Tối thứ 7, nhà hàng Mr Kim đóng cửa từ 5 giờ chiều, sớm hơn hẳn mọi khi, thế nhưng tất cả các nhân viên đều không về mà ở lại, đều mặt mày hớn hở, chuẩn bị đồ ăn dọn lên bàn, họ chuẩn bị mở một bữa tiệc.
Từ khi biết Hari nhận được kết quả đậun đại học, ai nấy đều vui mừng nhắn tin chúc mừng cô, phấn khích nhất là ông chú Kim Junho đòi phải tự mình tổ chức một bữa tiệc ăn mừng cho cô. Lúc đầu Hari cảm thấy việc này không tốt nên đã từ chối, thế nhưng Kim Junho nhất quyết không chịu, cứ nằng nặc phải đòi tổ chức, ngay cả Dennis và nhân viên nhà hàng đều khuyên Hari hãy đồng ý.
Thứ nhất, đây có thể là buổi tụ tập cuối cùng của bọn họ trước khi Hari ra nước ngoài, vì cuối tháng 11 là Hari phải sang Mỹ rồi, tuy là chưa nhập học nhưng cũng phải qua sớm để sắp xếp chỗ ở, làm quen môi trường sống linh tinh, chắc không ai muốn khi vừa qua đó thì đến việc đón chiếc xe bus nào đến trường cũng không biết.
Thứ hai, theo lời chị phụ bếp Kim Nami thì là: “Thay vì để cái tên này dùng tiền và khuôn mặt của mình đi gây họa cho những cô gái ngây thơ thì cứ dùng chúng để ăn nhậu một bữa còn hơn.
Vì vậy, mới có bữa tiệc ngày hôm nay.
Hari đến từ sáng sớm, muốn xem thử xem mình có thể giúp được gì thì giúp, mình đã không bỏ ra cái gì mà cứ để người khác làm tất cả cho bản thân như vậy thì thật không tốt. Bác đầu bếp nhìn Hari lại mặt vào bộ quần áo quen thuộc bắt đầu chạy bàn, khẽ lắc đầu, chậc một cái:
“Cái con bé này!” – Thế nhưng trên khuôn mặt có một vết sẹo dữ tợn của ông lại nhu hòa hiếm thấy.
Tối, dưới sự giúp đỡ của mọi người, đồ ăn, thức uống đều đã được chuẩn bị xong và dọn sẵn lên bàn. Kim Junho chở Dennis tới, Dennis vừa bước vào đã cho Hari một cái ôm thật chặt, vui vẻ nói:
“Cô gái bé nhỏ của tôi, làm tốt lắm, Harvard là một ngôi trường rất tuyệt, em sẽ thích nó!”
Hari mỉm cười, ôm lấy Dennis: “Cám ơn anh vì lá thư giới thiệu!”
“Không có gì, tôi đã giúp trường học lôi kéo một nhân tài về, họ phải cảm ơn tôi mới đúng!” - Dennis hài hước nói, mọi người trong phòng đều bật cười.
Kim Junho nhìn nhìn xung quanh, sau đó hỏi Hari: “Cậu của em chưa tới sao?” – Lúc Yang Huyn Suk biết Kim Junho muốn mở một bữa tiệc cho Hari, ông đã từng ngỏ ý là sẽ bỏ tiền ra cho bữa tiệc này, thế nhưng Kim Junho từ chối, đối với anh, một chút thức ăn ấy cũng chẳng có là gì, mỗi ngày nhà hàng bỏ đi những thức ăn thừa cộng lại cũng không kém gì.
Hari đối với lí do này của Kim Junho rất là không biết phải nói sao, tuy cô biết là anh muốn thuyết phục ông cậu của cô không cần bỏ tiền, không cần từ chối, thế nhưng không thể nói dễ nghe hơn sao. Hay là do thời gian làm ở đây của cô lâu lắm, nên Kim Junho cũng bị lây cái thói ăn nói khó nghe của cô rồi.
Nếu Kim Junho mà nghe được suy nghĩ của Hari, chắc chắn sẽ nói: bộ em cũng biết mình ăn nói khó nghe sao.
“Cậu em nhắn tin bảo là sẽ đến trễ một chút, bảo mọi người không cần chờ, cứ tự nhiên đi.”
Kim Junho nghe vậy, liền khui một lon bia ra: “Như vậy chúng ta bắt đầu trước.”
Anh giơ lon bia lên cao: “Nào, lon đầu tiên, chúc mừng cô nhân viên nhỏ tuổi nhất của chúng ta được học tại đại học hàng đầu thế giới, cạn ly…à lon!”
Anh phục vụ Ha Ji Seok nghe vậy thì chợt dừng động tác đưa lon bia lên miệng lại, thắc mắc nói: “
Ông chủ à, bia thì sao một lần cạn lon được?”
“Cậu không được nhưng tôi được! Xem nhé!” – Nói xong, liền đưa lon bia lên uống liên tục một hơi, đợi đến khi hết lon, thì quăng qua một bên, lấy tiếp lon khác, mặt không đỏ nói:
“Thế nào, mấy người trẻ các cậu phải xem mà học hỏi đấy!”
Không khí trong bữa tiệc cũng nhờ vậy mà sôi động lên, mọi người cũng đều là người quen của nhau, nên cũng không có gì mà ngại ngùng cả, ai cũng tự nhiên mồm to ăn thịt, uống bia, riêng Hari thì cầm lon coca cola màu đỏ, tuy sắp là sinh viên đại học, nhưng Hari vẫn chưa đủ tuổi uống bia.
Một lát sau, Yang Huyn Suk cũng tới, cùng tới với ông là 4 thành viên Big Bang được võ trang kín nghít, giờ họ đã rất nổi tiếng, không thể cứ ăn mặc thoải mái ra đường được.
Big Bang đến khiến cho mọi người ai cũng hưng phấn, hiện [Lies] đã trở thành hiện tượng âm nhạc của Hàn Quốc, không ai là không biết cả.
Hari nhìn thấy không có Kwon Ji Yong, trong lòng liền cảm thấy mất mát, đã một thời gian dài cô và anh đều không liên lạc với nhau, bữa tiệc lần này mọi người đều tới, vậy mà cũng không có anh, Tae Yang nhạy cảm cũng nhận ra điều đó, liền tiến đến bên cô, nói: “Mấy hôm nay tâm trạng của Ji Yong không được tốt, chắc là cậu ấy vẫn chưa chấp nhận được sự thật rằng em sắp đi, cậu ấy không muốn xa em thôi!”
“Em nhắn tin mấy lần mà cũng đâu có thấy anh ấy hồi âm, em sắp phải đi rồi, nếu như anh ấy thật sự không muốn xa em, chẳng phải là nên trân trọng giây phút ở bên em hơn chứ.”
Tae Yang nhìn vẻ mặt cố chấp của Hari, thở dài, xoa đầu cô, nói: “Chẳng phải ai cũng có thể suy nghĩ lí trí như em đâu Hari à.” – Nhất là những kẻ đang yêu. Bạn của anh, chắc còn cần một thời gian nữa để điều chỉnh tâm trạng, chỉ mong là thời gian này sẽ không quá lâu, nếu không thì cũng muộn rồi.
Bữa tiệc kết thúc, Yang Huyn Suk chở cả Hari và Big Bang cùng về. Về tới nơi, Hari xuống xe, vẫy tay tạm biệt với mọi người, sau đó mới xoay người vào nhà. Thế nhưng đang lúc cô tính mở cổng đi vào, thì tầm mắt liền nhìn thấy một bóng đen nép bên gốc cây rẻ quạt trước nhà.
Hari giật mình, tưởng là ăn trộm, thế nhưng khi thấy một lúc bóng đen đó vẫn không hoạt động, cứ ngồi im ở đó, thì trong lòng cô liền nổi lên nghi ngờ. Cố gắng nhìn kĩ bóng dáng gầy yếu núp trong bóng tối, Hari không xác định gọi thử:
“Ji Yong…oppa!?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...