hàm thì tôi còn lớn hơn anh một cấp đấy.” Sở Phong chỉ chỉ vào phù hiệu lấp lánh màu bạc trên vai, khóe miệng hàm chứa một nụ cười yếu ớt, “Hiện tại tôi mặc dù đang nghỉ phép, thế nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể đi quân khu nhậm chức. Thái độ này của anh là đang nói chuyện với thượng cấp tương lai sao?”
Minh Uyên nhìn thấy thần sắc dương dương đắc ý của anh, thầm nghĩ nhiều năm rồi không gặp, đẳng cấp vô liêm sỉ của người này không ngờ lại cao thêm một bậc. Hắn bật cười một tiếng, cười cùng anh tranh luận, quay người rời đi.
Sở Phong nhìn hắn đi vào phòng ngủ, thân ảnh cao gầy biến mất sau cánh cửa tự động đóng, anh đứng trên sân thượng, cười khổ, thở ra một hơi.
Lần đầu gặp mặt mà đã mùi thuốc súng thế này, thì sau này làm sao mà sống chung đây a.
**
Đêm nay, Sở Phong mãi mà không ngủ được. Lúc anh ở trên giường trằn trọc, tầm mắt không tự chủ được mà nhìn về phía cửa phòng ngủ. Hơi hoảng hốt, tựa như còn có thể nhìn thấy thân ảnh minh hoàng Lăng Phỉ từ ngoài cửa đi vào, cười cười đi về phía anh.
Ngực như bị một đống cây kim nhỏ rậm rạp đâm vào, đau đớn nhưng lại chẳng hề kịch liệt, quấn lên người vừa nhói vừa đau. Sở Phong xốc chăn, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, ngay cả dép lê cũng không mặc, cứ chân trần như vậy mà mở cửa phòng ngủ.
Anh đi tới trước cửa phòng ngủ của Minh Uyên, mới giơ tay gõ một cái.
“Ai?” Cách một cánh cửa, thanh âm truyền tới có chút khàn khàn, đoán chừng chắc Minh Uyên ngủ rồi, đang ngủ thì bị tiếng gõ cửa của anh đánh thức.
Sở Phong nuốt một ngụm nước miếng, nhất thời không biết nói gì. Anh cũng không ý thức được, trên cánh cửa phòng ngủ có đầy đủ máy giám thị, người trong phòng có thể thấy rõ ràng là vạt áo của anh tán loạn, dáng dấp có vẻ ảm đạm.
Minh Uyên ngồi dậy, cau mày nhìn những gì màn hình hiện lên ở đầu giường, cái người điên này lại làm chuyện gì thế, ban ngày còn nghênh ngang kiêu ngạo uy hiếp hắn, nửa đêm lại chẳng hiểu sao lại tới gõ cửa phòng ngủ của hắn, lại bất thường chẳng nói lời nào.
“Nói chuyện, không thì cút về ngủ!” Minh Uyên nhăn chặt mi lại, hiện nhiên là tất cả kiên trì đều sắp bị vắt khô rồi.
“Tôi…” Sở Phong giật giật môi, hình như muốn nói gì đó, cuối cùng lại kéo ra một nụ cười gượng, nhẹ giọng nói, “Không có gì, anh ngủ đi.”
“Có bệnh!” Trong mắt phượng xẹt qua một tia buồn bực rõ ràng, Minh Uyên tới đóng màn hình, một lần nữa quay về giường, đắp chăn che mặt mình lại.
Trong chốc lát, hắn liền đi vào mộng đẹp. Trong mộng, hắn lúc đó 6 tuổi, đó là ngày đầu tiên gặp Sở Phong. Hôm đó là buổi tiệc sinh nhật của cha, một đứa bé trai mạnh khỏe kháu khỉnh cầm trong tay một mô hình chiến hạm, tò mò đi tới cạnh hắn.
“Cậu là người máy mô phỏng sao? Vì sao lại không có biểu tình gì hết vậy?” Cậu nhóc ngoẹo cổ, nghi hoặc mà đánh giá mình.
Hắn mặc âu phục màu đen, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn tràn đầy vẻ lạnh lùng, “Mắc mớ gì tới cậu.”
“A, tớ biết rồi, cậu rõ ràng là tiểu công tử của Minh gia.” Đứa bé trai tự nhiên nói chuyện, liền nâng lên ánh mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, “Bọn họ nói không sai, cậu thực sự so với mấy đứa con gái còn xinh đẹp hơn ai nha.”
Hắn phiền nhất là khi người khác đánh giá tướng mạo của hắn, lông mày xinh đẹp cau lại, hắn đi tới trước mặt đứa bé kia, lấy đi mô hình chiếm hạm trong tay nhóc, rồi ném nó xuống đất. Một mô hình tinh tế khéo kéo cứ thế mà bị chia năm xẻ bảy, từng mảnh linh kiện bay tán loạn trên mặt đất.
Đứa bé trai thấy mô hình chiến hạm mình thích nhất bị hư, không dám tin mở to mắt, miệng lập tức xẹp xuống, oa oa khóc lên.
“Chiếm hạm Nặc Á của tớ… Nha a… Nha nha cậu đền cho tớ đi…”
“Phiền chết đi được, đừng có khóc !” Hắn cũng không thèm để ý tới cậu, cho dù là bị cha đánh cho một trận no đòn, thì hắn cũng muốn bỏ mặc cái tên thiếu gia Sở gia đáng ghét này. Chỉ là vừa mới xoay người, vạt áo sơ mi liền bị một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy.
“Cậu còn dám đi ?!” Đứa bé trai không khóc nữa, bởi vì phẫn nộ đã hoàn toàn chiếm cứ toàn bộ đầu óc của nhóc, nhóc mở to hai mắt đang đỏ bừng, “Cậu phải đền Nặc Á cho tới ! Nhanh lên !”
“Tôi không có đồ chơi mà đền cho cậu.” Cho dù hắn đối với mấy thứ đồ chơi nhỏ này một chút hứng thú cũng không có, nhưng cũng biết được chiến hạm mô phỏng này rất đắt giá và hiếm có, nói không chừng còn là bản làm riêng cho, đền cũng không có mà đền.
“Vậy cậu dùng bản thân đền cho tớ !” Hoàn toàn không ý thức được câu nói của mình cỡ nào buồn cười, biểu tình bé trai cực kỳ nghiêm túc, nhóc nói năng rất hùng hồn, “Cậu gả cho tớ làm vợ, tớ sẽ tha thứ cho cậu !”
Hắn dùng biểu tình nhìn bệnh thần kinh mà nhìn đứa bé trai, dùng sức kéo lại vạt áo của mình trong tay nhóc, chạy thẳng về phía trước không quay đầu lại.
“Thiếu gia?”
Minh Uyên mở mắt ra, trong phòng sáng sủa trong lành, hắn nhìn đồng hồ, thế mà đã 7 giờ rưỡi rồi.
“Trương thúc, tôi lập tức dậy.” Hắn vén chăn lên, nhanh chóng gọn gàng mà bắt đầu mặc quần áo.
“Ông chủ đã về rồi, sáng nay 6 giờ đã tới nhà.” Quản gia nói.
Minh Uyên sửng sốt một chút, ‘ừ ‘ một tiếng, “Tôi hiểu rồi, ông đi làm việc đi.”
**
Hai mắt Sở Phong như gấu trúc, ngồi ở trên chiếc bàn dài, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mà ăn bữa sáng của mình.
Ngồi đối diện anh là một người mặc quân trang, nghiêm túc thận trọng – Minh Lệ, mà bên cạnh Minh Lệ là Dung Tình với nụ cười sáng rực rỡ, thỉnh thoảng còn nhắc nhở anh ăn nhiều món chút.
Bầu không khí vốn rất lúng túng, cố tình bên cạnh là Minh Uyên còn banh ra gương mặt tuấn tú, làm cho không khí ăn trên bàn càng thêm ngột ngạt.
Lúc này Sở Phong chỉ muốn mau sớm giải quyết xong bữa sáng, mau chóng thoát ly ra khỏi cái trận Tu La này, thì một tiếng nói nam tính trầm thấp mà chân thật đáng tin vang lên bên tai.
“Các con đều đã tốt nghiệp, Tiểu Phong cũng đã về đế đô rồi, chọn thời gian để kết hôn đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...