(1)
Mấy người nhanh chóng chạy đến bệnh viên, bác sĩ đã đợi từ lâu. Tần Duệ Lâm muốn dìu Hạ Hi vào nhưng lại bị cậu từ chối thẳng: “Tôi tự mình đi vào được.”
“À.” Tần Duệ Lâm ngượng ngùng rút tay lại, nhanh chóng mở cửa xe cho Hạ Hi.
Viện trưởng tự mình chạy đến tiếp đón, đi theo hắn còn có vài tên bác sĩ chủ nhiệm khoa, Tần Duệ Lâm vừa đỡ Hạ Hi vừa nói rõ tình huống cho viện trưởng: “Cậu ấy vừa rồi bị xiết ở đoạn eo, sau đó đột nhiên đau bụng dữ dội, nhưng giờ đỡ đau hơn nhiều rồi.”
Một bác sĩ khá trẻ tuổi hỏi: “Xảy ra tổn thương do bị xiết trong tình hình nào?”
Tần Duệ Lâm liếc mắt nhìn y một cái, viện trưởng liền nói: “Đây là chủ nhiệm khoa nội Lâm Nhiên, ngài Tần, ngài chớ nhìn y còn trẻ tuổi nhưng y có học vấn uyên thâm,là bác sĩ xuất sắc nhất của chúng tôi trong khoa này.”
Hạ Hi nói: “Bị tổn thương trong lúc chơi kéo co, trước đây tôi chưa từng bị như thế này.”
“Ngài Hạ, trước kia ngài có bệnh cũ nào không? Hoặc là đã từng phẫu thuật gì đó?”
Hạ Hi ngơ ngác một chút, tựa hồ không muốn nhắc đến đề tài này: “Tôi không có bệnh gì cả.”
Lâm Nhiên cũng không tiếp tục truy hỏi, nghiêm túc nói: “Trước tiên chúng ta đi làm xét nghiệm, kiểm tra xem có căng cơ hay là vấn đề về thận không.”
Cả bệnh viện “đèn xanh” thông suốt, rất nhanh Hạ Hi đã hoàn thành xong các kiểm tra, đau đớn của cậu bây giờ đã được giảm bớt, tâm trạng cũng không mấy lo lắng, nhưng thật ra Tần Duệ Lâm vẫn có biểu hiện nôn nóng, liên tục ở một bên dặn bác dĩ cần phải kiểm tra tỉ mỉ, Hạ Hi nhìn hắn bất an đi qua đi lại, trong lòng không biết mang cảm giác gì.
Có mấy ngày liền cậu không nhìn thấy Tần Duệ Lâm, nhưng Hạ Hi biết rất rõ, Tần Duệ Lâm không thể rời khỏi thế giới của hắn, người nọ chỉ đem bản thân giấu đi, tự cho là cậu sẽ không có biện pháp phát hiện ra. Mấy ngày Hạ Hi không bị Tần Duệ Lâm bám theo khiến cậu nhiều lần nghĩ đối phương sẽ nhịn không được lao đến, nhưng Tần Duệ Lâm chưa từng làm như vậy, hắn giống như đang thực hiện lời mình nói, thử bắt đầu buông tay.
Nhưng loại buông tay này thực sự vô bổ, chỉ biết đã tạo một áp lực thật lớn cho trái tim, sau đó không khống chế được mà bộc phát.
Hạ Hi không muốn dằn vặt bất cứ kẻ nào, cậu hy vọng Tần Duệ Lâm có thể thản nhiên buông tay thì lúc đó khi gặp lại hai người đều có thể gió nhẹ mây bay nói chuyện cũ, nhưng tất nhiên Tần Duệ Lâm lại không làm cho cậu theo ý nguyện được, hai người bị buộc ở hai đầu của một sợi dây, càng muốn kéo dài khoảng cách, càng bị phản ngược.
Bệnh viện chu đáo đưa hoa quả tới, trong lòng Tần Duệ Lâm chờ đến bất an, liền chuẩn bị gọt táo cho Hạ Hi, điều này với hắn quả là thách thức hạng nhất, hết lần này đến lần khác trở thành trò đùa trước mặt Hạ Hi, rõ ràng hắn thấy người khác làm rất dễ dàng, chỉ cần không ngừng xoay quả táo là có thể gọt được lớp vỏ táo thành dây dài, hắn tự tin không gì sánh được bắt đầu thử, thậm chí còn cố ý để quả táo trước mặt Hạ Hi.
Hạ Hi nằm trên giường nghỉ ngơi, cậu vừa được bệnh viện cấp cho thuốc giảm đau, cuối cùng cũng thoải mái hơn, lần đau đớn này rất mãnh liệt, cậu có cảm giác rất tệ, thậm chí còn hoài nghi bản thân mắc phải bệnh gì, nhưng cho dù nghĩ nhiều cũng không dùng được, cậu cố gắng thả lỏng tinh thần, để thân thể thoải mái, không ra kết quả thì tự coi là bệnh nhỏ gây đau nhức thôi.
Sau đó cậu phát hiện Tần Duệ Lâm bắt đầu dằn vặt quả táo, lúc đầu Hạ Hi vốn không để ý, cho đến khi trên bàn tích tụ năm sáu quả tá lồi lõm, cậu mới không thể nào hiểu nổi hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
Tần Duệ Lâm tràn đầy hận ý với quả táo, dùng tư thế không chinh phục được nhất định không bỏ qua, ngữ khí không thể nào tốt được: “Gọt táo.”
“Đây là cách anh gọt táo? ” Hạ Hi cả kinh nói: “Rất… Khác người.”
Tần Duệ Lâm nổi giận nói: “Anh chỉ muốn gọt vỏ táo không bị đứt thôi.”
“Chuyện đó rất khó sao?”
“Không… khó sao?”
Kế tiếp, Hạ Hi để Tần Duệ Lâm nhìn thấy cái gọi là cao thủ chân chính, ngón tay Hạ Hi rất linh hoạt, quả táo và dao gọt trái cây trong tay cậu như được dính lại với nhau, mắt hắn thậm chí còn thấy được ruột táo và vỏ táo được cắt thành một sợi dài.
Trong toàn bộ quá trình này Tần Duệ Lâm đều nhìn Hạ Hi với ánh mắt “Chuyện này có thể làm sao” “Trời ơi thần kỳ quá”, không cần nói cũng biết trong lòng hắn tràn đầy sùng kính ngưỡng mộ, còn kém dập đầu bái thầy học nghệ trước Hạ Hi thôi.
Hạ Hi dễ dàng gọt được táo, cậu liếc mắt nhìn Tần Duệ Lâm bị đả kích trước mặt mình, sau đó ném một cái dây vỏ táo dài ngoằng cho đối phương: “Anh lấy đi chơi đi.”
Tần Duệ Lâm buồn bã ỉu xìu cầm vỏ táo.
Trong lúc đó, Khương Liêm sau khi nghe điện thoại xong liền tiến vào, nói với Hạ Hi: “A Hi, tôi phải trở về công ty, chuyện này lần đầu xảy ra hiện đang rối tung lên, tôi bây giờ phải đi xử lý.”
Hạ Hi gật đầu: “Vậy chị đi về trước đi.”
“Cậu..cậu ở đây không sao chứ?”
“Không có việc gì, tôi đỡ nhiều rồi, chị yên tâm đi.”
Tần Duệ Lâm lập tức thể hiện thái độ: “Cô đi đi, có chuyện gì tôi sẽ chăm sóc Hạ Hi.”
Khương Liêm liếc mắt nhìn Tần Duệ Lâm, biểu hiện trong thời gian này của hắn khiến chị tương đối thỏa mãn, liền khoát tay nói: “Tôi đi đây, nếu có chuyện gì nhớ gọi cho tôi.”
Hạ Hi gật đầu.
Kết quả kiểm tra rất nhanh được đưa tới, Tần Duệ Lâm nghiêm chỉnh ngồi một bên vẻ mặt vừa nghiêm túc lại vừa hồi hộp, Hạ Hi cũng đổ chút mồ hôi, Lâm Nhiên nhìn hai người một chút, sau đó chân thành nói: “Kết quả kiểm tra đã có, thân thể ngài Hạ rất khỏe mạnh, không có bệnh tật gì, chức năng của thận cũng rất bình thường. Lúc trước anh bị thương nhưng khi kiểm tra cơ thể không bị tổn thương gì, xương cốt cũng không khác thường, ngoại trừ có chút thiếu máu và viêm dạ dày nhẹ, những bệnh này có thể điều trị dứt điểm từ từ.”
Tần Duệ Lâm thở phào một hơi, lại không hiểu được hỏi: “Vậy sao lúc trước cậu ấy đau kinh như vậy?”
“Chuyện này…”Lâm Nhiên lúng túng nói: “Chúng tôi đã họp rồi nghiên cứu qua nhưng thân thể cùng gan của ngài Hạ không có vấn đề gì, không có áp xe nội tạng, nếu như ngài lo lắng như vậy… Chúng tôi có thể làm tiếp một loạt kiếm tra toàn diện, nếu ngài Hạ nhập viện càng có lợi cho quan sát điều trị.”
Hạ Hi nghe thấy không có việc gì liền yên lòng, cười nói: “Không cần, chỉ cần không có việc gì là được, tôi sẽ nghĩ ngơi tĩnh dưỡng ở nhà vài ngày.”
Tần Duệ Lâm vẫn đang lo lắng, nhưng cũng không có tâm trạng tiếp tục ở đây, hắn có thể gọi cho mấy chuyên gia về phương diện này khám cho Hạ Hi, chắc có thể tìm thấy vấn đề, cho nên liền hỏi: “Bây giờ về nhà sao?”
“Ưm.” Hạ Hi gật đầu, ngữ khí xa cách nói: “Ngày hôm nay đã làm phiền anh nhiều, tôi sẽ tự mình gọi xe về nhà.”
Sắc mặt Tần Duệ Lâm trầm xuống, bầu không khí lạnh xuống trong nháy mắt, hắn lạnh lùng nói với Lâm Nhiên: “Cậu đi ra ngoài đi.”
Chờ Lâm Nhiên đi rồi, Tần Duệ Lâm liền nở nụ cười khổ, vẻ mặt bất đắc dĩ cùng khó chịu, hắn nhìn Hạ Hi, hạ thấp tự trọng khuyên nhủ: “Anh đưa em về, nếu xảy ra chuyện gì nữa cũng có thể chăm sóc tốt hơn.” Hắn thấy Hạ Hi cau mày, liền nói thêm: “Em yên tâm, anh sẽ không tiếp tục dây dưa, anh đưa em về đến nhà an toàn liền… Sẽ rời đi.”
Hạ Hi nghiêng đầu, Tần Duệ Lâm đã nói đến nước này, cậu tiếp tục từ chối cũng coi là không nể mặt, vì vậy tâm tình phức tạp nói: “Sắp tan học rồi, thuận tiện đi đón Thần Thần cùng nhau đi.”
Tần Duệ Lâm nhất thời mừng rỡ, không ngừng nói được được.
Hai người cùng nhau đi xuống tầng, biết được tin này viện trưởng lập tức đuổi theo hai người, hắn nhân cớ lấy lòng Hạ Hi hòng mời Tần Duệ Lâm đi ăn. Hạ Hi buồn chán nhìn xuống dưới tầng, lại đột nhiên cảm thấy trong dạ dày cồn cào, cậu liền hít sâu để nén cơn đau, lại không ngờ rằng càng phản tác dụng, cảm giác buồn nôn vọt lên cuống họng trong nháy mắt, cậu nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, mơ hồ nghe thấy tiếng Tần Duệ Lâm lo lắng gọi mình.
Hạ Hi xông thẳng vào WC, ghé mặt vào bồn rửa mặt nôn không ngừng, nhưng cậu lại không nôn ra bất cứ thứ gì, chỉ là không dừng lại được. Bên cạnh có hai thanh niên phàn nàn nói: “Muốn nôn thì vào bồn cầu, nôn vào bồn rửa tay thì ai còn dùng được nữa!”
Tần Duệ Lâm xông đến cho tên kia một đấm, sau đó không nói hai lời lôi đối phương đi ra ngoài, người nọ thấy Tần Duệ Lâm không dễ chọc liền hùng hùng hổ hổ bỏ đi. Tần Duệ Lâm vừa vỗ nhè nhẹ lên lưng Hạ Hi, vừa ân cần hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại nôn?”
Hạ Hi có cảm giác cả người vô lực, cậu rút khăn tay ra lau nước, một lúc sau mới có thể bình thường lại, sắc mặt trắng bệch: “Không có chuyện gì, có khả năng gần đây đau dạ dày, nôn xong tốt hơn nhiều rồi, chúng ta đi thôi.”
Viện trưởng xấu hổ đứng ngoài cửa, cũng không dám nhắc lại chuyện ăn trưa, hắn vừa thề son sắt nói có thể tìm ra nguyên nhân gây bệnh cho Hạ Hi, ai biết quay đầu lại đã thấy người nôn ra rồi, tuy rằng bệnh viện đã cố gắng hết sức, nhưng khó thoát khỏi khiến cho Tần Duệ Lâm cảm thấy kĩ thuật không giỏi.
Hạ Hi nghỉ ngơi trên xe một lát, Tần Duệ Lâm mới khởi động xe, bị chuyện vừa rồi trì hoãn cho nên hai người liền không đi đến trường học nữa, dù sao giỡ cũng đã muộn, nói không chừng Tần Thần đã sớm tự mình về nhà.
Tần Duệ Lâm rất lo lắng cho sức khỏe Hạ Hi: “Hạ Hi, gần đây có phải em rất mệt mỏi không? Sắc mặt em cũng rất khó coi.”
“Không sao, tôi làm việc với nghỉ ngơi không khác gì trước đây, chỉ là gần đây rất dễ mệt mỏi rã rời.”
“Vừa đau bụng vừa nôn, đây không phải chỉ một chút vấn đề đâu, hôm nào anh hẹn chuyên gia đến kiểm tra sức khỏe cho em được không?”
“Không cần phiền phức như vậy đâu.”
“Không phiền phức.” Tần Duệ Lâm liền nói: “Vài ngày nữa hắn cũng muốn đến Trung Quốc, thuận tiện kiểm tra cho em một chút luôn.” Về phần có thuận tiện thật hay không sợ rằng chỉ có mình hắn biết.
Hạ Hi không hé răng, cậu cũng cảm giác gần đây cơ thể mình không tốt lắm, thân thể cũng không linh hoạt như trước, không chỉ mệt mỏi rã rời mà còn không muốn ăn gì, nếu có chuyên gia kiếm tra cho, hà cớ gì cậu lại không nhận.
Lái xe đến trước nhà Hạ Hi, Tần Duệ Lâm lại nói: “Anh đưa em lên, người em như thế anh lo lắm.”. Lúc nãy lái xe ở trên đường hắn đã giảm tốc độ xuống thấp nhất, chính là muốn được ở chung một chỗ với Hạ Hi thật lâu, nhưng chậm thì cũng phải đến đích, hắn giờ rất không muốn, hận không thể dồn hết mọi tâm tư và tình cảm cho Hạ Hi.
Nhưng Hạ Hi lại cự tuyệt: “Không cần, tôi có thể tự đi được, anh lái xe về đi, hôm nào đưa đến công ty cho tôi là tốt rồi.”
( 2)
Tần Duệ Lâm có thiên ngôn vạn ngữ cũng chẳng nói nên lời, hắn kinh ngạc nhìn Hạ Hi, tay giật giật muốn kéo đối phương, lại e sợ vẻ mặt lãnh đạm của cậu. Vẻ mặt Hạ Hi xa cách mà lạ lẫm, khí tức quanh thân khiến người ta muốn tránh ra ngàn dặm, cậu mím môi thật chặt, cằm cũng căng cứng, mặt nghiêng lộ ra đường cong đẹp mà lạnh lùng.
Hạ Hi đi chưa được hai bước, Tần Duệ Lâm liền cầm theo một túi hoa quả chạy theo: “Đây là của em mà? Anh giúp em mang lên.”
Trong túi đựng sầu riêng, Hạ Hi liếc mắt một cái, lãnh đạm nói: “Không phải là của tôi.”
“A…anh quên mất thì ra đây là anh mua, dù sao anh giúp em mang lên, quả này rất dễ bị đâm vào tay.” Hắn nói xong liền giành đi trước Hạ Hi, lưng hắn rất thẳng, động tác bước đi có chút không được tự nhiên, giống như đang cầu khẩn không tiếng động ____để anh đi theo đi mà, đừng đuổi anh đi nữa, không được, cần đi nhanh hơn một chút, nếu không nhất định sẽ bị từ chối.
“Sầu riêng này rõ ràng là…” Hạ Hi nói được một nửa, đành bất đắc dĩ nói tiếp: “Khương Liêm…mua mà.”
Cậu còn muốn nói cho Tần Duệ Lâm làm chuyện này cũng vô ích thôi nhưng người nọ từ lâu đã không thấy đâu, Hạ Hi thở dài một hơi, đối với sự buông tha của Tần Duệ Lâm vẫn không ôm được hy vọng gì. Tần Duệ Lâm canh giữ ở chỗ thang máy, ánh mắt thủy chung nhìn hướng cửa vào, vừa nhìn thấy Hạ Hi vẻ mặt thoáng chốc ôn hòa trở lại.
Người chờ ở thang máy lúc này cũng không ít, Tần Duệ Lâm che chở cho Hạ Hi vào thang máy, còn có ý tìm cho đối phương một vị trí tốt, chính mình chống hai tay lên xung quanh cậu để phòng ngừa cậu bị người khác đụng vào. Hạ Hi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tần Duệ Lâm, thấy vẻ mặt đối phương tràn ngập khẩn trương, chỉ đành tạm thời nhẫn nhịn chịu đựng loại tư thế xấu hổ thế này.
Nhiều khi Tần Duệ Lâm không kìm lòng được làm ra mấy động tác, luôn làm cho cậu cảm thấy chu xót, có lẽ hình tượng nhà Tần ăn sâu bén rễ quá, cậu luôn thấy người nọ ngoài tầm tay, cậu thỏa hiệp từ bao giờ?
Nhưng chỉ là lòng chua xót thôi, giông như dư vị tình đầu, không phát sinh ý nghĩ dư thừa.
Hạ Hi bị Tần Duệ Lâm cản đường, chỉ cảm thấy trong thang máy yên tĩnh đến kì lạ, hai người đã đứng rất gần nhau, Hạ Hi phải cúi đầu nhưng vẫn có thể cảm giác được ánh nhìn mãnh liệt xuyên thấu của Tần Duệ Lâm.
“Chờ một chút —— ” Một giây trước khi cửa thang máy đóng, kèm theo một giọng nói tục tằng rất lớn, một cánh tay béo múp vươn vào trong thang máy.
“Phiền nhường một chút, tôi chen vào một cái, tôi đang vội.”
“Không chen được nữa, cậu đợi thang máy khác đi.”
“Đúng vậy, chúng tôi đều chen chúc thành cái bánh kẹp thịt đây này!”
Giọng nói tục tằng vẫn không buông tha: “Chen chúc một chút đi, người anh em giúp tôi một việc, tôi thực sự rất gấp mà thang máy bên kia đang tu sửa, nếu không cũng không muốn chen chúc như thế này đâu.”
Hắn vừa nói xong một lực thật lớn liền đẩy vào thang máy, đoàn người không ngừng va chạm vào nhau, Tần Duệ Lâm cũng là vô ý bị đoàn ngưới ép thẳng đến sát thang máy, chuyện này không quan trọng, quan trọng là mặt Hạ Hi và hắn chạm vào nhau, khoảng cách gần đến mức hắn có thể đếm được lông mi trên mắt đối phương. Tần Duệ Lâm kinh ngạc nhìn Hạ Hi, trong một thời gian ngắn quên luôn nhúc nhích, một lát sau ma xui quỷ khiến thế nào hắn cúi đầu hôn nhẹ lên môi Hạ Hi.
Chỉ đơn giản là môi chạm môi thôi, cảm xúc mềm mại mang theo tia lửa điện, Tần Duệ Lâm không khống chế được ngậm chặt cánh môi Hạ Hi, một giây sau đã bị Hạ Hi đấm một phát vào mặt, vẫn chưa hết giận, cậu lại cho hắn một đấm vào bụng, sau đó hung hăng đá vào chân Tần Duệ Lâm.
Trong thang máy tiếng kêu sợ hãi vang lên liên tục, xung quanh Hạ Hi liền rộng ra một khoảng, cậu nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Tần Duệ Lâm, ánh mắt như sắp phun ra lửa. Tần Duệ Lâm lại như chưa lấy lại được tinh thần, thậm chí còn sờ sờ môi, động tác này của hắn khiến Hạ Hi không kiềm được tức giận, dẫn đến nắm tay muốn đánh hắn lần nữa.
Có người một bên nhịn không được nói: “Này anh bạn, đây là chen chúc, sao cậu có thể đánh người ta như vậy?”
Hạ Hi mím môi, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, hiển nhiên giận không ít.
Cậu không nói gì, Tần Duệ Lâm nhíu mày: “Anh là ai?”
“Tôi…”
“Cậu ấy đánh tôi có liên quan gì tới anh sao?”
“Không phải tôi đang giúp anh sao? Chẳng lẽ anh nguyện ý để cậu ta đánh?”
Tần Duệ Lâm nói: “Tôi đương nhiên nguyện ý, cậu ấy đánh tôi là vinh dự của tôi, tôi thích bị cậu ấy đá, anh không phục sao?”
Người xung quanh đều hít một ngụm khí lớn, Hạ Hi nhịn không được nữa nhìn chằm chằm vào thang máy ở tầng trệt, sau đó tức giận xông ra ngoài, Tần Duệ Lâm vẫn chạy theo ngay phía sau, đi được một lúc mới phát hiện quên cầm sầu riêng, đó chính là lí do đi theo đó nha, hắn cũng lười chạy trở lại lần nữa, liền nhắm mắt đuổi theo sau Hạ Hi.
Máu nóng Hạ Hi dâng lên, chỉ lo vùi đầu xông về phía trước, một hồi mới phát hiện cậu đã đi qua phòng mình, cậu dừng chân lại, không ngờ rằng lại bị Tần Duệ Lâm theo quán tính bước đi đụng vào, Hạ Hi lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống đất, may mà Tần Duệ Lâm phản ứng nhanh ôm lấy cậu đúng lúc, nhưng chuyện này lại lần nữa chọc giận Hạ Hi.
“Anh còn đi theo tôi ư?”
Tần Duệ Lâm vô tội nói: “Anh đem em về tận phòng.”
Hạ Hi xoa xoa mi tâm, cưỡng chế lửa giận đang nổi lên trong lòng: “Tôi sẽ vào nhà, anh bây giờ cũng có thể đi rồi.”
“Anh…”
“Biến! Ngay lập tức!”
Hạ Hi tỏ thái độ kiên quyết, Tần Duệ Lâm khổ sở không thể cãi cự được, đành thỏa hiệp nói: “Được, bây giờ anh đi, em đừng nóng giận, nhất định phải chăm sóc thân thể thật tốt, có chuyện gì lập tức gọi điện thoại cho anh.”
Hạ Hi mất kiên nhẫn phất tay.
Bị Tần Duệ Lâm quấy rầy như vậy Hạ Hi đã sớm quên đi cảm giác thân thể khó chịu, cậu đứng trước cửa khôi phục tâm trạng, khó có được nhìn thấy Tần Thần ngoan ngoãn ngồi trước bàn học vẽ tranh.
Tần Thần nghe tiếng cửa phòng mở liền nhảy lên, bộ dạng xun xoe chạy đến bên người Hạ Hi.
Hạ Hi liền lùi về phía sau vài bước, cậu nhìn vệt màu nước dính trên quần áo Tần Thần, thậm chí ngay cả mặt cũng không may mắn tránh khỏi, bất khả tư nghị hỏi: “Con..” cậu theo đường nhìn chuyển hướng đến Úc Thậm Hiên nhếch nhác đứng ở một bên: “Và bạn học này, các con đang làm gì đó?”
Ở Tần Thần mở miệng ra nhưng Úc Thậm Hiên nói trước: “Chào chú, bọn con đang làm bài tập về nhà.”
“Xin chào. ” Hạ Hi rất có thiện cảm với Úc Thậm Hiên.
“Daddy người về rồi, cô giáo nói chúng con cùng vẽ bức tranh về mẹ mình, còn muốn tô màu thật đẹp.
Hạ Hi liếc mắt nhìn Úc Thậm Hiên, thấy đứa bé không kinh ngạc mới hỏi: “Vậy bức tranh của con xong chưa?”
“Chưa, con với Úc Thậm Hiên vẽ khác nhau, ba trở về con liền nhìn ba vẽ!”
Hạ Hi sờ sờ đầu Tần Thần, cũng không giải thích gì, cậu chuyển hướng sang nhìn Úc Thậm Hiên, ôn hòa hỏi: “Vậy còn Tiểu Hiên? Sao con không vẽ tranh về mẹ?”
Úc Thậm Hiên thấp giọng nói: “Con không có mẹ.”
Hạ Hi ngơ ngác một chút, liền ôm đứa nhỏ vào ngực, an ủi: “Chú xin lỗi, chú không biết, con đừng buồn, cho dù mẹ con đi đến nơi nào, trái tim cô ấy vĩnh viễn đều ở bên con.”
Úc Thậm Hiên cắn cắn môi, âm thanh nghe được nghe không: “Ba ba của con chết, mẹ cũng bỏ đi, con cùng bà nội ở cùng với nhau, thế nhưng…Tần Thần nói, cậu ấy có thể cùng chia sẽ daddy của mình với con một chút…”
Tần Thần ở bên cạnh kêu lên: “Thực sự chỉ chia một chút thôi! Không cho cậu cướp daddy của tớ đi đâu! Nếu không tớ sẽ đánh cậu!”
Hạ Hi trách cứ: “Tần Thần sao con có thể nói như vậy, không được đánh bạn cùng lớp biết không?”
“Daddy—— ” Tần Thần kéo dài thanh âm: “Không cho ba thích Úc Thậm Hiên nhiều hơn, chỉ thích một chút là được rồi! Người ba yêu nhất chỉ có thể là con!”
“Được rồi, con yên tĩnh chút nào.” Hạ Hi cưng chiều lắc đầu, rồi hướng Úc Thậm Hiên nói: “Tần Thần không có mẹ, nhưng bạn ấy mỗi ngày đều thật vui vẻ, nếu con không ngại…, sau này cũng có thể như vậy, nếu bạn ấy đã mang con về đây chứng tỏ nó rất thích con, sau này có thời gian liền đến đây chơi với Tần Thần, không cần câu nệ, cứ đem nơi này thành nhà mình là tốt rồi.”
Mắt Úc Thậm Hiên đã ươn ướt, nó có chút cảm động nhìn Tần Thần, không khỏi nghĩ bạn cùng bàn luôn hung hăng thì ra cũng thích mình.
Hai bên tai Tần Thần ửng đỏ lên một chút, nhóc không được tự nhiên quay đầu đi, ngạnh cái cổ mạnh miệng nói: “Con không thích nó! Nó không thích nói chuyện, luôn không để ý đến con!”
Ánh mắt Úc Thậm Hiên tối sầm lại, cúi đầu có chút thất vọng.
Hạ Hi không chút lưu tình nào vạch trần Tần Thần: “Tiểu Hiên, Thần Thần là đứa hay ngượng ngùng, con nhớ kỹ, nó nói không thích cái gì thì là rất thích cái đó, biết không?”
Ánh mắt Úc Thậm Hiên sáng lên, sau đó dùng lực gật đầu.
Tần Thần liều mạng nhào lên sô pha, ôm lấy gối lo lắng quát: “Con không thích nó! Con thật sự không thích nó! Nó cũng không phải bé gái, lớn lên không đáng yêu, tại sao con lại phải thích nó chứ!”
Úc Thậm Hiên đã nhớ rõ lời của Hạ Hi ở trong lòng, đôi mắt long lanh của nó nhìn Tầm Thần chằm chằm, kìm lòng không đậu nở một nụ cười.
Hạ Hi bị hai đứa nhỏ chọc cười, không biết lúc bé mình có đùa vô duyên như thế không nữa, Úc Thậm Hiên đã nói cho cậu biết lát nữa sẽ về với bà nội, liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi nấu cơm.
Cậu đi vào phòng bếp, Úc Thậm Hiên ngồi xổm trên sô pha nhìn Tần Thần chòng chọc, nó rất sợ Tần Thần, nhưng lại không muốn khiến đối phương tức giận, Tần Thần ném gối ôm xuống, thở phì phò nói: “Tớ thực sự không thích cậu, biết không?”
Úc Thậm Hiên không nói lời nào.
Tần Thần hung hăng hỏi: “Có biết không?”
Úc Thậm Hiên nhỏ giọng nói: “Đã biết…”
Tần Thần nói đến lúc này mới thỏa mãn gật đầu, quên mất chuyện này trong nháy mắt, vẻ mặt hưng phấn nói: “Cậu có thấy Transformers rất lợi hại không? Nhà tớ có nguyên bộ đồ chơi này luôn.”
“… Có.”
Cơm tối làm tương đối đơn giản, Hạ Hi xào hai món ăn, còn tráng thêm mấy quả trứng, trước đây cậu thực thích ăn nhưng gần đây càng ngày càng khó chịu với mùi dầu khói, ăn uống cũng không ngon như trước, trước đây thích ăn bao nhiêu giờ nuốt thế nào cũng không trôi, cậu bưng thức ăn lên bàn, bản thân lại chẳng muốn ăn tẹo nào, trái lại cảm thấy hơi buồn nôn.
“Thần Thần, Tiểu Hiên, tới ăn cơm đi!”
Tần Thần và Úc Thậm Hiên đã hòa hợp như lúc ban đâu, hai người chắp tay cùng nhau rời khỏi phòng, Úc Thậm Hiên đang cầm trong tay một vỏ ốc tù và vân nâu tinh xảo đẹp đẽ.
Tần Thần vừa nhìn thấy Hạ Hi liền nói: “Daddy con cho Úc Thậm Hiên cái vỏ ốc này nha.”
“Không phải con rất thích cái này sao?”
“Con còn có rất nhiều.” Tần Thần hăng hái bừng bừng nói: “Cậu muốn Optimus Prime không? Nó rất siêu!”
Úc Thậm Hiên cố sức cầm lấy vỏ ốc tù và, nó cắn cắn môi dưới, đột nhiên đem vỏ ốc đưa cho Hạ Hi: “Chú ơi, cái này…con không thể nhận được!”
Hạ Hi không nhận, thái độ ôn hòa nói: “Đây là Thần Thần đưa cho con, con hãy nhận lấy đi.”
“Cậu thật là phiền toái, cái này mà cũng nhận, cái kia cũng không nhận, hay cậu muốn lấy kho báu của tớ? Tần Thần bĩu môi vẻ mặt mất hứng: “Vậy cậu đem vỏ ốc cho tớ, tớ cũng đem cái này trả lại cho cậu!”
Úc Thậm Hiên nửa ngày không nhúc nhích, nó nhìn chằm chằm sợi dây đỏ Tần Thần đưa qua: “Cái này…không nhiều tiền.”
Tần Thần cứng rắn nhét vỏ ốc vào cặp sách Úc Thậm Hiên, lớn tiếng nói: “Vỏ ốc này cũng không đắt, chỉ cần năm đồng tiền là có thể mua!”
Hạ Hi hít một ngụm khí lớn, Tần Thần thật đúng là có chí khí, năm đồng ngay cả nửa mảnh vỡ nhỏ của vỏ ốc này cũng không mua được nhé!
( 3)
Cuối cùng Úc Thậm Hiên cũng nhận lấy vỏ ốc, Tần Thần đã sớm nói tặng nhóc một món quà nhưng Úc Thậm Hiên cái gì cũng không dám lấy, nhóc chưa từng thấy qua căn phòng nào sạch sẽ tinh xảo như vậy, bất kể là đèn chùm thủy tinh màu xanh ngọc sáng lóa, hay sô pha hoa văn mềm mại, cũng làm cho nhóc cảm thấy như đi lên trời vậy.
Nhóc đã không có cha mẹ từ nhỏ, cùng bà nội sống nương tựa lẫn nhau, bà mở một cửa hàng thịt nướng, trong nhà luôn luôn tràn ngập mùi dầu khói, cho nên Úc Thậm Hiên nằm mơ cũng muốn có một căn phòng như thế này, nhóc sẽ đón bà nội đến sống cùng, khiến cho bà có một cuộc sống thoải mái, mà không phải như bây giờ, bà nội đã già yếu còn phải lê thân già kiếm tiền nuôi mình.
Cha của nhóc kết hôn muộn, thật vất vả mới cưới được mẹ nhóc, lúc Úc Thậm Hiên hai tuổi thì bị tai nạn xe mà qua đời, mẹ nhóc lúc đầu vẫn trông coi nhà cửa, sau đó hoàn cảnh gia đình ngày càng khốn khó, bà không chịu được liền bỏ trốn, khi ấy Úc Thậm Hiên mới được ba tuổi, trong ấn tượng của nhóc không có bóng dáng cha mẹ, chỉ có bà nội trải qua tang thương, yêu thương nhóc vô bờ.
Úc Thậm Hiên càng nghĩ càng cảm thấy buồn, mỗi ngày nhóc đều có thói quen ngủ muộn dậy sớm giúp bà nội làm việc, bây giờ ngoại trừ tình thương cái gì nhóc cũng không có, nhóc thương bà, nhưng không biết đợi đến lúc nhóc trưởng thành rồi có còn kịp để bà nội hưởng phúc hay không.
“Tiểu Hiên?” giọng nói của Hạ Hi mang Úc Thậm Hiên quay về với hiện thực: “Mau ăn cơm đi, một lát nữa nguội mất.”
Úc Thậm Hiên cúi đầu và mấy miếng cơm vào miệng, thấy Hạ Hi không động đũa liền nhỏ giọng hỏi: “Chú ơi, sao chú không ăn?”
“Bây giờ chú không đói, con mau ăn đi, ăn xong chú đưa con về, không thể để bà nội lo lắng biết không?”
“Dạ!”
Tần Thần lo lắng nhìn Hạ Hi: “Daddy có phải người không thoải mái không?”
“Ba không sao.”
“Thế nhưng người chưa ăn cái gì cả.”
“Đừng lo lắng cho ba, con ăn trước đi, đợi lát nữa còn có bài tập về nhà cần hoàn thành đấy.” Hạ Hi nói xong liền đi vào toilet, sau khi khóa trái cửa vặn vòi nước mới ghé vào bồn rửa mặt ói một hồi, cảm giác mật trong cơ thể cũng muốn chui ra theo, cậu thở hổn hển nhìn con người mặt mũi tái nhợt trong gương, bất an trong lòng càng trở nên mãnh liệt.
Lúc Hạ Hi mở cửa đi ra ngoài, lại phát hiện Tần Thần đứng ở ngoài cửa, hai mắt nó đầy hơi nước, đã như vậy còn không nhúc nhích nhìn cậu.
Hạ Hi ôm lấy nó, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Giọng Tần Thần rầu rĩ: “Daddy, có phải người bị ốm rồi không? Sáng sớm ba suýt thì té xỉu, hơn nữa mấy hôm còn chưa ăn cái gì, cô giáo nói không ăn cơm là không tốt cho sức khỏe, nếu như ba sinh bệnh sẽ phải đến bệnh viện, như vậy mới có thể mau khỏe hơn!”
“Đã biết, yên tâm đi, ba không sao, ba là người lớn sẽ biết chăm sóc chính mình.”
“Vậy sau này ba không được ốm nữa?”
Hạ Hi cười nói: “Được, sau này ba sẽ không sinh bệnh nữa.”
Sau khi ăn cơm xong, Hạ Hi thu dọn bát đũa, Tần Thần lôi kéo Úc Thậm Hiên đi xem phim hoat hình, hai đứa trẻ ngồi trên ghế sô pha say sưa xem phim, Úc Thậm Hiên thỉnh thoàng còn phát ra tiếng cười. Hạ Hi không khỏi có chút cảm thán, lần đầu tiên cậu gặp Úc Thậm Hiên, đứa trẻ hướng nội ngại ngùng này ngay cả nói cũng không dám nói, nhưng bây giờ rõ ràng đã thay đổi rất nhiều, tuy rằng tình cách vẫn hướng nội, nhưng càng lúc càng trở nên giống một đứa trẻ bình thường.
Hạ Hi đưa Úc Thậm Hiên về nhà, trước khi đi còn dặn dò Tần Thần hoàn thành bài tập về nhà, Tần Thần gật đầu lia lịa, dặn Hạ Hi trở về sớm một chút.
Ban đêm gió lạnh, Hạ Hi mặc một chiếc áo khoác gió, trên cổ là mộ chiếc khăn quàng, da cậu trắng nõn, làm nổi bật lên ngũ quan tinh xảo, Úc Thậm Hiên nhìn Hạ Hi đến sững sờ, một lát sau nhỏ giọng nói: “Chú thật là đẹp!”
Tần Thần không biết thế nào lại nghe được, nói lại: “Ba ba của tớ đương nhiên là đẹp rồi, là người đẹp nhất trên thế giới.”
Hạ Hi bất đắc dĩ lắc đầu, cậu đi ra mở cửa trước, trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười, nhưng tiếu ý lúc đi ra mở cửa nhanh chóng đông cứng lại, cậu nhếch lông mày, độ cong trên môi hạ thành một đường thẳng, nét mặt cũng trở nên lãnh đạm.
Hạ Hi lạnh như băng hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Tần Duệ Lâm đang ngồi xổm trước cửa, hắn tựa người vào tường, đầu còn úp trong lòng bàn tay, cả người ngay cả động một chút cũng không động được. Hạ Hi không biết hắn ngồi xổm trước cửa bao lâu, hay đã ngồi như thế từ sau khi mình vào nhà. Tần Duệ Lâm bị giật mình tỉnh giấc trong nháy mắt, liền muốn đứng lên, lại không ngờ rằng chân đã tê rần, hắn đau đến mặt nhăn mày nhó, nửa ngày vẫn chưa bình thường lại.
Hạ Hi nắm tay Úc Thậm Hiên đi ra.
Tần Duệ Lâm đuổi theo như điên, tiếc rằng vẫn chậm một bước, hắn nhanh chóng chạy vào thang máy bên cạnh, cửa vừa mở liền phi vào, dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống tầng một. Tần Duệ Lâm liếc mắt nhìn thấy Hạ Hi, cậu đang đứng ở đại sảnh, ánh mắt nhìn đến sững sờ, ngẩn người nhìn xuống mặt đất, không biết là đang suy nghĩ đều gì.
Tần Duệ Lâm nhìn xung quanh một chút, lập tức phát hiện có một đôi vợ chồng cách Hạ Hi không xa, người phụ nữ đang mang thai, còn người đàn ông thì cẩn thận cầm tay cô, hai người giống như mới đi bệnh viện kiểm tra xong, miệng đầy ngọt ngào bàn về thời gian tiểu bảo bối sinh ra.
Khi phát hiện Tần Duệ Lâm đang quan sát mình, cậu ngay lập tức thu hồi tâm tình, cậu nắm lấy tay Úc Thậm Hiên đi ra ngoài, thần tình vẫn có chút hoảng hốt. Tần Duệ Lâm vẫn quan sát Hạ Hi từ phía sau, sau đó mở trừng mắt nhìn Hạ Hi nghênh ngang lái xe rời đi.
Hắn chán ghét người yêu coi thường mình như vậy, giống như Hạ Hi đã đem mọi chuyện buông xuống, chỉ còn một mình chịu đựng dày vò.
Tần Duệ Lâm ôm chặt lấy ngực, ánh mắt hắn quyến luyến nhìn hướng Hạ Hi rời đi, cứ đứng lẻ loi như vậy thật lâu thật lâu.
Giây phút này Hạ Hi đang lái xe nhưng tâm tình vẫn không thể giữ nổi bình tĩnh, ánh mắt cậu nhìn chăm chăm vào phía trước, suy nghĩ phức tạp khiến cậu cũng không hiểu nổi, không khí giống như ngưng trệ lại một chỗ, trầm trọng làm cho người ta không thể nào thở nổi.
Cậu không khỏi bắt đầu nhớ đến nội dung câu chuyện vừa nghe thấy.
“Ông xã, cục cưng của chúng ta thật đáng yêu, anh nói con sẽ giống anh hay giống em?”
“Giống ai cũng tốt, bà xã vất vả rồi.”
“Bây giờ cục cưng còn ngoan, lúc mới mang thai thực sự rất khó chịu, mỗi ngày đều mệt mỏi, không chỉ không thèm ăn gì còn động một chút là buồn nôn, may mà em đã vượt qua được thời gian kia, nhưng mà tốt nhất vẫn là có ông xã bên cạnh em.”
“Anh lúc đó đau lòng muốn chết, nếu như có thể anh thà rằng giúp em mang thai thằng ranh con này.”
“Nói bậy bạ gì đó, đàn ông làm sao có thể sinh em bé? Anh cho rằng mình đang diễn phim khoa học viễn tưởng sao?”
“…”
Câu nói kế tiếp Hạ Hi không nghe được, trong đầu cậu đều vang vọng tiếng người phụ nữ đó nói…đầu óc bị rối loạn thành một mớ hỗn độn, cậu thậm chí còn không biết sắp xếp mọi chuyện từ đâu, cậu nghĩ chuyện kia hẳn không có khả năng xảy ra, bây giờ cần nhìn vào hiện thực, không được tiếp tục lừa mình dối người nữa.
Tần Duệ Lâm nhìn mãi về phía xe Hạ Hi rời đi, hắn đứng đến mức hai chân mỏi nhừ, sau đó mới nhận thức được chuyện này căn bản rất vô ích, Hạ Hi đã đi rồi hắn cũng nên rời đi thôi, nhưng làm sao cũng cảm thấy lo lắng vì vậy hắn vẫn nên ngớ ngẩn canh chừng ở ngoài cửa.
Thay đổi quá khứ, hắn không bao giờ nghĩ được mình sẽ làm được điều đó, nhưng cho đến bây giờ, hắn hiểu được cũng là đương nhiên.
Đang đợi Hạ Hi, Tần Duệ Lâm vừa gọi điện qua nước Mỹ.
“Giáo sư Henry.”
“Kenrich, chừng nào cậu mới từ Trung Quốc về? Nghe nói bên đó rất nhiều mỹ nhân mỹ thực, cậu nhất định đang hưởng thụ vui đến quên cả trời đất rồi?”
“Tôi tạm thời chưa có dự định quay về Mỹ, Henry, tôi hy vọng anh có thể đến Trung Quốc một chuyến.”
“A! Cậu tìm tôi quả nhiên không có chuyện tốt, cậu biết tôi rất bận rộn, thí nghiệm của tôi còn đang trong thời kì then chốt, hiện tại tuyệt đối không có khả năng rời đi!”
“…Cái thí nghiệm vứt đi của anh có thể thành công sao?”
Đối phương tức giận nói: “Một thương nhân như cậu thì biết cái gì là khoa học! Cậu không biết nghiên cứu này nếu thành công sẽ khiến cho bao nhiêu người được lợi sao! Đây là chuyện có ý nghĩa vượt thời đại, nếu như tôi có thể thành công, sẽ trở thành nhà khoa học nổi tiếng nhất trên thế giới, thậm chí có thể ảnh hưởng đến toàn cầu, cả quy luật phát triển của toàn nhân loại!”
Tần Duệ Lâm hơi hơi xoa mi tâm: “Henry, tôi không muốn đả kích anh, nhưng anh đã nghiên cứu hơn mười năm, khong phải bây giờ một chút thành tựu cũng không có sao, anh cảm thấy lời mình nói có sức thuyết phục không?”
“Ngu xuẩn!” Henry thở phì phì, tức giận mắng một câu, rõ ràng là lười cãi cọ cùng Tần Duệ Lâm, bên kia tựa hồ cũng nhiều việc bận rộn, một lát sau không yên lòng hỏi: “Cậu kể một chút về bệnh tình của người kia, tôi có thể phân tích thay cậu.”
“Người ấy hiện tại rất dễ dàng mệt mỏi, hơn nữa rất thích ngủ, mắc bệnh kén ăn, còn thỉnh thoảng nôn mửa, hôm nay đau dạ dày, nhưng bệnh viện không điều tra ra bệnh gì.”
Henry nói: “Đã loại trừ được bệnh nội tạng rồi?’”
“Đúng vậy.”
“Vậy là cô ấy đang mang thai, cậu đem người đó đến phòng khám phụ khoa kiểm tra đi.”
Tần Duệ Lâm nhất thời không nói được gì, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu ấy là đàn ông!”
“Là Hạ Hi sao?” Henry kì quái hỏi: ‘Không phải hai người đã ly hôn sao? Câu quay về Trung Quốc là vì cậu ta sao?”
“Anh đừng nhiều lời vô ích.” Tần Duệ Lâm không kiên nhẫn nói: “Không phải anh đang cần kinh phí để nghiên cứu sao? Đây là cơ hội duy nhất có thể thuyết phục tôi!”
“Không! Không!” Henry kích động nói: “Cậu đã quên tôi nghiên cứu điều gì sao? Loại dấu hiệu này không sai được, cậu chờ đi, tôi sẽ ngay lập tức đặt vé máy bay.”
Tần Duệ Lâm bị cho chuyển hướng này làm cho tỉnh mộng: “Tôi cảnh cáo anh, không được lấy Hạ Hi ra làm thí nghiệm.”
“Sẽ không, tuyệt đối không.” Gã vừa đảm bảo vừa quát người đứng không xa mình: “Dear, đặt cho tôi một vé máy bay đến Trung Quốc…Thí nghiệm? Chuyện của tôi quan trọng hơn chuyện đó gấp nhiều lần…Chuyến bay sớm nhất, giá cả không thành vấn đề…tôi sẽ không để cậu phải xuất tiền túi đâu, sẽ có người chi trả…”
Thấy Henry đang nói chuyện với người khác, Tần Duệ Lâm không nhịn được nữa mà cúp điện thoại, Henry thoạt nhìn là người không đáng tin cậy, nhưng ở phương diện y học gã tuyệt đối là nhân tài kiệt xuất nhất từng tồn tại, nếu như ngay cả gã cũng không chuẩn đoán ra bệnh, sợ rằng ở Trung Quốc này không ai có thể tìm ra được.
Những lời Henry nói khiến Tần Duệ Lâm rơi vào trầm tư, Henry đã tận sức nghiên cứu đàn ông mang thai hơn mười năm, hắn sẽ không suy đoán lung tung, nhưng sao Hạ Hi lại có thể? Tuy rằng thời gian bị bệnh của cậu rất phù hợp với thời gian mang thai.
Tần Duệ Lâm không khỏi nghĩ đến Tần Thần, đứa bé này có đúng như lời Hạ Hi nói là cậu nhặt được từ bên ngoài về?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...