☆ Chương 23: Tranh phong đối quyết (1)
--------------Editor: Mèo-----------
Tô Chính Lượng nhìn người tiến vào, khuôn mặt tái nhợt xẹt qua một tia cảm xức phức tạp.
Người vào không phải ai khác, chinh là thiên kim tiểu thư Cố Hân Di.
Cố Hân Di thấy trong phòng có người, phá hủy cơ hội được ở một mình với Lâm Tích Lạc, khuôn mặt trang điểm đậm lô ra ý không vui.
Kéo theo váy, nện đôi giày cao gót xuống sàn, tiến gần lại Tô Chính Lượng, cô ta liền hất cằm, "Nơi này là phòng nghỉ của tôi, mời anh lập tức ra ngoài!"
Tô Chính Lượng ngẩng đầu nhìn Cố Hân Di, thanh âm thanh nhuận, không gợn sóng, "Xin thứ lỗi, nơi này không có bất cứ bằng chứng nào chứng minh đây là phòng nghỉ chuyên dụng, thứ cho tôi không thể rời khỏi."
Khuôn mặt tầng tầng lớp lớp phấn của Cố Hân Di có chụt vặn vẹo, chua ngoa hướng Tô Chính Lượng quát, "Anh là người của ai? Dám nói chuyện kiểu đó với tôi, chẳng lẽ anh không biết tôi là ai sao?"
Tô Chính Lượng đối với Cố Hân Di đang kiêu căng không thèm để vào mắt," Tôi đương nhiên biết cô là ai, nhưng mặc kệ cô có là ai đi chăng nữa, cũng không có tư cách ra lệnh cho tôi."
"Anh..." Cố Hân Di bị ngữ khí đạm mạc, lạnh nhạt của Tô Chính Lượng làm cho tức giận đến nỗi hai gò má đỏ bừng, cô ta tức giận chạy ra khỏi phòng nghỉ, kéo Lâm Tích Lạc đang nói chuyện vui vẻ với khách, tức đến không thở nổi nói, "Tích Lạc, người anh mời đến là ai vậy, dám vô lễ với em!"
Lâm Tích Lạc đối với hành động chen ngang của Cố Hân Di có chút không vui, hơi hơi cau mày, thấp giọng nói, "Hân Di, cứ đi trước đi, lát anh sẽ qua sau."
Tính tình ngang ngược của Cố Hân Di bắt đầu nổi lên, Lâm Tích Lạc cũng vô pháp khuyên can, cắn môi tức giận nói, "Không được, anh mau đi cùng với em, cái tên kia thật sự là quá kiêu ngạo!"
Sắc mặt Lâm Tích Lạc có chút không tốt lắm, bất quá hắn vẫn tận lực khiến Cố Hân Di bình tĩnh lại, "Hân Di, nghe lời."
Cố Hân Di không thuận theo cũng không buông tha, mạnh mẽ muốn cùng hắn đi đến phòng nghỉ, thật vất vả mới khiến Cô Hân Di ngoan ngoãn, lại khiến cho người đang nói chuyện với Lâm Tích Lạc có chút dở khóc dở cười, "Chủ tịch Lâm, nếu như Cố tiểu thư muốn cậu đi cùng như vậy, tôi đây nếu không mở miệng, Cố tiểu thư chẳng phải sẽ ghi hận trong lòng sao."
Nhìn người cách mình vài bước kia, hai tay chống nạch, nổi giận đùng đùng, Lâm Tích Lạc thản nhiên mỉm cười, "Quý tiên sinh cứ đùa, Hân Di tuyệt đối không hiểu chuyện như vậy."
Đối phương ghé tai hắn, trêu đùa, "Cùng một chỗ với Đại tiểu thư xấu tính như vậy, nhất định là mệt chết cậu rồi?"
Lâm Tích Lạc biết rõ đối phương cố ý trêu chọc, bất quá hắn vẫn giả bộ không thèm để ý, nhún nhún vai, thoải mái nói, "Không mệt, " khóe miệng hơi câu lên, liền chuyển đề tài, "So với tôi, vị kia nhà ngài cũng khiến ngài đủ bận rộn, không phải sao?"
"Ha ha, Chủ tịch Lâm, khiến cậu chê cười rồi, " đối phương haha vài tiếng.
Trong phòng nghỉ, thanh âm chua ngoa của Cố Hân Di qua khe cửa truyền vào trong phòng, khiến Tô Chính Lượng vô cùng khó chịu, khẽ thở dài một cái, cậu quyết định đi ra ngoài.
Khi tay vừa chạm đến cánh cửa, thanh âm quen thuộc truyền vào, "Tối nay sao lại tức giận thành như vậy, để anh xem người này rốt cuộc là ai nào?"
Nháy mắt, cửa bị đẩy ra, theo quán tính, Tô Chính Lượng lùi về sau mấy bước, còn chưa kịp đứng vững, cậu chợt nghe thấy thanh âm Lâm Tích Lạc có chút ngoài ý muốn, "Tại sao lại là em?"
Tô Chính Lượng thoáng ngẩng đầu, đón nhận tầm mắt của Lâm Tích Lạc.
Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời, hai người không nói được gì.
Cố Hân Di đứng ở phía sau Lâm Tích Lạc, ngón tay sơn đỏ chỉ vào Tô Chính Lượng làm nũng, "Tích Lạc, vừa rồi chính là hắn vô lễ với em, anh nhất định phải giáo huấn hắn giúp em!".
Tiên Hiệp Hay
Lâm Tích Lạc nhìn chằm chằm khuôn mặt Tô Chính Lượng tái nhợt cơ hồ trong suốt kia, rũ mắt lạnh lùng nói, "Hân Di, em ra ngoài trước đi, anh có vài chuyện muốn nói với Tô tiên sinh."
Không đợi Cố Hân Di trả lời, cửa phòng nghỉ liền bị đóng lại.
Hai người cứ duy trì khoảng cách như vậy, nhìn nhau, trong phòng, không khí an tĩnh đến đáng sợ.
Tiếng cười của mọi người, từu khe cửa tràn vào, giờ phút này, giống như là từ một thế giới khác truyền đến, thanh âm dội lại có chút không chân thật.
Lúc sau, Lâm Tích Lạc nặng nề mở miệng nói, "Sao em lại đến đây?"
"Trịnh giáo sư có việc, bảo tôi cùng Thiếu Kì đến."
Lâm Tích Lạc chọn mi, ngữu khí trầm thấp mang theo tia châm chọc, "Quan hệ giwuax hai người quả nhiên không bình thường."
"Đúng là quan hệ giữa chúng tôi không ình thường, Thiếu Kỳ là bạn tốt nhất của tôi."
"Bạn tôi nhất?" Mắt sáng quắc, Lâm Tích Lạc hừ lạnh một tiếng, "Chỉ sợ là không đơn giản như vậy."
Tô Chính Lượng nghe được lời nói ngầm mỉa mai của Lâm Tích Lạc, tay nắm chặt lại, "Lâm Tích Lạc, anh có ý gì?"
Sauu thẳm đồng tử Lâm Tích Lạc ý tứ hàm xúc ngân nga, "Có ý gì, trong lòng em là người rõ nhất."
Tô Chính Lượng thẳng thắn nhìn vào mắt Lâm Tích Lạc, "Lâm Tích Lạc, anh rốt cuộc là định làm cái gì? Lễ nhậm chức của anh, tại sao chị tôi lại không tham dự?"
Lâm Tích Lạc hai tay đan vào nhau, ngữ khí lãnh đạm, "Đêm nay tham dự đều là các chính khách, lấy thân phận hiện tại của chị em không thích hợp để tham gia."
Âm sắc ôn nhuận của Tô Chính Lượng mang theo khẩu khí chất vấn, "Vậy tại sao Cố Hân Di lại có thể? Cô ta lấy thân phận gì?"
Lâm Tích Lạc điềm nhiên trả lời, "Cô ấy là người của gia tộc Cố thị, đương nhiên có thể tham dự."
Những lời nói vô trách nhiệm của đối phương rốt cục cũng khiến uất hận trong lòng Tô Chính Lượng bấy lâu nay bùng phát, "Vậy chị của tôi thì tính là cái gì? Chị ấy là bạn gái cảu anh, vì cái gì không thể tới tham dự? Lâm Tích Lạc, đừng tưởng rằng tôi không biết, từ khi anh cùng chị tôi hẹn hò tới giờ, chị ấy chưa bao giờ xuất hiện cùng anh trong các sự kiện quan trọng, anh cũng chưa bao giờ lộ cho cánh báo chí biết anh có bạn gái.
Ngược lại, Cố Hân Di thì sao, liên tiếp cùng anh xuất hiện trong các hoạt động quan trọng.
Lâm Tích Lạc, rốt cục bây giờ anh đối với chị tôi là loại cảm giác gì?"
Lâm Tích Lạc đối với chất vấn của Tô Chính Lượng không cho là đúng, "Tôi chỉ là hy vọng không mang thêm phiền phức đến cho chị em."
Tô Chính Lượng mặt tái nhợt bởi vì quá mức kích động mà đỏ bừng, "Nói dối! Anh lừa được chị tôi không có nghĩa là lừa được tôi! Tôi đã sớm hoài nghi anh cùng chị tôi kết giao vốn dĩ không phải là thật tâm, một cô gái bình thường như chị ấy, bất luận là thân phận hay địa vị đều không thể so sánh với Cô Hân Di, nếu anh đã thích chị của tôi, vậy anh nói đi, anh đến tột cùng là thích nhất điểm nào của chị ấy?"
Lâm Tích Lạc không cần (phải) nghĩ ngợi trả lời, "Toàn bộ."
Tô Chính Lượng sớm biết Lâm Tích Lạc sẽ nói như vậy, cậu cười lạnh một tiếng, "Đây cũng tính là trả lời à? Vậy tôi hỏi anh, giả sử Cố Hân Di muốn kết hôn với anh, đồng ý đem toàn bộ tài sản Cố thị mà cô ta sở hữu chuyển qua cho anh.
Giữa chị tôi và cô ta, anh chọn ai?"
Đang lúc Lâm Tích Lạc chuẩn bị mở miệng, cánh cửa phòng nghỉ lần thứ hai bị mở ra, sắc mặt Du Thiếu Kỳ ửng đỏ nhìn chăm chú người trong phòng, bước nhanh đến, "Chính Lượng, hóa ra em ở đây, làm anh tìm mệt muốn chết."
- ------------------Editor: Mèo----------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...