Tống Tiên Hành


Nguyên bản ban đầu ba người dự định sau khi nói chuyện xong sẽ đi dạo khu sân bãi.

Nhưng trải qua vấn đề của Trần Tú và Tống Phong, ba người lại thay đổi mục đích, cùng nhau đi đến Thông Thiên Thương Hội đem vấn đề tìm hiểu đầu mối.
Dẫu sao, thân là tu sĩ, sức chịu đựng của Trần Tú cũng hơn xa người thường.

Trừ khi không có hi vọng, nhưng hiện tại có Tống Phong, nàng cũng muốn giành một tia hy vọng cho bản thân mình.
Mặc dù Tống Phong không có nói, nhưng Trần Tú và Điền Thiết Lâm đều mơ hồ hiểu ra quái bệnh trên người Trần Tú rất có thể liên quan đến Cổ chiến trường.
Thời gian từ khi Cổ Chiến trường đóng lại cũng đã qua ba năm, những tin tức về Ma Tử xuất hiện bên trong cũng sớm đã lan truyền tại tu tiên giới.

Bởi vậy cho nên Trần Tú và Điền Thiết Lâm đều rất ăn ý không đề cập đến vấn đề vì sao Tống Phong lại cũng bị trúng loại đồ án quỷ dị kia.
Ba người một đường đi đến Thông Thiên Thương Hội.
Sau khi tiến vào, liền có một thanh niên mặc trang phục người hầu của Thông Thiên Thương Hội liền tiến lên chắp tay cung kính:
“Hoan nghênh quý khách giá lâm, không biết quý khách cần tìm thứ gì?”
“Tại hạ cần tìm Tô chấp sự của quý Hội, không biết huynh đài có thể giúp đỡ tại hạ thông tri một chút hay không?” Tống Phong mỉm cười, kín đáo đưa tới mấy viên Hạ Phẩm Linh Thạch.
Thanh niên người hầu ánh mắt sáng lên, nhưng cũng chưa vội thu lấy linh thạch trong tay Tống Phong mà hơi chần chờ một chút mới cẩn thận đáp:
“Việc này có chút khó, Tô đại nhân bình thường rất ít tiếp đãi khách nhân.

Việc này cần tiểu nhân đi thông tri cấp trên một chút mới có thể hồi đáp lại các vị quý khách.”
“Ồ, như vậy cũng được.


Như vậy làm phiền huynh đài thông tri giúp chúng ta một chút.

Thứ này ngươi cứ thu lấy.” Tống Phong mỉm cười, nhét linh thạch vào tay của thanh niên.
Lúc này hắn mới vui vẻ thu nhận, thái độ càng thêm cung kính:
“Các vị đại nhân, xin mời vào phòng khách quý ngồi chờ một chút.”
“Tốt.” Tống Phong thản nhiên gật đầu.
Ba người dưới sự dẫn dắt của thanh niên đi vào trong một căn phòng chờ.

— QUẢNG CÁO —
Sau khi cẩn thận châm trà cho ba người, thanh niên mới vội vàng xoay người rời đi.
“Tống ca, vị đại nhân kia thật sự sẽ ra mặt gặp chúng ta sao?” Trần Tú tâm lý có hơi thấp thỏm, hỏi.
“Ta cũng không chắc chắn lắm.” Tống Phong lắc nhẹ đầu, bộ dáng ưu tư không muốn nói nhiều.
Trần Tú thấy vậy cũng hiểu ý không nói nữa.
Ba người mỗi người một tâm trạng, suy nghĩ miên man chừng nửa canh giờ thì nghe tiếng bước chân bên ngoài truyền đến.
Nghe kỹ thì chỉ có tiếng bước chân của một người.
Điều này làm cho sắc mặt của ba người đều có chút thất vọng.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy một mỹ phụ ngoài ba mươi tuổi, dáng người thon thả yêu kiều, gương mặt mang theo vài phần mị ý đi vào thì cả Tống Phong lẫn Điền Thiết Lâm đều thở phào một hơi.
“Tô tiền bối, đã lâu không gặp!” Tống Phong cùng Điền Thiết Lâm đứng dậy chắp tay bái kiến.

Dù sao cũng trong lòng ôm tâm lý nhờ cậy người ta, lễ phép một chút cũng là điều nên làm.

Mà Trần Tú cũng hơi do dự một chút, sau đó đứng dậy thi lễ.
“Quả nhiên là Tống tiểu hữu.

Sao hôm nay lại rãnh rỗi đến nơi này, chẳng lẽ có sinh ý gì muốn cùng Thông Thiên Thương Hội chúng ta làm đây?”
Tô phu nhân mặt đẹp mỉm cười, nhưng khi ánh mắt đảo qua nhóm người Tống Phong thì thoáng qua một tia kinh nghi nhưng rất nhanh che giấu.
Tô phu nhân sau khi đi vào phòng, bốn người liền phân biệt ngồi xuống đối mặt nhau.
— QUẢNG CÁO —
Tống Phong lúc này ánh mắt lóe lên, nhẹ cười:
“Tô tiền bối ánh mắt thật tinh tường.

Hôm nay vãn bối tới đây là có chuyện muốn cùng tiền bối hỏi thăm một chút.”
“Tống tiểu hữu, thứ cho ta nói thẳng trước.

Thông Thiên Thương Hội là nơi làm ăn, chỉ cần có chuyện làm ăn sinh ý, chúng ta nhất định làm cho tiểu hữu hài lòng.

Còn những chuyện khác, nếu dính đến ân oán phân tranh, Thông Thiên Thương Hội chúng ta không thể nhúng tay vào, mong tiểu hữu thông cảm.” Tô phu nhân nhẹ giọng nói.
Tống Phong nghe vậy, tròng mắt hơi đảo, nói:
“Tiền bối yên tâm, vãn bối tất nhiên không để tiền bối khó xử.”
“Tốt, ta tin tưởng tiểu hữu.


Không biết Thông Thiên Thương Hội chúng ta có thể giúp gì cho tiểu hữu?” Tô phu nhân gật đầu, thu lại ý cười, sắc mặt nghiêm túc.
Tống Phong biết hiện tại nói vào chuyện chính, lập tức sắp xếp lại ý nghĩ, nói:
“Tiền bối, trước tiên mời ngài xem thứ này.”
Nói xong, Tống Phong hít sâu một hơi, đưa tay về phía ngực trái làm động tác kéo xuống.
Lập tức, trên tay hắn bóc ra mấy lá phù lục, mà trên mặt hắn giờ phút này chậm rãi có một tia hắc khí tựa như dây leo lan tràn lên.
Những tia hắc khí này tốc độ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã khiến một nửa bên cổ của Tống Phong đen ngòm, mắt thấy cũng đem nửa bên mặt Tống Phong chiếm lấy.
Tống Phong sắc mặt lạnh lùng đem tất cả phù lục trên tay lập tức dán vào chỗ cũ.
Lúc này, những hắc khí kia mới chậm rãi co rút lại, bộ dáng có vẻ cực kỳ không cam lòng.
Những người trong phòng, ngay cả Trần Tú vốn cũng mang trên người triệu chứng này cũng tỏ ra kinh hoảng.
— QUẢNG CÁO —
“Tô tiền bối, vãn bối muốn tìm tin tức về thứ này.” Tống Phong sắc mặt đã trở lại như thường, chậm rãi nói.

Tô phu nhân sắc mặt hơi trầm ngâm, cuối cùng nhúc nhích miệng truyền âm:
“Thứ này gọi là Cổ Hồn Chú, người bị loại hồn chú này là phàm nhân thì mất mạng ngay lập tức.

Nếu là tu sĩ thì tu vi từ từ sẽ bị nó hấp thu, chẳng những không thể tiến giai mà dần dần tu vi tụt xuống, cho đến ngày nào đó khi hồn chú này lực lượng mạnh hơn cơ thể tu sĩ, thì hậu quả là toàn thân héo khô, sinh mệnh lực tan biến.

Không giấu gì tiểu hữu, trước ngươi cũng đã có vài người đến đây.

Và cũng đã tìm ra cách hóa giải nó.”
“Cách hóa giải? Không biết giá trị của tin tức này là bao nhiêu?” Tống Phong trầm ngâm, đột nhiên cũng nhúc nhích môi truyền âm lại.
Hành động này khiến cho ánh mắt của Tô phu nhân lóe lên một tia tinh quang.

“Tin tức này ta có thể đại diện Thông Thiên Thương Hội miễn phí cáo tri cho tiểu hữu.

Tuy nhiên cần có một điều kiện.”
“Xin tiền bối cứ nói.” Tống Phong đề cao tinh thần.
“Đó chính là tiểu hữu đáp ứng trở thành Khách khanh hội viên của Thông Thiên Thương Hội.

Ngày sau nếu như Thông Thiên Thương Hội có việc cần, tiểu hữu phải xuất thủ một lần.

Vậy là đủ.” Tô phu nhân mỉm cười, chậm rãi nói.
“Khách khanh hội viên, xuất thủ một lần? Tiền bối, ngài nói đùa hay sao? Thực lực vãn bối đối phó chút đạo chích đầu đường xó chợ thì được, nếu như đại sự đến ngay cả Thông Thiên Thương Hội cũng không thể ra tay thì vãn bối chẳng phải đi chịu chết?” Tống Phong sắc mặt khó coi.
“Tiểu hữu không cần lo lắng.

Đây chỉ là một cái nhân tình mà thôi.

Cũng không cần tiểu hữu phải liều mạng.

Thỉnh thoảng thương hội sẽ cần một loại tài liệu hoặc là linh dược gì đó, hoặc thậm chí là cần biết một loại tin tức nào đó chẳng hạn.

Khi đó sẽ thông qua mọi người tìm kiếm, chỉ cần tiểu hữu hoàn thành thì xem như đã đem nhân tình này hoàn trả.” Tô phu nhân dường như đã đoán trước thái độ của Tống Phong, cho nên mở miệng mỉm cười, đồng thời phất tay đưa tới một cái ngọc bội điêu khắc tinh xảo.
“Đây là ngọc bội dành riêng cho Khách khanh hội viên dùng để liên lạc với Thông Thiên Thương Hội.

Ngọc bội này bên trong thỉnh thoảng sẽ có một số loại tin tức từ Thông Thiên Thương Hội, chỉ cần tiểu hữu hoàn thành một trong số đó, chẳng những đem nhân tình hoàn trả mà còn sẽ được Thông Thiên Thương Hội hồi báo ngoài định mức.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui