☆ Chương 34: Tô mama gặp chuyện (2)
--------------Editor: Mèo-------------
Phanh gấp, chiếc Audi màu đen dừng tại cửa bệnh viện.
Không chờ xe dừng hẳn, Tô Chính Lượng đã vội mở cửa xe, vọt ra.
Lòng như lửa đốt chạy đến phòng giải phẫu ở tầng ba, chỉ thấy Tô Chính Thanh ngơ ngác ngồi trên ghế ngoài hành lang phòng giải phẫu, vẻ mặt mờ mịt.
"Chị!"
Tô Chính Thanh nghe thấy Tô Chính Lượng gọi, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, "Tiểu Lượng, em đến rồi..."
Tô Chính Lượng nhìn thấy vẻ mặt ngốc lăng của Tô Chính Thanh, áp chế cảm giác bất an mãnh liệt trong lòng cẩn thận hỏi, "Mẹ...!hiện tại thế nào?".
( TRÙMtruyện . )
Tô Chính Thanh mắt đỏ au, nức nở, "Không biết, giải phẫu chưa xong, đều tại chị không tốt, không nên để mẹ ra ngoài một mình..."
Tô Chính Lượng ngồi xuống bên cạnh Tô Chính Thanh.
Bình phục lại tâm tình, cậu tận lực khiến thanh âm mình nghe bình thường một chút, "Chị, chị bình tĩnh một chút, nói cho em biết, rốt cục xảy ra chuyện gì? Đang êm đẹp, mẹ như thế nào lại ngã từ trên lầu xuống."
"Kỳ thật, gần đây thân thể mẹ vẫn không tốt cho lắm, thường xuyên bị đau đầu.
Chị nói muốn đưa mẹ đến bệnh viện kiểm tra, mẹ cũng không chịu, còn cứng rắn nói mình không sao.
Vừa rồi lúc nấu cơm, mẹ nói muốn ra ngoài mua thêm chút đồ, sau đó, liền biến thành như vậy..."
Nói xong, hai hàng lệ chậm rãi chảy xuống, lớp trang điểm đã sớm nhoèn đi, như cánh hoa đứng trước gió, không hề có chút sinh khí.
Tô Chính Lượng nhíu chặt mày, trong lòng vạn phần nghi hoặc, "Thân thể mẹ vẫn rất tốt cơ mà, như thế nào lại đột nhiên bị đau đầu?"
"Chị cũng không biết..." Tô Chính Thanh nhìn thấy theo sau Tô Chính Lượng là Lâm Tích Lạc, thanh âm nghẹn ngào, "Tích Lạc, mẹ..."
Lâm Tích Lạc bình tĩnh, bước lại ôm lấy bả vao cô, thấp giọng nói, "Thanh Thanh, đừng khóc, chuyện của bác gái anh biết rồi."
Nhìn Lâm Tích Lạc ngồi ở băng ghế không ngừng an ủi Tô Chính Thanh đang khóc, Tô Chính Lượng trong lòng lại có một tia khó chịu không nên lời.
Vì tận lực muốn không nhìn đến hai người kia, cậu chỉ đành ngẩng đầu híp hai mắt lại, nhìn vào ba cái chữ đỏ chói trên cửa phòng phẫu thuật "Đang phẫu thuật".
Một lát sau, cảm xúc của Tô Chính Thanh ổn định hơn nhiều, lau nước mắt hỏi, "Đúng rồi Tích Lạc, anh sao lại đến đây?"
Lâm Tích Lạc không chút do dự đáp, "Lúc ở dưới lầu đụng phải Tiểu Lượng, nghe thấy bác gái gặp chuyện, liền đi theo cậu ấy lên đây."
"?" Tô Chính Lượng nhìn thoáng qua, không rõ vì sao Lâm Tích Lạc lại gạt Tô Chính Thanh, cậu theo bản năng quay đầu nhìn bọn họ.
Tô Chính Thanh đối với lời nói của Lâm Tích Lạc không hoài nghi, cô gật gật đầu, không nói gì thêm.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, một vị bác sĩ đeo khẩu trang vội vàng đi ra, "Ai là người nhà của bệnh nhân Chu Phượng?"
"Chúng tôi!" Chị em hai người trăm miệng một lời.
"Tình huống hiện tại của bệnh nhân không tốt lắm,chúng tôi phát hiện, trong não bà ấy có một khối ư, hơn nữa trước đó từng bị va đập, dẫn đến xuất huyết trong.
Tuy rằng máu đã ngừng, nhưng khối u kia chèn ép lên dây thần kinh thị giác, nếu không loại bỏ nó, người bệnh bất kì lúc nào cũng có thể bị mù, nghiêm trọng hơn còn có thể ảnh hưởng tới tình mạng."
Giống như bị dội một chậu nước đá, Tô Chính Lượng cảm thấy một cỗ hàn khí lan từ lòng ban chân lên đến đầu, khiến cậu như bị giam trong ngục băng.
"Cái gì? Tại sao có thể như vậy?" Tô Chính Thanh không khống chế nổi cảm xúc, cô dựa vào người Lâm Tích Lạc, thất thanh khóc rống lên.
Lâm Tích Lạc nhẹ nhàng vỗ vỗ người đang khóc trong lòng, ánh mắt lại một khắc không rời người Tô Chính Lượng.
Thấy Tô Chính Lượng nghe thây tin này thân thể hơi run run, khuôn mặt tái nhợt mỏng như giấy bao phủ bởi sự kinh hoàng, ngực Lâm Tích Lạc như bị cái gì đó đâm vào, đau đến không chịu được.
"Bác sĩ, bây giờ liệu có thể lấy khối u này ra không?"
Tô Chính Lượng nghe thấy giọng nói mạnh mẽ, dịu dàng của người bên cạnh, nhịn không được nghiêng đầu nhìn Lâm Tích Lạc.
Bác sĩ hơi hơi gật gật đầu, nhưng thần sắc lại cực kỳ ngưng trọng, "Lấy khôi u ra là biện pháp tốt nhất, nhưng các cậu phải biết, loại phẫu thuật này còn có rủi ro, chúng tôi không năm chắc sẽ thành công 100%."
Lâm Tích Lạc không cần (phải) nghĩ ngợi hỏi, "Xác xuất thành công là bao nhiêu?"
"Sáu mươi phần trăm đến bảy mươi."
Lâm Tích Lạc trấn an Tô Chính Thanh, để cô tựa lưng vào ghế ngồi, chậm rãi đứng dậy đi đến bên cạnh Tô Chính Lượng, dấu diếm thanh sắc vững vàng ôm eo cậu, trầm ổn đáp, "Cho bon tôi mấy phút được không."
"Có thể, bất quá thời gian có hạn, nhiều nhất chỉ có ba phút đồng hồ."
"Chúng tôi hiểu."
Tô Chính Lượng hơi hơi cau mày, đẩy tau đối phương khỏi eo mình, ngồi xuống bên cạnh Tô Chính Thanh, "Chị, chúng ta đồng ý đi."
Tô Chính Thanh mờ mịt lắc đầu, trong đầu trống rỗng, "Tiểu Lượng, chị, chị sợ..."
Lâm Tích Lạc thu tay về, hắn đối mặt với thái độ lãnh đạm của Tô Chính Lượng, cũng không sinh khí, theo Tô Chính Lượng ngồi xuống cạnh Tô Chính Thanh, ôn nhu nói, "Thanh Thanh đừng sợ, bác sĩ nói tỷ lệ thành công là rất lớn."
Tô Chính Lượng nhìn, cùng Lâm Tích Lạc nhìn nhau liếc mắt, "Đúng vậy chị, chị phải tin lời bác sĩ nói."
Tô Chính Thanh dựa vào bờ vai rộng lớn của Lâm Tích Lạc, nước mắt lại trào ra, "Nhưng chị sợ, lỡ như không thành công thì phải làm sao?"
Lâm Tích Lạc nhìn thẳng vào Tô Chính Thanh, nhìn thẳng vào ánh mắt mông lung như nai con thấp thỏm lo âu, nói rành rọt từng chữ, "Còn hơn là ngồi chờ chết, chúng ta đánh cược một phen, vạn nhất phẫu thuật không thành công, chí ít chúng ta đã cố gắng hết sức, không phải sao?"
Nhìn Lâm Tích Lạc ôn nhu đối xử vưới chị mình, trong lòng Tô Chính Lượng ngũ vị tạp trần, cậu nghiêng đầu đi, cố giấu sự khó chịu của bản thân.
Sau đó, nghiêng đầu cho Tô Chính Thanh một cái mỉm cười chua sót, "Chị, Lâm Tích Lạc nói đúng, chúng ta đánh cược một phen."
Tô Chính Thanh lau nước mắt đi, nhẹ giọng nói, "Tình huống hiện tại chỉ có thể làm vậy..."
Cửa phòng phẫu thuật lại đẩy ra, bác sĩ cầm ra một tờ đơn nói, "Đã đến giờ, các cô cậu suy nghĩ kỹ chưa?"
"Chúng ta đã suy nghĩ kỹ, đồng ý phẫu thuật."
Bác sĩ đưa đơn ra, "Ai ký?"
Tô Chính Lượng không nhìn qua đơn, "Để tôi, " đặt bút, kí xuống tên mình.
"Thời gian phẫu thuật sẽ có chút lâu, các cô các cậu cố gắng chờ đi," Bác sĩ nói một tiếng liền vội vã rời đi.
Thời gian từng giây từng phút đi qua, ba người không nói một lời đợi ở bên ngoài.
Tô Chính Thanh không trụ được, đã tựa vào vai Lâm Tích Lạc ngủ.
Tô Chính Lượng kỳ thật cũng rất mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ.
Nhìn thấy Lâm Tích Lạc không nỡ đánh thức Tô Chính Thanh, cậu nhỏ giọng nói, "Anh đưa chị ấy về đi, tôi chờ một mình cũng được."
Lâm Tích Lạc nghĩ nghĩ, không nói gì thêm, nhẹ nhàng ôm lấy Tô Chính Thanh, rời khỏi.
Nhìn theo thân ảnh cao lớn kiêu căng ôm ấp Tô Chính Thanh dần dần biến mất khỏi tầm mắt minh, khuôn mặt Tô Chính Lượng hiện lên nét ưu thương..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...